Âm Hôn Ngủ Cùng Quỷ

Chương 170: Xâm Nhập Vào


Bạn đang đọc Âm Hôn Ngủ Cùng Quỷ FULL – Chương 170: Xâm Nhập Vào


“A!”
Một tiếng hét ngạc nhiên kèm theo tiếng vỡ của hộp thủy tinh, người phụ nữ mặc áo blouse trắng tức giận quay đầu lại, vừa nhìn thấy tôi thì dưới đáy mắt ấy không còn tức giận, đổi thành rất ngạc nhiên vui mừng, “Mộng mộng, cô tỉnh rồi?”
Là Nhạc Đình!
“Nhạc Đình, sao chỉ còn mình cô ở căn cứ, những người khác đi đâu rồi, tôi ngủ qua bao lâu.”
Tôi cuống quýt hỏi, không ngờ là Nhạc Đình lại bật cười ra tiếng, “Xem ta Mộng Mộng vẫn còn mơ ngủ, nhưng vẫn biết trong căn cứ này cũng chỉ có một mình tôi.”
“Đã là lúc nào rồi mà cô còn có tâm tư đùa giỡn.

Mau nói cho tôi biết bọn họ đã đi đâu rồi?”
Tôi giận dữ mắng.
Nhạc Đình thu lại nụ cười trên mặt ngay lập tức, sắc mặt nghiêm túc nói, “Mộng Mộng, cô ngủ chưa có lâu, chỉ mới trôi qua hai ngày mà thôi, hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày kết hôn của Liễu Sương Sương và Lãnh Triết Lăng.”
Cô ta nói xong xắn tay áo lên nhìn đồng hồ trên tay, “Giờ này chắc là đang tổ chức hôn lễ đó.

Tất cả họ đã đến địa điểm tổ chức đám cưới, họ nói là để thực hiện kế hoạch trước đó.”
“Mọi người đi hết ư?”
Mẹ kiếp, không phải sẽ dùng cái cớ tách riêng bọn nhỏ ra sao, tôi còn chưa kịp…
Nhạc Đình lắc đầu.


“Không phải, Vưu Tích và Mạc Trát Tà đi thủ đô, nói là muốn đi giúp Thiên Ngạo một tay.”
“Bọn họ đến thủ đô?”
Tôi bối rối, trong hai ngày tôi ngủ, có quá nhiều tin tức và những việc đã xảy.
“Đúng vậy, là vì cô đó, nghe nói cô nằm mơ khóc và gọi tên của Thiên Ngạo, cho nên họ tin tưởng có thần giao cách cảm.

Họ dự đoán Thiên Ngạo có thể xảy ra chuyện, cho nên đêm hôm trước liền đi rồi, giờ này chắc cũng đã đến nơi.”
Cô ấy nói nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đánh vào trái tim tôi, tôi không khỏi lùi lại một bước, “Tại sao không có ai đánh thức tôi?”
“Cô bị thương nặng như vậy, ai nỡ lòng đánh thức cô dậy chứ? Bây giờ cô đã dậy, hãy suy nghĩ nên đi đâu.

Cô muốn đi thủ đô giúp Thiên Ngạo của cô hay là đến hội trường tiệc cưới ở Liễu thị giúp bọn người Nhiếp Tranh.”
Nhạc Đình không nhắc tới Đặng Khải và những người khác, cô ấy biết quan hệ giữa tôi và Nhiếp Tranh sâu hơn một bước.
Ngoan Mậu và Tề Nguyệt nhất định đã đi theo Nhiếp Tranh đến chỗ Liễu Sương Sương, nhưng gần đây tôi lại luôn mơ thấy Thiên Ngạo, nhất định là thần giao cách cảm, ở bên kia anh ta đã xảy ra chuyện?
“Rất khó lựa chọn, Nhạc Đình, cô nói đi, tôi nên làm gì bây giờ?”
Sắc mặt Nhạc Đình thay đổi lớn, liên tục xua tay, “Cô đừng hỏi tôi, nhất cử nhất động của cô liên quan đến sống chết của rất nhiều người, sao tôi có thể quyết định thay cô? Có câu là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi có thể cho cô lời khuyên, cô đang làm là việc lớn nên phải suy nghĩ cho đại cuộc.”
Đại cuộc cần suy nghĩ là gì?
“Trước tiên, cô rời khỏi cửa đi, ở trên đường từ từ quyết định, hoặc là đi theo cảm tính của cô, như vậy cho dù là có kết quả như thế nào thì cô sẽ không hối hận.”
Tôi bị Nhạc Đình đẩy ra cửa, sau khi nghe cô ấy nói, tôi cảm thấy mình càng hoang mang.

Đại cuộc cần suy nghĩ có lẽ là đi đến chỗ Nhiếp Tranh và mọi người, dựa vào năng lực của mấy người bọn họ, nếu trúng kế phản gián của Lãnh Triết Lăng, rất có thể sẽ trở thành ba ba trong rọ mặc cho người ta bắt; Nếu làm theo cảm tính thì tôi tất nhiên sẽ chọn Thiên Ngạo, nếu anh ta xảy ra chuyện gì đó, tôi sẽ không còn gặp anh ta trong kiếp này, cũng có thể kiếp sau, kiếp sau nữa.
Trong đầu đều là giọng nói, nụ cười của Thiên Ngạo, sau khi tôi lái xe ra khỏi cửa, tôi đạp chân ga lao thẳng về phía Bắc, nhưng khi vừa lên đường cao tốc đến thủ đô, ánh mắt tôi lại nhìn chằm chằm vào con đường dẫn tới hiện trường hôn lễ của Liễu Sương Sương.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tôi xoay mạnh vô lăng hướng về phía trước, chiếc xe phóng như bay đi vào con đường dẫn đến hôn lễ của Liễu Sương Sương.
“Thiên Ngạo, xin lỗi anh.”
Tôi cắn chặt môi, để nước mắt lăn xuống, tôi nhìn vào gương chiếu hậu mình cách con đường ấy ngày càng xa, tôi để mặc nước mắt làm mờ tầm mắt.

Hôm nay là ngày tổ chức đám cưới, nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ tôi có thể đến chỗ Thiên Ngạo.
Thiên Ngạo, anh nhất định phải chờ em!
Ô tô bay nhanh trên đường, tôi không đếm được mình đã vượt qua bao nhiêu ngọn đèn đỏ, may mắn thay là, chiếc xe này được Thiên Ngạo mua khi anh dùng thân phận của Lãnh Triết Lăng cho nên có hồ sơ ở tập đoàn Hành Vũ, thế nên tôi dễ dàng tiến vào khách sạn nơi tổ chức lễ cưới của Liễu Sương Sương và Lãnh Triết Lăng.
Thảm đỏ trải từ bãi đậu xe kéo dài cho đến sảnh lớn của khách sạn, tôi đi vội không kịp thay đổi quần áo nên vẫn mặc Cửu Cung Bát Quái Bào, tôi nhanh chóng choàng thêm áo khoác lên người, còn có một vài thứ khác.
Người mà có thể đến đây vào hôm nay đều là người không phú cũng quý, cũng có vài người có gu ăn mặc quái dị, cho dù có người cảm thấy tôi ăn mặc lạ, chỉ cần tôi có đủ khí chất thì cũng không có ai tiến lên hỏi.
Dù gì tôi cũng từng làm bà chủ một đoạn thời gian ngắn ở tập đoàn Hành Vũ, cũng đi tham gia không ít dự án lớn nhỏ bên cạnh Thiên Ngạo, tôi tiện tay cầm lấy kính râm ở trên xe và đeo lên, hất tóc dài gợn sóng, rồi mở cửa xuống xe, rất ngông nghênh vứt chìa khóa xe cho người phục vụ ở bãi đỗ, tôi dẫm lên giày cao gót đi vào trong khách sạn.
“Xin chào, thưa cô, cô làm ơn cho tôi xem thiệp mời.”
Vừa đi đến cửa, bị hai người đàn ông ăn mặc giống như nhân viên bảo vệchặn lại.
Xem ra Liễu Sương Sương đã có chuẩn bị rồi!
Khi tôi đang định chuẩn bị bịa chuyện để đi vào, thì có một người đàn ông có mang bộ đàm từ trong sảnh đột nhiên đi ra, người đó mặc bộ âu phục phẳng phiu tóc vuốt keo óng ánh, cái kính râm cực lớn che gần hết khuôn mặt đẹp trai của anh ta, nhưng tôi vẫn nhận ra anh ta.


Là Nhiếp Tranh!
“Hai người làm gì đó! Các người có biết vị tiểu thư này là khách quý mà chúng ta rất khó mới mời đến không?”
Nhiếp Tranh ở ngoài cửa hung dữ với hai bảo vệ qua một hồi, sau đó anh ta khom lưng tinh tế làm động tác mời vào.
Tôi ngẩng cao đầu bước đi vào, chờ rời xa hai người bảo vệ kia, tôi mới vui vẻ xoay người nhìn Nhiếp Tranh, “Sao anh lại làm bảo vệ nơi này thế, nhìn như là tổ trưởng đội bảo vệ vậy đó?”
“Không sai, đúng là tổ trưởng đội bảo vệ!” Nhiếp Tranh vẫn lạnh lùng.
Cuối cùng thì khuôn mặt tuấn tú cũng lộ ra nụ cười nhưng biến mất rất nhanh sau đó, không còn sót lại dấu vết nào, anh ta hỏi tôi, “Mộng Mộng, em tỉnh khi nào? Cảm thấy người ra sao?”
“Ừm, không sao, mà các người đi cũng không gọi tôi dậy, chờ làm xong chuyện này, tôi sẽ tính sổ với các ngươi.”
“Không thành vấn đề ha ha.”
Nhiếp Tranh cười khan hai tiếng, tôi nhìn chung quanh, thấy có hai người mặc quần áo bảo vệ đang nhìn về phía chúng tôi, tôi vội vàng cố ý giữ khoảng cách với anh ta, không ngờ là anh ta lại tiến lại thêm một bước.
Tôi vội vã quở trách anh ta, “Anh làm gì vậy, có người đang theo dõi chúng ta đó.”
Nghe tôi nói vậy, không ngờ là Nhiếp Tranh lại cười khan, nhưng lần này, giọng điệu của anh ta có vẻ đắc ý, “Toàn bộ bảo vệ ở đây đã đổi thành người của chúng ta rồi!”
“Anh nói cái gì? Toàn bộ? Vậy hai người vừa rồi?”
Nhiếp Tranh gật đầu, “Đúng vậy, vừa rồi anh chỉ làm bộ mà thôi, được rồi, anh không thể nói nhiều với em, nếu em đã đến rồi, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch!”
Nói xong, anh ta ấn nút gọi Bluetooth trên tai, “Mộng Mộng đến rồi, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch ban đầu!”
Hôm nay có rất nhiều người, nhưng tôi vẫn phát hiện ra một chiếc váy dài màu đỏ của Liễu Sương Sương, nói đến điều kiện cá nhân thì Liễu Sương Sương nhất định là một người phụ nữ xuất chúng, mỗi động tác giơ tay nhấc chân cũng thể hiện sự cao quý, xinh đẹp luôn khiến ánh mắt người khác tập trung vào cô ta.
Hôm nay ở nơi này có rất nhiều người, Liễu Sương Sương đang khoác tay Lãnh Triết Lăng đi kính rượu, xem ra hôn lễ đã kết thúc.
Tôi ném cho Nhiếp Tranh một ánh mắt hiểu rõ và sau đó đi vào đám đông.
Mặc dù mọi chuyện đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nhưng tôi phải đi tìm Ngoan Mậu và Tề Nguyệt trước, hai đứa trẻ này thường làm theo ý mình, chúng không thể gây rắc rối vào hôm nay.
Và chắc hẳn sẽ có không ít đạo sĩ ẩn náu ở đây, nếu bị bọn họ phát hiện Ngoan Mậu thì không tốt, may mắn thay là tạm thời vẫn chưa phát hiện ai đang sử dụng đạo pháp.

“Đợi lát nữa Lãnh Triết Lăng sẽ lấy cớ người không thoải mái muốn nghỉ ngơi nên lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn, đến lúc đó Liễu Sương Sương sẽ cùng đi, và cô ta sẽ bị giết ở nơi đó!”
Giọng nói của Đặng Khải đột nhiên truyền đến bên tai, tôi nhìn lại, thấy bóng dáng anh ta đã đi vào đám đông.
Có vẻ như trong hai ngày mà tôi ngủ say, họ đã làm tất cả mọi thứ để triển khai, ngay cả các bộ phận nhỏ cũng được sắp xếp khá tốt, không có để mắt sẽ không nhận ra.
Điều quan trọng nhất trong phân công việc hợp tác là làm tốt phần của riêng mình, nhận được thông tin tôi liền rút khỏi bữa tiệc, vì bảo vệ của khách sạn đã đổi toàn bộ thành người của mình nên tôi liền đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Phòng tổng thống ở tầng trên cùng được chia thành hai phòng trái và phải, lãnh Triết Lăng sẽ chọn phòng nào?
“Mẹ nó, sao mà cứ vào thời điểm quan trọng tôi lại đứt dây!”
Tôi vò đầu bứt tai, cố gắng nhớ lại cảnh mình đã ở bên Lãnh Triết Lăng khi trước, kể từ sau khi tốt nghiệp thời gian tôi ở một mình với anh ta rất ít, chỉ có lúc ở trường đến thư viện với anh ta nhiều.
“Thư viện? Đúng rồi!” Suy nghĩ đột nhiên lóe sáng!
“Nhất định là bên trái!”
Tôi đi thẳng về phía phòng tổng thống bên trái, cánh cửa gỗ lim khổng lồ đóng chặt, tôi đẩy nhẹ, không ngờ cánh cửa kẽo kẹt mở ra.
Điều này xác định suy đoán của tôi là đúng, chắc chắn là nơi này, cho nên Lãnh Triết Lăng mở cửa phòng trước cho tôi.
Tôi vội vã đi vào, đóng cửa lại và tìm một nơi để trốn.
Bây giờ tất cả những gì cần làm là ôm cây đợi thỏ, chỉ mong bọn họ có thể mau lên, sớm giải quyết Liễu Sương Sương, để Ngoan Mậu cùng Tề Quân được an toàn.
Khoảng 20 phút cảnh giác, tinh thần của tôi hơi mệt mỏi, đang chuẩn bị thả lỏng, đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, tôi căng thẳng đến mức không dám thở, vừa lo lại vừa sợ.
“Liễu Sương Sương, thù mới hận cũ giữ chúng ta, cuối cùng cũng đến ngày tính sổ!”
Cửa phòng kẽo kẹt bị đẩy ra, giọng nói của Liễu Sương Sương vang lên ngay sau đó, “Triết Lăng, sao người anh nóng thế?”
“Không biết, lúc trước vẫn còn tốt, nhất định là do ăn phải thứ gì không nên ăn, có phải là do rượu có vấn đề không?”
Đó là giọng của Lãnh Triết Lăng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.