Đọc truyện Âm Hôn Lúc Nửa Đêm – Chương 13: Chị, em có thể vào không
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi thật sự đánh trúng một người, người nọ trốn tránh, đồng thời không ngừng kêu “A a”, “A a”.
Lý bà bà nghe được động tĩnh từ phòng bếp đi ra, vội kêu tôi dừng tay, chắn ở giữa tôi và người nọ.
“Bà là người câm cũng không phải kẻ điếc, gọi bà nửa ngày sao không biết tới mở cửa!” Lý bà bà cả giận nói về phía người nọ.
Thì ra bà cụ lưng còng gầy như da bọc xương này không phải quỷ, là “Quế Hoa” trong miệng Lý bà bà.
Người nọ “A a” vài cái, Lý bà bà kéo tôi chỉ cho bà ấy xem, nói chuyện tôi bị quỷ chiêu hồn một lần.
“Chuyện chính là như vậy, Quế Hoa, giúp tôi củng cố hồn phách.” Lý bà bà nói.
Hai mắt Quế Hoa đánh giá tôi, đột nhiên tính tình nổi điên, lập tức muốn đuổi người, Lý bà bà vội ngăn cản bà: “Bà đuổi người nào! Người Thanh Hư Quan còn phải mấy ngày mới có thể tới nơi này, không phải tôi không có biện pháp mới đến tìm bà sao! Chẳng lẽ bà thật sự nhẫn tâm thấy đứa nhỏ này hồn phi phách tán?”
Quế Hoa bà bà cầm quá một chén sứ trên bàn ném xuống dưới chân tôi, đuổi người càng thêm hăng say, quơ chân múa tay muốn đẩy tôi ra ngoài.
Lý bà bà thấy thế càng thêm tức giận: “Từ Đồng, cháu chờ ở đây! Ta có chuyện muốn nói với bà già này!” Nói xong bà kéo Quế Hoa đi vào phòng bếp.
Tôi bất đắc dĩ chờ bên ngoài, loáng thoáng nghe thấy Lý bà bà bên trong đang nói cho Quế Hoa hiểu chuyện và hành động bằng lý chí.
Sương mù ngoài phòng càng dày, tôi nhìn chỗ sâu trong sương trắng, lại cảm giác có một đám bóng đen lướt qua.
Thấy hai bà bà trong phòng bếp còn chưa lải nhải xong, tôi xoay người đi hai bước vào nhà bên kia, tinh tế xem xét tranh vẽ treo ở trên tường.
Nhìn kỹ bên dưới, tôi phát hiện đây không phải là một bức tranh, mà là một bùa Chu Sa. Đưa mắt nhìn lại, cả trên mặt tường đều là dạng phù chú này.
“Chị, em có thể đi vào không?”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của một đứa trẻ, tiếng Lý bà bà còn đang nói trong phòng bếp, đoán chừng hai người cũng không nghe thấy tiếng hỏi.
Nghĩ đến có lẽ là nhà ai có việc muốn tìm Quế Hoa bà bà, tôi nói: “Vào đi, bà bà đang ở phòng bếp.”
Nhưng mà, tôi đợi một lát lại không thấy người từ ngoài cửa đi vào.
Trẻ con nhà ai đùa dai thế?
Dư quang khóe mắt bỗng nhiên hiện lên ánh sáng đỏ, hình như là những phù chú trên tường đó phát ra. Nhưng khi tôi quay đầu lại xem, tất cả đều như thường.
Rốt cuộc tiếng trong phòng bếp nhỏ xuống, Lý bà bà từ bên trong đi ra, căm giận nói: “Bà già này, tôi cố nói hết lời, bà mới tùng khẩu.”
Quế Hoa bà bà đi theo phía sau bà mấy mét, đột nhiên run lập cập, ngay sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía tôi. Ánh mắt của bà lóe tia quỷ dị, nhìn tôi một cái cả người đều nổi da gà.
Nhưng mà, lúc tia sáng kia chợt lóe, tôi lại muốn đi nghiên cứu, Quế Hoa bà bà đã cúi đầu xuống.
Bà đi đến bên người tôi, ánh mắt lại vẩn đục lần nữa, quơ chân múa tay với tôi và Lý bà bà một phen, như muốn nói gì đó.
Lý bà bà vẫy tay nói: “Bà làm đi, nếu tôi tới tìm bà, chính là tin tưởng bà, chuyện cố định linh hồn của Tử Đồng sẽ do bà tới làm.”
Quế Hoa bà bà rũ đầu đi vào phòng bếp, không đến trong chốc lát bưng tam ly trà ra.
Lý bà bà và bà ấy ầm ĩ nửa ngày, đã sớm khát, lập tức uống vào.
Trong lòng tôi băn khoăn ánh mắt vừa rồi của Quế Hoa bà bà, nhưng đi đường núi một buổi sáng, một ngụm nước cũng chưa uống qua, bây giờ miệng đắng lưỡi khô.
Thấy Quế Hoa bà bà cũng uống, Lý bà bà cũng không cảm thấy có vấn đề, rối rắm một lát, tôi cũng uống.
Nhưng mà, uống xong trà không bao lâu, cả người tôi đột nhiên xụi lơ, ngã xuống mặt đất.