Đọc truyện Âm Dương Thần Thám – Chương 9: Triệu gia án (5)
“ Thế nào rồi? “ Dương Tiễn nhìn Triển Chiêu nhíu mày hỏi, chỉ thấy Triển Chiêu lắc đầu, chỉ chỉ vào vết máu đã khô ý chỉ Dương Tiễn nhìn.
Dương Tiễn theo ý hắn nhìn xuống, ngoài việc thấy vết máu có vẻ đã bị người dẫm lên tạo thành một vệt dài khoảng 10 cm thì cũng không nhìn ra điểm nào khác thường.
Vết máu ?!
Bỗng trong đầu Dương Tiễn lóe lên một ý tưởng, quay sang hỏi Triệu Vấn Hàn đang yên lặng đứng một bên “ Các ngươi phát hiện thấy xác chết là vào lúc nào? “
Triệu Vấn Hàn không nhìn ra gì khác lạ, nghi ghi hồ hồ nói “ Vào ngay hôm đạo sĩ đó đi, hôm đó liền có người thông báo có người chết… “
“ Chính là 7 ngày trước sao? “ Triển Chiêu xác định lại lần nữa.
“ Ân. “
“ Thời gian cụ thể ngươi còn nhớ không? “ Dương Tiễn hỏi chính xác hơn một chút.
Triệu Vấn Hàn nghĩ nghĩ, lắc đầu “ Ta không nhớ cho lắm, hay là để ta cho người hỏi xem? “
Dương Tiễn gật đầu, nói thêm “ Nhớ phải là người hôm đó phát hiện thi thể đầu tiên, gọi thêm mấy người đã có chạm qua xác chết nữa. “
Triệu Vấn Hàn gật đầu, gọi tiểu đồng bên cạnh đi gọi người. Chỉ một lát sau đã thấy tiểu đồng kia dẫn theo 6 người khác trở về.
Dương Tiễn quan sát 6 người này, cảm nhận đầu tiên là…. CMN toàn vai u bắp thịt !!!
Không phải Dương Tiễn có thành kiến gì với kiểu người vai u bắp thịt mà chỉ là hắn cảm thấy ghen tỵ thôi. Hắn cũng muốn có cơ bắp như vậy nhưng khổ nỗi dù cho hắn có làm gì, vận động tốt cỡ nào, cố gắng rèn luyện ra sao thì cả người vẫn cứ trắng trẻo thon thả, hoàn toàn không có một chút nam tính nào cả, việc này làm hắn một thời buồn bực không thôi, hắn cũng muốn có cơ bắp a, sáu múi a….
Sáu nam tử kia vừa bước vào liền nhận được ánh mắt ghen tỵ cùng phẫn hận từ Dương Tiễn, mồ hôi lạnh chảy ra, cảm thấy thực là áp lực mà, họ cũng đâu có làn gì sai a ???
Triệu Vấn Hàn cũng nhìn ra ánh nhìn bất thiện của Dương Tiễn, trong lòng bỗng nảy ra ý nghĩ, không phải nữ hài tử này có sở thích đặc biệt chứ? Ánh mắt đó là gì? Chỉ hận không thể đem mấy cái gia nhân nhà hắn ăn sống nuốt tươi đi?! Chẳng lẽ nhìn trúng gia nhân nhà hắn?
Triển Chiêu khẽ ho một tiếng ngăn lại sự thất lễ của ai đó. Dương Tiễn cũng rất biết điều dời ánh mắt đi, nhưng thoang thoảng cũng sẽ lại đưa mắt sang nhìn mấy người này vài cái.
Cuối cùng không chịu được ánh mắt thân ái của Dương Tiễn, một gia nhân trong đó lên tiếng hỏi “ Cái kia… Thiếu gia, người gọi chúng ta đến đây có việc gì cần giao sao? “
Triệu Vấn Hàn bị hỏi đến liền rời khỏi suy nghĩ không mấy trong sáng của mình, ho nhẹ lấy lại tinh thần, hướng Triển Chiêu nói “ Người đã gọi đến, Triển đại nhân cứ tự nhiên. “
Triển Chiêu gật đầu, nghiêm túc hỏi cung “ Ai trong các ngươi là người phát hiện ra xác chết? “
“ Là nô tài… “ Một giọng nói nho nhỏ vang lên, một nam tử mặt chữ điền e dè bước ra.
“ Ngươi tên gì? “
“ Nô tài tên là A Tam… “
“ Tốt lắm. A Tam, ta hỏi ngươi mấy vấn đề được không? “ Triển Chiêu giọng điệu nhẹ nhàng, cho người khác cảm giác nói chuyện với hắn thật thoải mái như gió mùa xuân.
A Tam gật đầu như cái trống bỏn.
“ Ngươi phát hiện ra xác chết khi nào? “
“ Cái này… là khoảng vào giờ Hợi… “
“ Sao ngươi lại tới viện tử này? “
“… Thực ra đêm đó nô tài đang ngủ thì chợt tỉnh giấc, bỗng ngửi thấy một mùi rất lạ, không hiểu sao chân lại tự nhiên bước tới đây… Rồi khi tới thì lại nghe thấy mùi máu, nghĩ là có chuyện nên mới lần theo mùi máu vào phòng, ai ngờ lại thấy trong đó có ba người máu chảy đầm đìa, sợ quá nên liền chạy về báo cho quản gia. “
Dương Tiễn nghe A Tam nói xong mày chợt hơi nhíu, tuy nhiên không có ai phát hiện.
Triển Chiêu lại tiếp tục hỏi “ Mấy cái thi thể kia các ngươi đem đi đâu rồi? “
“ Bọn nô tài nghĩ đây cũng không phải chuyện gì to tát lắm nên đã đem đi chôn rồi. “
Đã chôn? Vậy thì rất khó xác định thời gian tử vong chính xác…
Dương Tiễn và Triển Chiêu không hẹn mà cùng suy nghĩ.
Cuối cùng hỏi thêm vài câu đại loại không quan trọng lắm Triển Chiêu mới cho bọn họ lui ra, sau đó nhờ Triệu Vấn Hàn sai người đào mấy thi thể đó lên đưa về Khai Phong phủ, cuối cùng lại đi tới chỗ giếng nước xem xét qua rồi mới hội họp với bọn Trương Long Triệu Hổ hồi phủ.