Ám hiệu mối tình đầu

Chương 51


Đọc truyện Ám hiệu mối tình đầu – Chương 51

 
 
 
Gió càng lúc càng lớn, vạt áo Dư Trì bị gió thổi tung ra, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng xuyên thấu, nhưng dường như anh không thấy lạnh, cúi đầu cười: “Không hư sao xứng với chị? Chị nói xem có đúng không?”
 
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Thịnh Ly bị gió thổi đến tát mạnh vào mặt, quá đau.
 
 
Cô che mặt, đồng tình gật đầu: “Cậu thật có tính giác ngộ.”
 
 
Dư Trì đút tay vào túi, lạnh mặt rời đi, Thịnh Ly thở dài một hơi, bước chân anh khựng lại.
 
 
Thịnh Ly nghiêng đầu, nhìn sợi dây chuyền màu đen trên cổ anh, đột nhiên hỏi: “Trên cổ cậu đeo gì thế? Nhìn rất đẹp.”
 
 
“Xin lỗi, độc nhất một chiếc, không có cách nào đem thứ quan trọng này tặng cho chị.”
 
 
Lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người lên xe.
 
 
Thịnh Ly liếc một cái, mơ hồ suy nghĩ vài giây, cũng lên xe của mình, nhận máy sưởi tay mà Viên Viên đưa đến. Viên Viên bất mãn lải nhải: “Anh rể theo đuổi chị đến tận đoàn phim rồi, hai người cứ sát muối vào lòng nhau làm gì cơ chứ?”
 
 
Xe chuyển động, trở về khách sạn.
 
 
Thịnh Ly lười nhác dựa ra sau, hai mắt nhắm lại: “Thú vui yêu đương, em không hiểu được. Bọn chị chia tay ba bốn năm, sao có thể chớp mắt một cái liền quay về bên nhau được. Hiện tại ở đoàn phim ngày ngày gặp mặt, anh đến tôi đi, không phải rất thú vị sao?”
 
 
Viên Viên uỷ khuất, fan CP như cô chỉ muốn được rải đường trước mặt, dễ dàng hay không? Không, không hề!
 
 
Cô mở Weibo, chuyển qua tài khoản phụ có tên: Hôm nay Dư Trì đã theo đuổi lại tình đầu chưa.
 
 
Hôm nay Dư Trì đã theo đuổi lại tình đầu chưa V: Ngày thứ 121, vẫn chưa.
 
 
Rất nhiều người chú ý đến Weibo này, người hâm mộ gần hai vạn, có người hoài nghi:
 
 
【 Chương trình mới phát sóng hơn hai tháng phải không? Lầu chủ thành thật khai báo! Có phải biết nội tình? 】
 
 
Viên Viên lanh trí trả lời: 【 Tôi tính từ ngày họ ghi hình chương trình. 】
 
 
Fan hâm mộ: 【 Ồ ồ, ra vậy. 】
 
 

_____
 
 
 
Đêm đó trở về khách sạn, Trần Uyên đặc biệt ghé qua hỏi thăm Dư Trì. Dù sao vì nhận bộ phim này mà anh bị mắng thảm như vậy, ông ít nhiều có phần ngại ngùng, Dư Trì ngược lại không để tâm: “Không sao đâu ạ, mắng chửi hai ngày rồi sẽ qua. Kịch bản là do cháu tự mình chọn, đạo diễn không cần quan tâm đến mấy chuyện này.”
 
 
Hoàng Bách Nham cũng không phải người dễ chịu thiệt thòi, huống hồ bản thân Dư Trì không có điểm đen nào cả, mắng tới mắng lui chỉ có nhiêu đó.
 
 
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi chuyện dần đảo ngược—-
 
 
【 Bộ phim điện ảnh 《 Từ Viên 》vừa mới khai máy? Ai có thể đoán trước được doanh thu sẽ thất bại? Ngộ nhỡ sẽ đại bạo thì sao? Đây cũng là một loại thách thức. Mặc dù nói 《 Hoa Hồng 2 》có lượng fan ổn định, nhưng phim thương mại cũng có lúc lật xe, phần thứ 2 không bằng phần 1, phần thứ 3 không bằng phần 2. Hơn nữa 《 Hoa Hồng 2 》còn chưa xác nhận ngày khai máy chính thức? Vội vàng mắng người ta cái gì chứ? 】
 
 
【 Nghe nói vốn dĩ là Lộ Tinh Vũ muốn nhận vai diễn này, Dư Trì là tân Ảnh đế, nếu như anh muốn nhận, đạo diễn và nhà đầu tư chắc chắn sẽ chọn Dư Trì rồi! Đâu có mù chứ! Con mắt của Lộ Tinh Vũ hai năm nay càng lúc càng hồ đồ rồi, thế nào mà ăn no rửng mỡ như vậy? 】
 
 
【 Lộ Tinh Vũ là thánh-ngủ-lang! Fan bảo vệ thì cứ bảo vệ đi, dù sao nhân duyên cậu ta chẳng ai đỡ nổi. Lại nói chuyện Dư Trì bị bôi đen xảy ra quá đột ngột, tôi không tin không phải là đoàn đội của Lộ Tinh Vũ ra tay làm chuyện này. 】
 
 
……..
 
 
Thịnh Ly nhìn một loạt tin nhắn Lộ Tinh Vũ gửi đến trên điện thoại, hầu hết là mắng chửi Dư Trì, bảo cô đừng đến gần anh, càng không được quay lại với Dư Trì, bên dưới còn có vài tin nhắn thoại, cô lười bấm vào nghe.
 
 
Nghĩ ngợi vài giây, chỉ trả lời một câu: Sau này chuyên tâm đóng phim, tốt hơn bất cứ điều gì khác.
 
 
Xem như nể tình hai người quen biết nhiều năm, hồi bé đã giúp đỡ ủng hộ lẫn nhau.
 
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Hôm nay, chủ yếu là phân cảnh của Dư Trì và Cảnh Di Minh.
 
 
Bởi vì phân cảnh của ba người có liên quan chặt chẽ đến nhau, cho nên lúc hai người quay phim, Thịnh Ly đều có mặt ở đó theo dõi, thuận tiện nghe Trần Uyên phân tích cảnh.
 
 
Trần Uyên lấy kịch bản ra, nói: “Trình Nam và Châu Lạc ngầm đấu nhau hơn mười năm trời. Trình Nam thù hận Châu Lạc, cảm thấy cậu ta cũng không khác một kẻ buôn người, nhưng không có bằng chứng, không có cách nào đưa cậu ta ra trước công lý. Vai diễn Châu Lạc cũng khá mâu thuẫn, cậu ta lừa bán Từ Viên, sau đó lại cảm thấy ăn năn và hối hận suốt phần đời còn lại. Nhìn Trình Nam không ngừng tìm kiếm Từ Viên, cậu ta cũng bắt đầu đi vào con đường đem cô trở về.”
 
 
Châu Lạc khi đó 32 tuổi, dáng người cao lớn, ngũ quan anh tuấn, nhưng râu ria xồm xoàm, hoàn toàn mang dáng vẻ thăng trầm của người đàn ông Tây Bắc.
 
 
Thời điểm Thịnh Ly nghiên cứu kịch bản, cô cảm thấy lòng người thật phức tạp. Châu Lạc nói hắn yêu Từ Viên, nhưng lòng hận thù của hắn đã nhẫn tâm đẩy Từ Viên vào địa ngục, sau đó lại muốn tìm cô trở về, cầu xin cô tha thứ, khao khát tình yêu của cô.
 
 
Châu Lạc tuy rằng đáng thương, nhưng là một tên khốn nạn không thể yêu thương nổi, đương nhiên cũng không xứng đáng có được tình yêu.
 
 
Phân cảnh tiếp theo là Trình Nam đánh nhau với Châu Lạc, Từ Viên là ngọn nguồn của sự việc, cô đứng trước cửa sổ, trào phúng nhìn hai người đang liều mình đánh đối phương đến chết.

 
 
Trần Uyên nói: “Thử trước đi, cần ra tay một cách mạnh mẽ và thật nhất. Châu Lạc vội vàng trở về trong đêm thể lực hay sức chịu đựng đều không bằng Trình Nam trẻ khoẻ, Trình Nam và Châu Lạc đánh nhau một trận quyết liệt, chủ yếu là ra tay vào phần mặt mà bụng.”
 
 
Dư Trì và Cảnh Di Minh đã thử rất nhiều lần, cảnh đánh nhau thế này tốt nhất là quay liền một mạch, hiệu quả mới vừa cao vừa trôi chảy. Cả hai đều là Ảnh đế có kỹ năng diễn xuất vượt bậc, đều theo đuổi sự hoàn hảo.
 
 
Quay thử hơn một tiếng đồng hồ, mới chính thức khai máy—
 
 
Dưới căn hộ cũ, có vài chậu hoa cây cảnh mà bà nội Từ Viên chăm sóc, Châu Lạc trải qua bao khó khăn mới về tới đây, vừa đụng phải Trình Nam ở dưới lầu, hắn đã giữ lấy anh, sốt sắng hỏi: “Từ Viên đâu? Cô ấy ở đâu?”
 
 
“Đi rồi.” Trình Nam lạnh giọng.
 
 
Châu Lạc không tin, muốn tự mình lên lầu kiểm chứng.
 
 
Trình Nam ngăn hắn, chán ghét nói: “Anh lên trên làm cái gì? Bà nội Từ không muốn gặp anh, gặp lần nào phát bệnh lần đó.”
 
 
Châu Lạc phát điên, đẩy Trình Nam ra: “Con mẹ nó, mày cút đi cho ông! Tao muốn gặp Từ Viên, cô ấy chắc chắn ở trên nhà, nhất định hôm nay tao phải gặp được cô ấy.”
 
 
“Gặp cô ấy? Thằng khốn nạn như mày, xứng sao?!” Trình Nam tức giận gầm lên.
 
 
Hai người không ai nhường ai, rất nhanh xảy ra xô xát.
 
 
………
 
 
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, phân cảnh này qua đến chạng vạng tối mới kết thúc.
 
 
Dư Trì và Cảnh Di Minh trên mặt và người đều hoá trang vết thương, khoé miệng Dư Trì rơm rớm máu, còn mặt mũi Cảnh Di Minh sưng lên.
 
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Cảnh quay kết thúc, tiếp theo là phân cảnh của Trình Nam và Từ Viên.
 
 
Trước khi nghe Trần Uyên phân tích kịch bản, Thịnh Ly quay đầu nhìn Dư Trì, khẽ hỏi: “Có phải ban nãy va vào eo rồi?”
 
 
Quay cảnh đánh nhau va chạm mạnh là chuyện bình thường, lại nói, vừa rồi nhìn hai người đánh nhau kịch liệt đến vậy. Có một động tác dùng lực mà Cảnh Di Minh dường như mất kiểm soát, khiến cho eo sau của Dư Trì đập vào mép của chậu hoa.
 
 

Anh vén vạt áo phía sau lên, quả thật có va chạm, nhìn trông rất đau.
 
 
Phía Bắc trời lạnh, vết thương trên cơ thể phản ứng tương đối chậm. Lúc trước Dư Trì chỉ cảm thấy sau eo hơi tê một chút, không cảm thấy đau đớn, hiện tại đúng là bắt đầu thấm dần. Cơn đau vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng, có lẽ không nghiêm trọng. Dư Trì không quan tâm lắm, nhưng không ngờ cô lại để ý tới.
 
 
Anh cúi đầu nhìn cô, đáp qua loa: “Vẫn ổn, không đau lắm.”
 
 
Cô vừa định nói gì, lại bị Trần Uyên gọi qua: “Từ Viên, Trình Nam, đến đây.”
 
 
Phân cảnh tiếp theo, Từ Viên yêu cầu Trình Nam cởi quần áo để cô kiểm tra thương tích.
 
 
Nửa tiếng sau, chính thức quay—–
 
 
Tai bà nội Từ không tốt, dưới lầu động tĩnh lớn đến mấy, bà đều không nghe thấy, đang bận rộn chuẩn bị cơm tối trong bếp. Từ Viên mở cửa, đỡ Trình Nam vào nhà, không tim không phổi cười một cái: “Cảnh sát Trình, đánh nhau lợi hại thật đó.”
 
 
Trình Nam cười lại: “Cũng tạm, mấy năm nay anh ta đều bị tôi đánh không ít, chị vui không?”
 
 
Từ Viên bình tĩnh nhìn anh không dứt, vài giây sau nắm tay anh, dẫn vào trong phòng.
 
 
Đại khái Trình Nam đối với hành động táo bạo trước kia của cô có phần ám ảnh, anh hơi chống cự, đẩy tay cô: “Làm gì thế?”
 
 
“Đừng lo, không làm gì, chị đây không thích cưỡng bức người khác.”
 
 
Từ Viên khoanh tay đứng trong phòng, nâng cằm lên, “Tôi kiểm tra vết thương cho cậu.”
 
 
Trình Nam khựng lại, ngại ngùng ồ một tiếng, bước vào.
 
 
“Cởi quần áo ra.”
 
 
“………”
 
 
Từ Viên nhướng mày: “Còn sợ tôi nhìn? Thân thể đàn ông tôi nhìn qua đều không đếm nổi nữa rồi.”
 
 
Trình Nam không chịu được câu nói này của cô, yết hầu khẽ lăn, cau mày, không nói một lời cởi áo ra.
 
 
Dáng người đàn ông cao gầy, cơ ngực săn chắc bên dưới là cơ bụng đẹp đẽ, đường nét sống động lộ rõ, kéo đến thắt lưng quần, Từ Viên huýt sáo: “Có điều, thân hình cậu quả là đẹp nhất.”
 
 
Cô nhìn thấy trên vai và cổ anh có một mảng đỏ đang chảy máu.
 
 
“Đau không?”
 
 
“Không đau.”
 
 
Từ Viên bước qua, tay đặt trên người anh, toàn thân Trình Nam căng thẳng cứng đờ, cúi đầu hỏi: “Chị, làm gì?”
 

 
Cô không đáp, tay chuyển xuống eo sau của anh, dùng lực ấn mạnh.
 
 
“A…”
 
 
“Còn nói không đau? Cảnh sát Trình không thành thật chút nào.”
 
 
Truyện được dịch bởi Hoạ An An. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Dư Trì nhíu mày, giữ chặt bàn tay cô.
 
 
Đoạn này, không có trong kịch bản, là Thịnh Ly tự ý thêm vào.
 
 
Nhưng phản ứng của cả hai đều rất đúng, Trần Uyên không kêu cut, hai người tiếp tục.
 
 
Cảnh quay kết thúc, Dư Trì mặc áo lên, Cảnh Di Minh lúc này mới phản ứng, lo lắng hỏi: “Dư Trì, ban nãy có phải làm cậu ngã đụng vào phần eo rồi?”
 
 
“Vết thương nhỏ, không sao đâu.” Dư Trì nói.
 
 
“Không sao thật chứ?” Cảnh Di Minh sợ anh cố tỏ ra cứng rắn, nói đùa, “Đàn ông quan trọng nhất là vùng eo, không phải muốn theo đuổi lại mối tình đầu sao? Eo bị thương là không được đâu.”
 
 
Mọi người cười, đều nhìn về hướng Dư Trì.
 
 
Trần Uyên cũng nói: “Không cần cố quá, chú có mang theo rượu thuốc ở khách sạn, lát nhờ trợ lý về lấy cho cháu, tác dụng rất tốt.”
 
 
“Trên xe cháu cũng có rượu thuốc ba mẹ chuẩn bị.” Thịnh Ly nhìn Dư Trì, khẽ cười: “Cảnh sát Trình, hay là lấy của tôi mà dùng trước đi?”
 
 
Dư Trì mặc áo khoác lên, thờ ơ liếc sang: “Được thôi, cảm ơn chị.”
 
 
Thịnh Ly nghiêm túc nói: “Vậy cậu đi cùng tôi.”
 
 
Hai người cùng nhau xuống lầu, Viên Viên và Tiểu Trần đi theo sau, Thịnh Ly nhìn sang Dư Trì, khoa trương nói: “Dư Tiểu Trì, cơ thể đẹp hơn trước nhiều đó nha, cơ bắp và rãnh bụng rất đẹp.”
 
 
Dư Trì mặt không biểu tình: “Đừng gọi như thế.”
 
 
Thịnh Ly nêu ý kiến: “Vậy gọi là gì? Trì ca? Tiểu Trì?”
 
 
“Gọi là chồng.”
 
 
Dư Trì dừng bước, rủ mắt nhìn cô, thần sắc lạnh lùng mà ác liệt: “Không phải hôm đó chị kết bạn Wechat với tôi, gọi hai tiếng chồng ơi rất tự nhiên sao?”
 
 
“………”
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.