Ám Hương

Chương 55


Đọc truyện Ám Hương – Chương 55

Khi coco chuẩn bị ra truyện đều đặn thì cũng là lúc coco phải đi làm. Một tháng trở lại đây coco phải đi đứng lớp dạy cho học viên nên bận sấp mặt đến 10h đêm không thể viết một chữ. Xin lỗi mọi người!

“Tiểu thư, cô dậy rồi!” 

“Cô là…” Giang Triết Mỹ ngớ ngẫn nhìn Quân Nhu, ngón tay trỏ đưa về trước ra vẻ thắc mắc. Quân Nhu đứng thẳng người, miệng nhoẻn cười mà đáp: “Tôi cũng chỉ là người làm của ông chủ! Tiểu thư, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong. Tôi cũng đã căn dặn người chuẩn bị cho tiểu thư một bộ trang phục khác. Tiểu thư thay quần áo xong rồi xuống dùng bữa sáng.”

Giang Triết Mỹ vẫn ngồi lì trên giường, cô cong cong vành môi, vô tư nói: “Bộ đồ trên người tôi đang mặc cũng là do cô chọn sao?”

“Vâng!” Quân Nhu gật đầu. Giang Triết Mỹ thình lình đứng dậy, cô ghé vào tai Quân Nhu mà khẽ nói như đùa cợt: “Em thích những tông màu sặc sỡ nhưng không được quá sến sẩm thế này. Lần sau, chị nhớ đừng chọn những màu như vậy nha…”

Lời nói chẳng hiểu là thực hay đùa của Giang Triết Mỹ một lúc làm đầu óc Quân Nhu mơ hồ đôi chút. Cô nhìn nụ cười ranh mãnh trên cánh môi đẹp đẽ kia, thoáng chốc cô mới ngầm hiểu. Ra là cô em gái của Giang Cẩn Quỳ cũng đang có ý định gán ghép cô với anh ấy. Hẳn là cô tiểu thư kia đang rất nôn nóng có một người để mình gọi hai tiếng chị dâu rồi…

Quân Nhu bật cười thật nhỏ, đột nhiên trong lòng hệt như khua lên một hồi trống. Mỗi lúc mỗi nhanh dần, dồn dập đến cả lồng ngực cũng sắp bị rung chuyển. Hai gò má hây hây đỏ hồng, cô cúi mặt không dám nhìn ai nhằm che giấu sự ngượng ngùng đang hiện rõ.

Giang Triết Mỹ tuy tính tình có phần tinh nghịch nhưng vẫn có đủ sự tinh tường để nhận ra một vài sự việc đơn giản. Cũng là con gái như nhau, cô không quá ngốc mà không nhìn ra biểu diện đặc biệt khác lạ của Quân Nhu ở thời điểm hiện tại. Cô chắc mẩm trong lòng một ý: “Cô gái này chắc chắn cũng đã thích anh cả rồi còn gì…”

Trong lúc hai cô gái đang tụm đầu với nhau như to nhỏ thì chất giọng trầm thấp của Giang Cẩn Quỳ truyền đến: “Mỹ nhỏ, anh đợi em dưới sảnh. Cần gì cứ nói với Quân Nhu.”

“Em biết rồi, em sẽ xuống ngay!” Giang Triết Mỹ cười rạng rỡ. Dưới ánh nắng bên ngoài rọi vào môt khoảng sáng rực, cô tiến đến đứng nghiêng đầu ra khung cửa sổ, khép mắt hít một hơi thật đầy vào lồng ngực. Vẻ mặt toại ý vô cùng.

Quân Nhu đứng một góc trong phòng, hai tay nắm lấy nhau để hờ trước bụng. Cô lén đưa mắt quan sát bóng lưng của Giang Triết Mỹ, nhìn cô ấy một lúc, cô vô thức tự mỉm cười. Nếu như đến cả em gái của Giang Cẩn Quỳ cũng tỏ ý thích mình, thì cô không việc gì phải tiếp tục giữ cảm giác ganh tị ban đầu làm gì nữa. Ngược lại, lấy lòng mới là việc cần thiết cho hiện tại và về sau.

Ngâm mình trong bồn tắm một lúc, thay một bộ đầm mới chỉnh tề hơn. Giang Triết Mỹ cột cao mái tóc xoăn sóng để chiếc gáy gợi cảm lộ ra một cách tinh tế. Cô theo chân Quân Nhu đi xuống đại sảnh, bên dưới là một chiếc bàn ăn dài với kiểu dáng hoàng gia, được chạm khắc rất tinh xảo. Bên trên bày rất nhiều món, nhìn sơ qua, Giang Triết Mỹ cũng đủ nhận thấy toàn bộ đều là món mà cô yêu thích.

“Tiểu thư, ông chủ đã đích thân căn dặn nhà bếp làm những món mà cô thích. Cô thử xem có vừa miệng hay không?” Quân Nhu đứng phía sau nhỏ giọng lên tiếng. Cô vừa tính bước đến đưa tay kéo ghế cho Giang Triết Mỹ ngồi vào thì đột ngột đã có một bàn tay nào đó nhanh hơn cô.

Đưa mắt nhìn sang, Quân Nhu vội cúi đầu lùi về một phía khi người tranh kéo ghế với cô không ai khác chính là Giang Cẩn Quỳ. Anh ân cần nhìn về phía cô em gái của mình rồi cười ôn nhu: “Mỹ nhỏ, đến đây…ngồi xuống đi!”

Giang Triết Mỹ vui vẻ mỉm cười, sự hạnh phúc dễ dàng được nhìn thấy ngay từ trong ánh mắt trong trẻo của cô. Cô ngồi xuống ghế, cũng không quên ngẩng mặt lên nhìn lấy nam nhân phía sau lưng mình mà nói: “Cảm ơn anh, anh cả!”


Bữa ăn sáng trôi qua được vài phút, Giang Triết Mỹ ngậm đũa vào miệng, mắt cứ chốc chốc lại đảo quanh như đang tìm kiếm ai đó. Giang Cẩn Quỳ đặt vào bát của cô một gắp từ món gà cay Tứ Xuyên, vậy mà dường như cũng không khiến cô chú ý.

Ho lên một tiếng, giọng anh trầm trầm nói vào: “Mỹ nhỏ, em là đang quan sát nơi anh ở hay em đang muốn tìm ai chứ hả?”

“Không…không có! Em…” Giang Triết Mỹ như bị dẫm phải đuôi, vẻ mặt gượng gạo vội cười trừ cho qua chuyện. Cô nâng đũa muốn cho miếng thịt gà ngon lành kia vào miệng thì lúc này, Tá Đằng lại xuất hiện khiến đôi đũa trên tay cô bị buông lỏng, miếng thịt gà vì thế mà rơi lại vào bát.

Tá Đằng trong bộ trang phục thường thấy theo phong cách Nhật Bản, mái tóc hắn cột cao để lộ ra toàn bộ gương mặt góc cạnh sắc sảo. Hắn đi đến phía bên cạnh Giang Cẩn Quỳ, cúi đầu nghiêm chỉnh: “Ông chủ! Tiểu thư!” 

Giang Cẩn Quỳ vẫn thái độ bình thản đến dửng dưng bao nhiêu thì trái lại, cô em gái của anh lại càng lúng túng bấy nhiêu. Phía sau lưng cô, một cô hầu tay đang bê một thố súp vi cá còn nóng hổi vừa đi đến. Giang Triết Mỹ lại chẳng để ý, cô đưa tay lên ý muốn cột lại mái tóc của mình gọn gàng hơn nhưng vô tình chạm phải cánh tay của cô hầu. Thố súp nóng trên tay cô gái kia suýt chút nũa đã rơi đổ lên người Giang Triết Mỹ, nhưng cũng may vẫn là Tá Đằng nhanh nhẹn hơn hẳn.

“Cẩn thận một chút!” Tá Đằng tay đỡ lấy thố súp nóng, còn không quên dùng ánh mắt lãnh đạm đáng sợ răn đe cô hầu tội nghiệp. Đặt thố súp lên bàn, Giang Triết Mỹ lại thêm lần nữa mãn nhãn khi được chiêm ngưỡng dung mạo hoàn hảo của nam nhân cô yêu thích ở cự li khá gần.

Hai mắt tròn xoe không chớp, điều này bất kì ai có mặt cũng có thể dễ dàng nhận ra trong đáy mắt ngây ngô đó của Giang Triết Mỹ đang khuếch tán một thứ gọi là tình yêu. Giang Cẩn Quỳ ngã lưng ra ghế, một tay cầm ly rượu vang khẽ xoay đảo mà khoé môi chợt cười.

Nhấp môi trên miệng ly, anh chậm rãi lên tiếng: “Anh nghĩ đây là bữa sáng ngon nhất trong cuộc đời của em có đúng không Mỹ nhỏ?”

Giang Triết Mỹ hốt hoảng, cô hoàn hồn ngồi ngay ngắn, tay bối rối giả vờ chỉnh lại mái tóc, không dám nhìn trực diện vào đôi nhãn khí tinh ý của Giang Cẩn Quỳ, cô vội đáp: “Đã lâu rồi em mới được cùng anh ngồi dùng bữa sáng thế này! Không phải bữa sáng ngon nhất thì quả thực là rất sai rồi…”

Cười thầm trong bụng, Giang Cẩn Quỳ rộ lên trong đầu một tia tàn nhẫn. Anh chăm chú nhìn cô em gái ngây dại không đoán được mưu tính thâm độc của chính anh ruột mình, rồi lại đưa mắt nhìn sang Tá Đằng, anh chỉ chợt thầm nghĩ: “Nếu con bé đã thích hắn ta như vậy, thân làm anh cả cũng nên tác thành. Một công…đôi ba việc! Thật tốt…”

***

Trong bốn bức tường lạnh lẽo nơi phòng tắm, Trạch Lam thân thể mềm nhũn ra như nước dán chặt trên người Giang Triết Hàn. Hắn mang cô ra để phát tiết cả một buổi sáng, đem thứ dục vọng thấp hèn nhấn chìm cô xuống đáy sâu của nhục nhã nhưng cũng đồng thời đẩy cô bay cao tận cùng của khoái lạc.

Giờ đây, sức lực cô bị hắn mòn rút đến cạn kiệt. Cô nằm sấp gục đầu trên ngực hắn mà thở hổn hễn, hắn hai tay vẫn còn vòng qua ôm lấy nơi eo nhỏ nhắn.

Giang Triết Hàn lén quan sát mái tóc đen ánh đang xoã ra trước mắt mình, da thịt cô mềm mại mướt mát hơn cả nước. Động chạm vào thực sự mang đến cảm giác hoàn hảo vô cùng. Nếu được, hắn chỉ muốn dành cả ngày để nằm ôm cô như thế này.

Nhưng cuộc họp quản trị hôm nay ở công ty không cho phép hắn có thời gian để rãnh rỗi. Lại còn thêm cả chuyện thâu tóm thị trường cổ phần của Tần gia – kẻ đã từng là địch thủ khá mạnh trong giới kinh doanh lẫn hắc đạo của hắn.


Giang Triết Hàn khẽ động thân người, tỏ ý muốn rời khỏi bồn tắm. Hắn trầm giọng mà nói: “Cứ như mọi khi, sau khi xong việc thì cô có thể gặp con bé.”

Nói xong, hắn đã nâng lấy thân người nhẹ tênh của Trạch Lam di chuyển sang một bên. Bản thân hắn đứng dậy, quấn lấy khăn tắm ngang hông bước khỏi bồn tắm. Hắn mủi lòng nhìn cô gái ngồi gục mặt trong nước, lòng thấy mâu thuẫn liền vội quay lưng rời đi.

Tuy nhiên, chỉ vừa xoay lưng được vài bước. Truyền đến tai hắn là một tiếng nước vỗ khá mạnh, mà thứ làm hắn phải khựng chân, lo lắng đó chính là tiếng kêu khổ sở của Trạch Lam.

“A….” âm thanh nhỏ xíu khẽ vang lên lần nữa, Trạch Lam chỉ muốn đứng lên, theo chân hắn ròi khỏi cái nơi vừa trải qua một trận hoan ái truỵ lạc này nhưng do tư thế làm tình kéo dài, một bên chân của cô vì thế mà bị chuột rút, đau nhức đến sắp khóc.

“Trạch Lam!” tiếng gọi tên của Giang Triết Hàn đột ngột cất lên đầy khẩn trương. Hắn quả nhiên không giấu được sự lo lắng ngay cả trong giọng nói của mình, lập tức chạy đến đỡ lấy cô, lại nhíu mày hỏi: “Cô đau ở đâu?”

“Tôi…chân của tôi….đau quá!” Trạch Lam khó khăn đáp lời. Lúc này cơn đau hành hạ đầu óc cô khiến cô chẳng còn để ý đến ánh mắt và thái độ kì lạ của Giang Triết Hàn. Cô bám chặt vào vai hắn, cố dùng sức gượng thân người đứng thẳng lên lần nữa nhưng bất thành.

Chân cô đau nhức, thân thể lại như kiệt sức. Cô muốn ngã khuỵ nhưng lại được vòng tay Giang Triết Hàn đưa ra đỡ lấy lần thứ hai. Nhìn cô chau mày nhăn mặt, lại còn trông như sắp khóc làm lòng dạ hắn như thể sắp tan ra thành một thứ chất lỏng.

Giang Triết Hàn thả ra một tiếng “hậm hừ” trong miệng, rồi một lực mạnh mẽ bế xốc Trạch Lam trên tay. Cô lúng túng ôm vào cổ hắn, hắn đặt cô đứng xuống nền gạch nhưng vẫn không buông cô ra khỏi người hắn. Cầm lấy chiếc áo choàng tắm khoác nhanh lên người cô, thêm lần nữa hắn bế cô lên rồi đi về phía cửa.

Đặt Trạch Lam ngồi lên giường, mọi hành động của hắn lúc này hệt như đang ân cần dành cho một cô tình nhân bé bỏng. Hắn như đang muốn nâng niu cô hơn, muốn chăm sóc cô nhiều hơn một chút.

Ngồi xuống giường, Giang Triết Hàn nắm lấy bên chân của Trạch Lam mà kéo ra làm cô giật mình chợt kêu lên: “Anh làm gì…A…đau….bỏ ra!”

Đổi lại sự cự tuyệt của cô, hắn vẫn một nét mặt lạnh tanh như chẳng thèm để tâm đến. Hai bàn tay to lớn của hắn bắt đầu xoa nắn bên chân của cô từng chút từng chút một. Thao tác thuần thục lại vô cùng nhẹ nhàng làm cô có phần ngạc nhiên.

Từng đầu ngón tay lướt nhẹ trên da thịt mềm mại, khi thì nhào nắn, khi lại vuốt dọc theo bắp chân. Tuy vẫn còn khá đau, nhưng quả thực Trạch Lam không thể phủ nhận việc hắn đang làm mang lại cảm giác rất tốt.

Cô ngồi ngã lưng ra thành giường, phía sau lưng được nâng đỡ bằng một chiếc gối hơi êm ái. Một chân đặt lên đùi Giang Triết Hàn được hắn ân cần xoa nắn, cô thực sự nghĩ rằng giây phút này đối với cô như vậy đã là quá bình yên đến khó tin.


Cô khẽ cau mày, cô gắng cử động các ngón chân nhằm muốn xem cơn đau đã giảm đi nhiều chưa. Thoáng nhìn thấy năm ngón chân nhỏ nhắn trắng muốt của Trạch Lam động đậy, Giang Triết Hàn lại như hoá ngờ nghệch khi bản thân dường như bị thu hút chỉ bằng một hành động nhỏ nhặt quá đỗi bình thường.

Được thêm một lúc, Giang Triết Hàn chẳng nhìn Trạch Lam, chỉ làm ra vẻ lạnh lùng mà nói: “Đi lại bất tiện, xem ra hôm nay cô không cần phải đến gặp con bé làm gì nữa!”

Vừa nghe nhắc đến Phù Dung, hai mắt Trạch Lam căng ra, cô vội níu lấy cánh tay của nam nhân vừa đứng dậy mà nói: “Tôi đi lại được mà, tôi vẫn sẽ đến găp con bé như đã hẹn…”

Giang Triết Hàn nhẫn nại nhìn cô, trong tia mắt lúc nào cũng chứa đụng một sự âm u đến gai người của hắn nhắm thẳng vào đôi con người đen tuyền của cô không rời. Thờ ơ trước sự thành khẩn của cô, hắn hất tay cô rồi đi đến mặc lên bộ âu phục đã được chuẩn bị sẵn.

Trạch Lam ngồi trên giường, chịu đựng nhìn đăm đăm vào bóng lưng cô độc quyền quý sau khoảng áo sơmi trắng. Cô cắn môi cố gắng đứng xuống sàn, miệng vội nói như cố chứng minh: “Xem đi, có gì gọi là bất tiện như anh đã nói kia chứ…tôi…”

“Xoảng” một cái, bộ ly tách trên bàn một lúc bị Trạch Lam làm cho rơi xuống sàn vỡ toang. Cô khổ sở bám trụ vào góc bàn, bất lực trước sự yếu đuối của chính mình.

Giang Triết Hàn đang cài dở chiếc khuy áo trên cổ tay, hắn nhếch môi nhả ra tiếng cười ngạo mạn châm chọc. Đi đến phía Trạch Lam, hắn nắm lấy hai cánh tay cô mà kéo cô đứng thẳng dậy. Mặt cận mặt trong gang tấc, hắn nói: “Đừng bao giờ cố chứng minh bất cứ điều gì với tôi. Vì chỉ có tôi mới được xem là sai hay đúng, việc cô có đúng như vậy hay không cũng là do tôi phán xét. Im lặng và làm theo lời tôi…”

Thanh âm trầm mặc, lẫn chút vô tình của hắn nhẹ vang lên. Trạch Lam uất ức giương mắt nhìn hắn, trong giây lát cô bị hắn đẩy về phía giường rồi ngồi lại trên nệm.

Thấy cô cúi gầm mặt cam chịu, Giang Triết Hàn cũng chẳng nói thêm lời nào. Hắn khoác nhanh áo vest, chỉnh lại caravat rồi tiến đến mở cửa phòng. Bên ngoài, Dư quản gia cùng Tôn Nghị đã đợi sẵn từ rât lâu.

Trước khi cánh cửa phòng đóng lại, hình ảnh buồn bã rũ rượi của Trạch Lam vẫn kịp lúc dán chặt vào mắt hắn. Ngập ngừng trong đôi ba giây, ánh mắt hắn dịu xuống một cách trầm lắng, rồi hắn đóng sầm cửa nhanh chân rời khỏi.

Bước xuống lối cầu thang, Giang Triết Hàn mới lên tiếng: “Đàm Chiêu đã trở về chưa?”

“Trong một tuần nữa, anh ta sẽ trở về.” Tôn Nghị đi phía sau đáp lời. Tiến nhanh lên trước để mở cửa xe, Giang Triết Hàn ngồi vào trong, trong giọng nói đã rộ lên sự không hài lòng: “Nói với anh ta, không trở về sớm thì tôi sẽ cho anh ta không còn đường để quay lại Bắc Kinh thêm một lần nào nữa!”

“Tôi rõ! Tôi sẽ chuyển lời cho anh ta!”

Ngồi trên xe, Giang Triết Hàn mắt nhìn xa xăm vào cảnh vật bên ngoài. Hắn bây giờ như thể đang chạy đua với thời gian của chính mình. Hắn sợ rằng, càng kéo dài thì suy nghĩ của hắn sẽ càng bị lệch lạc hẳn đi. Hắn chỉ muốn làm rõ bí mật gì đã tạo nên mùi vị kì lạ trên cơ thể Trạch Lam – thứ mùi hương mà có thể khiến hắn nghiện ngập còn hơn cả chất cấm.

***

“Cô nói sao? Tối đêm qua tôi say đến như vậy ư?” Giang Triết Mỹ tay cầm cốc cà phê, mồm há hốc đầy hoảng hốt.

Quân Nhu nén cười, cúi đầu gật nhẹ hai cái. Cô nói thêm: “Đêm qua, cả người của tiểu thư, ông chủ và Tá Đằng đều bị mưa làm cho thấm ướt. Ông chủ đã bế tiểu thư lên phòng, căn dặn tôi chăm sóc cho tiểu thư không được rời nửa bước!”


“Đúng là ăn hại mà, lại gây chuyện cho anh cả nữa rồi, còn cả…Tá Đằng…” Giang Triết Mỹ đưa tay đánh nhẹ lên đầu mình, miệng không ngừng tự trách. Nhưng đột nhiên, lời nói đến đó khiến cô sửng sốt: “Đợi đã…Cô vừa nói…Tá Đằng cũng bị ướt. Vậy…anh ta có tỏ vẻ giận dữ hay khó chịu không? Ý…ý tôi là…” Giang Triết Mỹ càng nói càng để lộ sự ngốc nghếch của mình trong chuyện tình cảm. Cô hoàn toàn không đủ khả năng để che lấp đi sự ái mộ dành cho cái tên Tá Đằng kia. 

Mà đối với một cô gái từng trải, nhạy bén như Quân Nhu. Điều này không thể nào qua mắt được cô. Cô bật cười, cố ý nói: “Có chứ! Tôi chưa bao giờ thấy hắn ta tức giận đến vậy…”

“Thật…anh ta thật là rất tức giận sao?!” giọng Giang Triết Mỹ cao lên bất chợt. Cô siết lấy cánh tay của Quân Nhu, lo sợ đến tim gan thay nhau đập loạn trong người.

“Cứ làm mọi cách để kéo gần khoảng cách của Mỹ nhỏ và Tá Đằng cho tôi. Nhớ, mọi thứ phải diễn ra một cách như thể tự nhiên mà đến! Rõ chưa?”

Lời căn dặn sau bữa sáng của Giang Cẩn Quỳ vang vọng lên trong đầu, Quân Nhu lén quan sát Giang Triết Mỹ, trong lòng không khỏi ánh lên tia thất kinh đối với nam nhân mà cô kính nể và hết lòng yêu say đắm.

“Không hề nghĩ ngài lại có thể tàn nhẫn đến thế. Lợi dụng cả em gái để phục vụ cho mục đích của mình. Nam nhân như vậy nguy hiểm khôn lường… nhưng với tôi, điều này lại càng khiến ngài càng trở nên có sức hút rất riêng biệt. Tôi đặc biệt, rất thích nam nhân nham hiểm!” Quân Nhu thầm nói trong lòng mà không giấu được nụ cười xấu xa nở rộ trên môi.

Cô vỗ nhẹ lên vai của Giang Triết Mỹ, cố ra giọng trấn an: “Đừng lo! Tá Đằng tuy hơi khó gần, nhưng hắn vẫn là người hiểu lý lẽ. Tiểu thư chỉ cần nói chuyện với hắn vài câu, xem như giải hoà cho chuyện đêm qua…Tôi tin chắc rằng hắn không để tâm đâu, sẽ ổn cả thôi.”

Giang Triết Mỹ hai tay xoa xoa quanh thân cốc. Cánh môi cong cong khẽ hỏi: “Nói chuyện với anh ta sao? Không được, không được đâu…”

“Mỹ nhỏ!” giọng nói nam tính của Giang Cẩn Quỳ cất lên từ phía sau khiến cô gái nhỏ giật thót cả người. Giang Triết Mỹ xoay lại, bối rối nhoẻn miệng cười: “Anh cả…”

Giang Cẩn Quỳ nhìn cô, rãnh môi cong nhẹ rồi dịu dàng nói: “Thực sự xin lỗi, anh không thể đưa em về như đã nói…Anh có việc gấp cần phải giải quyết!”

“Anh cả, không sao đâu! Em tự về được mà, không cần phiền anh nữa đâu. Anh cứ lo công việc đi…” Giang Triết Mỹ cười tươi tắn. Cô nâng cốc cà phê lên nhấp môi một cái, híp mắt hứng lấy cái xoa đầu đầy yêu thương của anh trai.

Giang Cẩn Quỳ phì cười, hai tay bỏ vào túi quần. Nghiêng đầu nhìn cô em gái nhỏ của mình, anh nói như thể đang trêu đùa nhưng cũng đầy hàm ý: “Anh lo công việc là đương nhiên, nhưng cũng không thể bỏ bê em gái. Anh…đã lệnh cho Tá Đằng đưa em về.”

Đoạn nói xong, còn không đợi Giang Triết Mỹ phản úng lại sau vài giây đông cứng. Anh đã quay đi khuất dạng, mặc cho cô liên tục gọi lấy: “Anh cả…Đợi đã… Em tự về được mà…”

Quân Nhu đứng phía sau lén che miệng cười tủm tỉm. Cô ho lên vài cái rồi nói: “Tiểu thư, chuyện mà ông chủ đã quyết không ai có thể thay đổi được đâu. Chi bằng cô cứ ngoan ngoãn làm theo mới không khiến ngài ấy phiền lòng!”

Giang Triết Mỹ đem mười ngón tay cào cấu lên thân cốc đến phát ra những tiếng ken két đến gai người. Cánh môi hồng nhuận đáng thương bị cô cắn đến hằn lên từng dấu. Khi nhịp tim nơi cô dường như đang mỗi lúc mỗi tăng thêm thì lúc này, chỉ một tiếng gọi từ ai kia cất lên đã làm tim nhỏ của cô dừng dập rồi vỡ tung…

“Tiểu thư!” Tá Đằng bước đến ngay phía sau Giang Triết Mỹ, cúi người gọi lấy cô bằng kính ngữ. Chậm rãi nuốt mọi cơn sóng đang cuộn trào trong lòng, cô từ từ xoay người nhưng lại cúi gầm mặt không dám ngẩng đầu.

Tá Đằng vốn dĩ đối với cả thế giới này, hắn luôn giữ cho mình bộ dạng sắc đá cũng chẳng bằng. Đôi mắt đem theo tia vô tâm lạnh nhạt, giọng nói tĩnh mịch đậm sự vô tình mà nói: “Tôi theo lệnh của ông chủ, đưa tiểu thư về nhà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.