Ám Hương

Chương 74


Đọc truyện Ám Hương – Chương 74

“Chạy đi…”

“Tôi đã bảo…cô chạy đi kia mà! Còn quay lại làm gì hả?”

“Nếu bây giờ cô không đi, người chết…sẽ là cô đấy!”

“Không được! Đừng mà…Bỏ tôi ra…” 

Trạch Lam nằm trên giường, trong cơ mê sảng, cô liên tục kêu rên một cách đầy hoảng loạn. Mười ngón tay ra sức cấu chặt vào chăn bông, hai chân cứ chốc chốc lại giẫy đạp không tự chủ.

Tố Dĩ Dĩ ngồi bên cạnh, cố gắng kiềm chặt cơ thể cô, vừa khóc vừa gọi: “Trạch Lam! Ổn cả rồi…Cậu nghe thấy không? Là mình, Dĩ Dĩ đây..”

Trong nhận thức mơ hồ, Trạch Lam như một con nai nhỏ đang cố dùng hết sức lực mà trốn khỏi cơn ác mộng khủng khiếp ấy. Nó tối đen như mực, hệt như một con quái thú khổng lồ cứ không ngừng nuốt chửng lấy cô. Suýt chút nữa thôi, cô đã hoàn toàn bị đánh bại. Trong giây lát, hai mắt cô mở trừng trừng nhìn thẳng lên trần nhà. Ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng mới xoa dịu được góc tối tăm lạnh lẽo trong lòng cô.

Cả người ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc nhỏ cứ bết dính vương trên trán cô. Gương mặt có vài vết xây xước nhỏ dần giãn ra, cô chậm rãi khép hờ hai mắt mà bắt đầu ổn định nhịp thở. Hàng mi còn đọng lệ ướt hơi rung lên, cô quả thực vừa trải qua một cơn mộng mị kinh hoàng nhất đời mình.

Tố Dĩ Dĩ lúc này mới mừng rỡ, cô siết chặt bàn tay của Trạch Lam mà nói: “Cậu tỉnh dậy rồi! Tốt quá! Ổn rồi…thật là ổn rồi!”

“Dĩ Dĩ…” giọng Trạch Lam mệt mỏi cất lên một cách thều thào. Ánh nhìn đờ đẫn thoáng quan sát xung quanh, cách đó không xa là bóng lưng trong chiếc áo sơmi trắng đang luôn tay dọn dẹp gì đó trên bàn.

Trong trí nhớ còn sót lại, từ sâu trong tiềm thức đột nhiên nói với cô rằng, bóng lưng cô đang nhìn thấy là ai. Cánh môi khô ráp hơi hé mở, cô cất giọng yếu ớt khẽ gọi: “Giang Triết Hàn…”

Bất chợt, bóng lưng ấy xoay lại. Không phải là gương mặt lạnh lùng, không phải là ánh mắt ngang tàn. Cũng không có giọng nói lãnh đạm nào ở đây. Đàm Chiêu đi gần đến bên giường, tay chỉnh gọng kính mà nói: “Triết Hàn vẫn còn đang nghỉ ngơi. Khác với cô, anh ấy bị thương rất nhiều.”


Hai mắt Trạch Lam hơi hẹp lại, trong lòng bỗng dưng dâng lên một sự bất an kỳ lạ. Nhìn vào nét mặt đầy thắc mắc đó của cô, Đàm Chiêu ngồi xuống bên giường, thuần thục ghim nhẹ kim tiêm vào tay cô.

“Kể ra mạng của cô và đứa bé rất lớn. Xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, mà cả hai vẫn ổn!” giọng Đàm Chiêu đều đều cất lên.

Rút kim tiêm khỏi tay Trạch Lam, anh chỉ nhìn cô rồi căn dặn: “Nghỉ ngơi đi, sức khoẻ của cô vẫn khá yếu!”

Nói xong, anh lại quay sang nói với Tố Dĩ Dĩ một câu trước khi rời khỏi: “Thuốc của cô ấy tôi để trong ngăn kéo thứ hai, cho cô ấy uống thuốc đúng giờ giúp tôi.”

Tố Dĩ Dĩ gật đầu, đến khi bóng dáng Đàm Chiêu khuất hẳn, cánh cửa phòng cũng đóng lại, khi ấy Trạch Lam mới gượng người muốn ngồi dậy.

“Này! Cậu nằm nghỉ đi…ngồi dậy làm gì?”

“Không…mình vẫn ổn!” Trạch Lam hơi khó khăn trả lời. Quả thực cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng sau vụ tai nạn ấy, ngoài những vết thương nhỏ ngoài da thì cô chỉ thấy ê ẩm đôi chút. Cô kéo lấy chăn bông khỏi người, chân thả xuống cố gắng đứng dậy.

Tố Dĩ Dĩ giật mình đỡ lấy cô, cảm thấy rõ ràng sức khoẻ của cô vẫn còn chưa ổn định. Sắc diện nhợt nhạt xanh xao đến đáng thương, cô lo lắng nhưng cũng không quên trách móc: “Cậu làm sao thế? Cậu vẫn cần nghỉ ngơi, không thể hoạt động quá nhiều đâu.”

Hàng lông mày Trạch Lam nhíu lại, nơi cổ chân truyền lên cái đau suýt chút khiến cô ngã nhào trở lại giường. Nhìn vào nơi đó, đã đuoc băng bó cẩn thận. Cô níu vào vai Tố Dĩ Dĩ, cất giọng nói nhỏ: “Đưa mình sang gặp anh ta…”

“Sao…sao chứ?!” Tố Dĩ Dĩ hơi căng mắt ngạc nhiên. Nhưng khi cô nhìn sâu vào đôi nhãn khí đờ đẫn của Trạch Lam, cô biết chắc rằng cô ấy đang rất kiên quyết. Dẫu sao, cửa phòng của Trạch Lam cũng tạm thời được gỡ bỏ mật mã. Nên cô đành đồng ý chấp nhận yêu cầu của Trạch Lam, cẩn thận đưa cô ấy sang phòng của Giang Triết Hàn.

“Từ từ thôi, đến rồi…Cẩn thận đó!” Tố Dĩ Dĩ đỡ lấy thân người Trạch Lam đứng trước cửa phòng. Tay gõ cửa hai lần, một lúc sau đã có người mở lấy. Tôn Nghị mặt mũi có phần ảm đạm, trong mắt đượm lên nét phẫn nộ đang cố giấu kín. Anh nép sang một bên nhường lối cho hai cô gái kia bước vào.

Dìu Trạch Lam ngồi xuống một chiếc ghế bành gần đó, Tố Dĩ Dĩ vỗ nhẹ vai cô mà gượng cười: “Cậu cứ ngồi ở đây, mình ghé sang phòng của Phù Dung báo cho con bé biết cậu đã tỉnh. Từ lúc biết chuyện, nó cứ khóc đòi gặp cậu suốt nhưng không được phép. Mình đi đây, lát nữa mình quay lại đưa cậu về phòng.”


Nói rồi Tố Dĩ Dĩ xoay người bước đi, khi cô lướt qua Tôn Nghị, cô vẫn kịp nhanh tay kéo kéo ống tay áo của anh. Anh đanh mặt nhìn cô, nhưng cô lại nhướng mắt như cố ra hiệu điều gì đó. Lồng ngực Tôn Nghị căng lên rồi xẹp xuống, anh nhìn Giang Triết Hàn lần nữa rồi mới lui ra ngoài. Giây phút mà anh tìm thấy hắn, thực sự lúc đó sự bình tĩnh vốn có hầu như bị đảo lộn.

Toàn thân Giang Triết Hàn đầy máu, vết thương lớn nhỏ trải rộng khắp nơi trên cơ thể hắn. Ban đầu, hắn nhìn thấy trên người Trạch Lam cũng thấm đỏ máu tươi, cứ ngỡ là cô cũng bị thương tích nặng nề. Nhưng chẳng ai ngờ được, Giang Triết Hàn lại hi sinh bản thân để bảo vệ cho cô đến mức không màn cả mạng sống. Vị tứ thiếu ngông cuồng, tàn nhẫn trước đây mà anh biết, chưa từng rơi vào bộ dạng thảm hại đến vậy.

Ra khỏi phòng, bước chân Tôn Nghị thẫn thờ bước đi trên lối hành lang. Theo sau, Tố Dĩ Dĩ cẩn trọng quan sát cử chỉ của anh. Trông bộ mặt thất thần đầy suy tư, cô mới vội bước nhanh theo chân anh mà lên tiếng.

“Vẫn còn hoang mang sao chứ?”

Đôi chân Tôn Nghị chợt dừng, hai bàn tay giấu sau túi quần cơ hồ siết chặt. Anh nhìn Tố Dĩ Dĩ, ánh mắt phẫn ý đó cứ như viên đạn đang chuẩn bị ghim thẳng vào cô khiến cô rùng mình. Anh cất giọng khàn khàn: “Kể ra cô bạn của cô có đến tận mấy cái mạng nhỉ?”

“Sao cơ?” Tố Dĩ Dĩ ngớ ngẫn hỏi. Tôn Nghị tiến gần hơn với cô, cô càng lùi anh lại càng lấn tới. Phút chốc cái lưng nhỏ của cô chạm phải thành cầu thang, không thể lùi thêm đuoc nữa. Hơi thở của anh rất nóng, trong không gian hệt như bị đun chảy ra bởi một sự tức giận đang cuộn trào. Anh nói: “Nhưng Triết Hàn, anh ấy chỉ có một cái mạng mà thôi. Thoát được ải này, tôi quả thực không biết sẽ còn qua được những ải nào nữa không? Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy lại hành động một cách liều lĩnh đến vậy, chỉ để bảo vệ một cái túi hương không hơn không kém mà anh ta đã từng muốn bóp nát nó!”

Nghe đến đây, hai tai Tố Dĩ Dĩ như đọng lại chút ít âm thanh mơ hoặc khó hiểu. Cô đẩy mạnh vào vai của Tôn Nghị, gắt gỏng đáp trả: “Anh sao thế hả? Ngay từ đầu chẳng phải các người dùng chiêu trò hèn hạ để đưa Trạch Lam vào bẫy sao? Giang Triết Hàn, anh ta không đủ thông minh à? Hay là anh ta thực sự đã động lòng, anh ta…”

“Khoan…khoan đã! Nói như vậy…có nghĩa là…” quãng giọng đang cao lên của Tố Dĩ Dĩ bất chợt bị hạ xuống đột ngột. Cô cắn môi suy nghĩ một lúc, rồi vô thức lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, Giang Triết Hàn…anh ta đã thích Trạch Lam sao chứ? Không thể nào…làm sao có thể…”

“Nếu không phải như vậy, thì cô nghĩ còn lý do gì để Triết Hàn hành động như vậy?” giọng Tôn Nghị trầm tĩnh xen ngang vào. Cắt đứt sự ngạc nhiên từ Tố Dĩ Dĩ, anh lại tiêp tục: “Thật không dám tin, cái túi hương đó một ngày lại phát ra huy lực mạnh mẽ đến vậy! Nực cười…”

“Túi hương?!” Tố Dĩ Dĩ hơi ngẫn ra đôi chút. Khi cô ngẩng mặt thì đã thấy bóng dáng Tôn Nghị đang xa dần về lối cầu thang bên dưới, cô liền thấy ấm ức thay cho Trạch Lam nên nhanh chân đuổi theo anh mà gân cổ gào lên: “Này, anh dám bảo cô ấy là một cái túi hương sao chứ? Đứng lại đó cho tôi, nó cho rõ đi…”

Không gian về đêm tại dinh thự càng lúc càng tĩnh lặng đến buồn bã. Có lẽ nó cũng chịu khép mình dưới ảnh hưởng từ chủ nhân, ẩn sau sự nguy nga tráng lệ là một cuộc sống tẻ nhạt, cô độc lạnh người. Chỉ còn sót lại những âm thanh nhỏ nhặt vụng về vang lên từ tiếng kim đồng hồ đang đều đặn lặp lại đến nhàm chán. Bên ngoài khung cửa đang khép kín, rèm nhung màu xám cũng đã phủ xuống, là tiếng gió rít qua, theo sau là tiếng lá cây xào xạc.


Trạch Lam ngồi im lặng đã hơn hai mươi phút, cô chỉ ngồi yên trên ghế, cách giường của Giang Triết Hàn độ chừng hai bước chân ngắn. Đầu óc cô chẳng khác gì một chiếc hộp rỗng tuếch, chẳng có gì ngoài những khoảnh khắc cuối cùng trước khi sự việc kia kết thúc.

“Giang Triết Hàn…có nghe tôi nói không? Anh…anh làm sao vậy hả? Trả lời tôi đi…” bàn tay mảnh khảnh khẽ lay lấy thân xác nặng nề vừa mới đè lên người mình. Trạch Lam kinh hoàng trợn mắt khi cả hai tay đều một chốc dính đầy máu tanh. Vết thương trên người Giang Triết Hàn càng lúc tuôn máu càng nhiều, đến mức cả chiếc đầm màu xanh ngọc của cô cũng chuyển thành thứ màu tanh hôi, chết chóc.

Cô cố gắng đẩy lấy thân người Giang Triết Hàn ra xa, gượng ngồi dậy. Hắn như một cái xác bất động, chỉ với sức lực của cô đã làm cho hắn nằm ngã ra băng ghế, không hề có bất cứ phản xạ nào khác.

Thần kinh Trạch Lam một lúc trở nên hỗn loạn, tay chân cô cứ thế mà run lên bần bật. Máu có mặt ở khắp nơi, bầu không khí kinh khủng ấy cứ như một thế lục vô hình dần dần bóp nghẹt lồng ngực cô đến cực độ. Cô cảm thấy mình không thể nào thở được trong phút chốc, cảm tưởng như toàn bộ dưỡng khí đang dần bị kết đặc thành một mớ hỗn tạp.

Cô trườn người về phía Giang Triết Hàn, nhìn vào mảnh kính sắc nhọn kia vẫn còn ghim sâu bên vai hắn, cô chẳng hiểu vì sao lại bật khóc đến nghẹn cả họng. Lòng bàn tay vấy máu ôm lấy gương mặt đã trắng bệch của hắn, cô cứ liên tục gào to trong nước mắt: “Không được, anh không được ngủ! Mau tỉnh dậy…tỉnh dậy đi. Giang Triết Hàn…mở mắt ra đi!”

Đáp lại cô chẳng có gì ngoài bầu không gian lạnh tanh đến rùng mình. Hơi thở Giang Triết Hàn yếu dần, máu tuôn ra đỏ thấm cả băng ghế. Trạch Lam hoảng loạn chỉ biết kêu khóc nức nở, đôi tay run rẫy nắm chặt lên vết thương của hắn, chỉ muốn ngăn cho nó thôi không chảy máu nhưng đành bất lực.

“Không…làm ơn! Đừng…! Ai đó giúp tôi…làm ơn…giúp tôi với! Anh ta chết mất…”

“Tại sao lại phải làm như vậy chứ? Rốt cuộc…anh đang muốn điều gì đây Giang Triết Hàn?” giọng nói mềm mỏng khẽ cất lên. Mười ngón tay vô thức siết chặt lấy nhau, lại không thể bình tĩnh mà thoáng rung nhè nhẹ. Cô nhìn Giang Triết Hàn rất lâu, ngay từ đầu khi bước vào đây cô đã luôn nhìn hắn như vậy. Đôi mắt cô khô rát đi vì khóc ròng trong một khoảng thời gian khá lâu, nơi hàng mi vẫn còn ẩm ướt cứ chốc chốc lại cơ hồ rung lên.

Trong một khắc nào đó, suy nghĩ của cô mơ hồ bị xáo trộn. Như thể lý trí đang đi theo một lối mòn không xác định, cô rời khỏi ghế, cố gắng từng chút tiến gần đến bên giường.

Ngồi xuống bên cạnh Giang Triết Hàn, hắn vẫn còn khép chặt mắt, hơi thở nhả ra đều đặn. Nhìn hắn ở góc độ thế này, quả thực không thể nhận ra hắn của bây giờ, của thời khắc sinh tử đó và của những lúc tàn bạo…là cùng một người.

Chiếc áo sơmi trắng của hắn hơi phanh rộng, để vết thương đã được băng bó trên vai phải hơi lấp ló dưới lớp vải mỏng. Bên trong phòng, rõ ràng lò sưởi đang được đốt rất ấm. Nhưng dẫu thế nào cô chỉ cảm nhận được cái lạnh đến tận cùng tâm can.

Đôi mắt mệt mỏi nhìn vào Giang Triết Hàn, Trạch Lam không điều tiết mình mà lần nữa nhận thấy khoé mắt nóng rát vô cùng. Trên gương mặt lãnh đạm đó của hắn, cũng đầy những vết thương lớn nhỏ. Vết trầy xước, vết bầm tím đều rải đầy mọi nơi. Cô đưa tay vén nhẹ mái tóc nâu của hắn, sợi tóc có phần mềm mượt hơn cô nghĩ. Vết thương trên trán hắn đã được băng gạc che đậy kĩ càng, thấm lên trong mảnh băng gạc ấy vẫn còn lẫn chút máu đỏ đã kịp khô cứng.

Trạch Lam càng nhìn hắn lại càng thấy trong lòng phức tạp khó hiểu. Tại sao con người hắn lại thay đổi thất thường đến như vậy? Bất chợt, cô nhìn lại đứa trẻ trong bụng mình. Đầu óc nghĩ ngợi đôi chút, cô nói bâng quơ: “Xem ra, anh ta cũng chưa mất hết nhân tính. Vì đứa trẻ này mà suýt chút cả mạng sống cũng chẳng cần. Sinh nó ra, giao nó cho anh…tôi cũng thấy lòng mình bớt đi phần nào tội lỗi!”

Một tiếng thở dài nhả ra, cùng lúc trên mắt cô cũng rơi xuống một giọt lệ còn nóng ấm. Giọt lệ ấy rơi ngay trên bàn tay của Giang Triết Hàn, vỡ ra thành một mảng nước nhỏ nhoi thấm vào màu da rắn rỏi.


Cánh mũi đỏ ửng của Trạch Lam sụt sùi vài lần, cô cúi mặt vừa muốn thu bàn tay mình về thì thình lình bị một lực giữ lại. Cô còn chưa kịp phản ứng, chỉ vừa giật mình ngẩng đầu thì đã chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Giang Triết Hàn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lòng bàn tay to lớn của hắn vô lực siết lấy tay cô, như níu kéo, lại như muốn chiếm giữ. Hắn cất giọng trầm thấp, nghe qua vẫn còn khá mệt mỏi.

“Cô vừa khóc sao chứ?”

Hai mắt Trạch Lam căng ra kinh ngạc, cô bối rối muốn giật tay khỏi hắn, nhưng hắn vừa tỉnh dậy đã liền giở thói ngang ngược, trong đôi mắt hẹp dài của hắn không hề có ý đùa giỡn. Cô nuốt nước bọt cố bình tĩnh, vừa gỡ lấy tay hắn cô vừa cáu gắt: “Anh lại điên cái gì vậy hả? Bỏ tôi ra…”

Rãnh môi lạnh lẽo của Giang Triết Hàn khẽ cong nhẹ, hắn bất ngờ đưa tay lướt ngang qua khoé mắt còn ướt của cô. Vầng trán ưu tú hơi nhướng lên, hắn nói: “Rõ ràng cô vừa khóc trước mặt tôi, mắt cô vẫn còn sưng đỏ nên đừng cố bướng mà chối cãi!”

“Anh đúng là kẻ điên mà…bỏ ra!” Trạch Lam mặc kệ lời nói của hắn, cô chỉ chăm chăm vào việc muốn thoát khỏi hắn ngay lập tức. Đến cả cô còn không hiểu vì sao bản thân lại rơi nước mắt, đừng nói đến việc hắn hỏi cô khóc là vì lí do gì. Cô sẽ hoàn toàn mù tịt mà không biết đường đáp trả.

Trong một vài giây, Giang Triết Hàn chỉ im lặng nhìn cô đang bất lực kháng cự trong tay hắn. Rồi đột nhiên, hắn mơ hồ hỏi cô: “Tại sao lúc đó cô không bỏ chạy? Tại sao…còn quay lại với tôi làm gì?”

“Sao…sao chứ?” Trạch Lam bất ngờ bị câu hỏi hắn làm cho lúng túng. Âm thanh mà hắn vừa phát ra nghe qua rất đổi nhẹ nhàng, nhưng lại kỳ lạ tạo cho người ta một thứ áp lực nặng nề khó tả. Tầm nhìn có phần nhạt nhoà của cô như bị hút vào tia mắt phức tạp tận cùng kia của hắn. Cô thở mạnh dần, cúi mặt không dám nhìn thẳng mà bối rối đáp: “Tôi không tàn độc như anh, không đủ nhẫn tâm trông thấy một người kêu đau quằn quại đến chết…”

Giang Triết Hàn tập trung dồn mọi suy nghĩ về Trạch Lam, nhìn vào gương mặt né tránh đó của cô, hắn chỉ thấy trong lòng dâng lên một khối mơ hồ không trọng lực. Đầu óc hắn hệt như trôi dạt trong không trung, hắn thấy toàn thân nhẹ bổng nhưng lý trí lại quá đỗi nặng nề.

Hắn siết nhẹ bàn tay đang rung lên của cô rồi đặt trên ngực mình, thản nhiên nói: “Hôm nay tôi đã cứu cô như vậy, cô vẫn còn nghĩ tôi đủ nhẫn tâm với cô thêm bao nhiêu lâu nữa? Giây phút đó, cô không muốn tôi chết! Tôi cũng thế…tôi thực sự thấy sợ đến mức chỉ muốn gào lên khi cô rời khỏi tôi càng lúc càng xa! Tôi không phải sợ chết, tôi chỉ sợ cô rời xa tôi mà thôi…Trạch Lam, tôi…”

Ngay khi câu nói ngập ngừng của hắn đang trực chờ để hoàn chỉnh, thì bất chợt Trạch Lam mạnh tay giằng co với hắn. Vô tình lại động vào vết thương trên vai hắn, khiến hắn nhíu mày thở dốc mà kêu đau một tiếng.

“Anh không sao chứ? Tôi không cố ý…Có sao không?” giọng Trạch Lam hốt hoảng kêu lên. Bàn tay cô cứ lúng túng muốn chạm vào hắn nhưng lại không dám. Đến khi trông thấy trên mảnh băng trắng kia có một chấm đỏ đang dần hiện rõ. Ban đầu chỉ bằng một hạt đậu, nhưng sau đó lại nhanh chóng lan rộng ra thành một mảng lớn. Cô sợ hãi, lo lắng mà thốt lên: “Chảy máu…Vết thương chảy máu rồi! Để tôi đi gọi người vào giúp anh thay băng…Cố đợi một chút!”

Giang Triết Hàn ôm lấy vết thương nhăn mặt mà thở nặng nhọc, hai mắt khép hờ chỉ biết lặng nhìn thân ảnh khập khiễng của Trạch Lam đang xa dần về phía cửa. Đến khi cô rời đi, hắn mới mệt mỏi mà nằm ngã đầu ra sau, cơ hồ thở dài đầy mâu thuẫn.

“Vừa rồi…mình đang tính nói cái quái quỷ gì kia chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.