Đọc truyện Ám Hương – Chương 71
Mặt trời lặn dần sau những toà cao ốc chập chùng như núi, những chiếc bóng chiều lần lượt đổ xuống thành phố như một tấm vải đen khổng lồ. Tay dọn dẹp đồ đạc trên bàn làm việc cho gọn gàng, Tố Dĩ Dĩ cầm điện thoại, trên màn hình là ảnh chụp lúc cô và Trạch Lam đi tham gia chuyến dã ngoại ở Di Hoà Viên vào hai năm trước. Trạch Lam trong ảnh lúc ấy mái tóc còn dài khỏi lưng, gương mặt vẫn một nét đẹp không lẫn đi đâu được với nụ cười rạng rỡ cùng đôi mắt vô ưu nổi bật.
Ngón tay Tố Dĩ Dĩ khẽ lướt qua gương mặt của Trạch Lam, khoé môi nhếch lên tạo nụ cười gượng gạo: “Thật không thể hiểu nổi, tại sao người ta lại nỡ nhẫn tâm cướp đi dáng vẻ này của cậu chứ? Sự nhiệt huyết trong ánh mắt cậu, sự yêu đời trẻ trung kia…hỏi ai có thể cho cậu một lần nữa? Trạch Lam, mình thực sự quá túng quẫn trong việc muốn giúp cậu rồi.”
Một tiếng thở dài đầy thất vọng của Tố Dĩ Dĩ nhả ra. Cô cất điện thoại vào túi xách, nhìn lại xung quanh chỉ còn mỗi mình cô. Ai nấy đều tan ca đã tranh thủ rời đi thật nhanh, chỉ có cô, nghĩ đến việc đến gặp Trạch Lam ở dinh thự của Giang Triết Hàn vừa khiến cô mệt mỏi, vừa căng thẳng.
Bất chợt, từ lối vào truyền đến tiếng giày cao gót đang đều đặn vang lên. Gần hơn, rồi gần hơn nữa. Tố Dĩ Dĩ vừa mới xoay mặt sang thì đã thấy Giang Triết Mỹ đứng ngay cửa nhìn cô, cánh môi đỏ xinh đẹp khẽ hé mở, Giang Triết Mỹ hỏi: “Chị vẫn chưa về sao?”
Tố Dĩ Dĩ có chút ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Cô tiến đến phía Giang Triết Mỹ, ngắn gọn đáp: “Ban nãy thì chưa, còn bây giờ thì muốn về càng nhanh càng tốt!”
Vẻ mặt Giang Triết Mỹ hơi cứng lại vài giây, đến khi bóng dáng Tố Dĩ Dĩ lướt qua va vào vai cô, cô mới buộc miệng cất giọng: “Dĩ Dĩ, chị thực sự không muốn giúp Trạch Lam sao chứ?”
Bước chân Tố Dĩ Dĩ dừng lại, mũi giày cao gót đen nhám vẫn giữ yên vị trí. Chỉ có một nửa gương mặt của cô hơi quay sang, ánh mắt trực chờ một sự hỗn loạn đang tìm đến. Cô đáp: “Em có thực sự một lòng muốn giúp Trạch Lam, hay chỉ vì do em không muốn trông thấy cảnh cô ấy và anh hai của em thân mật?”
“Em…em…” giọng Giang Triết Mỹ ngập ngừng không thành câu. Cô nhìn vào bóng lưng đầy sự xa cách của Tố Dĩ Dĩ, hai bàn tay vô thức siết lại mà nói: “Dù là thế nào đi nữa, việc quan trọng là đưa chị em họ rời khỏi nơi đó. Em ghét chị ấy cũng được, không ghét cũng được. Miễn sao em có thể đưa hai chị em họ thoát khỏi anh hai…em nhất định sẽ làm!”
Đầu lông mày Tố Dĩ Dĩ cơ hồ nhíu lại, một vài nếp gấp xô nhau hằn lên giữa tâm trán. Cô xoay người nhìn thẳng vào Giang Triết Mỹ, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp đẽ của cô gái kia là một sự cố chấp, cứng đầu đến vô hạn. Cô gằn giọng: “Vậy em có nghĩ, cách mà em làm sẽ khiến Trạch Lam gặp nguy hiểm thế nào không? Cô ấy đang có thai, xảy ra một chút sự cố nhỏ cũng có thể để lại hậu quả nghiêm trọng. Hơn nữa, em có chắc chắn qua được thế lực của anh hai em không? Anh hai của em, anh ta thâu tóm toàn bộ quyền lực trong Bắc Kinh. Em nghĩ…em đang chơi với ai kia chứ Mỹ Mỹ? Chị không thể đặt tính mạng và sự an toàn của Trạch Lam vào một kế hoạch không có gì là chắc chắn của em được. Ít nhất, thời gian này cô ấy ở đó cũng khá hơn rất nhiều. Hoạ may, phải đợi cô ấy sinh đứa bé ra rồi mới nghĩ đến chuyện bỏ trốn.”
Nhưng trái ngược với sự mềm mỏng của Tố Dĩ Dĩ, Giang Triết Mỹ lại cương quyết đến cùng. Tính cách bốc đồng, ngang ngược bẩm sinh một lúc bị trỗi dậy. Cô nói vào mặt Tố Dĩ Dĩ với quãng giọng khá cao: “Chị không tham gia, không có nghĩa em cũng phải theo chị mà từ bỏ. Em nhất định có cách, em cũng không cần chị giúp một tay nữa. Em tự biết kiếm ai đó đồng suy nghĩ với em để hành động!”
Không tiếp tục xuống nước nài nỉ, không còn sự nhỏ nhẹ như ban đầu. Giang Triết Mỹ hiện giờ rất bực dọc, cáu gắt trong từng cử chỉ lẫn lời nói. Cô bước qua nhanh Tố Dĩ Dĩ, mở cửa kính. Trước khi rời khỏi, cô chỉ nói nhỏ: “Đợi tin tốt của em! Tạm biệt!”
“Cạch”
Cửa kính khép lại một lúc, Tố Dĩ Dĩ mới thấy trong lòng là một sự hỗn độn đang liên tục đánh động đến tâm trí cô. Cô đưa mắt nhìn bao quanh không gian lần nữa, mọi thứ thật yên tĩnh đến buồn bã. Thứ lọt vào tai cô bây giờ chỉ có tiếng kim đồng hồ treo tường đang tích tắc xoay đều.
“Gần sáu giờ rồi…” Tố Dĩ Dĩ mệt mỏi tự nói. Cô đưa tay vén gọn lại lọn tóc con rơi ra bên vành tai, hít một hơi rồi chậm rãi rời khỏi đó. Suốt một tháng nay, mỗi buổi chiều sau khi hết giờ tan làm, về nhà tắm gội sạch sẽ, ăn uống một chút, sau đó liền ghé qua Giang gia để chăm sóc Trạch Lam. Những ngày đầu, cô còn thấy quãng đường từ nhà đến cái nơi quỷ quái ấy xa như vô tận. Nhưng sau bao nhiêu ngày trôi qua, đối với cô chẳng có gì dài hơn là thời gian đứa bé trong bụng Trạch Lam lớn dần lên. Chín tháng mười ngày của Trạch Lam, liệu sẽ trôi qua êm đềm và thuận lợi như cô mong đợi chứ?
Ngồi trong xe, hai tay Giang Triết Mỹ giận đến siết lấy vô lăng mà run lên. Cánh môi đỏ mận bị hàm răng cắn nhẹ, hằn lên một dấu tích nho nhỏ. Càng nghĩ, cô càng thấy bực tức vô cùng, miệng khẽ mắng: “Tố Dĩ Dĩ ngốc nghếch, chị không giúp thì cũng chẳng ăn nhầm gì!”
Bất chợt, trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh chướng mắt của Giang Triết Hàn cùng Trạch Lam, tay trong tay ăn mặc sang trọng bước vào đại sảnh, ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn Trạch Lam làm cô giận đến nổi lửa. Cô đánh vào vô lăng “bụp bụp” mà muốn hét lên: “Đáng ghét mà! Sao có thể để yên như vậy chứ? Anh hai sớm hay muộn cũng sẽ thật lòng mà rung động trước chị ấy mất! Anh hai…anh mất trí rồi! Chị ấy là con gái của Lưu Đình kia mà…”
Một tràng còi dài đến chói tai vô tình vang lên, Giang Triết Mỹ chán nản gục đầu mình lên vô lăng, lại sơ ý đè phải còi xe khiến nó kêu lên ồn ào cả một góc. Cô ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên như vừa nảy ra ý gì đó. Lập tức, cô lấy điện thoại từ trong túi xách, mở mục tin nhắn soạn một câu ngắn gọn:
Phía sảnh hướng nam của dinh thự, Giang Triết Hàn đứng tì người vào lan can cau mày suy tư. Ở góc nhìn này, đối diện qua bên kia chính là phòng Trạch Lam đang ở. Đầu óc gần đây hoàn toàn bị xáo trộn bởi hàng loạt suy nghĩ về cô, nó cứ không ngừng vô thức tìm đến trong tâm trí hắn. Không thể chối bỏ, càng không thể vờ như không biết. Cảm giác khi trông thấy cô, từng ánh mắt đến bờ môi cho đến một lần cô thở nhẹ cũng dễ dàng chạm đến đáy lòng hắn. Thật nhẹ, nhưng lại thấy vô cùng nặng nề! Hắn đã từng nói như một lời thề trước di ảnh của La Bội Kỳ là gì kia chứ? Rằng: “Tôi sẽ không bao giờ thương xót cho cô!” Nhưng bây giờ, thế sự lại đột ngột bị xoay chuyển. Xoay đến nổi cả hắn cũng không kịp thích nghi với mọi thứ. Hắn mịt mờ như kẻ mù trong chính nội tâm của bản thân, khi nhìn vào đôi mắt u buồn của Trạch Lam thì nội tâm càng bị thu hẹp, đến mức ngột ngạt không thở được. Sự mê hoặc của cô chẳng khác nào dẫn lối hắn bươc vào một mê cung, hắn cứ mãi lẩn quẩn, mệt mỏi rã rời từ hơi sức đến tâm can mà vẫn không tài nào tìm được lối ra.
Thình lình, tiếng bước chân phía sau lưng làm Giang Triết Hàn cắt ngang dòng suy nghĩ. Hắn không nhìn lại, chỉ tiếp tục dán mặt vào cánh cửa cách hắn rất xa. Giọng Tôn Nghị trầm trầm cất lên: “Tôi đã cho người điều tra lại lần nữa, lần này có thu về một số thông tin.”
Đôi mắt Giang Triết Hàn vẫn không hề lay chuyển, sắc diện giữ nguyên một màu ảm đạm. Hắn lạnh giọng, rất kiệm lời: “Nói!”
Bước đến trước một chút, Tôn Nghị mới tiếp tục: “Cô gái đó đã từng sinh sống ở Los Angeles, theo ghi nhận vào khoảng bốn năm trước cô ta từng suýt bị bắt vì tội móc trộm túi tiền của người khác tại một hộp đêm. Nhưng sau đó không biết vì sao cô ta lại trở về Bắc Kinh, thuê một căn hộ nhỏ ở Lãng Tân. Cùng trùng hợp sau khi cô ta trở về không lâu thì đã đến làm việc cho anh qua một môi giới tìm việc. Còn hiện tại, không một ai biết tung tích của cô ta. Như thể cô ta bốc hơi khỏi đất Bắc Kinh vậy!”
“Los Angeles!?” quãng giọng trầm thấp của Giang Triết Hàn đột ngột cao lên đầy thắc mắc. Mí mắt hắn hơi thấp xuống, khiến sự hiểm hóc trong đáy mắt đó của hắn càng thêm đậm dần. Ngón tay khẽ chà chà khuôn cằm, hắn nghi hoặc tự hỏi: “Trên đời này không có sự trùng hợp, trừ khi…là ai đó thực sự muốn nó trở thành một sự trùng hợp!”
“Tôn Nghị, tìm hiểu một người nữa cho tôi.” Giang Triết Hàn nói như ra lệnh. Tôn Nghị hơi khó hiểu, anh ngập ngừng hỏi: “Triết Hàn, ý anh là…”
“Không sai! Là anh ta!” Giang Triết Hàn xen ngang, rãnh môi hắn hơi nhếch lên một cách đầy mâu thuẫn. Tôn Nghị hơi căng mắt, anh lần nữa lại tiếp tục: “Triết Hàn, chẳng phải anh đã bảo không bao giờ muốn đấu với anh ta hay sao?”
Ánh mắt Giang Triết Hàn hẹp lại đến cực độ, tia mắt lãnh khốc ấy sắc bén như một lưỡi dao. Nó xé toạt không gian trước mặt, nơi mà hắn đang đăm đăm nhìn vào không rời nửa giây. Hắn nói: “Không phải tôi muốn đấu với anh ta, tôi chưa bao giờ muốn đấu đá gì với anh ta cả! Chẳng qua, tôi chỉ muốn đề phòng…”
“Tôi nghĩ…người anh ta nhắm đến không chỉ còn một mình tôi nữa!”
[…]
Đêm tối khuất dạng, nhường chỗ cho những ánh bình minh đang trực chờ chiếu rọi khắp nơi. Thành phố Bắc Kinh hoa lệ chìm đắm trong cái lạnh rét da đã tỉnh giấc sau một đêm dài ngày gần cuối đông. Tia nắng vụng về bao phủ lên đỉnh tháp China Zun chọc trời, thứ ánh sáng mờ nhạt ấy như thể bị xé tan ra bởi toà cao ốc sừng sững như một cái cột trời cắm giữa trung tâm thành phố. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo như thường ngày, người người đã bắt đầu ùa ra đường bắt đầu cho một ngày thật ồn ào giữa nhịp sống đô thị.
Trạch Lam nằm yên trên giường, đầu chui rúc trong chăn bông không muốn động đậy. Thời tiết quả thực quá lạnh khiến con người ta hệt như một chú sâu bướm muốn hoá kén mà ở ẩn. Giang Triết Hàn đứng trước mặt cô, chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Tôi không có thời gian để chờ cô! Nhanh lên, rời khỏi giường cho tôi.”
Thân người ẩn dưới chăn bông hơi cựa quậy, mười ngón tay trắng muốt nắm lấy chăn bông mà hơi kéo thấp xuống, một nửa gương mặt lộ ra đầy mê hoặc. Đôi hàng mi còn khá nặng nề sau giấc ngủ sâu hơi rung rung, cô nhỏ giọng: “Anh không có thời gian thì không cần đi với tôi. Để tôi tự đi là được…”
Đôi mắt Giang Triết Hàn đang trầm tĩnh bỗng nhiên bị khuấy động đến lạ thường. Hắc động không đáy trong mắt hắn chợt loé lên tia sáng kì hoặc, mà thứ ánh sáng này lại vô tình được tạo ra bởi Trạch Lam. Cử chỉ của cô đột ngột như thể hoá thành một màn nũng nịu trong tầm mắt hắn, giọng nói nhỏ nhẹ của cô lại như một thứ âm thanh hay ho mang đến sự thích thú khó lường. Dẫu biết rõ cô không hề giống như những gì hắn đang nghĩ, nhưng cõi lòng hắn không ngăn được sự cảm nhận mãnh liệt mà suy diễn lung tung.
Hít thật sâu lắp kín toàn bộ lồng ngực vạm vỡ, hắn thở hắc một hơi đầy kiềm nén, tay giật mạnh chăn bông khiến Trạch Lam hốt hoảng nhìn hắn. Tia mắt bức người của hắn chiếm thế thượng phong, một tay hắn giữ khuôn cằm cô, tay còn lại chống xuống mặt nệm. Khuôn mặt hắn hạ thấp, khẽ giọng răn đe: “Cô đang thử tính nhẫn nại của tôi sao chứ?”
“Vớ vẫn!” Trạch Lam cau mày cáu gắt. Dạo gần đây tâm trạng của cô thay đổi khá thất thường, đến cả bản thân cô đôi khi còn không biết cô đang muốn gì. Cô nhìn chằm chằm vào Giang Triết Hàn, tròng mắt đen láy hơi co lại vì sợ mà nói: “Rõ ràng anh bảo anh rất bận! Tôi cũng không cần anh phải đưa tôi đi, vậy thì cớ gì anh lại ở đây hối thúc tôi kia chứ? Thật dư thừa…”
“Sẽ không là dư thừa nếu việc tôi làm chỉ là muốn đảm bảo sự an toàn cho đứa bé trong bụng cô! Đừng hiểu sai ý của tôi, nếu không có đứa bé tôi cũng sẽ không cần phí thời gian với cô!” Giang Triết Hàn dùng lực siết lấy khuôn cằm của Trạch Lam, làm nơi đó hằn lên vài dấu tay đỏ ửng. Trên mảng da thịt trắng trẻo, hệt như những cánh thược dược được điểm xuyến nhẹ nhàng. Hắn mạnh tay kéo cô ngồi dậy, sau đó lãnh đạm nhìn cô: “Tôi cho cô năm phút!”
Bóng lưng Giang Triết Hàn xoay về phía cô rồi xa dần về phía cửa, đến khi hắn chuẩn bị rời khỏi cô mới vội vàng lên tiếng, giọng có phần buồn bã: “Phù Dung, con bé khi nào sẽ được tái khám?”
Ánh mắt lúc này của hắn, cô hoàn toàn không thể trông thấy được. Sự xung đột trong tâm trí hắn, cô càng không thể nắm bắt khi lộ ra vẻ ngoài của hắn hầu như lúc nào cũng chỉ là sự ngang tàn, lạnh lùng, và xa cách. Hắn không ngoảnh mặt ra sau, chỉ đáp thật nhanh: “Mọi chuyện nằm trong sự sắp xếp của tôi. Cô không cần nhất thiết phải bận tâm, chuyện tôi đã nói tôi chắc chắn sẽ làm!”
Tiếng cửa phòng đóng lại, truyền đến tai Trạch Lam liền như hoá âm thanh vụn vặt. Cô ngồi thừ người trên giường, mắt nhìn vào một con chim chích đang đậu mình trên khung cửa sổ. Nó rung người một cái, mớ tuyết vụng về phủ trên mình liền rơi xuống. Sau đó ít giây, nó lại vỗ cánh mà bay đi mất dạng. Ánh mắt cô chợt dâng lên sự thèm khát, tự do đối với cô là một thứ định nghĩa vô cùng xa xỉ. Cô đặt bàn tay lên bụng, nhè nhẹ xoa xoa. Rãnh môi cơ hồ cong lên gượng cười thật chua xót.
Phía bên dưới sân, Giang Triết Hàn đã ngồi đợi trong xe ở hàng ghế sau. Bàn tay để trên đùi thoáng nhịp, hắn đang bận suy nghĩ một vài thứ, đến cả đầu lông mày cũng vô thức nhíu lại. Cửa xe mở ra, Trạch Lam chậm rãi ngồi vào bên cạnh hắn. Hắn nhìn cô với cái nhìn đầy phức tạp, còn cô chỉ dám liếc mắt nhanh qua gương mặt sắc đá lạnh như băng đó của hắn. Cô hướng mắt về phía căn phòng mà Phù Dung đang ở, chỉ thấy không yên khi phải rời xa con bé dù chỉ là một lúc.
Thấy nét mặt đó của cô, Giang Triết Hàn không cầm lòng, nhưng lại cố tỏ ra thờ ơ mà nói: “Có Dư quản gia, không cần lo! Đi thôi…”
“Vâng! Tứ thiếu!”
Bánh xe từ từ chuyển động, chiếc xe cũng dần dần rời khỏi cổng lớn. Theo sau là ba chiếc xe khác, bám sát không sơ hở. Cánh cổng nặng nề khép lại, trước cổng đuoc bố trí thêm mười tên cao to để tăng sự phòng thủ. Bên trong, Liêu Tống cũng điều động đàn em mà phân khu canh giữ thật cẩn thận.
Phía bên ngoài, cách dinh thự một khoảng rất xa. Trên nhánh cây bạch quả cao to, Tá Đằng ngồi gọn gàng trên đó, mắt quan sát qua ống nhòm. Hắn thuận tiện nói với ai đó thông qua chiếc tai nghe bluetooth, giọng nói trầm ổn rất rõ, như thể đang báo cáo: “Mục tiêu đã rời khỏi vị trí, di chuyển về hướng đông nam, theo sau còn có ba vật cản trở.”
Phía bên kia đầu dây, truyền đến một chất giọng trầm thấp ổn định. Chỉ ngắn gọn dứt khoát: “Hành động đi!”