Đọc truyện Âm Duyên Kết FULL – Chương 11: Ma Nữ Xảo Quyệt
Ngày dần dần chìm về phía tây, hoàng hôn nhuộm phía chân trời một mảnh ửng đỏ, cũng kéo ra từng mảnh sáng mờ ảo.
Thời gian bất tri bất giác liền hết một ngày.
Diệp Kết Mạn đáng thương, phải vượt qua thời gian sao chép dài dằng dặc.
“Thiếu phu nhân, nghỉ ngơi một chút thôi.”.
Theo giọng nói vang lên, Thư nhi bưng đĩa bánh ngọt đi vào cửa.
Chỉ thấy nàng đi tới bên cạnh bàn, đặt khay lên, cúi đầu trông thấy trên bàn bày một xấp giấy, chữ viết xinh đẹp rậm rạp, đáy mắt toát ra vài phần thông cảm, “Ăn trước chút bánh ngọt, mới có sức lực tiếp tục.”.
Vốn Diệp Kết Mạn không có dùng qua bữa trưa, dạ dày thật sự cũng có chút đói.
Nàng để bút xuống, đưa tay xoa xoa cổ, chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc tê dại, nhẹ nhàng khẽ động cũng có thể nghe được tiếng khớp xương phát ra răng rắc.
Tay vừa chạm được da thịt, đã có bàn tay nhanh hơn giữ lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng xoa bóp.
Nhất thời, cảm giác dễ chịu lan khắp toàn thân, Diệp Kết Mạn không khỏi có loại cảm giác như vừa sống lại.
“Đau ở đây sao?”.
Sau lưng, Thư nhi ôn nhu nói: “Khổ cực cho Thiếu phu nhân.”.
Diệp Kết Mạn lần đầu tiên hưởng thụ người khác phục vụ, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn Thư nhi nói lời cảm tạ: “Cảm ơn.”.
Thư nhi cười lắc đầu, nhìn trên bàn, hỏi: “Thiếu phu nhân chép được bao nhiêu rồi?”.
Diệp Kết Mạn vươn tay đè mấy trang giấy trên bàn, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Khoảng chừng còn lại phân nửa thôi.”.
“Còn đến một nửa sao?”.
Thư nhi đứng sau lưng nhíu nhíu mày, trên mặt có vẻ buồn rầu, “Phu nhân muốn khi nào thì phải hoàn thành?”.
“Trước buổi sáng ngày mai.”.
Diệp Kết Mạn thở dài, thầm nghĩ sợ là buổi tối nay mình phải thức trắng.
Chỉ là thời gian dài trôi qua, tay của nàng đã có cảm giác run rẫy, tốc độ viết chữ cũng càng ngày càng chậm, số còn lại cũng không biết phải tới lúc nào mới xong.
Thư nhi hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, nghĩ một hồi rồi nói: “Không được, thời gian quá gấp.
Cho dù Thiếu phu nhân chép xong thì tay cũng không còn cảm giác gì, chắc chắn sẽ khó chịu rất lâu.
Không bằng…!Ta đi sai người tới chỗ Phu nhân xin cho người?”.
Diệp Kết Mạn nhớ tới cảnh lúc gặp Bùi phu nhân, bà ta rất không thích nàng, Diệp Kết Mạn sợ liên lụy Thư nhi, vội vã lắc đầu khước từ nói: “Không cần, ta có thể.
Nếu có chút chuyện nhỏ thế này mà làm cũng không xong, sợ là sẽ khó tránh khỏi bị người khác coi thường.”.
Thư nhi nghe vậy trầm mặc im lặng.
Nàng biết Diệp Kết Mạn lo lắng cẩn thận, đúng là có đạo lý.
Kính trà là lúc, mặc dù nàng với An nhi chờ ở ngoài cửa, nhưng cũng biết trong phòng đều là người do Phu nhân gọi vào.
Những hành động ra oai phủ đầu, cũng đều là cố ý làm cho người khác nhìn vào, nhằm nâng cao uy nghiêm của cả gia tộc.
Nếu như ngay từ đầu Diệp Kết Mạn cũng không hoàn thành được nhiệm vụ, sợ là những ngày tháng sau này ở Bùi phủ sẽ không sống yên được, lại càng thêm đắc tội Phu nhân.
Bùi phủ là gia đình to lớn, hạ nhân cũng đều nhìn sắc mặt chủ mà hành sự.
Phu nhân có thái độ gì, hạ nhân cũng sẽ có thái độ đó.
Diệp Kết Mạn khó tránh khỏi phải bị người khác chèn ép.
“Được rồi.”.
Dường như Diệp Kết Mạn nhìn thấu được lo lắng của Thư nhi, nàng trấn an vỗ vỗ tay đối phương, ôn nhu nói: “Ta không sao, ngươi xuống phía dưới lo chuyện của mình là tốt rồi.”.
“Không sao, ta sẽ hầu hạ Thiếu phu nhân.”.
Lực trên tay Thư nhi liên tục, giúp Diệp Kết Mạn xoa bả vai, miệng nói: “Dù sao thì hiện tại lão gia và phu nhân cũng đang chiêu đãi khách quý, không có tiểu nha hoàn như ta ở đó cũng chẳng sao.”.
“Khách quý?”.
“Vâng.”.
Thư nhi lơ đãng nói: “Kỷ gia xảy ra chút chuyện, họ phái người tới đây…”.
“Phanh.”.
Chén trà trên bàn không chút dấu hiệu nào lại đột nhiên rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi, khí lạnh phất qua gò má hai người, nhiệt độ trong phòng nhất thời giảm xuống một chút.
Bất thình lình Thư nhi cả kinh dừng lại, kinh ngạc quét về phía mảnh nhỏ vỡ tan trên mặt đất, gương mặt mờ mịt nhìn phía cửa, kỳ lạ thật, bây giờ cũng không có gió, chén trà này thế nào vô duyên vô cớ lại rơi vỡ nát.
Diệp Kết Mạn ngồi đó nghe tới Kỷ gia trong nháy mắt liền theo bản năng quay đầu đi, tầm nhìn rơi vào khoảng không Thư nhi không thấy được.
Đối diện chỗ ngồi, Kỷ Tây Vũ trầm mặt, tay để ở trên bàn cũng siết chặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thư nhi, tựa hồ muốn xác nhận lời nàng mới nói vừa rồi.
Sắc mặt của nàng vô cùng khó coi, một đôi con ngươi u hồng lại nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn, rợn người giống như là ma quỷ tới từ địa ngục.
“Thiếu phu nhân?”.
Thư nhi vẫn chưa phát hiện dị thường một lần nữa quay lại, lúc nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của Thiếu phu nhân đang thất thần nhìn về trước, nhịn không được kêu lên, “Làm sao vậy?”.
“Không có gì.”.
Diệp Kết Mạn cũng không dám nói kỳ thực trong căn phòng này còn có một ma nữ.
Loại sự tình này vốn là không có cách nào chứng minh, nói ra sợ là trái lại làm cho người khác nghĩ là mình bởi vì âm hôn mà bị hoảng sợ quá độ, đầu óc xảy ra vấn đề.
Đến lúc đó hậu quả càng thảm hơn, hơn nữa Bùi phu nhân không thích nàng, không chừng sẽ đem nàng giam lỏng.
“Hỏi rõ.”.
Bên này, tầm mắt Kỷ Tây Vũ rơi vào trên người Diệp Kết Mạn, mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, trong miệng chậm rãi nói.
Đáy mắt Diệp Kết Mạn có chút do dự, đối phương lại cường ngạnh mở miệng, “Yêu cầu này không quá đáng chứ? Ta cũng không bảo ngươi làm chuyện thương thiên hại lý.”.
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn hơi trù trừ, đoán rằng ma nữ trước mắt dù sao cũng là người của Kỷ gia, lúc này nghe được tình huống của Kỷ gia, tâm tình sợ là rất khẩn trương, bởi vậy nàng liền nói với nha hoàn: “Thư nhi, ngươi mới vừa nói tới Kỷ gia? Có phải là Kỷ gia ở thành Nam hay không?”.
Thư nhi gật đầu, cười rộ lên: “Đương nhiên.
Trong thành Tô Châu này, chỉ có Kỷ gia ở thành Nam mới có thể làm cho lão gia và phu nhân đích thân ra chiêu đãi.”.
“Thành Nam tới đây khá xa, trễ như vậy, bọn họ tới là vì chuyện gì?”.
Mặc dù trong lòng Diệp Kết Mạn biết được tám phần mười là vì chuyện của Kỷ Tây Vũ, nhưng vẫn là làm bộ không biết mà hỏi thăm.
Quả nhiên, Thư nhi trầm mặc một lát, sau đó thì nhẹ giọng đáp: “Kỳ thực chuyện này cũng không tính là bí mật gì, nói cho Thiếu phu nhân cũng không sao.
Đêm qua, ngay lúc Thiếu phu nhân được kiệu hoa rước đến đây, quan phủ cũng phát hiện ra thi thể của thiên kim tiểu thư Kỷ gia dưới con sông cách Bùi phủ không xa.
Đối với chuyện này Kỷ gia vô cùng kinh hãi.
Không, không chỉ có Kỷ gia, toàn bộ người trong thành Tô Châu đều rất khiếp sợ.”.
“Thiên kim của Kỷ gia…”.
Khóe mắt Diệp Kết Mạn cực nhanh liếc về phía Kỷ Tây Vũ, nhìn thấy vẻ mặt đối phương không chút thay đổi, vẫn lạnh lẽo, “Có phải vị thiên kim đó chính là Kỷ Tây Vũ mà mọi người vẫn thường đồn đãi?”.
“Đúng là người đó.”.
Thư nhi gật đầu trả lời, “Nói vậy Thiếu phu nhân cũng có nghe thấy sao.
Không ngờ mới năm trước Kỷ Tây Vũ vừa đính ước, chưa kịp tới ngày lành tháng tốt thành thân thì hôm nay lại xảy ra sự tình thế này.
Aiz.”.
Diệp Kết Mạn nghe vậy ngực cũng cả kinh, trực tiếp kinh ngạc lên tiếng nói: “Kỷ Tây Vũ đính ước rồi sao?”.
Dứt lời, nàng theo bản năng nhìn sang.
Chỉ thấy bộ mặt lạnh của Kỷ Tây Vũ, cũng không có phủ nhận.
“Đúng vậy, Thiếu phu nhân không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Chuyện đó còn chưa truyền tới trên phố, nghe nói là một công tử phú quý trong kinh thành.”.
“Thì ra là thế…”.
Diệp Kết Mạn nhìn sắc mặt Kỷ Tây Vũ càng ngày càng kém, cũng không dám hỏi nhiều gì nữa, vòng vo đổi đề tài nói: “Vậy lần này Kỷ gia phái ai tới đây?”.
“Là con trai trưởng của Kỷ gia, Kỷ Xuyên.
Còn có tri phủ Chu đại nhân cùng đến.”.
“Tri phủ cũng đích thân tới sao…”.
Diệp Kết Mạn lẩm bẩm, trong lòng cũng không có gì bất ngờ.
Kỷ gia không chỉ giao thiệp với người ở thành Tô Châu, thậm chí còn quan hệ với người ở kinh thành, mà chuyện này nói vậy cũng có vô số người tham gia, một khi xử lý không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn.
“Đúng, bởi vì tình huống của Kỷ gia đặc biệt, vụ án này quan phủ rất coi trọng.
Hơn nữa Tri phủ đại nhân thành Tô Châu cũng có chút giao tình với Kỷ gia, nên tự mình đứng ra điều tra.
Bùi gia gần con sông xảy ra án mạng, đương nhiên không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.
Đợi bọn hắn điều tra hoàn tất, liền mời người tới trong phủ.”.
Nghe Thư nhi nói xong, Diệp Kết Mạn bỗng nhiên có chút thương cảm cho Kỷ Tây Vũ.
Ngậm thìa vàng chào đời, hưởng đủ vinh hoa phú quý, nhưng người đã chết cũng không thể sống lại, nữ tử hôm nay ngồi ở trước mặt mình, từ lâu đã biến thành vong hồn, tuy Kỷ gia được quan phủ coi trọng, cũng không có cách thay đổi kết cục này.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn khẽ thở dài, nói: “Đã tra ra đầu mối gì chưa?”.
Thư nhi lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm.
Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, Kỷ Tây Vũ sống ở thành Nam, không hiểu có chuyện gì mà mặc một thân nam trang chạy tới con sông gần thành Tây, không biết làm gì.”.
“Nam trang?”.
Diệp Kết Mạn lần đầu tiên nghe được người khác nói về chuyện Kỷ Tây Vũ chết ngày đó, nhất thời trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Thư Nhi gật đầu: “Có người nói hình như là từ Kỷ phủ lén chạy ra ngoài, ngay cả nha hoàn cũng không mang theo.
Tối hôm qua có người ở bờ sông phát hiện thi thể, có mấy người Bùi phủ chạy ra xem náo nhiệt, nghe nói trên người Kỷ tiểu thư còn có chút mùi rượu.
Người trên phố cũng đang suy đoán, là bởi vì Kỷ Tây Vũ không thích vị hôn phu kia, trong lòng đau khổ vì tình.”
“Đau khổ vì tình?”.
Một tiếng cười lạnh vang lên, Diệp Kết Mạn thoáng nhìn vẻ mặt Kỷ Tây Vũ khinh bỉ nghiêng đầu, mặt mày trong lúc đó rất xem thường, thoạt nhìn đối với mấy lời đồn đãi suy đoán đều không coi ra gì.
Nhớ tới lần trước thái độ của nàng đối với mình khi kể về những tin đồn đãi đều là trào phúng, nhất thời Diệp Kết Mạn không nghe vào tai những gì Thư nhi nói.
Đương nhiên là Thư nhi cũng không nhận ra.
Nàng chỉ là nghi ngờ nhìn tầm mắt Thiếu phu nhân, thỉnh thoảng lại rơi vào khoảng không trước mặt, thần sắc hơi biến ảo, cảm thấy có chút không giải thích được.
Bất quá nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Bây giờ Thiếu phu nhân đã vào Bùi gia rồi, khó tránh khỏi phải tiếp xúc với một vài chuyện, biết nhiều hơn một ít cũng tốt.
Nói đi cũng phải nói lại, cho dù là Kỷ gia hay là Hứa gia, thì ít nhiều cũng đều cùng có quan hệ qua lại với Bùi gia.
Bất quá Thiếu phu nhân nghìn vạn lần phải nhớ kỹ, người của Kỷ gia đều rất xảo quyệt, nghìn vạn lần không được trêu chọc.”.
Nghe được Thư nhi nói, thần sắc trên mặt Diệp Kết Mạn cứng đờ, ngực không khỏi thầm nghĩ trong phòng này không những còn một kẻ xảo quyệt, mà kẻ đó còn là một ma nữ, thật khó tin.
Vô luận nghĩ như thế nào, chuyện hoang đường này cũng không thoát khỏi có liên quan đến hôn sự khó hiểu kia.
Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn hướng Kỷ Tây Vũ liếc mắt, ý bảo mình hỏi xong.
Nhìn thấy Kỷ Tây Vũ không nói gì, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu về phía Thư nhi cười cười, vỗ vỗ bàn tay đặt tại trên vai của mình nói: “Ta đã biết.
Thời gian không còn sớm, ta phải tiếp tục sao chép số gia quy còn lại, ngươi về làm việc của ngươi đi.”.
Thư nhi nghe vậy liền nghe lời thu tay về: “Dạ, Thiếu phu nhân.
Nếu có gì phân phó cứ gọi nô tỳ.”.
Chờ cho Thư nhi rời khỏi, Diệp Kết Mạn mới quay đầu nhìn phía Kỷ Tây Vũ, nàng trù trừ một lát mới nói: “Ngươi…!rốt cuộc thì làm sao lại rơi xuống sông?”.
Kỷ Tây Vũ giương mí mắt, nhàn nhạt liếc Diệp Kết Mạn, đối phương từ chỗ ngồi đứng lên, cũng không trả lời câu hỏi của Diệp Kết Mạn mà chỉ nói: “Có một số việc, tốt nhất không cần biết nhiều.”.
Những gì Diệp Kết Mạn muốn nói bị ngăn lại, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, đơn giản không để ý tới nữa, nàng tiếp tục chấp bút, chuẩn bị sao chép gia quy.
Chuyện của Kỷ Tây Vũ, nàng cũng không suy nghĩ nhiều làm gì.
Nếu như đối phương không đề cập tới, nàng cũng đại khái đoán được, nếu đối phương mặc nam trang lén ra phủ, tất nhiên là để bảo mật, không nói với nàng cũng hợp tình hợp lý.
Bất quá…!
Diệp Kết Mạn đột nhiên nghĩ đến cái gì, động tác trên tay dừng lại, có chút nghi ngờ ngoáy đầu lại, nhìn Kỷ Tây Vũ đi tới cửa sổ đang khép kín nói: “Ta vẫn nghĩ ma chỉ xuất hiện vào ban đêm.”.
“Chuyện ngươi không biết còn có rất nhiều.”.
Kỷ Tây Vũ không quay đầu lại, chỉ là chắp tay sau lưng đứng thẳng, sau đó bỏ lại một câu: “Khi nào chưa xác định được ngươi có thật lòng nguyện ý giúp ta hay không, ngươi cũng đừng phí công hỏi cái này hỏi cái kia.”.
Thần sắc Diệp Kết Mạn nao nao, nàng mím môi, không có trả lời, một lát sau cúi đầu chậm rãi hạ bút xuống tờ giấy trắng, ngực lại có vài phần bùi ngùi nổi lên..