Bạn đang đọc Ám Hiệu Tình Đầu – Chương 15
Thanh âm thiếu niên nhàn nhạt truyền tới, Thịnh Ly trước khi mở cửa có thể tưởng tượng được sắc mặt anh có bao phần lạnh lùng.
Cô kéo cửa mở ra, cùng Dư Trì đứng ngoài bốn mắt đối diện.
Cô nhướng mày, cong môi nói: “Vào đi.”
Dư Trì không chút biểu cảm nào nhìn người phụ nữ ăn mặc mát mẻ trước mặt.
Quả nhiên không nên tin cô, cái gì mà đau bụng, cái gì mà sợ ảnh hưởng quay phim, cái gì mà không muốn làm phiền Viên Viên, đều là dối trá.
Anh đem túi thuốc nhét vào tay cô, xoay người rời đi.
Thịnh Ly nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhỏ giọng đe doạ: “Cậu không vào tôi liền hét lên, để người ta biết được nửa đêm cậu tới tìm tôi, ngày mai chúng ta dắt tay nhau lên mặt báo.”
Dư Trì không tin nổi, cúi đầu trừng mắt.
Đột nhiên, một tiếng “Đing” rất nhỏ phát ra từ góc xa.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng thang máy vang lên đặc biệt rõ ràng.
Anh nhanh nhẹn nắm lấy tay cô, đem người đẩy vào trong.
Thịnh Ly không kịp cảnh giác, đánh rơi túi thuốc xuống sàn.
Dư Trì dựa lưng vào cửa, ầm một tiếng, cửa bị đóng lại.
1029 là phòng xép*.
Đèn phòng không mở, chỉ có ánh sáng mờ mờ ảo ảo, thân ảnh hai người gần nhau, tim đập loạn nhịp, có cảm giác như đang lén lút yêu đương.
Dư Trì đại khái vừa tắm xong, toàn thân thơm mát, mang theo vị bạc hà thanh khiết.
*phòng xép: dạng như một căn hộ thu nhỏ, có đầy đủ tiện nghi.
Các minh tinh nổi tiếng ở khách sạn thường sẽ ở phòng xép hoặc là phòng Tổng thống.
Thịnh Ly từng hợp tác không ít diễn viên, có cả lưu lượng đang hot, đẹp trai chắc chắn có, cảnh hôn và ôm cũng từng quay qua không ít.
Nhưng cô chưa bao giờ ở ngoài máy quay, đối với một người mà rung động mãnh liệt, tim đập như sấm thế này.
Dư Trì buông tay cô, đặt lên trước ngực, dáng người cao gầy tựa cửa cúi đầu nhìn Thịnh Ly, cười lạnh: “Nửa đêm canh ba, ăn mặc thế này lại tốn không ít công sức đem tôi lừa đến khách sạn.
Chị gái, chị là muốn ăn trái cấm* tặng tôi món quà lớn này sao?”
*ăn trái cấm: nghĩa gốc trong bản raw là phá lệ làm người lớn, cái này không cần giải thích sâu xa mọi người đều hiểu rồi nha.
Nhịp tim Thịnh Ly vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường, lại bị một lời đột ngột này của anh làm cho chấn động.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, tim đập rất nhanh, thậm chí không nói được gì.
Hai người nhìn nhau, không ai chịu đem ánh mắt rời đi, giống như người nào cụp mắt trước, người đó liền thua.
Thịnh Ly nhíu mày, cúi xuống nhặt túi thuốc.
Ánh mắt Dư Trì dừng lại, bình tĩnh quay đầu đi nơi khác.
Thịnh Ly đứng thẳng người, tầm mắt rơi trên cửa phòng tắm, đột nhiên cười: “Món quà lớn này nếu như cậu dám, tôi rất sẵn sàng.”
Dư Trì trầm mặc, giương mắt nhìn cô, giễu cợt đáp: “Tôi có gì không dám, ai chịu thiệt còn chưa chắc.”
Thịnh Ly nhướng mày: “Vậy tới đi.”
Cô xách túi xoay người, mái tóc đen dài chạm eo, chiếc váy thướt tha để lộ tấm lưng trần quyến rũ.
Bộ dạng này, đặc biệt câu dẫn đối phương.
Yết hầu Dư Trì khẽ động, dựa cửa không nhúc nhích, tay trái đút vào túi quần, tay phải xoay điện thoại.
Vài giây sau, anh nhấc chân bước tới.
Thịnh Ly đem thuốc đặt lên tủ, mở ra nhìn qua, bên trong có tận mấy loại thuốc khác nhau.
Cô quay lại, giọng điệu đắc ý: “Từ lúc tôi gọi đến khi cậu tới khách sạn, mua nhiều thuốc vậy, còn chưa đến hai mươi phút.
Tốc độ nhanh như thế, xem ra thật sự lo lắng cho tôi.”
Dư Trì nhàn nhạt nói: “Tốc độ bình thường mà thôi.”
“Được rồi.”
Thịnh Ly đến trước tủ lạnh, mở tủ lấy cầm bánh sinh nhật, xoay người cười với Dư Trì.
” “Xem cậu quan tâm đến chị như vậy, chị đây cùng cậu qua sinh nhật tuổi 18, thế nào?”
Dư Trì ngẩn người, cặp mắt đen láy nhìn cô không rời.
Thịnh Ly đặt bánh lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh, cười nhẹ: “Hay là, cậu không muốn ăn bánh, muốn món quà lớn kia?”
Dư Trì: “……”
Tai anh hơi nóng lên, không cảm xúc liếc qua.
Trêu đùa anh rất vui phải không?
Thân hình cao gầy ngồi xuống sofa, cặp chân dài tuỳ ý khẽ mở, tay bắt đầu tháo ruy băng trên bánh gato, đem nắp hộp bỏ ra.
Thịnh Ly mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô mở hộp nến, đem con số đầy ý nghĩa cắm lên bánh: 18.
“Đừng nói chị lừa tôi đến chỉ để ăn bánh.”
Giọng anh có hơi nặng nề, cả người lui về sau, ánh mắt nhìn qua cô.
Thịnh Ly lục lọi trong túi, không tìm thấy bật lửa, đến một cây diêm cũng không có.
Cô chìa tay: “Đưa tôi bật lửa.”
Dư Trì vội vàng ra ngoài, chỉ đem theo điện thoại và chìa khoá: “Không mang.”
Không có bật lửa làm sao thắp nến? Thịnh Ly đứng dậy tìm kiếm, có phải làm rơi ở đâu hay không, hay là không có?
Cô cầm điện thoại nhắn cho Viên Viên: 【 Viên Viên, bật lửa để đâu? 】
Viên Viên lòng thấp thỏm cả tối, sợ bên đó phát sinh chuyện gì, căn bản không dám ngủ, rất nhanh đáp:【 Dư Trì tới phòng chị rồi? Trong túi không có bật lửa sao? 】
Viên Viên: 【 Chỗ em cũng không có, hay là…!em đi mua? 】
Thịnh Ly: 【 Em là cố tình đúng không? 】
Bình thường con bé Viên Viên làm việc linh hoạt lại cẩn thận, lỗi nhỏ nhặt như trong túi bánh sinh nhật không có bật lửa, thường không phạm phải.
Viên Viên: 【 Thật sự không phải! Em đi mua ngay đây.
】
Dư Trì thấy cô tìm tới tìm lui không có bật lửa, lãnh đạm mở túi lấy dao dĩa ra: “Không có thì thôi, trước giờ tôi không thổi nến, thậm chí hiếm khi ăn bánh sinh nhật.”
Trước khi Dư Mạn Kỳ kết hôn với Giang Đông Mẫn, mỗi dịp sinh nhật bà còn mua cho anh một chiếc bánh gato nhỏ.
Sau này gả cho Giang Đông Mẫn rồi, chưa đến một năm đã mang thai, sinh ra một đứa em trai.
Kể từ đó, sinh nhật của Dư Trì gần như bị lãng quên.
Ban đầu anh còn đau lòng, mỗi năm thầm lặng mong mẹ sẽ nhớ đến sinh nhật của anh.
Thời gian dài trôi qua, không cần thiết nữa.
Bị bọn họ đem bán đi, anh đã chết lặng hoàn toàn.
Thời cấp 2 là đỉnh điểm sự nổi loạn trong tính cách, anh không có lấy một người bạn thân, các bạn gái cũng không dám đến gần.
Lên cấp 3 thì ngược lại, ngăn bàn anh đều là bánh gato và những món quà mà nữ sinh nhét vào.
Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai hao tổn tâm tình lừa anh đến, chỉ vì tổ chức sinh nhật cho anh, chứ đừng nói đến thổi nến.
“Đừng làm gì cả.”
Thịnh Ly đoạt lấy dao dĩa, quay đầu nhìn: “Tôi biết cậu rất ít khi tổ chức sinh nhật, trước kia thì thôi đi, nhưng sinh nhật 18 tuổi không giống vậy, nghi thức là điều cần thiết.”
Cô hơi nhướng mày: “Sinh nhật tuổi 18, ước nguyện rất linh nghiệm.”
Dư Trì dừng lại: “Vậy ước nguyện 18 tuổi của chị, thực hiện được rồi?”
Thịnh Ly gật đầu: “Đúng nha, tôi ước bản thân nổi tiếng.
Hiện tại không phải rất nổi sao?”
“Mê tín.” Anh nói.
Điện thoại trong túi Dư Trì rung lên vài lần, anh lấy ra xem, là Triệu Thù Đồng và mấy người trong nhóm chúc mừng.
Triệu Thù Đồng: 【 @Dư Trì, sinh nhật vui vẻ.
】
Hồ Nhất Dương:【 Trì ca, ngày mai chúng tớ qua đó tổ chức sinh nhật cho cậu, thế nào? 】
Từ Dạng: 【 Nhất Mập, tớ thấy cậu không phải là muốn đi sinh nhật Trì ca, là muốn đến đoàn phim gặp nữ thần đi? 】
Hồ Nhất Dương: 【 Tớ thế nào mà không phải? 】
Từ Dạng: 【 Năm ngoái Trì ca sinh nhật, không thấy cậu nói mấy lời này.
】
Hồ Nhất Dương: 【 Đó là vì năm ngoái chưa thân với cậu ấy, cậu không phải không rõ…!】
Lần trước Dư Trì cùng Từ Dạng cãi nhau một trận xong, hai người thời gian dài không nói chuyện.
Tới ngày về trường họp mặt hôm đó, hai người mới bỏ qua chuyện cũ.
Từ Dạng hiện tại mở miệng gọi một tiếng Trì ca, rõ ràng là muốn xoa dịu quan hệ.
Hợp đồng của Từ Dạng đã ký, Dư Trì có nói gì cũng vô dụng.
Từ Dạng cũng không phải phú nhị đại nhiều tiền gì, chỉ là khá giả hơn so với gia đình bình thường.
Học nghệ thuật vốn dĩ tốn tiền, huỷ bỏ hợp đồng thôi không nghĩ tới, phí bồi thường bọn họ trả không nổi.
Nói rồi, sẽ đả kích lòng tự trọng của Từ Dạng.
Hoặc có thể, không tệ như anh nghĩ.
Cùi trỏ Dư Trì chống trên đùi, toàn thân hơi khom trả lời tin nhắn trong nhóm chat, tiện thể từ chối kế hoạch của bọn họ.
Thịnh Ly tuỳ ý lướt qua: “Bạn học muốn đến tổ chức sinh nhật cho cậu sao? Để bọn họ đến đi.”
“Phiền phức.” Ngữ khí anh lạnh nhạt, trả lời xong liền đem điện thoại khoá lại.
Cốc, cốc, cốc—
Tiếng gõ cửa thận trọng vang lên.
Thịnh Ly buồn cười, đi qua mở cửa.
Bên ngoài, Viên Viên thò đầu dò xét, bị Thịnh Ly giữ lại: “Em không phải có thẻ phòng sao? Gõ cái gì?”
“Còn không phải sợ nhìn thấy thứ không phù hợp cho trẻ em sao?” Viên Viên thì thầm, lại mong đợi hỏi: “Em có thể vào trong ăn miếng bánh không?”
Thịnh Ly mỉm cười nhận lấy bật lửa: “Bánh ấy à, ngày mai em có thể tự đi mua.
Bao nhiêu cũng được, chị thanh toán.”
Nói xong, không thương tiếc đem cửa đóng sầm.
Đèn chùm trong phòng đều bị tắt hết, chỉ để lại một ngọn đèn trên tường.
Ngọn nến 18 tuổi thắp lên, nhẹ đung đưa, phản chiếu khuôn mặt của hai người.
Dư Trì bị Thịnh Ly nhìn chằm chằm, bất đắc dĩ nhắm mắt cầu nguyện, sau đó đem nến thổi tắt.
Thịnh Ly cũng không hỏi anh ước điều gì, chủ động đem bánh ra cắt, “Lần cuối cùng tôi ăn bánh vào buổi tối là ba tháng trước, sinh nhật của ba tôi.
Trước đó nữa thì ăn bánh vào sáng sớm, là sinh nhật tôi năm ngoái.”
Cô cắt bánh đưa cho Dư Trì.
Dư Trì không thích ăn đồ ngọt, miếng bánh to như vậy, cơ hồ là nhăn mặt nhíu mày ăn cho hết.
Anh đem rác dọn dẹp ném vào thùng, cầm điện thoại đứng dậy, giống như một khắc cũng không muốn nán lại thêm.
“Bánh ăn xong rồi, tôi về đây.”
“Chờ đã.”
Thịnh Ly nắm tay anh, nheo mắt, ngẩng đầu không vui.
“Thật sự ăn xong liền đi? Tôi là lần đầu tiên tốn công tổ chức sinh nhật cho người khác.
Thái độ này của cậu, thật đau lòng.”
Dư Trì cúi đầu nhìn bờ vai và cánh tay của cô lộ ra trên không trung, dưới ánh đèn vàng nhất thời có chút chói mắt, anh đột nhiên cáu kỉnh: “Vậy chị muốn làm gì? Muốn tôi ở lại qua đêm thật hay sao?”
“Nếu như cậu muốn, không vấn đề a.”
Thịnh Ly khẽ cười, cúi người lấy ra một chiếc hộp máy tính khá nặng ở dưới bàn trà.
Cô đem đồ nhét vào lòng anh, “Đây, quà sinh nhật.”
Dư Trì liếc qua vật trong tay, đem nó đặt xuống.
“Không thích cái này? Vậy đổi cái khác.”
Thịnh Ly không ngăn cản anh, quay người rút ra một tờ giấy, bên trên đề bốn chữ lớn “Hợp đồng bao nuôi”.
Cô ôm cánh tay, hưng phấn nâng mày nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Dư Trì: “Vẫn còn một lựa chọn, cùng chị yêu đương.”
Kỳ thật, Dư Trì có thể cái gì cũng không chọn, hoặc trực tiếp rời đi.
Dù Thịnh Ly có bá đạo, cô thân vẫn là nữ nhân, cản không nổi anh.
Nhìn một hồi lâu, Dư Trì cúi xuống cầm hộp máy tính lên, xoay người đi ra ngoài.
Thịnh Ly tấm tắc một tiếng, theo sau anh.
Dư Trì nắm lấy tay cửa, dừng đôi chút, trầm giọng nói: “Lần sau đừng dùng ám hiệu điên rồ kiểu này, người khác không nhất định……”
Nói tới đây, anh lại đem lời nuốt xuống, ngoảnh mặt đi.
“Đợi chút.”
Thịnh Ly đột nhiên gọi anh lại, linh hoạt như mèo, nhẹ nhàng trượt vào giữa anh và cánh cửa.
Dư Trì vô thức lùi sau một bước.
Tay Thịnh Ly vòng qua cổ anh, cả người đổ về trước, kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn.
Dư Trì toàn thân cứng đờ, kinh ngạc cúi đầu nhìn cô.
Thịnh Ly vẫn vòng tay qua cổ anh, ngẩng đầu mỉm cười, hai mắt phát sáng: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Dư Trì.
Tặng kèm một nụ hôn.”
*
Quắn quéo vì đôi này =))))))))