Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 121: Phật Châu
Sáng hôm sau.
Diệp Kết Mạn đi theo Bùi phu nhân lên chùa.
Phật môn thánh địa, mang theo Kỷ Tây Vũ hiển nhiên không thích hợp…!
Thời điểm đoàn người đến chùa vẫn còn sớm, Bùi gia phải gọi cửa.
Rất nhanh có hai tăng lữ nghênh đón, và mời bọn họ vào chùa, và dẫn đường cho họ tới nội viện.
“Cảm phiền các vị thí chủ chờ ở đây trước, Viên Không sư phụ niệm kinh xong sẽ tới.”
Khoảng một chén trà sau, một hòa thượng mặt mũi hiền lành bước vào cửa, mặc tăng y bạc màu.
Diệp Kết Mạn thấy Bùi phu nhân đứng dậy nghênh đón, nàng đoán vị này chắc là Viên Không đại sư nên cũng đứng dậy theo.
Viên Không nhìn qua Bùi phu nhân thoáng gật đầu, và khi ông ta nhìn thấy Diệp Kết Mạn thì lại ngạc nhiên.
“Vị này là…?”
“Là con dâu nhà tôi.” Bùi phu nhân nói.
“Hôm nay đi theo tôi tiến đến lễ tạ thần.
Vì lần này, Bùi gia thoát được nạn, ít nhiều có Phật tổ phù hộ.”
“A di đà phật…!Kết thiện duyên, tự đắc thiện quả…” Khi nói chuyện, ánh mắt Viên Không có chút vi diệu – vẫn không rời khỏi Diệp Kết Mạn.
Bùi phu nhân đã chú ý tới điều đó, lên tiếng nói: “Viên không đại sư?”
“Vị thí chủ này, gần đây có gặp gì đó bất thường không?”
Diệp Kết Mạn đã thấy hồi hộp khi bị Viên Không nhìn, lúc này đối phương còn hỏi tới, nàng càng bất an.
“Không có ạ.” Diệp Kết Mạn lắc đầu, nói.
“Đại sư, sao thế?” Bùi phu nhân hỏi.
“A di đà phật.
Ta thấy ấn đường thí chủ đã biến thành màu đen.
Sắc mặt cũng bất thường, có vẻ như đã chạm thứ không nên chạm.” Viên Không xoay phật châu, ánh mắt ôn hòa, “Cứ như vậy, sẽ không tốt.”
Bùi phu nhân nhăn mi, “Đó là gì vậy?”
“Hồng trần dục niệm hỗn loạn, yêu ma quỷ quái cô hồn dã quỷ du đãng còn nhiều, phàm nhân dính vào, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Nhẹ thì thể hư mệt mỏi, nặng thì không sống lâu.” Viên không nghĩ nghĩ, rồi gỡ chuỗi phật châu đang đeo xuống, “Thí chủ gặp ta, tức là hữu duyên, thỉnh cầu hãy đưa tay qua.”
Diệp Kết Mạn lạnh buốt, nhất thời không biết nên làm thế nào, cho đến khi Bùi phu nhân vỗ vỗ nàng, nàng mới phải nhận chuỗi phật châu.
“Tạ Viên Không đại sư.” Diệp Kết Mạn nói.
“Viên không đại sư, ” Bùi phu nhân chắp tay và cúi đầu, trầm ngâm nói.
“Theo như ngài nói, có phải Bùi gia chúng tôi có người khuất mặt khuất mày?” Nghĩ tới chuyện Hứa Nhu Sương và Uông Tư Thiến, Bùi phi nhân nghi ngờ, và hỏi: “Không dối gạt đại sư, mấy ngày trước đây Bùi phủ đích xác không yên ổn, không biết đại sư có cách gì hay không?”
“A di đà phật, ” Viên Không khom người đáp.
“Theo như Bùi phu nhân mong muốn, hãy lấy trấn trạch phù của ta, giấu vào biển hiệu ở cổng, bọn chúng tự nhiên sẽ tránh xa.
Nếu vẫn không yên lòng, hãy đem phật châu ngâm nước, rồi điểm vào trán của mọi người.
Bởi vì ở trán của mỗi người đều có hồn đăng, khi nó sáng lên, có thể tránh được vạn tà.” Viên Không nhìn Diệp Kết Mạn nói: “Vị thí chủ này, hồn đăng đã ảm đạm, không còn ánh sáng, thí chủ cần phải chú ý mới được.”
Khi Diệp Kết Mạn đi ra, sắc mặt dĩ nhiên nhợt nhạt.
Sau lưng thì lạnh buốt.
Và phật châu ở cổ tay như lửa đốt nàng.
Thư nhi chú ý tới Diệp Kết Mạn, nghĩ là nàng sợ những gì Viên Không đại sư nói cho nên an ủi nói:
“Thiếu phu nhân đừng lo, chúng ta trở về làm theo Viên Không đại sư nói là được, hẳn là không có việc gì đâu.”
“Đúng đó, thiếu phu nhân!” An nhi nói.
“Không ngờ đại sư lợi hại như vậy! Lần này thì tốt rồi, thiếu phu nhân đeo phật châu bên người, sẽ không sợ…!Trước đó em đã cảm thấy không bình thường thế nào…”
“Muội không nói, không ai nói muội câm đâu!” Thư nhi vỗ tay An nhi, ý bảo nàng đừng hù dọa thiếu phu nhân.
Diệp Kết Mạn thì không quan tâm.
Càng gần đến nhà, nàng càng không biết làm sao.
Sớm biết như thế, cho dù đắc tội Bùi phu nhân, nàng cũng sẽ cự tuyệt đi chuyến này.
Giờ đâm lao phải theo lao; nàng không biết nên làm gì với phật châu.
Nếu mang về, không biết Kỷ Tây Vũ sẽ ra sao? Nó có thương tổn được nàng không? V.v…!Quá nhiều vấn đề ập đến.
Trán Diệp Kết Mạn rất nhanh đầy mồ hôi.
Càng khẩn trương, thời gian càng nhanh.
Nàng còn chưa nghĩ được gì, Bùi phủ đã gần ngay trước mắt.
“Thiếu phu nhân?” Thư nhi vén màn xe, thấy Diệp Kết Mạn ngồi trong xe không động đậy, nàng đành phải kêu: “Tới Bùi phủ rồi ạ.”
Diệp Kết Mạn cương cổ, xoay đầu lại, nhìn ra ngoài xe.
Mà chân như không phải của nàng mà bất động.
Tay nàng nắm chặt, chuỗi phật châu nàng đang đeo như nặng ngàn cân, đè muốn gãy tay nàng…!
Bên này, Bùi phu nhân xuống ngựa, sai Châu di dán trấn trạch phù lên cổng, rồi hướng Diệp Kết Mạn nói:
“Kết Mạn, đưa phật châu cho ta, cho Châu di đi làm việc.”
Diệp Kết Mạn sắc mặt trắng nhách, tay giấu sau lưng, không động đậy.
Bùi phu nhân cau mày: “Sao vậy?”
“Mẹ, nghe Viên Không đại sư nói xong, con…!con thấy không khỏe…!c-có thể cho con mang nó một…!một hai ngày hay không?”
“Thiếu phu nhân, chúng ta chỉ làm chút xíu là xong à.” Châu di nói.
“Ừ thì, chỉ một hai ngày thôi được không…?”
Có lẽ là sắc mặt Diệp Kết Mạn rất không hay ho, Bùi phu nhân thật sâu nhìn nàng rồi quay đầu hướng Châu di nói: “Ngươi đi lo chuyện trấn trạch phù đi, chuyện phật châu mấy ngày nữa nói sau.”
“Dạ, phu nhân.”
Nghe thế, Diệp Kết Mạn lảo đảo, cơ thể căng thẳng được thả lỏng, khí lực như bị rút đi mà gần như ngã xuống.
“Con nhìn có vẻ không tốt lắm, về nghỉ đi.
Thư nhi, An nhi!”
“Dạ!!” Thư nhi, An nhi đỡ Diệp Kết Mạn mà đi vào viện.
“Được rồi, hai em không cần theo ta vào.” Diệp Kết Mạn đứng ở cửa, ngăn cản cước bộ Thư nhi, An nhi, “Ta muốn ngủ một chút.”
“Vậy cũng phải sửa sang lại giường cho thiếu phu nhân trước ạ…”
“Không cần đâu, tự ta làm cũng được.”
Diệp Kết Mạn sợ phật châu sẽ làm bị thương đến Kỷ Tây Vũ, nên phải lặng lẽ gỡ phật châu xuống, dĩ nhiên không thể để cho hai người đi theo vào.
“Nhưng…”
An nhi cảm thấy diệp kết mạn kỳ quái, nàng còn muốn nói thì Thư nhi đã kéo nàng, nói:
“Thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi ạ, em với An nhi lui xuống trước.”
Hai người đi rồi, Diệp Kết Mạn gỡ ngay phật châu ra, và nhìn quanh một vòng với thần sắc đầy lo lắng.
Nàng không biết để nó ở đâu…!Trong viện hiển nhiên là không được! Nghĩ như vậy, nàng quành trở ra, hướng đến ngoại viện.
Coi như làm mất, đến lúc đó nhiều lắm là bị mắng.
Để lại mới là mối họa!
Một lát sau, Diệp Kết Mạn chạy tới hồ nước – nơi trước kia nàng rớt xuống.
Diệp Kết Mạn vui vẻ mà dừng bước lại, thấy bốn bề vắng lặng, nàng ném phật châu với hết sức mình.
Vù…!
Tõm!
Phật châu chìm đi.
Tảng đá trong lòng rơi xuống Diệp Kết Mạn.
Phía sau bỗng truyền đến thanh âm: “Tại sao?”
Diệp Kết Mạn cả kinh mà lảo đảo.
Nàng xoay người, nhìn thấy đối phương sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Thư…!Thư nhi…”
Thư nhi cau mày, hỏi lại: “Thiếu phu nhân, tại sao?”
Phật châu là vật từ phật môn, hữu ích vô hại.
Trừ phi…!Thần sắc Thư nghiêm trọng, cảnh tượng quỷ dị đêm đó tái hiện lại…!
Bị Thư nhi bắt gặp, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy máu huyết cuồn cuộn, đầu óc loạn thành đoàn.
“Thiếu phu nhân, người hãy nói thật, ” Thư nhi nghiêm mặt nói.
“Có phải…!người vì bảo hộ…!Ai?”
Diệp Kết Mạn trầm mặc không nói gì.
Thấy thế, Thư nhi thở dài, cũng không có truy vấn, chỉ nói: “Mấy ngày nữa người phải giải thích thế nào? Làm mất? Người cảm thấy phu nhân sẽ tin?”
“Thư nhi…” Diệp Kết Mạn năn nỉ, “em đừng nói ra việc này có được không? Còn phu nhân…!ta sẽ giải thích…”
Thư nhi thần sắc phức tạp nhìn Diệp Kết Mạn, một lát mới nói: “Kỳ thật có một chuyện, em không có nói cho thiếu phu nhân.
Cái đêm mà người ngất xỉu ở Kỷ phủ, lúc đó em ở trong phòng, rồi chén trà tự nhiên rớt xuống, trên bàn tự nhiên có chữ, nhắc nhở em đến phòng thiếu phu nhân.”
Diệp Kết Mạn thân mình chấn động.
Thư nhi nói tiếp: “Chuyện An nhi luôn nói…!là thật, có phải không? Cho nên thiếu phu nhân mới bỏ phật châu.
Nếu em đoán không sai, thiếu phu nhân còn đang nghĩ cách lấy trấn trạch phù xuống? Người đó không phải khi quay về Bùi gia mới có, mà là đã tồn tại ở Kỷ gia.” Như cảm thấy được hoang đường, Thư nhi tự giễu mà cười, “Không ngờ có một ngày, em cũng sẽ nói những điều này nhỉ? Có điều, em lớn mật, muốn hỏi thiếu phu nhân, ” thần sắc Thư nhi dịu lại, nhẹ giọng nói: “Là Kỷ tiểu thư phải không?”
Nếu đúng là Kỷ Tây Vũ, như vậy mọi chuyện đều thuận lý thành chương:
Thiếu phu nhân vì sao biết được nhiều việc của Kỷ gia?
Vì sao nàng lại cố tình dây đến chuyện không liên quan gì tới mình? V.v…!
Kỷ Tây Vũ chết do Kỷ gia gây ra, khó tránh khỏi muốn báo thù rửa hận, cho nên mọi chuyện mới thuận lợi như vậy.
Mà rất nhiều hành vi của nàng cũng dễ đoán ra: Phòng ở lúc nào cũng lạnh hơn, cửa đóng kín, người lại bắt đầu suy yếu…!
Thư nhi đi lên kéo tay Diệp Kết Mạn: “Em không có ác ý.
Nếu em đoán không sai, lần này Bùi gia may mắn thoát khỏi vụ án đó vẫn là nhờ Kỷ tiểu thư.
Nhưng thiếu phu nhân…” Thư nhi lo lắng, “Người – quỷ khác nhau; đại sư cũng nói sẽ giảm thọ.
Giờ Kỷ tiểu thư nếu đã báo được thù, nàng hẳn là nên đầu thai làm người mới phải.
Hay để em đi tìm phu nhân, chúng ta siêu độ cho nàng?”
Diệp Kết Mạn mỏi mệt trở về phòng.
Nàng đẩy cửa vào, rồi đóng cửa.
Kỷ Tây Vũ hỏi: “Sao vậy? Vừa rồi ta thấy nàng đứng ngoài đó mà không vào, có chuyện gì à?”
Diệp Kết Mạn quay đầu lại, nhìn Kỷ Tây Vũ mà mím môi, nhất thời nàng không biết nên nói như thế nào.
Kỷ Tây Vũ cũng không thúc giục mà lẳng lặng chờ.
Một lát sau, Diệp Kết Mạn đi tới, không nói tiếng nào và ngồi xuống, chui vào lòng Kỷ Tây Vũ.
“Thư nhi biết rồi…” Diệp Kết Mạn buồn bã nói.
Kỷ Tây Vũ cười cười: “Biết rồi thì thôi, nàng sầu mi khổ kiểm làm chi?” Kỷ Tây Vũ xoa mi tâm Diệp Kết Mạn, “Thư nhi thông minh, em ấy phát hiện ra cũng là chuyện sớm muộn.”
Diệp Kết Mạn thở dài, đem chuyện phát sinh hôm nay nói lại.
“Mặc dù ta đã dặn Thư nhi không đừng nói với ai, nhưng tóm lại chúng ta vẫn phải đề phòng.
Còn cái trấn trạch phù, chúng ta phải tìm cách gở xuống; lại còn ngay đại môn nữa- phải làm sao mới không bị phát hiện?” diệp kết mạn ảo não, “Sớm biết như thế, ta không đi theo!”
“Được rồi mà, đừng lo.” Kỷ Tây Vũ xoa đầu Diệp Kết Mạn, trầm ngâm nói, “Để ta nghĩ cách.”
“Chúng ta không có thời gian! Vốn đang muốn đến gặp linh môi sớm mà chuyện lại thành ra thế này; chúng ta nên làm gì bây giờ?” Diệp Kết Mạn đỏ cả mắt, càng nghĩ càng lo.
Kỷ Tây Vũ còn muốn nói, thì có tiếng gõ cửa.
“Thiếu phu nhân, phu nhân tìm người có việc ạ!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Kết Mạn thay đổi..