Ám Hương

Chương 32


Đọc truyện Ám Hương – Chương 32

Trạch Lam đi như người mất hồn bên ngoài dọc hành lang tầng hai, nhìn cô đồng phục chẳng gọn gàng, tóc tai lại rối bù, bàn chân trần đỏ tấy từng bước lê trên mặt sàn lạnh lẽo, hai mắt lại có phần sưng húp khiến ai nấy nhìn thấy cũng đều nhíu mày khó hiểu.

“Mình chỉ cần bốn ngày! Bốn ngày thôi…là sẽ kết thúc cơn ác mộng này!”  Trạch Lam tự lẩm bẩm một mình, cô ngẩng cao đầu, vuốt gọn lại tóc tai, nắm chặt nơi áo sơmi mà đi thẳng về phía phòng nhân viên ở tầng trệt.

Trạch Lam mở tủ vật dụng có sẵn của hộp đêm, lấy ra một cây kim cùng một cuộn chỉ trắng. Xỏ lấy chiếc kim bé xíu một đoạn chỉ trắng vừa đủ, cô nhìn lên bản thân mình đang được phản chiếu trong gương mà cố gắng mỉm cười.

“Năm phút thôi, mình sẽ ổn ngay mà! Phù Dung đang đợi mình trở về!” Trạch Lam thì thầm vài câu, rồi cô thuần thục khâu lại chiếc áo sơmi bị đứt khuy của mình. Do bây giờ không biết tìm đâu ra những chiếc khuy để thay thế, cô đành may chúng dính vào nhau bằng một hai đường kim.

Lúc này, khi Trạch Lam vừa khâu xong, còn chưa kịp cất lấy chiếc kim trong tay thì thình lình tiếng của Avi từ sau lưng cất lên: “Trạch Lam!”

Hai tay khoanh trước ngực, đi đến trước mặt Trạch Lam, Avi lại hỏi: “Cô đang làm gì ở đây?”

“Hả! À không, áo tôi bị đứt nên tôi chỉ khâu tạm. Tôi..xong rồi, bây giờ tôi trở ra ngoài làm việc!” Trạch Lam cười đáp, cô cất kim chỉ vào tủ, mang lấy một đôi cao gót khác có sẵn trên kệ rồi xoay lưng muốn đi khỏi.

Bất chợt, một bên cánh tay bị Avi níu lại. Cô ta lại lên tiếng: “Có phải cô rất muốn mau chóng kiếm đủ tiền để rời khỏi đây?”

Trạch Lam xoay người, cô đưa ánh nhìn khó hiểu nhìn cô gái ăn bận sexy trước mặt mà nói: “Đúng vậy! Nhưng mà…có vấn đề gì sao chứ?”

Avi cười nhếch môi, đôi mắt được tô điểm kĩ càng khẽ nhìn từ trên xuống dưới cơ thể Trạch Lam mà nhướng này nói: “Tại sao cô không nghĩ đến việc tận dụng vẻ đẹp vốn có của mình để giúp việc đó được thực hiện nhanh hơn?”

“Tận dụng vẻ đẹp vốn có? Avi…ý cô là sao?” Trạch Lam lấp bấp. Thấy thế, Avi dường như cũng không đủ kiên nhẫn để vòng vo. Cô nói thẳng vấn đề: “Kể ra cô cũng may mắn lắm đấy Trạch Lam. Đêm đầu tiên đi làm phục vụ lại được một vị khách quý để mắt đến!”


Trạch Lam nhíu mày, biểu diện có phần khó chịu khi cô đang nghĩ câu nói của Avi đang châm chọc vào sự việc đáng xấu hổ khi nãy. Cô hít một hơi thật sâu cố gắng nén giận mà trả lời qua loa: “Tôi trở ra ngoài làm việc đây!”

Avi một lần nữa lại kéo lấy tay Trạch Lam, lần này thực sự Trạch Lam đã nổi nóng, cô hất tay Avi ra khỏi người mình mà nói: “Avi, công việc của tôi là nhân viên chạy bàn. Việc đó…chỉ là ngoài ý muốn. Mong cô ăn nói cẩn thận một chút!”

Avi căng mắt, cô ta cũng nổi đoá mà gắt gỏng: “Cô đang nói cái quái gì vậy Trạch Lam. Việc ngoài ý muốn là việc gì? Cô điên sao?”

Trạch Lam hơi sững người đôi chút, nhìn biểu diện cùng khẩu khí của Avi không giống đang nói đùa. Cô nghiêng đầu nhìn Avi, còn chưa kịp mở miệng thì cô ta lại tiếp, thái độ trở nên hằng hộc: “Tôi vào đây chỉ muốn nói cho cô biết. Có một vị khách quý bỏ ra số tiền một ngàn đô để cô lên sàn biểu diễn.”

“Lên sàn biểu diễn?” Trạch Lam trợn mắt kinh ngạc, cô thấy đầu óc hơi mơ hồ, lại nói: “Ý cô là…tôi sẽ lên sàn nhảy như các quý cô hoàn hảo?”

“Không sai!” Avi liếc mắt mà hờ hững đáp, sau đó lại nói: “Nhưng vì sao tôi nói cô may mắn cô có hiểu không? Đó là vì vị khách đó chỉ muốn cô lên sàn biểu diễn mà không hề có ý bao cô lên giường như các quý cô hoàn hảo khác!”

Trạch Lam như đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hai màng nhĩ cô trong phút chốc như muốn lùng bùng khó chịu. Khi cô còn chưa kịp suy nghĩ được gì, thì Phùng Ái Ninh đã đi đến ngay cửa mà gắt giọng lên tiếng: “Tuyệt đối không được!”

“Miu tỷ…” Trạch Lam xoay mặt tròn mắt. Phùng Ái Ninh đi đến, nghiêm nghị nhìn cô mà tiếp: “Công việc của cô ở đây là nhân viên chạy bàn, những việc khác không liên quan đến cô! Ở tầng một, phòng VIP K01 có khách muốn cô vào rót rượu. Nhanh lên!”

Trạch Lam ngẫn ra đôi chút, rồi cô vội gật đầu đáp: “Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi ngay!”

“Trạch Lam! Khoan đã!” giọng Avi lớn tiếng gọi lấy. Bước chân của Trạch Lam cũng vì vậy mà khựng lại. Cô xoay lưng nhìn về sau, Phùng Ái Ninh liền đanh mặt như sắp nổi giận. Thấy vậy, Avi liền ghé vào tai Phùng Ái Ninh mà khẽ nói: “Người muốn cô ta lên sàn diễn là tứ thiếu…Chị thực sự muốn cái hộp đêm này hoá thành đóng đổ nát hay sao khi mà muốn trái ý anh ta!”

“Tứ thiếu…” Phùng Ái Ninh căng mắt sững sốt, cô lấp bấp: “Nhưng…nhưng rõ ràng cách đây không lâu anh ta chỉ muốn Trạch Lam hầu rượu kia mà, thế bây giờ tại sao…”


“Còn sao trăng gì nữa! Tứ thiếu đổi ý muốn chơi nặng hơn một chút. Miu tỷ, chị nghĩ xem. Tứ thiếu Giang thị đường đường nói không với phái nữ, vậy mà hôm nay lại đến Nóng bỏng của chị để tìm một cô gái. Chị cũng nên tự hiểu là anh ta cũng nể mặt lắm rồi…” Avi thì thầm bên tai Phùng Ái Ninh, nhãn khí lộ rõ sự hiểm ý vô cùng.

Nghe đến đây, đầu lông mày của Phùng Ái Ninh thoáng cau lại, sắc mặt thay đổi hằn lên sự lo lắng. Trạch Lam nhìn cô, đoán được có việc không hay bèn hỏi: “Miu tỷ, có phải lại có chuyện gì không?”

Khi Phùng Ái Ninh còn chưa trả lời, thì Avi lần nữa lại xen ngang vào. Lần này, cô ta thái độ khác hẳn. Vừa ôm lấy cánh tay Trạch Lam, vừa giở giọng ngọt ngào mà nói: “Trạch Lam, cô nghe tôi đi. Chỉ là bước lên sàn biểu diễn vài phút thôi cô sẽ có ngay một ngàn đô. Cô chẳng mất gì cả, lại vẹn cả đôi đường, có tiền dư ra để về quê sinh sống cùng Phù Dung!”

“Phù Dung…về quê…sinh sống! Dư tiền ư?” tâm trí Trạch Lam như bị nhiễm phải một thứ bùa mê, khiến chúng hoạt động trì trệ đôi chút. Cô ngẫn ngơ mà vô thức lẩm bẩm trong miệng. Avi nhìn nét mặt đó của Trạch Lam cũng đủ hiểu đang sắp thuyết phục được, bèn châm thêm vài lời: “Cơ hội này không phải ai cũng có đâu. Cô mà không biết nắm bắt là quá khờ!”

Trạch Lam nhíu mày suy nghĩ một lúc, trong đầu cô lúc này ngoài hiện lên hình ảnh rạng rỡ của Phù Dung trước kia ra thì không còn thứ gì khác. Nụ cười trên môi con bé là thứ mà cô luôn hằng ao ước được trông thấy chúng mỗi ngày.

“Với số tiền đó, mình không những mua vé tàu, mà còn có tiền mua thuốc cho Phù Dung mà không cần đợi đến bốn ngày!” Trạch Lam thầm nghĩ mà rãnh môi cũng mặc nhiên cong nhẹ. Trong đáy mắt ánh lên vài tia hi vọng có phần mong manh.

Cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có, nghiêm túc hỏi Avi: “Vị khách đó…có thể cho tôi biết là ai mà…mà hào phóng như vậy không?”

Nói ra hai từ kia, thực sự Trạch Lam phải nén lại tất cả tủi nhục mà cố phun chúng ra khỏi cửa miệng. Phùng Ái Ninh bước lên, mỉm cười đáp: “Vị khách quý đó là tứ…”

“Nhớ cho kĩ, nửa chữ về danh tính của tứ thiếu cũng không được tiết lộ!”

Câu nói với ngữ khí đầy tính hăm doạ của Tôn Nghị thoáng chốc vang vang trong đầu Phùng Ái Ninh, khiến cô lập tức vội vàng thu lại câu nói vừa rồi, cười thật tươi, cô nói lại lần nữa: “Vị khách quý đó là tổng tài của một tập đoàn lớn…Có biết hay không cũng chẳng quan trọng. Quan trọng là…cô có thực sự muốn nhận lời đề nghị đó hay không? Tôi sẽ không ép cô nếu cô không muốn. Tôi sẽ tìm cách từ chối dùm cô!”

“Miu tỷ…chị…” Avi hậm hực muốn xen vào, liền bị ánh nhìn sát khí của Phùng Ái Ninh làm câm như hến. Thấy Trạch Lam còn đắn đo suy nghĩ, cô lại nói: “Trông biểu diện kia của cô, có lẽ tôi nên đi nghĩ cách từ chối cho khéo để không mất lòng!”


Trạch Lam hiện giờ đang đấu tranh tư tưởng khó khăn vô cùng, khi giữa một bên là danh dự còn một bên là sự an toàn của cả hai chị em cô. Thậm chí, còn có thể là sự sống còn về sau.

Kẻ mà cô đang đối đầu là ai kia chứ. Hắn là Giang Triết Hàn – tứ thiếu của Giang thị. Một tập đoàn lớn mạnh nhất Bắc Kinh này và cũng là một tên sát thần hắc đạo.

“Danh dự có là gì đối với cái hoàn cảnh bây giờ! Danh dự…không thấy được, không nắm được. Hư hư ảo ảo…thực sự chẳng còn quan trọng. Thứ mình cần hiện giờ phải là một thứ hiện vật thực tế, mà thứ này chỉ có thể là tiền. Chỉ có tiền…mới giúp cuộc sống của Phù Dung khá hơn! Lọt vào tay Giang Triết Hàn mình còn sống sót để thoát ra được…thì một chút nhục nhã này sao có thể giết được mình!”

Trạch Lam thầm nghĩ mà cắn răng cố nhẫn nhịn. Ngay khi bóng lưng của Phùng Ái Ninh và Avi đi đến cửa, cô đã vội lên tiếng: “Tôi sẽ nhận!”

Trong khi Phùng Ái Ninh tỏ vẻ sững sốt chưa phản ứng, thì Avi hai mắt lại thích thú mà chạy về phía Trạch Lam, cô ta vui vẻ cười nói: “Cô quả nhiên sáng suốt nha! Không bù cho sắc đẹp, vẫn rất là thông minh để biết đâu là thứ mình cần!”

“Trạch Lam! Cô suy nghĩ chưa? Nên nhớ, Miu tỷ tôi chua bao giờ ép người khác làm chuyện mà mình không muốn! Tôi không ép cô, cô có thể rút lại lời nói…”

“Tôi sẽ lên sàn diễn!” Trạch Lam nghẹn giọng nói lại lần nữa. Bây giờ, hai bàn tay cô nắm chặt đến muốn run lên từng cơn. Cô có chết cũng không dám nghĩ, có một ngày bản thân lại phải đi đến bước đường này.

Tuy nghe chính miệng Trạch Lam nói vậy, nhưng quả thực Phùng Ái Ninh vẫn không tránh khỏi lo lắng. Tuy chỉ mới tiếp xúc với Trạch Lam được một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng với khả năng nhìn người của mình, Phùng Ái Ninh cô dư sức nhận định rằng Trạch Lam không thuộc tuýp người hám lợi vì tiền mà trút bỏ danh dự.

Nhìn hai bàn tay đang ra sức siết chặt của Trạch Lam, Phùng Ái Ninh cũng hiểu rõ ràng là cô nhân viên của mình đang cố gượng ép bản thân làm một việc đi trái với lương tâm.

Nhưng nếu kẻ trong cuộc đã tự đưa ra quyết định thì Phùng Ái Ninh cũng không còn biết làm gì khác. Cô không nhìn Trạch Lam mà quay sang nói với Avi: “Việc còn lại tôi giao cho cô…Ba mươi phút nữa Trạch Lam sẽ cùng cô lên sàn diễn! Chuẩn bị đi!”

“Miu tỷ yên tâm! Sở trường của em mà!” Avi cười hào sảng mà nói.

Ngay sau khi Phùng Ái Ninh rời khỏi, Avi mới nói với Trạch Lam: “Ba mươi phút tuy không nhiều nhưng với nhan sắc này của cô, quả thực…có khi không cần phải làm gì cầu kì cũng đã là quá tuyệt rồi. Tô một ít son môi, vẽ lại chân mày rồi má hồng..Cả tóc nữa, tôi sẽ làm tóc lại cho cô rồi sau đó sẽ hướng dẫn cô vài điệu múa cơ bản! Nhanh thôi…Nào, lẹ lên!”


Trạch Lam ngẫn ngơ như kẻ thất thần, cô phó mặc cho Avi muốn làm gì thì làm, bản thân chẳng khác gì đang trôi vô định trong một hố sâu không đáy. Đêm nay, cô được người ta bỏ ra một ngàn đô…để đổi lại những thứ sa đoạ thấp hèn.

Trong căn phòng VIP K01 sang trọng nơi tầng một, ở dãy này có ba căn phòng được thiết kế riêng biệt dành cho những vị khách nào thích được vừa thưởng rượu ngon lại vừa thưởng những đường cong mê luyến phía bên ngoài sàn nhảy bên dưới. Lớp kính trong suốt rất to được lắp đặt thành những “bức tường” kiên cố. Ngồi hay đứng ở trong những căn phòng này, đều có thể thuận mắt quan sát rõ nơi sân khấu cao cách mặt đất 30 mét.

Giang Triết Hàn đứng ngay nơi mặt kính trong suốt, một tay để trong túi quần, tay còn lại nâng lấy ly rượu vang ánh đỏ sóng sánh lên môi nhấp nhẹ một ngụm. Đôi nhãn khí tàn khốc rộ lên tia hứng thú lạ kì.

Những quý cô hoàn hảo đang uốn éo như những con rắn ở bên ngoài phía sân khấu hoàn toàn không phải là thứ mà hắn để tâm đến. Đối với hắn, chỉ có Trạch Lam mới thực sự làm thức tỉnh được sự ham muốn lẫn trí tiêu khiển to lớn trong con người hắn.

“Tứ thiếu, Miu tỷ vừa báo lại cho tôi. Lưu Trạch Lam ba mươi phút nữa sẽ lên sàn biểu diễn!” Tôn Nghị từ bên ngoài bước vào cúi đầu nói.

Rãnh môi Giang Triết Hàn nhếch nhẹ, tạo ra nụ cười đắc ý lại vô cùng nham hiểm. Hắn hài lòng mà khẽ thì thầm: “Một ngàn đô, năm trăm vạn Nhân dân tệ cùng một tờ hôn thú và một bản hợp đồng. Cô nghĩ…cô sẽ dễ dàng thoát khỏi bàn tay của tôi? Tôi sẽ sẵn lòng chờ xem, quý cô hoàn hảo Lưu Trạch Lam đêm nay sẽ biểu diễn như thế nào!”

“Ông chủ, tôi mới nắm được một tin…Ngài có muốn nghe hay không?” Tá Đằng ngồi xuống bên chỗ trống nơi ghế sofa. Giang Cẩn Quỳ đang bận nhấm nháp vị rượu thượng hạng trên đầu lưỡi, lại đang gợi nhớ chút mùi vị da thịt của Trạch Lam mà lạnh nhạt ra lệnh: “Nói!”

Tá Đằng nhìn người đàn ông quyền lực bên cạnh, hắn thì thầm: “Lưu Trạch Lam mà ngài để mắt, sẽ lên sàn làm quý cô hoàn hảo!”

“Quý cô hoàn hảo?” giọng của Giang Cẩn Quỳ thoáng cao lên đôi chút, đầu lông mày nhíu lại lộ vẻ ngạc nhiên lẫn không vừa lòng. Nhãn khí tối tăm rộ lên tia tức giận, ly rượu trong tay bị anh một lần uống cạn.

“Từ chối lời đề nghị của tôi để nhận lời đề nghị của Giang Triết Hàn? Đồ nữ nhân ngu xuẩn!” cánh môi lạnh lẽo khẽ hé mở mà nhạt nhẽo phun ra vài câu đầy phẫn khí.

Nhìn Giang Cẩn Quỳ khí sắc ảm đạm, Tá Đằng mới vội nói: “Ông chủ, nếu ngài hứng thú đến vậy thì việc gì phải nhượng cho anh ta? Cứ ra tay bắt Lưu Trạch Lam về là xong ngay!”

“Không được!” Giang Cẩn Quỳ khép mắt, đầu cơ hồ tựa ra sau lưng ghế, đôi chân bắt chéo thoáng đong đưa mà nói: “Chỉ vì một cơn nóng giận nhất thời mà làm hỏng đại cuộc. Đây không phải cách làm việc của tôi….”

“Tôi hiểu thưa ông chủ! Vậy…chúng ta sẽ rời khỏi đây?” Tá Đằng khẽ lên tiếng. Giang Cẩn Quỳ chậm rãi mở nhẹ hàng mi dày rậm, nhãn khí ma mị thoáng chút ẩn ý mà nhếch môi cười đáp: “Tôi vẫn là muốn nhìn xem, đối với cô gái đó thì rốt cuộc sự hứng thú trong mắt hắn đã dâng cao đến chừng nào!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.