Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 125: Quật Mộ
Ngoài Diệp Kết Mạn dự kiến.
Hôm sau, sau khi từ biệt Bùi lão gia và Bùi phu nhân, khi ra tới cửa, ngoại trừ xe ngựa đang chờ thì còn có một người đang ngồi trên lưng ngựa mà cười, với tâm tình có vẻ tốt.
– Tam thiếu gia hảo! – Thư nhi, An nhi thi lễ.
Diệp Kết Mạn [lộp bộp] trong lòng, miễn cưỡng mà cười:
– Tam ca…!như thế nào…!
– Vì là lần đầu muội trở về, mẹ nói, Bùi phủ mặc dù mắc đại kiếp nhưng lễ không thể ít, cho nên bà sai ta mang đi.
– Bùi Nghiêu Viễn chỉ vào một chiếc xe ngựa khác – Thuận tiện đại biểu Bùi gia bái phỏng lệnh tôn, lệnh đường.
Diệp Kết Mạn cắn môi, tất nhiên là không có cách cự tuyệt, nàng chỉ có thể lên xe trước rồi quyết định sau.
=====
Trời dần tối, đoàn người ngủ lại ở khách điếm đặt sẵn.
Diệp Kết Mạn vừa vén màn xe đã thấy Bùi Nghiêu Viễn chờ ở bên, cười và vươn tay đỡ nàng; Diệp Kết Mạn không được tự nhiên, nhưng lại không thể chối từ, đành đặt tay lên và vội đi xuống.
– Thành Bắc cách thành Tây không xa, tuy biết muội sốt ruột nhưng vì muội thân thể vốn không tốt, cho nên hành trình có thể chậm, được chứ?
– Đa tạ Tam ca.
Diệp Kết Mạn không có nghĩ nhiều như vậy; vì thế này nàng mới có thời gian- Bởi vậy, nàng thả lỏng và cùng mọi người đi vào khách điếm.
Vì Bùi gia gặp điều tai tiếng, cho nên tất cả làm việc hơi lặng lẽ.
Đoàn người ai cũng tự trở về phòng và dặn tiểu nhị mang đồ ăn lên phòng dùng bữa.
Giờ sắp vào hè, ngày dài, dày vò người.
Diệp Kết Mạn chợp mắt, chờ mãi mới đến nửa đêm.
Nàng lẳng lặng, mò nam trang giấu trong hành lý và bắt đầu thay quần áo.
– Vũ…!tam tỷ sẽ đến chứ?
Diệp Kết Mạn cứ lo lo thế nào, sợ có chuyện gì xảy ra.
Thời gian thì cấp bách, không thể có sai lầm.
Cho dù đã dặn kĩ người truyền tin và trả thù lao hậu hĩnh nhưng cũng không làm vơi đi lo lắng.
– Chắc là sẽ đến thôi.
Kỷ Tây Vũ tự tại hơn nhiều; thấy Diệp Kết Mạn thay nam trang, nàng cười nói:
– Hmm…!mặc dù hơi mỏng manh, nhưng phong độ của người trí thức càng nồng đậm…!
– Đừng có giễu cợt ta! – Diệp Kết Mạn quẫn bách kéo tay áo, mặt hồng hồng; nàng khẽ đẩy Kỷ Tây Vũ, – Còn không mau đi dò đường, coi coi có ai ở ngoài không kìa!
Kỷ Tây Vũ cười dài và đi ra ngoài; chốc lát đã trở về, hướng Diệp Kết Mạn vẫy tay, ý bảo ổn.
Bóng đêm yên tĩnh.
Diệp Kết Mạn cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Ngoại trừ khi đi ngang qua đại đường gặp chưởng quầy thì có ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Không làm ai hoài nghi.
Xe ngựa đã đặt sẵn hôm qua đứng chờ ở gần khách điếm, thấy Diệp Kết Mạn đến thì lên tiếng hỏi:
– Diệp công tử?
Diệp Kết Mạn gật đầu.
Và lên xe.
Lúc này, nàng mới thoáng yên lòng.
Một đường không ngừng nghỉ; khi tới thành Nam đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Diệp Kết Mạn không dám trì hoãn, nàng muốn tới nơi trước khi trời tối.
– Nơi đây hoang vắng, mà trời gần tối rồi, Diệp công tử vẫn muốn đi tiếp ạ? – Xa phu thấy đã hoàng hôn nên quay đầu lại hỏi Diệp Kết Mạn ngồi trong xe.
– Ừ, không sao.
Hôm nay là ngày giỗ, tôi cần phải tới kịp.
– Diệp công tử thật trọng nghĩa khí!
Xa phu không nghi ngờ gì mà ngược lại còn khâm phục: Diệp công tử nhìn ốm ốm yếu yếu vậy mà can đảm quá! Đây là nghĩa địa, một người lao động thô kệch như hắn còn thấy sợ…!Bất quá thù lao hậu hĩnh, đủ một nhà già trẻ ăn mặc không lo đến mấy tháng, cho nên hắn mới nhẫn nại chấp nhận chuyến đi này.
– Không biết Diệp công tử muốn vấn an ai?
Nơi đây là một nơi phong thuỷ, người chôn ở đây nếu không phú thì quý, vị Diệp công tử này quần áo mộc mạc, cư xử ôn hòa, không giống chúng thiếu gia kiêu căng mà giống giới thư sinh.
Diệp Kết Mạn trầm mặc một lát mới đáp:
– Một người bạn thân.
– Nói vậy, các cậu quan hệ nhất định tốt lắm?
– Ừ.
– Diệp công tử tuổi còn trẻ, bạn của cậu là bằng tuổi cậu sao? Đáng tiếc thật…!
Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tây Vũ ngồi đối diện; đối phương cũng đang nhìn nàng; Diệp Kết Mạn do dự, thấp giọng đáp:
– Không hề gì.
Dù là như thế, quan hệ của chúng tôi, vẫn không thay đổi.
Nghe vậy, Kỷ Tây Vũ nhếch môi cười.
Màn đêm buông xuống, xe ngựa đã đi tới hoang giao dã ngoại.
Vào giờ Hợi, bọn họ mới tới nơi.
Nay là đầu tháng ba, trên trời có một tầng ánh trăng mỏng manh.
Vừa xuống xe ngựa, không khí hoang vắng của nghĩa địa ập đến…!Xa phu dè dặt nhìn Diệp Kết Mạn:
– Diệp công tử…!khi nào cậu quay lại?
– À không.
Lát nữa tôi còn có một vị bằng hữu sẽ giá xe đến.
– Rồi nàng đưa ngân lượng cho xa phu.
Nhìn xe ngựa lẫn vào trong màn đêm, Diệp Kết Mạn hít một hơi và nhấc chân hướng nghĩa địa mà đi.
Có một bàn vươn tới dắt nàng nàng:
– Đừng sợ.
– Uhm!
Lạ là Diệp Kết Mạn đích xác không có sợ bao nhiêu mà lại khẩn trương phần nhiều.
Cái xẻng tự nhiên nặng trịch! Cái bất an mà nàng cảm thấy đa phần là lo lắng chuyện này có thuận lợi hay không mà thôi.
Chắc là vì như thế mà nàng không có tâm tư nghĩ những chuyện khác.
Có thể thấy, tình yêu quả là thần kỳ, làm con người ta dũng cảm.
Đêm tân hôn kia, khi mới gặp Kỷ Tây Vũ rõ ràng sợ suýt chết ngất, thế nhưng hiện tại nửa đêm nửa hôm đứng ở nghĩa địa mà không hề sợ sệt…!
Kỷ Tây Vũ rất quen thuộc mộ địa nhà mình, nàng dẫn Diệp Kết Mạn đi trước.
Đêm đen nhìn không thấy đường đi, Kỷ Tây Vũ lo lắng Diệp Kết Mạn mà chậm bước.
Nơi đây rất yên tĩnh, không nghe được âm thanh gì, chỉ có tiếng hít thở và tiếng bước chân chậm rãi của Diệp Kết Mạn.
– Tới rồi.
– Kỷ Tây Vũ dừng bước, nhìn ngôi mộ phía trước người.
Diệp Kết Mạn không nhìn được trong đêm như Kỷ Tây Vũ, nàng lấy ngọn đèn trong bao ra và ngồi xuống…!Rốt cục có ánh sáng mỏng manh chiếu sáng sáng được nơi này chút ít, và ập vào mắt.
Diệp Kết Mạn nhìn tấm bia mà thất thần.
Một lát sau, nàng đứng dậy, nhìn quanh một vòng, thấp giọng nói:
– Làm sao bây giờ? Tam tỷ hình như chưa tới…!
– Chờ một chút thôi.
Diệp Kết Mạn đi sang bên cạnh ngôi mộ, giơ xẻng, tính động thủ, nhưng mà nàng vừa giơ xẻng, không biết gió ở đâu tới thổi tắt đèn, trước mắt tối thui, Diệp Kết Mạn giật mình, và sau lưng có cảm giác mát nhè nhẹ…!
– Kỷ Tây Vũ…!
Diệp Kết Mạn hoảng hốt vì không thấy Kỷ Tây Vũ; nàng sờ soạng xung quanh, nhưng chỉ có tiếng của nàng trong bóng tối.
Nơi Kỷ Tây Vũ đứng đã trống không…!
– Kỷ Tây Vũ?!
Diệp Kết Mạn bắt đầu khủng hoảng.
Nàng mò mẫm mà đi…!Bỗng, có gì đó kéo chân nàng làm vấp té.
– Agh!
Đầu gối truyền đến cơn đau nhức làm Diệp Kết Mạn kêu lên một tiếng.
Cảm giác lạnh lạnh ở mắt cá chân lại xuất hiện, và dần dần vươn lên trên…!Mặt Diệp Kết Mạn trắng không còn một giọt máu; nàng theo bản năng lui về phía sau, giọng nói cũng lạc đi:
– Kỷ Tây Vũ, nàng ở đâu???
Có một bàn tay đột nhiên đè vai nàng…!Diệp Kết Mạn sẽ thét lên…!
– Là ta!
– Kỷ Tây Vũ…!- Diệp Kết Mạn nức nở.
Ngay sau đó, ngọn đèn lại sáng lên.
Kỷ Tây Vũ đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm hư không trước mặt.
– Cút!
Kỷ Tây Vũ huyết nhãn đỏ đậm lên…!Sau một lúc, thần sắc Kỷ Tây Vũ rốt cục khôi phục lại, và trấn an nói:
– Không sao rồi.
Diệp Kết Mạn nuốt nước bọt, nhiều ít cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Nơi này là nghĩa địa, cô hồn dã quỷ đương nhiên nhiều, nàng nửa đêm xông tới khó tránh khỏi bị quấn lấy.
Nhưng bây giờ nàng không có thời gian để sợ hãi! Diệp Kết Mạn hít một hơi thật sâu, áp chế nỗi lòng, nhặt lên cái xẻng và bắt đầu…!
– Mạn Mạn…!- Kỷ Tây Vũ nhìn đầu gối rớm máu và đưa tay cản, – Xử lý vết thương trước đi.
Diệp Kết Mạn lại đẩy tay Kỷ Tây Vũ ra, cũng không ngẩng đầu lên:
– Tiểu thương thôi, từ từ tính.
Thấy thế, Kỷ Tây Vũ thở dài, không nói gì nữa, chỉ ở một bên cầm ngọn đèn coi chừng.
Kỷ Tây Vũ hạ táng không lâu nên đất vẫn còn mới, làm Diệp Kết Mạn bớt việc.
Bất quá, Diệp Kết Mạn là yếu ớt, nàng vẫn bị mệt đến mồ hôi đầm đìa, nhưng mà nàng không nề hà gì, cứ cắm đầu cắm cổ mà đào.
Kỷ Tây Vũ tuy có tâm hỗ trợ nhưng bận tâm tình hình xung quanh nên cũng không dám không tập trung.
Bất tri bất giác, thời gian đã qua nửa đêm.
Và trời ngày càng lạnh lẽo.
Tay Diệp Kết Mạn sắp không nhấc nổi nữa; lưng nàng đẫm mồ hôi rồi.
Rốt cục, một lúc lâu sau, [bụp, bụp], Diệp Kết Mạn vui vẻ:
– Được rồi!
Diệp Kết Mạn thở ra một hơi, và ngẩng đầu nhìn Kỷ Tây Vũ.
Nhưng khi nhìn thấy đối phương…!
Cảm giác Diệp Kết Mạn khác thường, Kỷ Tây Vũ nhíu mày, có dự cảm bất hảo.
– Vũ…!
Kỷ Tây Vũ huyết nhãn không biết khi nào đã khuếch tán, gần như phủ đầy hốc mắt, trong ngọn đèn lúc sáng lúc tối làm nó biến hoá kỳ lạ và đáng sợ.
Đồng tử Diệp Kết Mạn vô thức co lại…!
Thoáng nhìn thấy sự sợ hãi của Diệp Kết Mạn, Kỷ Tây Vũ bỗng run tay…!
Tắt đèn.
Lần này không có gió.
Chỉ còn hắc ám.
Diệp Kết Mạn như nghĩ tới điều gì mà vội bước ra từng bước:
– Không…!
Tóc xoẹt qua chạm vào tay, nhưng không kịp cầm lại mà chỉ còn không khí lạnh lẽo…!Trong bóng tối, giọng nói Kỷ Tây Vũ nghe không ra cảm xúc:
– Ta…!vừa rồi, rất đáng sợ?
Diệp Kết Mạn nghẹn ngào mà lắc đầu:
– Không có!
– Nàng không cần giải thích.
Không trách được nàng.
Nơi này âm khí rất thịnh, ta không áp được lệ khí…!- Kỷ Tây Vũ nhẹ giọng nói.
Sự bi thương trong lời nói của đối phương ùn ùn kéo đến làm Diệp Kết Mạn thở không nổi; hốc mắt nàng đỏ lên rất nhanh, và từng giọt từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống…!Diệp Kết Mạn xót xa mà cắn môi, cả người không ức chế được mà bắt đầu phát run.
Một đôi tay nhợt nhạt vươn tới, chần chừ chạm vào mặt nàng, muốn lau đi nước mắt ấy.
Diệp Kết Mạn đột nhiên mất đi khí lực mà mềm oặt ngồi xuống đất.
Tiếng khóc bị đè nén bật ra, không dừng lại được.
Tiếng khóc vô cùng bi thương ở nơi nghĩa địa vắng vẻ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kết Mạn khóc thê thảm như vậy.
Nàng không biết giải thích sự khổ sở trong lòng thình lình đang có như thế nào.
Nó như là tất cả dồn nén trong lòng bấy lâu nay vỡ òa ra vậy.
Nhất địa tàn hài…!Nàng thất vọng về bản thân; trơ mắt nhìn mình rớt xuống vực thẳm của sự thật tàn khốc, huyết nhục mơ hồ.
Rõ ràng điều ước đã gần trong gang tấc…!
Cái ôm quen thuộc bao bọc lấy Diệp Kết Mạn; trong tầm mắt nàng mơ hồ hiện lên bóng trắng – chỉ là không thấy mặt.
Kỷ Tây Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe Diệp Kết Mạn nức nở nghẹn ngào khóc, với nỗi niềm bi thương khôn tả chôn giấu trong lòng.
– Trở về thôi.
– Kỷ Tây Vũ nói.
Diệp Kết Mạn run rẩy và nắm lấy cánh tay của đối phương:
– Không!
– Biết đâu…!kết quả so với tưởng tượng của chúng ta khó đối mặt hơn…!
– Ta không hối hận!
Diệp Kết Mạn đẩy Kỷ Tây Vũ ra, sờ soạng lấy cái xẻng và đứng lên, và lại tiếp tục đào đất.
Bên cạnh, có ánh sáng sấn tới, thoáng xua tan đi hắc ám trước mắt.
Một góc quan tài lộ ra….