[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 48


Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 48

Dạo này vừa bận vừa lười, bỏ quên bộ này lâu quá rồi, nay lên phủi bụi nốt.

Cảm ơn bạn Tình Trần đã giúp mình edit nốt 4 chương cuối của bộ này

– —————————————–

Chương 48

1.

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kị.

Nay kị khấu thần.

– ———————————-

“Đã lâu không gặp.”

Nàng phất phất tay với bọn họ. Dung mạo vẫn không thay đổi, áo hồng quần dài, giơ tay nhấc chân đều đượm vẻ ngây thơ khả ái riêng biệt của thiếu nữ, nhưng trên cổ tay lại đeo một chiếc vòng tay hình con rắn màu đen tuyền, kiểu dáng cũ kỹ, nom có vẻ vô cùng đột ngột trên cổ tay trắng nõn.

Tiểu Dực kinh ngạc nói: “Sao lại…”

Là chính tay cậu đã mai táng sư tỷ, thậm chí bàn tay cậu còn nhớ kỹ cảm giác ấm áp mịn màng khi nhét ruột kia. Thế mà đóa hoa hạnh vốn nên tàn lụi hôm nay lại xuất hiện một cách sinh động trước mắt.

“Ta không chết khiến các ngươi thất vọng rồi sao?” Nàng cười khanh khách, ánh mắt lại vẫn nhìn Đại Thiên Cẩu: “Sư phụ, người nói đi, con không chết khiến người thất vọng lắm sao?”

Đôi mắt lạnh như băng của Đại Thiên Cẩu không hề có chút gợn sóng nào: “Là ngươi mật báo cho thôn dân.”

“Đúng thế, là con.” Thiếu nữ thoải mái thừa nhận, nàng liếc nhìn thi thể tàn tạ không chịu nổi ở cách đó không xa.

Tử trạng tương tự như mình, nàng bỗng nghĩ đến, trong lòng cũng khó tránh khỏi việc nảy sinh chút dao động. Nhưng khi nghĩ đến việc bản thân bị viết trên Dụ Điển cả đời, chút không nỡ vừa dâng lên cũng bị nhấn chìm toàn bộ: “Dù ta không nói thì hắn cũng sẽ chết ở chỗ này. Tương tự thế, dù các người không giúp hắn, hắn cũng sẽ dùng hết sức để chạy trốn đến đây, rồi lại bị thôn dân giết chết.”

Cuối cùng thiếu nữ giễu cợt một câu: “Đây chính là mệnh của hắn. Không ai có thể cãi lại số phận mà thần linh đã an bài cho con người, hắn không thể, ta cũng không thể.”


Nghe vậy, Đại Thiên Cẩu trầm mặc trong chốc lát rồi mở miệng hỏi: “Có ý gì?”

Thiếu nữ mỉm cười, trong ánh mắt đã có ý sát phạt: “Có ý gì à… Đi hỏi Yêu Hồ một chút đi, không phải hắn đã sớm đoán được ư?”

2.

Từng câu thốt ra từ miệng thiếu nữ đều là tru tâm. Sắc mặt Yêu Hồ trắng bệch, y cảm thấy mồ hôi lạnh đang trượt xuống sau lưng mình, trái tim như đang tuột xuống, nhưng lại đập dồn dập, thật giống như từng tiếng đập thình thịch thình thịch đều có thể nghe rõ.

Mắt y nhìn đăm đăm cố sắp xếp từ ngữ để mình không có vẻ hoang mang rối loạn: “Sao ngươi biết suy nghĩ trong lòng của tiểu sinh?”

Ánh mắt Đại Thiên Cẩu rơi lên người Yêu Hồ. Sống lưng của tiểu hồ ly thẳng tắp, nhưng đôi vai lại không kìm được mà run rẩy. Hắn đau lòng nhìn người mình yêu, cổ họng đắng chát, nhưng không rõ nguyên do, chỉ có thể yên lặng bảo vệ Yêu Hồ dưới cánh chim của mình.

Lúc này, chiếc vòng rắn trên cổ tay thiếu nữ lóe lên ánh sáng xanh lục yếu ớt, con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay bỗng nhiên sống lại thè chiếc lưỡi đen ngòm. Thiếu nữ ngồi xổm xuống để con rắn nhỏ kia chầm chậm bò xuống đất.

Lại thấy con rắn kia bò trên mặt đất vài vòng, sau đó biến thành một nam tử tóc đen mắt xanh xuất hiện trước mặt mọi người, nói với Yêu Hồ: “Bởi vì ngươi từng nghĩ sẽ giết Đại Thiên Cẩu.”

“Bát Đại Kỳ Xà!” Tiểu Dực kinh ngạc hô lên, tình cảnh trước mắt khiến thiếu niên quá mức khiếp sợ. Cậu không rõ tại sao vị sư tỷ cải tử hoàn sinh của mình lại phải cấu kết với tên Bát Đại Kỳ Xà đã giết mình, cũng không cách nào nghĩ ra câu nói của Bát Đại Kỳ Xà rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Cái gì gọi là Yêu Hồ từng muốn giết Đại Thiên Cẩu?

Tiểu Dực nhìn Yêu Hồ sau đôi cánh của sư phụ, trông chờ tiểu hồ ly có thể biện giải. Nhưng Yêu Hồ chỉ mím chặt môi, cúi đầu không nói được một lời.

Thoạt nhìn giống như bị nói trúng tâm sự.

Thấy Yêu Hồ không mở miệng, Bát Đại Kỳ Xà cũng không giục, chỉ chậm rãi nói: “Ngươi đưa hắn đến Vô Tướng Giản, không phải hận năm đó hắn bỏ rơi người không để ý, mà chỉ bởi vì ngươi không muốn chết.”

3.

“Thật đáng tiếc,” nam tử tóc đen thè chiếc lưỡi rắn ra: “Ta vốn tưởng rằng ngươi có thể thật sự giết Đại Thiên Cẩu, nên mới thúc đẩy ngươi, lại còn tặng lễ riêng nữa. Ngờ đâu đến lúc ngươi lại đổi ý, lại có thể không sợ chết nữa.”

Nghe Bát Kỳ Đại Xà nói xong, Yêu Hồ ngẩng phắt đầu lên: “Con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ kia là ngươi biến ra?!”


Y vĩnh viễn không thể quên lúc ở Vô Tướng Giản, một con ma vật bỗng nhiên xuất hiện, mà chỉ mình Yêu Hồ có thể nhìn thấy tướng mạo xấu xí vặn vẹo của nó, lại còn giống mình nữa.

“Hà tất phải nói mình như vậy? Rõ ràng trên Dụ Điển đã ghi lại, ngươi bị ném đá mà chết, chẳng qua ta chỉ cho ngươi sớm thấy kết cục của mình mà thôi.”

Bát Đại Kỳ Xà giễu cợt một câu, lại ngâm nga bài xướng từ “Đại viên mãn”: “Nếu nói thì hóa ra là phong lưu sát, có điều vẫn là đạo trời mà thôi. Muôn hồng nghìn tía, ráng mây hồng không ngớt, đều hóa hoa bồ đề phía Tây.”

“Bài từ này đã đã đọc cho ngươi rất nhiều lần, ngươi lại lại khăng khăng hồ đồ ngu xuẩn, Đại Thiên Cẩu khiến ngươi luyến tiếc thế sao?”

Lúc đang nói, vô số lông vũ màu đen hóa thành lưỡi dao ào tới, xuyên rừng cắt lá, ầm vang không ngừng bên tai, trong nháy mắt gió mây biến ảo, đất trời âm u.

Từ đầu đến cuối Bát Kỳ Đại Xà vẫn duy trì nụ cười. Gã đứng tại chỗ thờ ơ với vũ nhận ào ạt đang đâm về phía mình, giống như đã đoán được Đại Thiên Cẩu sẽ không động đến mình.

Đôi môi mỏng của Đại Thiên Cẩu mím thành một đường, cuồng phong thổi rối mái tóc của hắn, Đại Thiên Cẩu ngắt lời: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bát Kỳ Đại Xà lười biếng ngáp một cái, không nhanh không chậm đáp: “Không phải ngươi vẫn muốn biết là ai đã giải trừ phong ấn cho ta tỉnh lại sao?”

“Là thần minh đại nhân trên trời.”

4.

Tam giới lục đạo, khó thành thần nhất, chính là yêu.

Yêu quái chính là sinh linh cỏ cây, nhân tâm hóa hình, nguyên thân muốn hóa thành thì khó mà được yên tĩnh.

Vì thế yêu quái muốn thành thần tất phải lịch khổ cứu thế, phải trải qua nỗi khổ thế gian, cứu giúp chúng sinh; trảm tình đoạn dục, lục căn thanh tịnh.

Mấy câu nói đó rất nhiều năm trước Tam Vĩ Hồ đã nói qua, nhưng hai người không để trong lòng. Khi nói đến đó, Đại Thiên Cẩu phản ứng nhanh nhất, đã lĩnh ngộ thấu triệt được, nhưng đến khi thật sự gặp, lại là Yêu Hồ đem lòng sinh nghi trước.

Việc đời khó liệu, đại khái cũng chỉ thế thôi.


Đại Thiên Cẩu thành thần là ý của ông trời, từ nhỏ hắn đã gánh vác trách nhiệm độ thế, cũng đã chú định con đường thành thần từ nhỏ.

Hắn tựa như hạt giống được chúng thần linh cẩn thẩn tỉ mỉ vun xới, đương nhiên ông trời sẽ muốn tưới nước bón phân cho hắn, khiến hắn nở hoa kết trái. Vì thế mà thần minh lại an bài một hồi hạo kiếp ở nhân gian vốn nên yên bình.

Nhưng mà, chỉ cứu thế thôi còn chưa đủ, quy tắc mấu chốt còn lại của thành thần chính là lục căn thanh tịnh. Vì thế Yêu Hồ đã mơ hồ suy đoán được một khắc Đại Thiên Cẩu thành thần kia, y cũng hiểu cái chết của mình sẽ đến.

Mỗi lần ôm nhau triền miên, đều là đang giao hoan với tử thần.

Y để Đại Thiên Cẩu đến Vô Tướng Giản, quả thật là có động sát tâm.

Về phần sau đó, kẻ giết người lại tự nguyện trở thành người bị giết, chỉ có thể nói một câu tình ái bắt đầu, chỉ đành hết cách, chẳng oán được ai.

Chỉ là số mệnh thế tới hung hăng, khiến người muốn tránh cũng không được,

Mọi người cứ thế bị sắp xếp vào một màn kịch thanh thế thật lớn. Ngươi vì cuộc sống của mình mà phấn đấu, nhưng không ngờ cuộc đời của mình, khổ đau mừng vui ở nhân gian chẳng qua đều chỉ để trải đường cho một người.

Bát Kỳ Xà gây họa, là vì cứu thế; Yêu Hồ phải chết đi, là để trảm tình.

Thần minh ghi chép mọi thứ lên hai cuốn sách gọi là Dụ Điển, dự định lưu lại cho hậu thế để ca ngợi công đức của Đại Thiên Cẩu, bên trong chủ yếu viết về con đường quang vinh suốt đời của hắn. Về phần bọn Yêu Hồ thì chẳng qua chỉ là vài nét bút sơ lược. Bát Kỳ Đại Xà và Seimei mỗi bên giữ một bản.

Cuối cùng Đại Thiên Cẩu công thành danh toại vũ hóa thành tiên. Nhiều người vô duyên vô cớ chết trong vở hài kịch này, nhưng trong dòng lũ thời gian, rất nhiều người uổng mạng thậm chí đến khi chết cũng không biết rằng mình dùng tính mạng để thành toàn cho Đại Thiên Cẩu.

Hắn lưu lạc thời gian, hắn cô độc thành thần.

Thì ra đây mới thật sự là “Đại viên mãn”.

5.

Cuồng phong bỗng nhiên dừng lại, nhưng sắc trời vẫn âm u như cũ, bầu trời như muốn rơi xuống.

“Sư phụ, con vốn không hận người.” Thiếu nữ vẫn không hề mở miệng kể từ khi Bát Kỳ Đại Xà hiện thân, bỗng nhiên nói.

“Bát Kỳ Đại Xà thức tỉnh con trong mộ phần, lại nói cho con biết, có lẽ vì thần minh cần người một lần nhận nỗi đau chôn cất đồ đệ, nên cha mẹ con mới như vậy, con mới có thể theo người làm đồ đệ.” Trên mặt nàng tuôn hai hàng lệ, giọng điệu cũng run rẩy: “Con từng cho rằng, phải chịu đựng… Chỉ cần con chịu đựng được là luôn có thể được hạnh phúc.”

“Từ nhỏ con đã không biết hạnh phúc là cái gì, thế nên chỉ có thể đọc những thoại bản kia, thấy hạnh phúc trong sách, thấy những người vui vẻ, để rồi ngây thơ bắt chước bọn họ thành kính mong đợi. Nhưng mãi đến khi chết, con mới biết được hóa ra những lời khổ tận cam lai đều là giả dối!”

Tâm tình của nàng hết sức kích động, vẻ mặt cũng dữ tợn. Nàng chỉ vào Đại Thiên Cẩu, nói: “Người bảo con sao không hận người được cơ chứ?!”


Đại Thiên Cẩu vẫn luôn kiêu ngạo cảm thấy ngực mình như một bị tảng đá lớn đè nặng, rất nhiều cảm xúc tựa như lá rụng bay loạn trong gió. Hắn tiện tay nắm chặt lấy, chiếc lá trong lòng bàn tay được đặt tên là áy náy và đau lòng, còn cả nỗi tức giận khó nói rõ, nhưng không biết phát tiết từ đâu, chỉ có thể dồn dập nhét toàn bộ vào trong lòng, cảm thấy trái tim sắp nổ tung. Lần đầu tiên hắn hiểu được hàm nghĩa của từ bơ vơ, thậm chí hắn còn không dám đặt câu hỏi, sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến Yêu Hồ, hoặc là sinh tử của những người vô tội khác.

Bỗng nhiên, có một bàn tay nhẹ nhàng tới gần nhéo nhéo vào lòng bàn tay Đại Thiên Cẩu.

Đó là ám hiệu ngầm từ hồi còn bé hay chơi đùa của họ, dùng để nói cho người kia biết: Ta sẽ giúp ngươi.

Tay áo rộng che tay hai tay đang nắm chặt của hai người. Yêu Hồ đứng sóng vai với Đại Thiên Cẩu, hỏi: “Chuyện này còn bao nhiêu người biết được?”

Bát Đại Kỳ Xà giơ ngón tay tính toán: “Ngoại trừ chúng ta thì cũng chỉ có Âm Dương Sư và Hồ tộc biết mà thôi.”

Yêu Hồ chần chừ: “Seimei bảo để chúng ta tới lấy một miếng xương người…”

“Đó là tin tức giả ta thả ra.” Bát Đại Kỳ Xà thoải mái thừa nhận: “Để dẫn các ngươi đến đây. Gã Âm Dương Sư kia thật sự cho rằng một miếng xương người có thể thay đổi được số phận đã định trên Dụ Điển, thật sự quá ngu xuẩn.”

Bát Kỳ Đại Xà đã nói đúng như trong dự liệu của Yêu Hồ. Y biến trở về dáng vẻ quần là áo lượt bất cần đời như trước, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu số phận không cách nào thay đổi được, thế mục đích ngươi tìm đến chúng ta là gì?”

6.

Đôi môi tái nhợt của Bát Đại Kỳ Xà thè lưỡi rắn màu đen ra, phát ra tiếng “Xì xì: “Ta tới giao dịch với các ngươi.”

“Nhất định ngươi không hi vọng con hồ ly này chết đi nhỉ.” Lời này nói với Đại Thiên Cẩu, hình như Bát Đại Kỳ Xà đã nắm chắc phần thắng: “Chúng ta trao đổi đi, chỉ cần ngươi không giết ta, Yêu Hồ cũng sẽ không chết.”

Đại Thiên Cẩu bỗng mở miệng: “Tại sao?”

Bát Đại Kỳ Xà quệt khóe miệng: “Vì trong Dụ Điển viết, biện pháp giết chết ta chỉ có một, đó là để Yêu Hồ dùng bí bảo của Hồ tộc đưa vào động Vĩnh Húc, sau đó động Vĩnh Húc sẽ vang lên một tiếng nổ…”

Bát Đại Kỳ Xà cười toe toét: “Hắn sẽ bị cự thạch đập chết tươi.”

Yêu Hồ lại nghĩ đến quái vật tứ chi vặn vẹo kia, nhịn không được mà rùng mình một cái, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Dù ngươi không giết người, chỉ muốn Bát Đại Kỳ Xà hiện thế, nhưng như vậy nhân gian tất có đại họa.”

“Không sai, đây chính là vấn đề các ngươi cần lựa chọn. Có điều thứ cho ta nói thẳng, nhân gian thế này…” Gã dừng lại một chút, cảnh tự giết lẫn nhau bên cạnh đã kết thúc, thi thể chất chồng như núi, chẳng còn ai sống sót, “Không cứu cũng được.”

Trong rừng bỗng phun ra rất nhiều khói trắng che khuất thân hình của Bát Đại Kỳ Xà và thiếu nữ đi. Đợi khi sương mù tan hết, trên mặt đất chỉ còn lại bụi bặm.

Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu liếc nhìn nhau. Hai người đi theo con đường xuống núi, đến nơi có người ở, mới phát hiện đất trời đã trắng xóa.

Nhân gian đổ trận tuyết lớn đầu tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.