Đọc truyện Âm Hôn – Chương 19
Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Nếu có người đang nghiến răng nghiến lợi mà trừng bạn thì trong trí nhớ của bạn hình ảnh đó sẽ không thể nào quên được. Anh tựa như bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén giấu sau ngăn tủ kia.
Bề ngoài có thể sửa đổi, âm thanh có thể nguỵ trang, hình dáng có thể bắt chước nhưng có những thứ dù đốt thành tro bụi cũng vẫn không thể xoá sạch đi, cảm giác của tôi sẽ không đánh lừa tôi, cái khí tức kia là của anh, chính anh là tên điên kia – Trương Khởi Linh.
Trong tích tắc bóng tối bao trùm kia, anh đã tới bên cạnh tôi, anh đến cùng với bóng tối, ngoại trừ bóng tối vô biên vô tận trước mặt tôi cái gì cũng không có, ngoại trừ lạnh lẽo toả ra từ anh tôi cái gì cũng không thấy.
Chờ cho tôi hoàn hồn trở lại thì đôi tay vô hình lạnh băng kia đã thô bạo chụp lấy tôi, tôi theo bản năng ngửa người ra sau tránh, anh vội vã túm lấy áo tôi, tay tôi đập loạn trong không khí mong tìm được điểm bám víu. Ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào bóng tối đen kịt trước mặt. Thẳng tới khi sau lưng chạm phải mặt phẳng lạnh băng không còn đường lui nữa.
—— loảng xoảng…
Âm thanh cái gương sau lưng tôi rơi xuống vỡ vụn.
Lòng bàn chân truyền đến cảm giác nhói buốt, máu theo vết thương bị rạch chảy xuống mặt đất.
Anh thô bạo đè ép tôi lên tường, đôi tay lạnh băng kia tàn nhẫn xé rách quần áo đang mặc trên người tôi. Áo lông kia thoáng chốc biến thành đống vải vụn rách nát.
Trong đầu tôi như có hàng ngàn con đom đóm nhảy múa.
Như bị người ta một nhát đâm trúng tử huyệt, những bí ẩn quỷ dị của mấy sự kiện phát sinh gần đây, dùng lẽ thường không giải thích được nay bỗng nhiên sáng tỏ.
Giờ tôi đã hiểu, Trương Khởi Linh không rời đi, anh ta vẫn luôn ở bên cạnh tôi, anh ta chưa bao giờ rời đi, chưa hề dù một giây một phút nào.
Tôi cảm thấy đôi tay kia bắt đầu xé quần áo trên người mình, tôi cảm thấy đầu mình như bị người ta nhúng vào thùng nước đá, tôi đã từng hi vọng tất cả những ký ức đen tối kia sẽ cứ như vậy biến mất đi. Tôi cho rằng chỉ cần không nhớ đến nó sẽ tự biến mất. Tôi luôn tự thôi miên, tự lừa gạt mình, nào biết ký ức này chỉ là giả bộ ngủ quên, chỉ cần người kia xuất hiện nó sẽ lập tức lại hiện về…
Tử, hôi, phục, đốt.
Tôi bắt đầu phản kháng, cùng anh ta quần thành một khối. Trương Khởi Linh dùng sức giữ chặt lấy tôi, mặt của tôi bị ép lên tường, vặn vẹo như quả quýt bị rút mất nước, anh ta muốn lột quần của tôi, tôi đinh ninh rằng lần này mình tiêu đời rồi, nhưng trong đêm thanh vắng chỉ nghe tiếng vải vóc bị xé rách. Mắt đã thích ứng với bóng tối, tôi nghiêng đầu sang chỗ khác chỉ thấy quần áo tôi chuẩn bị cho việc đi xem mắt đã bị xé thành từng mảnh nhỏ bị vứt bỏ trên mặt đất. Từ áo trong, quần dài cho đến áo khoác lông tất cả đều trở thành đống vải vụn rách nát.
Thân thể đột nhiên được nâng bổng lên, tôi chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hoảng đã thấy thân thể nằm trên đệm giường mềm mại. Người bị lật úp sấp xuống như người ta lật bánh rán.Tôi chống khuỷu tay toan ngồi dậy lại bị áp nằm xuống. Trên vai bị một thứ mềm lạnh liếm qua sau đó bị một vật sắc nhọn đâm thủng.
Tôi há hốc miệng hớp lấy không khí, anh ta nhân cơ hội từ phía sau lưng tôi đem hai tay kéo lên đỉnh đầu giữ chặt lấy, đồng thời kìm giữ hai chân không để tôi giãy giụa. Giống như sói hoang đói khát anh ta ở phía sau lưng tôi hung hăng thô bạo gặm cắn, từng miếng, từng miếng. Hàm răng ghim sâu vào da như muốn phát tiết bất mãn cùng trừng phạt.
‘Muốn ăn xương cốt cậu, uống máu cậu, đem tất cả máu thịt trên người cậu nhai nuốt vào bụng, giống như một ngọn lửa đốt cậu thành tro bụi, biến cậu thành một phần cơ thể tôi, để cậu không còn tách được ra khỏi tôi nữa.’
Nếu như tôi có thể nhìn thấy đôi mắt anh ta lúc này, nhất định sẽ thấy một đôi mắt đỏ rực như máu đầy thịnh nộ bất mãn, nếu như tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt anh lúc này, nhất định sẽ thấy ẩn dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh kia là cuồng bạo sôi trào như muốn tiêu diệt hết thảy mọi thứ, nếu như tôi có thể nghe thấy giọng nói của anh lúc này, nhất định sẽ chỉ thấy anh trầm mặc, không nói câu nào nhưng anh ta sẽ khiến tôi phải rên siết thống khổ.
Cho dù rèm cửa trên thế gian này đều biến mất thì ái tình vẫn được giấu kín.
Cho dù toàn bộ cửa sổ trên thế gian này đều đóng kín thì cũng không ngăn được ánh mắt tôi nhìn em.
Cho dù toàn bộ cánh cổng trên thế gian này đều cự tuyệt không mở để tôi vào thì cũng không ngăn được bước chân tôi đi đến bên em.