Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 119: Sự Dịu Dàng Lặng Lẽ
Diệp Kết Mạn mấy ngày không ngủ, này một giấc là liền một ngày.
Nàng tỉnh, lại ngủ, lại tỉnh, lại ngủ – tạm thời cắt đứt với bên ngoài – Tô Châu bây giờ có lẽ đang chấn động lệch trời!
Nàng có một giấc mơ hỗn loạn – nhưng cảm giác thì rất thật – lát thì xuất hiện mặt Kỷ Tây Vũ, lát thì đổi thành Bùi Chi Bình, nhoáng cái lại biến thành cha mẹ…!Ánh mắt của bọn họ rất bi thương, nhìn nàng ở trong giấc mộng như muốn khóc.
Khi tỉnh lại, trời đã gần tối, đầu nàng nặng như chì.
Diệp Kết Mạn xoa thái dương – có tiếng đập cửa – nàng do dự một hồi vẫn là đánh tiếng, nói:
“Vào đi.”
Không phải Kỷ Tây Vũ, mắt Diệp Kết Mạn tối đi; Diệp Kết Mạn nhìn Kỷ Tiểu Nhiễm đi đến, chờ nàng mở miệng.
“Cô quá mệt mỏi.” Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
Nàng rót chén nước, đem qua cho Diệp Kết Mạn.
“Cám ơn.” Diệp Kết Mạn nói.
“Kỷ Thế Nam đã vào tù.
Cùng Kỷ Xuyên.
Tội danh sẽ định ngay thôi.” Kỷ Tiểu Nhiễm chậm rãi nói.
“Kỷ gia tiêu tùng rồi.”
“Tìm được chứng cớ sao?” Diệp Kết Mạn rũ mắt xuống, nhấp một ngụp trà, nhẹ giọng nói.
“Chứng cớ đương nhiên đã bị tiêu hủy.
Bất quá Ngũ muội tạm thời làm giả một phong thư liên lạc với Bùi Nghiêu Húc, đem việc Kỷ Thế Nam sai nàng phá sập Bùi gia nói rõ.
Kỷ Thế Nam đương nhiên kinh hãi, không tin lá thư này, còn đòi tự mình đối chiếu bút tích.
Kết quả tất nhiên là không thể sai.” Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
“Bằng chứng như núi, lão không chối được.
Có chết lão cũng không biết lá thư này ở đâu ra đâu.”
“Như thế là tốt nhất.”
“…”
“…!Cô cãi nhau với Ngũ muội sao?” Kỷ Tiểu Nhiễm bỗng hỏi.
“Không có, ” Diệp Kết Mạn nói.
“Tôi chỉ là hơi mệt.
Giờ Kỷ Tây Vũ đã trả được thù, coi như là đạt được tâm nguyện rồi.”
Kỷ Tiểu Nhiễm đánh giá đối phương vài lần, “Uhm.
Hy vọng vậy.
Ngũ muội tính tình lạnh lùng, mấy ngày này cô vất vả nhiều.”
“Khoảng một thời gian nữa, khi mọi chuyện kết thúc, tôi cần phải đi.” Kỷ Tiểu Nhiễm nói tiếp.
“Chừng nào?”
“Chắc là hai ba ngày nữa thôi.”
“Cô, nói với Kỷ Tây Vũ rồi?”
“Ừ, mấy ngày trước nói rồi.
Có thể trò chuyện cùng Ngũ muội đối với tôi đã là thu hoạch lớn.
Chuyến này tôi không còn tiếc nuối gì nữa.
Tuy rằng không nghe được tiếng nàng nói, nhưng huyết mạch tương liên, tôi có thể cảm giác được, nàng cởi mở hơn khi còn sống rất nhiều.
Chắc là đã bỏ được cừu hận rồi.” Kỷ Tiểu Nhiễm cười cười.
“Tôi nghĩ, những thay đổi này chắc chắn là vì cô.”
Diệp Kết Mạn mím môi, không đáp.
“Ngũ muội tôi từ nhỏ không biết thế thái nhân tình, hẳn là nàng đã từng làm tổn thương cô đúng không? Thân là tỷ tỷ, tôi muốn giải thích thay cho nàng.” Kỷ Tiểu Nhiễm nói.
“Nàng là người cực kì kiêu ngạo, gì cũng không làm khó được nàng.
Nàng chẳng bao giờ thẳng thắn lòng mình.
Lại quen chịu khổ.
Có chuyện gì cũng tự mình chịu đựng.”
Diệp Kết Mạn lắc đầu, nàng mơn trớn miệng chén trong tay và thấp giọng nói:
“Tôi biết.
Nàng là hạng người gì, tôi hiểu lâu rồi.
Cô đừng lo, tôi không thật sự giận nàng đâu, mặc dù…!mặc dù nàng làm tôi buồn.
Nhưng đó là chuyện trước kia.
Không sao, tôi hiểu hết mọi chuyện mà.”
Kỷ Tiểu Nhiễm chăm chú nhìn Diệp Kết Mạn, sau một lúc lâu mới nói:
“Có thể gặp được cô, Ngũ muội thật sự rất may mắn.”
Kỷ Tiểu Nhiễm rời đi, Diệp Kết Mạn mới miễn cưỡng đứng dậy mặc quần áo.
Nàng nhìn trời ngày càng tối đi, và bước ra cửa.
Phủ nha.
Thủ hạ Phan Nham mang đến đã rời khỏi – nhìn thoáng đãng hơn dĩ vãng không ít.
Xem ra son án đã định.
Diệp Kết Mạn dừng cước bộ một chút, bỗng nàng vòng trở lại, một đường hướng về địa lao.
– —-
Nha vệ canh gác địa lao nhận thức vị Bùi-Thiếu phu nhân này, hắn cũng biết nàng tạm thời ở lại phủ nha, bây giờ Bùi gia trở mình, đương nhiên hắn không dám chậm trễ nên đem người lĩnh qua ngay.
Địa lao.
Kỷ Thế Nam, Kỷ Xuyên mặc áo tù, vô lực ngồi dưới đất.
Biết có người đến, Kỷ Thế Nam ngẩng đầu.
Trên mặt ông ta đã không còn uy oai, tóc mai cũng gần bạc hết.
Thấy Diệp Kết Mạn, môi ông ta giật giật, nhưng lại không nói gì.
Nhưng Kỷ Xuyên thì giận giữ.
“Đắc ý chứ? Như thế nào, đến cười nhạo chúng ta?”
Diệp Kết Mạn chỉ thản nhiên nhìn Kỷ Xuyên, nàng không để ý tới hắn, mà nàng nhìn Kỷ Thế Nam, nói:
“Ta chỉ muốn hỏi một câu.
Ông có từng vì nàng mà đau lòng?”
Thân mình Kỷ Thế Nam hơi chấn động, nhìn Diệp Kết Mạn với ánh mắt phức tạp.
“Giờ, nói tới chuyện này, còn có ý nghĩa sao?” Sau một lúc, ông ta nói.
“Tất nhiên là không.
Nhưng mà, chắc chắn nàng đã rất tuyệt vọng.”
“Ta chỉ muốn nhìn xem, một người phụ thân có thể tâm ngoan tới trình độ nào.” Diệp Kết Mạn nói.
Môi Kỷ Thế Nam run rẩy, mi gian che kín sự nản lòng, cả người như già đi mười tuổi.
“Con đàn bà chết tiệt! ” Kỷ Xuyên bỗng tiến lên, tay cầm song sắt, hung ác nhìn Diệp Kết Mạn, “Tất cả đều có phần của ngươi đúng không? Ta đã thấy ngươi ở Kỷ gia không an phận rồi!”
“Chỉ vì một kẻ cặn bã như thế này, ” Diệp Kết Mạn vẫn chỉ nhìn Kỷ Thế Nam, “mà ông mất đi hai người con gái ưu tú? Ông có hối hận không?”
Nói xong, nàng không thèm quản Kỷ Xuyên gầm thét mà xoay người bỏ đi.
– —-
Khi đứng trước phòng – có Kỷ Tây Vũ ở đó – cước bộ Diệp Kết Mạn mới do dự.
Chừng một khắc, nàng thở sâu và đẩy cửa.
Bên trong không có ánh sáng, nhìn tối.
Diệp Kết Mạn cẩn thận mà đi, đến bàn, và châm nến.
Ánh nến mỏng manh dấy lên, lay lắt, yếu ớt chiếu sáng căn phòng.
Diệp Kết Mạn nhìn về phía giường – một đôi mắt đang ở đó.
Nàng không biết Kỷ Tây Vũ nhìn mình như vậy đã bao lâu, Kỷ Tây Vũ vẫn còn duy trì tư thế hôm qua nàng rời đi, có lẽ là từ lúc nàng đứng ở ngoài cửa, Kỷ Tây Vũ đã bắt đầu nhìn nàng, chỉ là không nói chuyện.
Ánh nến miễn cưỡng chiếu đến thân ảnh Kỷ Tây Vũ, nhưng thần sắc lại ẩn trong bóng tối.
Diệp Kết Mạn mím môi và đi đến.
“Thân thể thấy khá hơn không?”
“Uh.” Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Kết Mạn đang muốn hỏi, nàng có biết Kỷ Thế Nam đã vào tù hay không, thì bỗng nàng sực nhớ ra điều gì mà nàng sờ quần áo Kỷ Tây Vũ.
Kỷ Tây Vũ như không ngờ tới, và Diệp Kết Mạn cảm giác Kỷ Tây Vũ né tránh.
Rất nhanh, cổ tay Kỷ Tây Vũ bị nắm, các ngón tay có nước, và lạnh hơn xưa.
Diệp Kết Mạn run rẩy, “Nàng lại đau? Tại sao lại nhanh như vậy?”
“Lần này không sao.”, thân mình Kỷ Tây Vũ giật giật, nàng buông tay Diệp Kết Mạn, mắt đảo qua đối phương, rồi thở phào, “Khí sắc nàng, tốt lắm.”
“Đã là lúc nào nàng còn lo cho ta!?” Diệp Kết Mạn thở gấp.
Mi gian lo âu.
Tiếng cười Kỷ Tây Vũ rất nhẹ, “Mặc kệ.
Bất kì lúc nào ta cũng đều lo lắng cho nàng cả.”
Lòng dạ bị đã động, cảm giác chua xót áp đến.
“Nàng…!tha thứ cho ta sao?” Kỷ Tây Vũ khẽ nói.
“Ta không giận nàng.” Diệp Kết Mạn cầm tay Kỷ Tây Vũ.
Trong phòng mờ tối, mười ngón tay đan vào nhau.
“Chuyện quá khứ, không nên biến thành trở ngại cho chúng ta, không phải sao?”
Huống hồ…!thời gian của chúng ta không có, không nên lãng phí.
Đồng tử Kỷ Tây Vũ lắc lư, sau một lúc lâu, nàng thở dài ra một hơi.
Và nàng nghiêng người, hôn Diệp Kết Mạn.
Trán chạm trán, “Ta khi còn sống làm bậy nhiều như vậy, không ngờ đến chết còn có thể gặp được nàng, thật sự là đại tiện nghi.” Kỷ Tây Vũ nói.
“Chỉ giỏi nói ngọt đi!” Tuy nói như vậy, nhưng mắt Diệp Kết Mạn lại là hơi đỏ.
Kỷ Tây Vũ cong môi, thần sắc thoải mái.
“Khi nào thì đau?”
“Hôm nay.
Giữa trưa.
Chỉ đau một hồi thôi.” Kỷ Tây Vũ thấy Diệp Kết Mạn nghiêm túc, thỏa hiệp nói, “Chừng hai khắc à.”
Trong phòng lặng im.
“Linh môi nói, ” Diệp Kết Mạn thấp giọng nói.
“Một khi không áp được lệ khí, nàng sẽ biến thành ác quỷ…!Trừ phi là, trước lúc đó, nàng đầu thai…”
“Ta biết.” Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng hôn trán Diệp Kết Mạn, và vòng tay ôm vai đối phương.
“Đừng lo.
Chúng ta vẫn còn thời gian.
Sẽ có cách thôi.”
Diệp Kết Mạn còn muốn nói thì có tiếng đập cửa.
“Trễ thế này, là ai còn tìm?” Diệp Kết Mạn nói.
Kỷ Tây Vũ nhìn cửa, “Kỷ gia đã kết án, còn có thể là ai?”
Diệp Kết Mạn rất nhanh kịp phản ứng, nàng đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là người quen.
Đối phương nhìn thấy Diệp Kết Mạn liền tươi cười.
“Mẹ sai ta đến đón muội về.” Bùi Nghiêu Viễn nói.
“Bây giờ?”
“Ừ.
Mẹ bảo chúng ta phải về ngay.” Rồi Bùi Nghiêu Viễn bỗng cau mày, và đánh giá Diệp Kết Mạn, “Muội gầy đi nhiều.”
“Những người khác thế nào?” Diệp Kết Mạn không biết trả lời thế nào, chỉ phải nói sang chuyện khác.
Nói đến Bùi Vĩnh Xuyên, Bùi Nghiêu Viễn nghiêm túc hẳn.
“Mọi người đã về nhà tĩnh dưỡng rồi.
Ông tuổi tác đã cao, khoảng thời gian này lại bị dày vò như vậy, phỏng chừng phải mất một thời gian ngắn mới có thể đỡ lại.”
“May mà mọi chuyện đã qua, chí ít Bùi gia đã vượt qua được kiếp nạn này, vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà thôi, tất cả đều sẽ tốt hơn.” Bùi Nghiêu Viễn nói.
“Như vậy là tốt rồi.
Huynh đi thông báo Thư nhi, An nhi giúp muội đi, muội thu xếp hành lý.”
“Được.” Bùi Nghiêu Viễn lưu luyến mà nhìn Diệp Kết Mạn một lúc rồi mới xoay người rời đi.
“Xem ra, phía Bùi gia cũng cần nghĩ cách.” Kỷ Tây Vũ nói.
Nghe không ra cảm xúc.
“Cách? Cách gì?” Diệp Kết Mạn quay lại, lời nói có ý cười.
“Chuyện cho tới bây giờ, tất cả đều không phải như nàng sở liệu? Ta giúp Bùi gia là có đại ân, địa vị ta cũng đã tăng cao, và ta có thể bình yên mà sống.
Hoặc là dựa vào Bùi Nghiêu Viễn, ta cũng sẽ không bị ức hiếp!”
Trong phòng trầm mặc một lúc.
“Diệp Kết Mạn, bây giờ nàng muốn chống đối?” Kỷ Tây Vũ nói.
“Không phải chính nàng đã nói thế sao? Giờ đổi ý?” Diệp Kết Mạn buồn cười nói.
“Ta hối hận không được sao?” Kỷ Tây Vũ liếc mắt.
“Ta đổi ý rồi.
Nàng có ta che chở là được- còn Bùi Nghiêu Viễn thì, cách xa xa một ít đi.”
Khi nói chuyện, Diệp Kết Mạn đã ngồi ở giường mà nhìn Kỷ Tây Vũ, thanh âm dịu dàng mà kiên định:
“Được! Tất cả đều nghe theo nàng.”.