Đọc truyện Âm Khách – Chương 14
Tạ Bạch nhanh chóng nắm cánh tay Lâu Hàm Nguyệt, nhân tiện giữ luôn con sáo đen đang gào thét điên cuồng, bật người nhảy lên, lộn một vòng rồi lăn ra ngoài từ giữa đống đổ nát.
Trước khi đáp chân xuống đất, hắn nghe thấy Lâu Hàm Nguyệt hét lên:
– Đuỹ Ân Vô Thư này phá nhà ta thật à?!
Sáo đen:
– Áaaaaaaaa.
Tạ Bạch vừa vững chân liền thả tay Lâu Hàm Nguyệt ra và tiện thể trói linh cái mõm con sáo đen lại, sau đó treo giá chim lên một gốc cây kề bên.
Sáo đen: …
Lâu Hàm Nguyệt còn chưa phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ ngây ngốc nhìn quán rượu của mình giờ đã sập thành một đống đổ nát:
– Tại ta chưa tỉnh ngủ nên mới sập cửa thôi mà, làm quái gì thù hằn dữ vậy!
– Y không nhàm chán vậy đâu.
Dù hiện tại quan hệ Tạ Bạch và Ân Vô Thư không tốt mấy nhưng hắn vẫn khó nén lòng bênh vực một câu.
Tính tình Ân Vô Thư thể hiện bên ngoài có hơi bất ổn nhưng y cũng không hẹp hòi tới độ này.
Trái lại mà nói, bởi y không có tim, nên trong nhiều tình huống rất dễ nói chuyện, vì cơ bản y không hề để tâm.
Lâu Hàm Nguyệt cả giận, nói:
– Có phải y chưa từng phá nhà đâu! Căn nhà năm đó y dắt cậu vào ở là chính tay y đập ra đó! Chứ bằng không cậu nghĩ xem tại sao sau này phải ở căn nhà nhỏ kia?
Tạ Bạch: …
Chuyện này hắn quả thật không biết, dù sao năm xưa sau khi hắn rời khỏi con phố này đã không quay lại nữa.
Hắn sống một quãng thời gian rất dài trong nơi ở dành riêng cho Âm khách và không nhận được bất kỳ thông tin nào từ thế giới bên ngoài.
Hắn vốn cho rằng Thái Huyền đạo của Ân Vô Thư thay đổi như vậy là do quy hoạch đô thị nơi này gây ra.
Tạ Bạch nhíu mày, dường như cũng không nghĩ đến việc Ân Vô Thư thật sự làm ra loại hành vi như vậy.
– Y đập toà viện kia làm gì?
– Sao ta biết được, ta quản lý toà viện của y à?! Y bồi thường tửu lâu của ta đi đã!
Lâu Hàm Nguyệt giãy nảy giậm chân, vừa nãy cô vừa rời giường chưa bao lâu nên trên chân còn mang đôi dép lê bằng nhung, ban nãy bị Tạ Bạch kéo xuống lầu nên văng mất một chiếc ở đâu rồi, giơ chỉ còn lại một chiếc trơ trọi bên chân trái, chân phải để trần nên không muốn giẫm xuống đất, thế là giẫm thẳng chân lên đôi giày da của Tạ Bạch.
Tạ Bạch: …
Hắn cao hơn Lâu Hàm Nguyệt, sau khi cô đạp hết hai phát rồi mới ngửa đầu lên nhìn Tạ Bạch:
– Mượn tạm chỗ kê chân nha Tiểu Bạch, ta cũng hết cách rồi, ai bảo Ân Vô Thư cho nổ nhà ta còn làm mất dép của ta cơ chứ.
– Bộ ta khùng hay gì?
Nghi phạm Ân Vô Thư cuối cùng cũng xuất hiện, y bước ra từ phía sau nhà, vừa vặn nghe thấy nửa câu sau của Lâu Hàm Nguyệt, bèn chặn ngang lời cô.
Không biết có phải vì ban nãy Tạ Bạch nhắc đến chuyện trước đây hay vì y gặp phải vấn đề không vui gì mà bây giờ sắc mặt Ân Vô Thư lạnh lẽo vô cùng.
Thường ngày gương mặt này vô cùng xinh đẹp, chỉ do y không mấy trau chuốt nên không thể hiện ra, giờ đây trưng vẻ lạnh lùng trái lại tạo ra áp lực nặng nề đầy cưỡng bách cho những người xung quanh.
Lâu Hàm Nguyệt có lẽ muốn nói tiếp “Đúng là bị khùng” nhưng cô rất sợ dáng vẻ này của Ân Vô Thư nên chỉ rùng mình, ho khan một tiếng:
– Ta vừa đập cửa nhốt anh bên ngoài thì tửu lâu bị sập, lẽ dĩ nhiên ta phải cảm thấy là anh phát nổ rồi…
Ân Vô Thư hừ cười:
– Và đây là lẽ dĩ nhiên cô nghĩ ta bị khùng?
Lâu Hàm Nguyệt: …
Tạ Bạch hất cằm về hướng Ân Vô Thư đi đến, thản nhiên nói:
– Sao ngài lại đến đây từ hướng đó? Thái Huyền đạo ở bên này cơ mà.
Ân Vô Thư “Ừm” một tiếng, chậm rãi nói:
– Thấy có người phá hoại tửu lâu nên đến xem sao.
Tạ Bạch không nói tiếp, nghiêng đầu nhìn về hướng xa kia, mày hơi nhíu lại như đang suy nghĩ ai là người có khả năng phá hoại quán rượu Hàm Nguyệt vào thời điểm này nhất.
Dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt hắn hơi nhạt màu đi một chút, cảm giác tựa như một tròng kính thủy tinh.
Lâu Hàm Nguyệt khoát tay áo về phía Ân Vô Thư và bảo:
– Ôi, trách nhầm anh rồi.
Đuổi kịp không? Là ai làm?
Ân Vô Thư quét mắt từ sườn mặt Tạ Bạch đến nơi xa xa rồi nheo mắt lại, lắc đầu:
– Kẻ đến đã chuẩn bị trước, khi ta đuổi đến đây hắn đã nhảy vào trong trận chạy thoát rồi.
Lâu Hàm Nguyệt vừa càu nhàu vừa phủi tay áo, tỏ vẻ nếu bắt được thủ phạm nhất định sẽ đập một trận:
– Ta có chọc giận ai đâu sao phải kích nổ tửu lâu của ta chứ?!
Ngờ đâu vừa giũ tay đã rít lên một tiếng:
– Cổ tay ta bị sao thế này?
Tạ Bạch và Ân Vô Thư nghe vậy cúi đầu nhìn qua thì thấy tay trái Lâu Hàm Nguyệt như bị bỏng dầu hỏa vậy, giờ cổ tay nổi lên lên vết phồng rộp, có một mảng da rách hẳn ra để lộ thịt bên trong, máu tươi theo đó rỉ ra bên ngoài.
Tạ Bạch sững sờ, cúi đầu nhìn bàn tay không bịt sương đen của mình: – Dì Lâu…
Ân Vô Thư nhìn hắn rồi ngắt lời, hất cằm chỉ về các cửa hàng ở hai bên đường:
– Muốn đứng hóng gió trên đường à? Tửu lâu sập kinh động không ít người, trước hết qua chỗ ta bôi thuốc đi, rồi ta bảo Phong Ly dẫn theo vài người đến giúp xử lý cho.
Khi nói vậy, y vẫn không quên giương mắt nhìn Tạ Bạch một chút rồi tiếp tục:
– Ban nãy tìm cô ta xem quẻ đúng không? Xem được không?
Tạ Bạch cau mày:
– Chưa xem.
Ân Vô Thư:
– Thế thì cùng nhau đi.
Nói xong y nắm cánh tay Tạ Bạch, kéo về hướng cửa chính Thái Huyền đạo.
Lâu Hàm Nguyệt đang đạp lên đôi giày da của Tạ Bạch còn chưa kịp rút về mà Tạ Bạch đã cất bước làm cô suýt nữa mất thăng bằng:
– Này này… chân của ta!
Tạ Bạch theo tiềm thức muốn đỡ khuỷu tay cô một chút nhưng vươn ra đến nửa đường mới nhớ tới gì đó rồi chợt ngừng lại, cánh tay đơ một cách lúng túng.
Ân Vô Thư bực dọc xếp đầu ngón tay hắn lại rồi dắt tay hắn sang một bên, búng tay một cái dưới tán cây bên cạnh nhà.
Ngay lập tức hai cô gái xinh đẹp bước ra từ sau thân cây, trông đáng yêu mà mạnh đến lạ thường, hai người mỗi người nhấc một bên Lâu Hàm Nguyệt xách cô lên và không quên cầm theo cái giá chim sáo đen đang bị khóa mõm.
Lâu Hàm Nguyệt: … Cái cảm giác bị ăn cướp này là sao đây nhỉ!
Đến khi đứng trước cửa chính Thái Huyền đạo lần nữa, Tạ Bạch vẫn không tỏ vẻ gì ra mặt nhưng trong lòng lại có chút rối ren — căn nhà nho nhỏ trước mặt không còn chút dấu tích gì của toà viện khi xưa, thậm chí đến gốc cây nhành hoa cũng thay đổi toàn bộ, tựa như không còn ai nhớ rõ quãng thời gian gần trăm năm kia trừ mỗi mình hắn vậy.
Có một khoảnh khắc Tạ Bạch chợt cảm thấy cũng may mắn, may mắn vì bây giờ Thái Huyền đạo đã đổi thay hoàn toàn, như thế hắn có thể xem như nơi đây là một nơi mình chưa từng quen biết.
Bằng không, hắn sẽ không bao giờ bước vào nơi đây cho đến khi thật sự thôi lưu luyến…
Ân Vô Thư nhìn thấy được sự không cam lòng của Tạ Bạch nên bước đến sau lưng hắn, dường như lo rằng Tạ Bạch đến trước cửa sẽ đổi ý và xoay người bỏ đi.
Tạ Bạch đứng ở trước cửa mấy giây, Ân Vô Thư cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng sau lưng hắn, yên tĩnh chờ hắn cất bước.
Tạ Bạch khẽ nghiêng đầu với nét mặt dửng dưng, vừa nói được một chữ:
– Tôi…
– Vào đi rồi nói tiếp.
Cuối cùng Ân Vô Thư mất hết kiên nhẫn, đơn giản ôm hông hắn bước lên phía trước rồi nổi một cơn gió đẩy dưới lòng bàn chân hắn và dễ dàng dẫn hắn bước qua cửa.
Cánh cửa Thái Huyền đạo vang lên một tiếng kẽo kẹt nho nhỏ rồi đánh rầm một phát, tự khóa lại.
Tạ Bạch: …
– Hết chương 14 –.