Đọc truyện Ám Hương – Chương 102
Sau một ngày giảng dạy ở trường, tối đến thì cùng nhau quây quần bên mâm cơm nhỏ nơi góc bếp. Trạch Lam tay bê một nồi đất, bên trong là món thịt hầm nhừ vừa mới được nhấc khỏi bếp lò.
Cô đặt xuống bàn rồi mở nắp, làn khói mờ đục bay lên nhè nhẹ, lại còn mang theo mùi thơm hấp dẫn. Nhìn vào nồi, màu sắc món ăn lại đẹp tinh tế, chưa nếm qua nhưng cũng đủ biết nó ngon đến mức nào.
Bách Thâm chống cằm, mắt không rời khỏi món ăn khó cưỡng trước mặt, anh tấm tắc khen ngợi: “Tiểu Thất, tài nghệ nấu ăn của em rốt cuộc là giỏi bao nhiêu vậy? Sau khi nếm qua những món mà em nấu, anh thực sự không muốn nếm thử bất kì hương vị nào của người khác nữa!”
Ngồi xuống bàn, Trạch Lam đưa mắt nhìn nam nhân đang buông lời ngỏ ý với mình. Cô biết, trong câu nói đó của Bách Thâm, anh đang muốn nói gì. Suốt mấy năm qua, không ít lần anh đã dùng những câu từ ẩn dụ như vậy để bày tỏ. Cô không phải ngu ngốc không nhìn ra tình cảm của anh, nhưng căn bản trong lòng cô ngoài sự biết ơn ra thì đối với anh, cô không thể mang thêm thứ tình cảm nào khác.
Sự biết ơn ấy, cô không thể đem nó nuôi dưỡng thành tình yêu được.
Đong một chén cơm đầy cho Bách Thâm, Trạch Lam cười nói: “Thầy đừng có khen tôi quá như vậy! Chỉ là những món gia đình thông thường, ai mà không nấu được. Tôi còn phải học hỏi dì Vân nhiều thứ lắm…”
Nghe đến đây, Bách Thâm mới hỏi, trong miệng vừa hay đang ngậm một đũa cơm nhỏ.
“Dì Vân hôm nay không về sao? Đã hơn 7 giờ rồi?”
“Không.” Trạch Lam lắc đầu đáp, cô nói tiếp: “Dì ấy hôm nay phải sang thôn kế, trời cũng đã tối nên thôi tôi bảo dì ngủ lại nhà của người quen, sáng mai rồi trở về.”
Sau đó, trong vài phút tiếp theo, cả hai không ai nói với nhau câu nào. Giống như chỉ tập trung vào bữa cơm tối.
Bách Thâm gấp một ít rau xào đưa qua chén của Trạch Lam, anh nhẹ nhàng nói như nhắc nhở: “Cả buổi không thấy em ăn miếng rau nào, sức khoẻ em không tốt, ăn nhiều một chút sẽ có ích cho sức khoẻ của em hơn!”
Trạch Lam nhìn anh, khoé môi mỉm nhẹ tạo nụ cười tao nhã. Cô đáp: “Cảm ơn thầy! Thật ngại quá, đến cả việc ăn uống mà cũng khiến thầy lo cho tôi…”
“Tiểu Thất!” Bách Thâm bỗng dưng cắt ngang câu nói của cô, giọng anh thấp xuống một cách đột ngột, nghe qua như chất đầy sự nhẫn nại.
“Em có thể thôi gọi anh bằng tiếng “thầy” đầy xa lạ đó không?” anh nói, cả ánh mắt cũng cơ hồ trở nên hỗn độn.
Đôi đũa trong tay Trạch Lam khựng lại, cô mất vài giây giữ im lặng, mắt nhìn xuống, sau đó mới ngẩng đầu mà cười: “Thầy Bách, hôm nay thầy làm sao vậy? Chẳng phải bấy lâu tôi vẫn gọi thầy như thế mà, sao lại nói nó xa lạ?”
Bách Thâm không đáp, chỉ nặng lòng nhìn cô. Anh nhìn nét mặt đó của cô, đủ đoán được rõ ràng cô lại lần nữa né tránh tình cảm của anh. Có lẽ, thực sự cô không hề có lấy một chút rung động nào với anh, chẳng qua không dám thẳng thắng chối từ, vì sợ sẽ khiến người khác sẽ đau lòng.
“Em cũng biết là bấy lâu, biết rõ thời gian đã trôi qua ngần ấy năm. Nhưng em vẫn giữ khoảng cách với anh còn hơn cả một người xa lạ.” Bách Thâm đem sự khó chịu trong lòng, một lần nói rõ.
Anh nhìn Trạch Lam, nhìn cô từng giây từng phút không rời mắt. Hơn sáu năm qua, hình ảnh của cô đã vô tình in đậm trong đáy mắt ưu nhã của anh từ lúc nào không hay. Anh nhận ra, càng ngày khi hình ảnh ấy càng lúc càng đậm dần, thì cơn đau trong tim anh cũng theo đó mà to lớn lan ra cả tận lồng ngực.
Anh biết rõ, cô đã trải qua quá khứ vô cùng tồi tệ. Đã từng mang thai, đã hạ sinh đứa bé, nhưng vì biến cố nào đó lại khiến cô trở thành Tiểu Thất của ngày hôm nay. Một người mất trí, không thể nào không muốn nhớ lại. Ký ức đã đánh mất, dù bi kịch đến mức nào chẳng lẽ đến cả bản thân thực sự là ai, cô cũng không muốn biết hay sao?
Là do Tiểu Thất không thể nhớ, hay là do…cô muốn một lòng vứt bỏ mảng ký ức ấy?
Chẳng lẽ lại là vì đã từng trải qua một đoạn nhân duyên quá đau thương, nên trái tim của Tiểu Thất đã không thể đỏ rực lại như lúc đầu còn nguyên vẹn, chỉ còn đó bên ngực trái, một trái tim đã hao mòn khô héo vì thương tổn.
Trạch Lam nhất thời không biết phải đối mặt với tình cảm này của Bách Thâm thế nào, nhìn vào gương mặt của anh, lại càng thấy khó xử. Cô nuốt nhanh đũa cơm cuối cùng trong chén rồi nói: “Thầy cứ tự nhiên, tôi no rồi.”
Nói xong, Trạch Lam đã cầm lấy chén của mình mang vào trong góc bếp, tiện thể dọn dẹp một số thứ rồi rửa sạch số chén dĩa trong chậu.
Nhưng một cái chén bị mẻ quanh miệng vô tình cứa vào ngón tay, khiến cô giật mình p làm rơi nó xuống sàn rồi vỡ toang.
“Tiểu Thất!”
Bách Thâm kêu lên, nhanh chân đi đến ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn Trạch Lam đang ngậm chặt ngón tay trỏ trong miệng, nhíu mày nói: “Đưa anh xem!”
“Không có gì đâu, chỉ sơ ý một chút thôi!” Trạch Lam lắc đầu đáp.
Nhưng Bách Thâm dường như có gì đó rất lạ, anh đột nhiên trở nên kiên quyết hơn hẳn. Đôi lông mày thoáng sắc bén khác thường, ánh mắt cũng chất đầy sự ngang ngược.
“Đưa tay cho anh!” vừa gằn giọng như ra lệnh, Bách Thâm vừa nắm lấy tay Trạch Lam mà kéo ra.
Trước giờ, trong mắt Trạch Lam, con người Bách Thâm vô cùng ôn nhu và dịu dàng. Chưa bao giờ cô nhìn thấy ánh mắt có phần bức ép đó của anh, cũng chưa lần nào anh dùng thái độ khẩn trương như vậy để nói chuyện với cô.
Khi Trạch Lam còn đang bối rối không biết làm gì, thì Bách Thâm đã kéo cô đứng dậy. Dẫn cô đi qua một góc, để cô ngồi xuống ghế, anh nghiêm khắc nói: “Ở yên đây, anh băng lại cho em.”
“Không cần!” Trạch Lam vội lên tiếng, chưa kịp nói tiếp thì Bách Thâm đã đanh mặt mà cao giọng: “Sao lại không cần? Nhìn xem, đứt sâu thế kia, máu vẫn còn chảy rất nhiều…”
“Chỉ là vết thương nhỏ, lát nữa sẽ hết chảy máu thôi. Thầy Bách, thầy đừng…” Trạch Lam lần nữa cắt ngang lời nói của Bách Thâm. Nhưng có vẻ trong câu nói đó của cô, có điều gì vô tình làm anh khó chịu. Anh nhíu mày, giữa trán như hiện lên một chữ “giận” rất lớn.
Anh siết chặt bàn tay Trạch Lam, nóng lòng nói: “Không nói gì nữa, ngồi yên ở đây cho anh. Tiểu Thất, em có thể ngoan ngoãn nghe lời anh một lần được không?”
Với sắc mặt cùng ánh mắt khác thường của Bách Thâm hiện giờ, quả thực khiến trong lòng Trạch Lam có chút e dè. Cô không quen với hình ảnh này của anh, một hình ảnh khác xa với vẻ ôn nhu, nhã nhặn thường ngày mà cô đã thấy suốt mấy năm qua.
Trong giây lát, Trạch Lam chỉ biết gật đầu chấp nhận. Cô ngồi yên, đồng ý cho Bách Thâm băng lại vết thương.
Cẩn thận từng chút một, Bách Thâm chậm rãi cầm lấy tay Trạch Lam mà tỉ mỉ xử lý. Trong đầu có chút không đúng đắn, khi anh không ngăn được bản thân sinh ra cảm giác tham luyến khi chạm vào bàn tay mềm mại này của cô.
Nếu có thể, anh thực sự rất muốn được giữ chặt đôi tay đẹp đẽ này, cùng anh an yên đi hết quãng đường dài còn lại.
Nhưng, một lần rút tay về của Trạch Lam thoáng làm mọi cảm xúc trong lòng anh tan biến. Hệt như một bức tranh đẹp đang được hoạ ra trước mắt rồi lại bị ai đó nhẫn tâm phá hỏng.
Rách nát vô cùng!
Trạch Lam không khỏi ái ngại khi nhận ra Bách Thâm rõ ràng vẫn nắm chặt tay cô dù cho vết thương đã băng xong. Cô gượng cười nói với anh: “Cảm ơn thầy, thầy Bách!”
Một lần nữa, hai từ “thầy Bách” khẽ đánh vào tim Bách Thâm một lực thật đau. Đôi mắt anh trĩu nặng, trong đáy mắt hằn lên sự đau lòng vô hạn. Anh đứng lên, trầm giọng nói: “Được rồi! Tay em đang bị thương, tránh động nước. Việc này cứ để anh…”
Vừa nói xong, hai tay Bách Thâm đã rất nhanh dọn gọn số chén dĩa trên bàn. Trạch Lam níu lấy tay anh, ra ý ngăn cản: “Thầy Bách, để đó tôi làm được, không cần phải phiền đến thầy.”
Nhưng Bách Thâm lại không để lời nói của cô vào lòng, chỉ cười nhẹ rồi ngắn gọn đáp: “Không phiền!”
Trạch Lam tròn mắt nhìn bóng dáng nam nhân đang ngồi xổm dưới sàn, cẩn thận rửa sạch từng thứ một. Cô ngồi bần thần, trong đôi lúc chẳng biết phải mở miệng nói với anh điều gì.
Lúc này, ba từ Lý Dịch Đình bất chợt chạy nhanh qua suy nghĩ của cô. Trạch Lam mới thuận tiện hỏi: “Phải rồi, tôi nghe nói tháng sau cô Lý sẽ kết hôn. Hôm trước cô ấy có gửi ảnh cưới cho tôi xem, hai người họ xứng đôi vô cùng!”
Bách Thâm xếp gọn số chén bát vào kệ, cầm lấy khăn lông vừa lau tay vừa đi về phía Trạch Lam rồi nói: “Người đó là thạc sĩ, quen biết cô Lý đã lâu, tầm nhìn của cô ấy vẫn luôn khiến người khác phải ngã mũ thán phục!”
Rót một tách trà, Trạch Lam nhanh tay đưa sang cho Bách Thâm. Anh vẫn nhìn cô với ánh mắt yên bình tĩnh lặng, nhưng ẩn sâu bên trong lại như chất nhiều điều khó đoán.
Anh cầm tách trà, nhấp nhẹ một ngụm. Hương vị thanh mát lẫn chút đắng nhẹ tan ra nơi đầu lưỡi, để lại cảm nhận rất tốt. Ngồi xuống ghế, anh cười nói: “Vài ngày nữa, cô Lý sẽ ghé lại thôn. Lúc đó, hai người tha hồ mà tán chuyện!”
Đáp lại anh, Trạch Lam chỉ mỉm môi cười nhẹ. Cô nhìn người đàn ông đang thoải mái ngồi uống trà trước mặt mình, nét mặt thản nhiên của Bách Thâm mỗi lần nhắc đến Lý Dịch Đình thoáng làm cô thấy tiếc thay cho cô ấy.
Là tiếc cho đoạn tình cảm không kết quả mà Lý Dịch Đình đã tận tâm nuôi dưỡng suốt những năm trước đó.
Cô biết, tình cảm mà Lý Dịch Đình dành cho Bách Thâm vượt xa khỏi tình đồng nghiệp, anh em đến mức nào. Lý Dịch Đình yêu anh, có lẽ điều này chính bản thân Bách Thâm anh cũng biết rõ.
Và chính vì anh biết quá rõ, nên lại tìm mọi cách để lẫn tránh.
Khoảng thời gian Trạch Lam sống ở thôn Đầu Hải này đã hơn sáu năm, Lý Dịch Đình đã dốc lòng bày tỏ với Bách Thâm tận bốn lần. Kết quả, đều bị anh thẳng thừng từ chối.
Bách Thâm không thể kịp cho lòng mình nảy sinh chút tình cảm nào với Lý Dịch Đình. Bởi vì, anh đã gặp được Trạch Lam.
Người ta nói tình yêu là một thứ tình cảm rất kỳ lạ. Bên nhau một quãng đường dài chưa hẳn đã có thể sinh ra tâm tình rung động, nhưng đôi khi chỉ cần vô tình nhìn qua một ánh mắt, lại hiển nhiên khiến tâm lộ trải đầy hoa hồng.
Trạch Lam không quên được, những ngày tháng ấy Lý Dịch Đình đã suy tâm đến nhường nào. Cô ấy khóc, khóc đến mắt cũng sưng tấy đầy tội nghiệp. Khóc đến cổ họng cũng trở nên khô rát không thể phát ra tiếng. Lý Dịch Đình thừa biết trong lòng Bách Thâm chỉ có mỗi Trạch Lam, nhưng cô cũng hiểu rõ tâm tư của Trạch Lam ra sao.
Đoạn tình cảm của ba người bọn họ, hệt như một trò đuổi bắt đầy mệt mỏi.
Hai năm trước, Lý Dịch Đình mới chịu chấp nhận buông bỏ. Nghe lời cha mẹ, trở về Thượng Hải để ổn định sự nghiệp và lập gia đình. Dĩ nhiên, vị hôn phu kia của cô ấy cũng do một tay cha mẹ hai bên sắp đặt. Đúng với câu “môn đăng hộ đối” đầy kinh điển.
Uống cạn tách trà, Bách Thâm chợt quay sang, anh hỏi: “À phải rồi, nghe nói lần này cô ấy đến còn dẫn thêm một người nữa, được gọi là thần đồng về số học. Tiểu Thất, em biết người này chứ?”
Đôi mắt ngưng trọng tâm sự của Trạch Lam thoáng tự nhiên trở lại, cô nghĩ ngợi một lúc, rồi như nhớ ra điều gì đó, cô mới hào hứng thốt lên:
“Là Nhan Khúc!”
Bách Thâm gật đầu, anh nói tiếp: “Nghe cô ấy nói, cậu trai trẻ đó là con của một người trong dòng họ. Khi nghe cô ấy có ý định muốn ghé lại thôn, cậu nhóc ấy cứ nằng nặc đòi theo!”
“Là người trong dòng họ sao!?” Trạch Lam ngạc nhiên lẩm bẩm, trong lòng quả thực có chút bất ngờ khi biết Nhan Khúc kia lại có liên quan đến dòng họ của Lý Dịch Đình.
Suốt những năm trở lại đây, cái tên Nhan Khúc ấy hầu như phủ sóng trên đầy những kênh truyền thông về giáo dục tri thức. Nhan Khúc – một nam thiếu niên vừa hơn mười tám tuổi, nhưng lại có số kiến thức và sự hiểu biết về toán học vượt xa đến mức kinh ngạc.
Mười sáu tuổi, Nhan Khúc đã có thể ngồi bàn bạc thảo luận với các bậc tiền bối lớn hơn để đưa ra công thức toán học riêng biệt. Danh dự là một trong những sinh viên ưu tú bậc nhất được đề cử phổ biến kiến thức tại đại học New York. Với số tuổi mà Nhan Khúc hiện có, những thành tựu mà cậu ta gặt hái được còn nhiều gấp trăm lần.
Trạch Lam tuy chỉ nhìn thấy Nhan Khúc qua các trang báo mạng, nhưng cũng đủ cho cô đánh giá đôi chút về tư chất hơn người của cậu thiếu niên này. Nay lại may mắn được gặp trực tiếp, khiến trong lòng có chút phấn khởi.
Hai tay chống cằm, nét mặt vui tươi, Trạch Lam hóm hỉnh cười nói: “Có lẽ lần này, bọn trẻ lại được cao nhân chia sẻ chút kinh nghiệm. Làm sao để thành công như Nhan Khúc với tuổi đời còn quá trẻ, đến cả tôi cũng muốn biết!”
Lúc này, nhân khi tâm trạng đang đi lên, Trạch Lam mới vui vẻ quay sang hỏi Bách Thâm: “Thầy Bách, ngày mai thầy muốn uống canh gì?”
Bách Thâm im lặng một vài giây, anh thuận tiện nghiêng đầu nhìn cô. Trong đầu có đôi phần toan tính, một tay tì bên thái dương, nét mặt anh như được trộn lẫn giữa lạnh lùng và ưu nhã.
Anh cao giọng hỏi ngược lại cô: “Đó là phần thưởng cho sự chu đáo ngày hôm nay sao?”
Hai mắt Trạch Lam hơi căng tròn, trên mặt hiện chút khó hiểu. Cô nhìn qua biểu diện khác lạ của Bách Thâm, nhất thời không thể thích nghi, đành đổi hướng nhìn sang nơi khác.
“Phần thưởng gì chứ? Thầy Bách, thầy nói vậy có vẻ không đúng cho thầy lắm. Thầy đối với mỗi người trong thôn này, không chỉ riêng tôi, tất cả…thầy đều đối đãi rất tử tế và chu đáo!” Trạch Lam đáp, một ngón tay khẽ nhịp lên mặt bàn.
Bách Thâm cơ hồ mỉm cười, vốn dĩ anh không phải dạng người tính toán chi li hay muốn nhận báo đáp từ bất kì ai. Đặc biệt là với Trạch Lam, mỗi một việc mà anh làm cho cô đều xuất phát từ tâm, chưa một lần muốn nhận lại điều gì. Nhưng xem ra, con người căn bản ai cũng có lòng tham. Chẳng qua, bản thân có thể tự tiết chế hay không mà thôi.
Và đến bây giờ, sự tiết chế của anh đã không còn nữa. Anh mong muốn nhiều hơn không chỉ là một bát canh nóng hổi qua từng ngày.
“Tiểu Thất, anh muốn đem bát canh đó để đổi lấy thứ khác, được chứ?” Bách Thâm chợt hỏi, trong âm giọng có phần ngẫu hứng.
Trạch Lam hơi khựng lại, ánh mắt ngưng đọng khẽ nhìn sang. Cô không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Lập tức, nét mặt Bách Thâm hào hứng khác thường. Đợi vài ba giây, anh thinh lặng chỉ tập trung nhìn vào Trạch Lam rồi mới nói: “Đổi một bát canh lấy một tiếng xưng hô, không quá đáng chứ?”
“Tiếng…xưng hô!?” Trạch Lam ngớ ngẫn lặp lại.
Thình lình, cô nhận ra trong mắt Bách Thâm đang muốn nói điều gì. Đó là một đôi mắt ôn nhu dịu dàng, đang ngập tràn mong đợi.
Trạch Lam biết trong thâm tâm Bách Thâm, anh vẫn một mực giữ nguyên hi vọng đối với cô. Nhưng, cô không thể ích kỉ đến mức chỉ một tiếng xưng hô thân thiết hơn với anh cũng không có.
Bấy nhiêu năm bên cạnh nhau, cũng bấy nhiêu năm anh giúp đỡ cô rất nhiều. Hơn hết, nếu không có anh, có lẽ hôm nay cô đã không còn thoải mái ngồi ở đây mà nói chuyện.
Trạch Lam không nghĩ lâu, chỉ sau câu nói đó của Bách Thâm, cô đã rất vui vẻ mà đáp lại, một tiếng rất ngắn gọn: “Anh!”
Một lần rồi hai lần, từ tận sâu trong tim, Bách Thâm nghe như đang truyền lên một hồi rung chuyển. Tiếng gọi dịu dàng này, đích thị anh đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Không ngăn được vui mừng, Bách Thâm ngồi gần lại một chút, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất, gọi lại lần nữa!”
Trạch Lam không ngần ngại, rất nhanh liền gọi: “Anh!”
Trống ngực khua lên liên hồi, Bách Thâm bật cười, đôi mắt hơi hẹp lại tạo nét vui sướng. Anh thích thú nói: “Cuối cùng anh cũng đợi được tiếng gọi này của em! Tiểu Thất, xem như việc này đánh dấu một sự tiến triển khá tốt.”
“Tiến triển…tốt?” Trạch Lam ngơ ngác nhìn Bách Thâm, trong lòng có chút hỗn độn khi anh đột nhiên tiến gần. Cô theo phản xạ, hơi né tránh ngã người ra sau, gương mặt trắng trẻo phút chốc hơi ửng hồng.
Bách Thâm thoáng thấy ánh mắt bối rối của cô, liền không ngăn được mà bật cười lần nữa. Trong sự trêu đùa như có sự khẳng định, anh khẽ nói: “Tiểu Thất, đừng bao giờ nghĩ..anh sẽ dễ dàng bỏ qua em! Anh nghiêm túc đấy!”
Hai bên tai Trạch Lam trong vài giây như ù đi, văng vẳng chỉ đọng lại âm thanh trầm ấm pha chút khàn khàn đầy nam tính. Cô nhìn thẳng vào mắt Bách Thâm, lặng im không muốn đáp lời. Từ sâu trong mắt anh, thứ tình cảm kia đang cuộn trào như sóng biển. Hệt như đang muốn cuốn lấy hình bóng trước mặt trôi vào bên trong, kiên định giữ chặt.
Phá tan bầu không khí tĩnh lặng bằng một cái búng nhẹ lên trán Trạch Lam, Bácn Thâm đứng dậy, thở mạnh một cái rồi nói: “Được rồi! Nghỉ ngơi sớm. Tránh động vào vết thương quá nhiều, ngủ ngon!”
“Ngủ ngon!” Trạch Lam ngắn gọn đáp lại, mắt nhìn theo bóng lưng nam nhân đang xa dần về phía cửa.
Tâm tư không tránh khỏi mơ hồ, không phải là cô động lòng với Bách Thâm, chẳng qua chỉ vô tình cảm thấy cô có rất nhiều bất công đối với anh.
Mãi suy nghĩ, cô sơ ý động phải ngón tay kia, liền truyền lên cảm giác đau nhức nhất thời. Nhìn lại ngón tay này, đã được Bách Thâm băng bó rất tỉ mỉ. Trong lòng bàn tay, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm chưa kịp rút.
Nhưng cũng cùng lúc, vết sẹo hằn lại ở ngón áp út bên tay trái bất giác phá tan cảm xúc yên bình đang có. Ngón tay này đã từng đeo lên một chiếc nhẫn đắt giá, nhưng để lại một dấu vết xấu xí khó coi. Vết thương năm ấy đến tận hôm nay dù đã mờ đi khá nhiều, nhưng căn bản vết thương trong tim vĩnh viễn không thể xoá nhoà dù chỉ một chút.
Khoảnh khắc kinh hoàng năm đó bỗng chốc được tái hiện trong tâm thức, rõ mồn một như đang chiếu lại một bộ phim đầy bi thương. Gương mặt đau đớn của Giang Triết Hàn, hơi thở nặng nhọc khó khăn của hắn, cả những vết thương mà hắn đã chịu đựng để giữ lấy cô…Tất cả đều nhớ rất rõ!
Sinh động tâm nhưng không đủ can đảm để đối mặt, căn bản ở bên cạnh hắn, cô thấy áp lực đến tột cùng. Hệt như gần hổ, chẳng biết sẽ bị nuốt chửng lúc nào không hay.
Cô không phải tuyệt tình đến mức rũ bỏ tất cả. Bấy lâu, mọi thông tin về đời sống hay trong kinh doanh của Giang Triết Hàn, cô đều theo dõi và cập nhật trên các trang báo mạng. Hơn nữa, cô muốn đuoc một lần nhìn thấy Hiểu Tình. Nhưng có vẻ do sức ép của hắn, buộc tất cả giới truyền thông đều nhất nhất tuyệt đối không được đăng tải bất kì bức ảnh nào về con bé, dù là chụp lén.
Nhưng hình ảnh mà cô nhìn thấy, chỉ là cái bóng dáng bé xíu của Hiểu Tình. Hoàn toàn không thể nhìn rõ mặt mũi đa phát triển ra đường nét như thế nào? Là giống cô, hay giống Giang Triết Hàn?
Nhưng có một điều cô chắc chắn biết rất rõ. Đó là, Giang Triết Hàn hắn chăm sóc Hiểu Tình rất tốt. Được như vậy, cô mới an lòng mà lẫn tránh trách nhiệm làm mẹ suốt những năm qua.
Mặc dù hiểu rõ việc này là quá ích kỉ, nhưng suy cho cùng, ngay từ ban đầu chiếu theo đúng điều luật của bản hợp đồng đã ký với Giang Triết Hàn. Nhiệm vụ của cô là hạ sinh cho hắn một đứa con. Lấy điều đó để làm cái cớ cho việc cô tự ép buộc bản thân trở thành một người mẹ vô trách nhiệm, tàn nhẫn bỏ lại Hiểu Tình.
Có lẽ, trên đời này không một ai hiểu thấu, nỗi đau đứt ruột xé gan này của Trạch Lam. Vết sẹo rạch trên bụng vẫn còn, như lưu lại một vết tích đầy đau thương của một thời thanh xuân vụn vỡ.
[…]
9 giờ tối, khung cảnh diễm lệ bên trong dinh thự vẫn còn sáng rực. Hiểu Tình ngồi bên cửa sổ lớn, tay nắm hai con gấu bông tự diễn ra một trận đấu đầy kịch tính.
Bỗng nhiên, bên ngoài sân lớn có tiếng xe đổ về. Hiểu Tình nhận ra, đó là xe của Giang Triết Hàn.
“Papa!” Hiểu Tình vui mừng reo to, vừa muốn chạy nhanh ra cửa để đón người thì lại chạm mặt Tôn Nghị. Sắc mặt anh không tốt, liền nói với Chu Mẫn Bình đang đứng bên cạnh.
“Đã mấy giờ rồi còn để tiểu thư ở ngoài này? Mau, đưa tiểu thư về phòng!”
“Dạ…dạ vâng thưa cậu!” Chu Mẫn Bình giật mình cúi đầu liên tục. Đáng lý ra, vào giờ này Hiểu Tình đang ở trong phòng, nghe bà đọc truyện. Nhưng hôm nay, con bé thiếu vắng Giang Triết Hàn gần như cả ngày. Cho nên vì vậy, bà đành chịu để con bé ngồi đây đợi hắn trở về.
Chu Mẫn Bình vừa nắm lấy tay Hiểu Tình, chưa kịp dẫn con bé đi thì nó lại nhìn Tôn Nghị mà hỏi: “Chú khó tính, papa đâu?”
Hai mắt hơi nhíu lại, Tôn Nghị hơi cúi người, đưa tay chạm nhẹ lên đầu con bé mà nói: “Papa của con đang rất mệt, cần phải nghỉ ngơi! Tình Tình ngoan, theo thím Chu trở về phòng. Khi nào papa con khoẻ, chú sẽ nhắn với papa sang phòng gặp con! Được không?”
“Thật chứ?” giọng Hiểu Tình cao lên đầy thắc mắc, nhưng với độ ngây thơ vô số này, con bé dễ dàng bị Tôn Nghị qua mặt bằng một vài lời hứa. Sau đó, liền ngoan ngoãn theo chân Chu Mẫn Bình mà quay về phòng.
Lúc này, đợi khi con bé đã hoàn toàn khuất dạng sau lối cầu thang. Tôn Nghị mới lên tiếng gọi, giọng khẩn trương: “Dư quản gia, Dư quản gia!!!”
“Cậu Tôn, cậu gọi tôi!” Dư quản gia từ bên trong chạy đến, gật đầu đáp.
Tôn Nghị có vẻ khá mệt mỏi, anh nới lỏng cổ áo rồi nói: “Mau, đưa Tứ thiếu lên phòng! Căn dặn nhà bếp nấu trà giải rượu!”
“Giải…giải rượu! Tứ thiếu, ngài ấy lại uống say nữa sao?” vừa ngạc nhiên hỏi, Dư quản gia vừa cùng Tôn Nghị đi nhanh ra xe đỡ lấy Giang Triết Hàn, cẩn thận dìu hắn về phòng.
Để hắn nằm lên giường, Dư quản gia mới bắt đầu cẩn thận cởi bỏ caravat cùng áo vét. Tháo nốt đôi giày tây, ông chỉ biết lắc đầu chua xót.
Suốt mấy năm nay, số lần uống đến mức say khướt của Giang Triết Hàn nhiều vô số kể. Mà tất cả những lần uống say thế này, chỉ có chung một lý do…
Hắn lại suy tâm cực độ vì Trạch Lam!
“Thật là…tại sao ngài lại cố chấp như vậy làm gì?” Dư quản gia khẽ trách, ông đưa mắt nhìn vào kẻ đang nằm vật say như chết trên giường. Không cầm được mà thở dài: “Đến bao giờ ngài mới trút bỏ được sự mong nhớ này đây Tứ thiếu? Tôi đã theo ngài kể từ khi ngài dọn đến đây, tôi thực sự đau lòng khi thấy đứa trẻ tôi đã từng chăm sóc lại đau khổ đến như vậy!”
Giang Triết Hàn say đến trời đất còn chẳng phân biệt được gì, hắn nằm đó, không ngừng nhíu mày quay mặt như đang cố tìm kiếm ai đó bên cạnh.
Bất chợt, bên tai truyền đến giọng nói của Dư quản gia, ngay lập tức hắn đột nhiên tóm lấy tay áo ông, khàn giọng lên tiếng: “Dư quản gia! Trạch Lam…gọi cô ấy đến đây cho tôi…Tôi lại nhớ cô ấy rồi!”
Nghe đến đây, trong lòng Dư quản gia càng không ngăn được xót xa. Ông gỡ lấy bàn tay đang nắm chặt lấy mình, ngậm ngùi nói: “Tứ thiếu, ngài say quá rồi! Ngài tốt nhất nên ngủ một giấc, sẽ ổn thôi!”
“Tôi muốn gặp Trạch Lam! Mau lên…gọi cô ấy đến đây ngay! Tôi nhớ…tôi thực sự nhớ cô ấy đến mức sắp phát điên rồi!”
Giang Triết Hàn vẫn không lấy lại được sự tỉnh táo, hắn cứ nằm vật vờ ra đấy, miệng lẩm bẩm hệt như kẻ mất trí.
Dư quản gia biết không thể ngăn cản sự cố chấp này của hắn, chỉ còn biết giả vờ gật đầu như thật, miệng run run nói: “Được rồi! Ngài cứ ở yên đây, tôi sẽ đi gọi Tứ thiếu phu nhân đến!”
Nói rồi Dư quản gia lẳng lặng rời khỏi phòng, bên trong, Giang Triết Hàn nằm yên trên giường, đôi mắt đưa ánh nhìn đau thương hướng thẳng lên trần nhà. Mọi thứ trước mắt hắn bây giờ, đang đảo lộn không ngừng.
Hôm nay, lại một lần nữa hắn uống rất nhiều rượu. Uống đến mức chỉ muốn mang cả bản thân tâm trí nhấn chìm xuống thứ men vị cay nồng chết tiệt ấy. Hắn nhớ Trạch Lam, mỗi giây mỗi phút trôi qua hắn đều không thể ngăn hình ảnh cô hiện lên trong suy nghĩ. Đến khi nỗi nhớ đã vượt quá giới hạn, hắn phải vùi mình vào sự mơ hồ bất định.
Hắn nhìn sang chiếc di động đang để gần tủ, liền cố gắng vực dậy mà tiến lại gần. Bước chân không vững, thân ảnh cao lớn không ngừng chao đảo, hắn khó khăn lắm mới chạm được đến nó. Ngay khi cầm được di động trong tay, ngay lập tức liền mở sáng màn hình. Trên đó, không ai khác chính là hình ảnh mà hắn đã chụp lén Trạch Lam khi cô đang chơi đùa bên cạnh Phù Dung dưới vườn hoa.
Tuy không thể thấy hết mặt, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ cho hắn trầm tư mãi không rời.
Siết chiếc di động trong tay đến run lên, ánh mắt hắn tựa hồ dâng trào bi thương, giữa một cái nhíu mày đầy giận dữ lại xen lẫn sự đau lòng tột cùng.
“Trạch Lam! Rốt cuộc…em còn có mặt trên thế giới này không? Nếu em còn sống, thì bấy nhiêu thời gian xa cách liệu đã đủ hay chưa? Tôi thực sự nhớ em…nhớ em đến tim cũng sắp nát vụn cả rồi!”
Vang vọng trong không gian thinh lặng, thứ còn sót lại chỉ là những âm thanh đau thương truyền lên không ngừng. Giang Triết Hàn cầm chặt di động, gục đầu uất nghẹn…
Trên màn hình vẫn còn sáng rực, là hình ảnh Trạch Lam với một mái tóc xoã hơn vai, đen ánh như nhung. Góc mặt hơi nghiêng quá nửa sang một phía, chỉ để lộ ra một đường nét thanh tú mượt mà. Có Phù Dung, có hoa cẩm tú cầu, có một nét thanh xuân nhất thời đã bị thời gian vùi vào quên lãng.