Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 123
How to hoàn dương…!
Trong phòng.
– Kỷ Tây Vũ…!Như vậy…!được không? – Diệp Kết Mạn lo âu khi nghe động tĩnh bên ngoài – Bùi phủ vốn ngay tại nơi đầu sóng ngọn gió; son án vừa mới yên ắng, những chữ này chắc sẽ truyền khắp Tô Châu cho coi.
– Đây không phải là đúng dịp sao? Ít nhất đầu mối sẽ không trực tiếp chỉ vào nàng.
Xem Diệp Kết Mạn vẫn mặt ủ mày chau, Kỷ Tây Vũ thở dài; nàng kéo Diệp Kết Mạn:
– Thôi mà! Việc nhỏ này, Bùi phu nhân sẽ dẹp được thôi.
Cùng lắm là mất thời gian.
Diệp Kết Mạn gật đầu.
Nàng biết đây là cách tốt nhất.
Cho dù bà ấy có thể hoài nghi đến nàng, nhưng giữa hỗn loạn, bà ấy phải xử lý phong ba đó trước, sẽ không có thời gian hỏi nàng.
Đến khi nhớ tới, nàng đã rời khỏi Bùi phủ.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn thoáng yên lòng.
Nàng trầm ngâm nói:
– Ừ…!Vậy ngày mai, chúng ta tranh thủ đến gặp linh môi.
Kỷ Tây Vũ đồng ý.
Bỗng, có tiếng gõ cửa.
Kỷ Tây Vũ nhìn Diệp Kết Mạn.
Diệp Kết Mạn đại khái đoán được người đến là ai; nàng ngồi dậy:
– Vào đi!
Nhìn thấy người tới, Diệp Kết Mạn nói:
– Vừa lúc…!Thư nhi, sao ở ngoài ồn vậy?
Thư nhi đóng cửa, rồi đi đến trước giường thi lễ.
Nàng nhìn Diệp Kết Mạn, nói:
– Hoành phi Bùi phủ bị cháy ạ…!Trấn trạch phù cũng cháy nốt.
– Cháy? Có thương vong không?
Thư nhi lắc đầu:
– Không có.
Cứ như mục tiêu chỉ là hoành phi.
Mà trùng hợp thật.
Trấn trạch phù vừa mới dán lên, không được bao lâu đã bị đốt…!
Diệp Kết Mạn nhíu mày:
– Em nghĩ là ta làm?
Không ngờ Diệp Kết Mạn hỏi vậy, Thư nhi hơi ngẩn người.
Sau một lúc mới lắc đầu nói:
– Nô tỳ không dám!
– Em hoài nghi ta cũng là bình thường, – Diệp Kết Mạn khoát tay, ngữ khí ôn hòa, – Mặc kệ như thế nào, ta vẫn muốn cám ơn em, về chuyện phật châu.
Thư nhi cắn môi:
– Tuy em không nói, phu nhân thế nào cũng biết thôi.
– Đến lúc đó lại tính.
Nghe vậy, Thư nhi thở dài; tầm mắt không dấu vết mà đảo qua căn phòng, rồi nàng bỗng chú ý tới trên giường.
Diệp Kết Mạn kịp phản ứng, nhưng đã không kịp che lại.
– T…!thiếu phu nhân…!giường…!
– Là ta không cẩn thận làm đổ nước.
– Diệp Kết Mạn xem Thư nhi như có điều suy nghĩ mà thấy bất an.
– Vậy không được, em phải đi thay đệm cho người.
– A, không cần phiền toái như vậy.
Một chút nước thôi.
Giờ cũng muộn rồi, không sao mà.”
– Vậy…!theo ý người đi.
Nhưng thiếu phu nhân, lần sau người nhất định phải nói sớm.
– Thư nhi thi lễ – Đêm đã khuya, Thiếu phu nhân hãy nghỉ ngơi, Thư nhi cáo lui trước.
Rồi Thư nhi đi ra ngoài, nhưng tới cửa lại dừng lại.
– Sao vậy?
Thư nhi quay lại, còn có chút kỳ dị:
– Thiếu phu nhân còn nhớ hôm bữa chó sủa không?
Diệp Kết Mạn sửng sốt, không hiểu tại sao Thư nhi lại nói tới.
– Con chó ấy đã chết.
– Thư nhi ngữ khí bình tĩnh, – Do mất máu.
Cổ bị cắn thủng; ngay tại vừa rồi không lâu.
Sắc mặt Diệp Kết Mạn nháy mắt cứng đờ.
Tim nàng đập nhanh hơn; nàng gần như nhịn không được mà nhìn Kỷ Tây Vũ.
– …!Cổ…!thủng…!là, là thế nào?
– Em không biết.
– Nó bị mang về, vốn là bị mắng rồi nhốt lại.
Song cứ mãi sủa nên không ai để ý tới nữa.
Mà sau đó, tự nhiên nó lại im lặng.
Người ta đến kiểm tra, mới phát hiện nó đã chết.
– Thư nhi nhìn qua cái giường – Mặc kệ thế nào, thiếu phu nhân vẫn nên phải cẩn thận.
Nói xong, Thư nhi đóng cửa, và lui ra ngoài.
Sắc mặt Diệp Kết Mạn cổ quái, quay đầu nhìn xem Kỷ Tây Vũ.
Lời nói nghẹn ở họng, hỏi không ra miệng.
Rồi nàng để ý đến miệng đối phương.
Không biết có phải do tâm lý hay không mà nàng thấy hôm nay đôi môi ấy có vẻ đỏ hơn bình thường.
Mà Kỷ Tây Vũ sắc mặt lại bình tĩnh trước sau như một, nhìn không ra manh mối gì.
Hôm sau, chuyện ở Bùi phủ quả nhiên bị truyền ra.
Chuyện cho tới nay, Diệp Kết Mạn dĩ nhiên không thể mang theo Thư nhi tới chỗ linh môi, cho nên nàng phải tìm lý do nào đó: Nàng phái Thư nhi đi mua cho mình vài thứ, và chỉ mang An nhi theo.
Hai người ngồi xe ngựa đến nhà linh môi.
Người mở cửa là Nhạc Hàm Nhi.
Lúc này Nhạc Hàm Nhi không còn kinh ngạc nữa mà quen việc dẫn đường:
– Bùi thiếu phu nhân, bà bà nói nếu tỷ đến đây thì cứ đi vào.
– Nhạc Hàm Nhi chú ý tới cổ Diệp Kết Mạn, – Kỷ tiểu thư cũng tới?
– Ừ.
– Diệp Kết Mạn gật đầu; cám ơn Nhạc Hàm Nhi; đẩy cửa vào.
Trong phòng, cửa đều đóng kín và che màn.
Tuy là ban ngày nhưng vẫn tối tăm.
Diệp Kết Mạn thấy không có ai thì do dự một chút, mới hướng buồng trong mà đi.
Linh môi, mặc đồ đen, đang cầm một cái hộp gỗ; nhìn thấy Diệp Kết Mạn tiến vào, linh môi chậm rãi đứng dậy đi đến ngăn tủ để hộp gỗ ở đó.
Cùng lúc đó, Kỷ Tây Vũ biến ra.
Linh môi thong dong làm chuyện của mình xong mới quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ.
– Nhanh như vậy? Lệ khí của tiểu thư đã nhiễm huyết sắc; cô uống máu rồi à?
Kỷ Tây Vũ từ chối cho ý kiến mà nhìn linh môi.
Nhưng Diệp Kết Mạn thì biến sắc:
– Có ảnh hưởng gì không ạ?
– Nếu đã nếm qua máu, thì sẽ khó cưỡng chế…!Khát máu, khó có thể ức chế đúng không?
Diệp Kết Mạn nắm chặt nắm tay, sắc mặt thì trắng bệch; nghĩ tới chuyện Thư nhi nói.
Một lát sau, nàng thấp giọng nói:
– Còn…!bao lâu nữa ạ?
– Không quá bảy ngày.
– Linh môi nhìn Kỷ Tây Vũ, – Có lẽ ngắn hơn; ai biết được?
– Không biết…!bà có cách gì không??
Linh môi lạ lùng nhìn Diệp Kết Mạn:
– Cách? Cô muốn cách gì? Làm người chết hoàn dương, cùng cô bên nhau đến đầu bạc? Hay, cô muốn cô ta trở thành cô hồn dã quỷ, phiêu đãng ở dương gian, bất nhập luân hồi?
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn chán nản: Đúng thế…!ta sao có thể làm vậy?
– Vì sao không thể? – Kỷ Tây Vũ thanh lãnh nói, – Không phải bà nói còn có cách khác sao?
Diệp Kết Mạn chấn động; rất nhanh thấy linh môi cười trào phúng:
– Diêm vương muốn người chết canh ba, ai dám để người sống đến canh năm?
– Ừ.
Ta lại thích trải nghiệm chuyện lạ.
– Nếu vậy…!Kỷ tiểu thư có thể thử một lần.
Nhưng thứ cho ta bất lực.
– Linh môi quay đầu đi, không để ý tới hai người.
Kỷ Tây Vũ không nhúc nhích, không có ý rời đi, chỉ nói:
– Cả Tô Châu này, ngoại trừ bà ra, chắc chắn không ai làm được.
Linh môi cũng bất vi sở động:
– Kỷ tiểu thư đang nói chuyện xưa sao.
Kỷ Tây Vũ thần sắc không thay đổi:
– Chuyện cho tới bây giờ, ta dĩ nhiên không thể vứt bỏ được dương gian.
Mặc kệ thế nào, ta cũng muốn thử một lần.
Có lẽ, không ai có thể hiểu được tâm tình này hơn bà.
Diệp Kết Mạn khẩn trương, nín thở nhìn hai người.
Nghe hai người đối thoại mà bất giác ngẩn người.
Linh môi xoay người lại, nhìn chằm chằm Kỷ Tây Vũ; gằn từng chữ:
– Cô đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.
– Bà có hiểu.
– Người quỷ không chung đường? Đúng! Nhưng không phải ai cũng chấp nhận số mệnh.
Không phải sao? Ta nguyện ý trả giá cho mọi thứ; cho dù không luân hồi; cho dù vĩnh viễn không siêu sinh!
Linh môi cứ nhìn Kỷ Tây Vũ, rồi bỗng bật cười.
Một tiếng cười chói tai.
Sởn gai ốc.
Sau đó, linh môi dừng cười, bất thình lình đưa tay chỉ vào mình:
– Dù cho biến thành như ta, cũng không sao cả?
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn kinh hãi:
– Cái gì??
– Không sao cả.
– Kỷ Tây Vũ lắc đầu – Ta đã chuẩn bị tốt.
Linh môi từ chối cho ý kiến mà cười; nhìn Diệp Kết Mạn:
– Cô thì không sao.
Nhưng nàng thì sao?
– Cô sẽ nhanh già hơn; khi cô biến thành như ta, bộ dáng không phải người không phải quỷ như ta, người người khiếp sợ, thì người bên cạnh cô sẽ còn nguyện ý ở lại sao?
Diệp Kết Mạn suy nghĩ loạn thành đoàn:
– Hai người rốt cuộc đang nói cái gì?
– Bà ấy đã chết rồi.
– Kỷ Tây Vũ nhìn linh môi, – Ta đoán đúng không, bà bà?
Diệp Kết Mạn há hốc mồm, bất khả tư nghị mà nhìn linh môi.
Chết rồi?
Linh môi cười còn khó coi hơn khóc:
– Kỷ tiểu thư quả nhiên trí tuệ hơn người.
– Khi nào? Là khi nào cô bắt đầu hoài nghi?
– Lần đầu tiên vừa gặp đã thấy kỳ quái.
– Kỷ Tây Vũ thẳng thắn nói – Ở đây trồng cây đa, một loài cây cực âm.
Ít thấy ánh mặt trời.
Khuôn mặt kỳ lạ của bà, có vẻ như là sau này gây nên.
Và trên người, không hề có sinh khí.
– Tất cả đều làm người ta có cảm giác không đúng.
Vả lại, tính tình thờ ơ; nhà chưa bao giờ có khách; lại nhiều lần trợ giúp chúng ta, nhất định là có nguyên do.
Nếu ta đoán không sai, bà hẳn là đã chết rồi; cũng từng vì người kia mà lưu lại dương gian cho tới hôm nay, phải không?
Linh môi không nói gì, xem như chấp nhận.
Nhưng Diệp Kết Mạn thì đứng hình tại chỗ.
Nàng tỉ mỉ nhìn lại linh môi, quả nhiên thấy không giống như là một người bình thường.
Nhưng linh hồn…!thật có thể hoàn dương? Trong lòng nàng dấy lên tia hi vọng…!
Linh môi bỗng đi tới Diệp Kết Mạn, kề khuôn mặt đáng sợ đó gần sát, làm Diệp Kết Mạn phải lui đi.
– Bùi thiếu phu nhân.
Cô có chấp nhận người bên gối trông như thế này không? – Linh môi cười và nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn – Cô kiên quyết muốn sống bên nhau với Kỷ tiểu thư sao?
Kỷ Tây Vũ quay đầu, im lặng nhìn Diệp Kết Mạn.
Tim Diệp Kết Mạn đập như trống; rồi nhìn phía Kỷ Tây Vũ.
Khuôn mặt nàng vô song.
Mặt mày tao nhã.
Vừa nhìn liền mến.
Không thể tưởng tượng ra sẽ đáng sợ như linh môi.
Với một vấn đề bất thình lình nhảy ra như thế này, mà ánh nhìn của nàng vẫn như cũ; không hề có áp bách; như hổ phách kết tủa từ thời gian; chờ đợi câu trả lời từ mình.
Diệp Kết Mạn bỗng cười, thần sắc tràn đầy dịu dàng.
– Nàng ấy ngay cả dung mạo của mình đều không màng.
Ta có gì mà không bằng lòng?
Mắt linh môi ánh lên; một lúc sau mới thấp giọng nói:
– Quá giống!
Diệp Kết Mạn hơi ngạc nhiên:
– Không biết…!bà có từng hối hận?
Linh môi nhìn Diệp Kết Mạn; rũ mắt xuống; một lát mới nói:
– Bốn mươi ba năm đã trôi qua…!Nhanh quá…!- Linh môi hồi tưởng lại – Y từng nói với ta, cũng như các cô, không chịu được chia lìa.
Có điều là y nhìn không thấy linh hồn ta.
Nghe tin ta chết, y tương tư thành tật.
Mắt thấy y sẽ bệnh chết, ta thật sự không đành lòng.
Lúc ấy, ta từng cứu một tăng nhân, vì nàng có ân, nên xin nàng hỗ trợ, nàng mới cho ta biết một cách làm trái thiên luân, và cũng cảnh cáo hậu quả ta phải mang.
Nhưng ta chỉ lo cứu người, dĩ nhiên bất chấp,.
Ta nghĩ, mặc dù về sau y chán ghét dung mạo của ta, nhưng có là gì đâu? Khổ sở này, ta nguyện ý gánh vác.
Diệp Kết Mạn nghe mà nhập thần, rất nhanh, linh môi ngẩng đầu lên, nói tiếp:
– Cách này cực tổn hại âm đức; bởi vậy, mặc dù còn sống nhưng tác hại rất lớn.
Tuy không giống như linh hồn e ngại mặt trời, nhưng thân thể sẽ bởi vậy mà thấy không khoẻ.
Qua mỗi một năm, sự già đi càng nhanh, rồi cuối cùng biến thành như ta đây.
– linh môi nhìn hai người, – Việc như thế, Bùi thiếu phu nhân nhiều ít sẽ có ảnh hưởng.
Cho nên lúc nào cũng phải chú ý điều dưỡng.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn vui mừng, như bắt được lối thoát trong mê cung.
– Xin bà hãy cho biết!.