[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 44


Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 44

Đệ tứ thập tứ thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ treo cổ.

– —————————–

Núi sâu đã vào thu, hạnh kim phong hồng, sương mù dày đặc

Ba người đi trên một con đường nhỏ uốn lượn, chỉ có tiếng bước chân đạp trên lá rụng làm bạn, bởi vì đêm qua không được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt Yêu Hồ cực kì kém, động chút là xù lông, dọc đường đi nhìn cái gì cũng thấy không thuận mắt — chủ yếu là nhìn Đại Thiên Cẩu không thuận mắt, hận không thể ở nơi rừng sâu núi thẳm bóp chết xong vứt xác luôn.

Tiểu Dực nhìn trộm Yêu Hồ, mặc dù không biết lý do nhưng cũng không dám trêu chọc hồ ly đang xù lông, chỉ biết cắm đầu mà đi.

Bọn họ đã ở khu rừng này được nửa ngày, khoảng cách tới địa điểm được đánh dấu cũng càng lúc càng ngắn, thế nhưng nơi này hoang tàn vắng vẻ, những cây gỗ sam che khuất ánh sáng mặt trời, càng tăng thêm không khí quỷ quái.

Lại đi thêm vài dặm nữa, Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên mở miệng nói: “Mới nãy đã đi qua đoạn đường này rồi.”

Yêu Hồ nhìn khắp bốn phía, phát hiện đúng là nhìn có vẻ hơi quen, nhưng ngoài miệng vẫn còn cố tranh cãi với Đại Thiên Cẩu: “Trên núi này đều là cây, đi đến chỗ nào mà chẳng giống nhau.”

Tiểu Dực bất an nhìn mũi chân, dè dặt nói ra phỏng đoán của mình: “Chẳng lẽ người nọ chôn xương dưới đất?”

Đại Thiên Cẩu gật đầu: “Có lẽ có khả năng này.”


– Chỗ này rộng như vậy, chẳng lẽ phải đào hết lên xem? – Yêu Hồ cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ xem thường đá đá đống lá rụng dưới chân, lá khô vàng giống như những cánh bướm sắp tàn, nhẹ nhàng bay lên, lại rơi xuống đất

Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ như vậy, chỉ thấy buồn cười, nói: “Ngươi hẹp hòi như vậy?”

Hồ ly đang xù lông chỉ có thể vuốt cho thuận, sao có thể vuốt ngược?*

(Ý là hồ ly đang tức giận chỉ được dỗ dành, không được trêu chọc)

Yêu Hồ giận mà không có chỗ trút, đang định cãi lại, bất chợt ngưng bặt, cùng Đại Thiên Cẩu nhìn về phía đông của khu rừng, vẻ mặt cảnh giác

– Hai người làm sao vậy? – Tiểu Dực nghi hoặc hỏi

Đại Thiên Cẩu lạnh lùng nói: “Có người đến.”

2

Yêu Hồ là người đầu tiên phản ứng, sắc mặt hơi hòa hoãn lại: “Bất kể thế nào, cũng là xông về phía chúng ta”

– Giờ không giận dỗi nữa? – Đại Thiên Cẩu lại gần Yêu Hồ, đẩy người ra phía sau bảo vệ, dù bận vẫn ung dung hỏi

Yêu Hồ đẩy Đại Thiên Cẩu một cái, hai người kề vai đứng cạnh nhau: “Tiểu sinh chẳng thèm giận dỗi với ngươi”

Tiểu Dực đứng ở bên cạnh hai người, cảm thấy mình ở đây có hơi thừa.


Tiếng bước chân đã lại gần, nặng nề mà gấp gáp. Tiểu Dực dường như còn có thể nghe được tiếng thở dốc hổn hển cùng tiếng tim đập như sấm của đối phương, chỉ thấy một nam nhân mặc áo lam lảo đảo chạy tới từ trong rừng, xương gò má nhô cao, mắt tam bạch*, khuôn mặt tái nhợt đáng sợ, khi nhìn thấy thiếu niên từ phía xa thì sửng sốt, sau đấy lại tiếp tục vội vàng đi nhanh tới chỗ Tiểu Dực

(*Mắt tam bạch: Đôi mắt có phần tròng trắng lộ ra giữa tròng đen và mi mắt. Người có mắt tam bạch thường là người chết hoặc người sắp chết, nếu là người khỏe mạnh thì cũng chết yểu hoặc gặp nhiều kiếp nạn)

– Đứa nhỏ, cho ta mượn một sợi dây

– Cái gì?

– Ta nói, cho ta mượn một sợi dây dùng để treo cổ

– Ta… – Tiểu Dực bị đoạn đối thoại thần kinh của nam nhân làm cho luống cuống, quay sang xin giúp đỡ từ Đại Thiên Cẩu bên cạnh – Sư phụ…

– Sư phụ? – Nam nhân quay sang nhìn hướng Đại Thiên Cẩu đứng, gãi gãi ót – Sư phụ ngươi ở đâu?

Nghe vậy, Yêu Hồ đi tới trước mặt nam nhân, quơ quơ tay trước mắt hắn, cặp mắt hầu như không còn sinh khí giống như người chết kia cũng không hề nổi sóng vì động tác của y, Yêu Hồ ngạc nhiên nói: “Đại Thiên Cẩu, hắn không nhìn thấy chúng ta”

Nghe xong lời Yêu Hồ, Tiểu Dực càng cảm thấy sợ, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta không có dây…”

– Ai, không nói sớm, làm lỡ thời gian ta đi tìm chết!

Người nọ vô cùng ảo não, nhìn qua phía sau, tự nói với mình: “Không kịp nữa, bọn họ sắp đuổi tới rồi”


Tiểu Dực vừa định hỏi là ai đuổi theo hắn, lại thấy nam nhân hít sâu một hơi, sau đó hướng về phía một cây sam thô to cách đó không xa, trán đập mạnh vào thân cây, cả đầu đầy máu

Máu từ cằm hắn chảy xuống, nhuộm đỏ vạt áo trắng như tuyết của hắn, nam nhân buông thõng vai lưng, lảo đảo bước về trước hai bước rồi cứng đờ ngã xuống đất, bất tỉnh

Tiểu Dực kêu lên sợ hãi: “Sư phụ, hắn chết rồi!

– Hắn đã chết từ sớm rồi – Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên mở miệng – Đại khái là một loại phược linh của nơi này*, cho nên không nhìn thấy chúng ta, nhưng có thể nói chuyện cùng một bán yêu như ngươi

(Phược linh: linh hồn người chết bởi vì oán khí hay chấp niệm quá nặng, không thể rời khỏi một nơi)

– Nhưng mà… – Thiếu niên muốn nói lại thôi

Yêu Hồ rút cây quạt bên hông ra phe phẩy trong không khí như muốn xua đi mùi máu tanh bên mũi, bỗng nhiên cười nói:

– Lại có người tới, còn không chỉ là một người

3

Lần này Đại Thiên Cẩu sử dụng một ấn chú ẩn thân, giấu đi ba người

Bọn họ đứng cách nam nhân không xa, nhìn thấy một đám người vội vã chạy tới, bọn họ mặc áo ngắn vải thô, nam nữ đều có, đều là trang phục của nông dân, tay cầm nông cụ lưỡi hái đinh ba các loại. Một nông phu da ngăm đen, mắt ti hí nhìn trái nhìn phải, tinh mắt nhìn thấy nam nhân ngã dưới đất: “Hắn ở đằng kia!”

Mọi người nhao nhao chạy tới, tạo thành một vòng tròn quây quanh nam nhân, mồm năm miệng mười nói: “Nhanh, mau mang hắn về! Kẻo hắn lại chạy mất”

Một giọng khàn khàn nói: “Lần này phải trói hắn lại mới tốt”

Một giọng nữ bén nhọn mắng: “Nếu không phải do các ngươi mải mê uống rượu, hắn có thể chạy mất sao?!”


Một giọng hung ác trầm đục nặng nề quát: “Đừng có ồn ào, mau mang hắn về, ngày kia chính là thời điểm tế thần rồi”

Hai nam nhân xắn tay áo khiêng người đi, đoàn người vừa nhao nhao nói chuyện vừa đi về hướng đông, trên mặt còn tươi cười, giống như đây là một lần đi săn đại thắng, ai cũng bắt được con mồi mình muốn

Đại Thiên Cẩu dùng ánh mắt hỏi Yêu Hồ, Yêu Hồ gật đầu nói: “Cùng đi theo xem thế nào”

Bởi vì ba người có ấn chú ẩn thân, cho nên cứ tùy tiện đi theo phía sau đám người, đi một lúc lâu trong khu rừng u ám rậm rạp, rốt cuộc cũng nhìn thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ sơn cốc phía trước, thầm hiểu nơi đó chính là thôn xóm của đám người kia rồi

Vào trong thôn, trước mắt là ruộng lúa vàng óng ánh, mấy đứa trẻ tóc trái đào chơi đùa, nông phụ đã nấu xong cơm tối đứng dưới ánh hoàng hôn nghênh đón người thân trở về, thấy bọn họ khiêng nam tử đầu đầy máu trở về liền vui vẻ nhao nhao cười

Đám người đi tới một gian phòng chứa củi cũ nát, đẩy cánh cửa vừa dầy vừa nặng quẳng nam nhân áo lam vào, lại tìm một sợi dây trói lại hai tay hắn ra sau, lúc này mới yên tâm ra ngoài, khóa lại cánh cửa nặng nề.

Ba người nhân lúc thôn dân đi lấy dây trói chạy vào phòng, lúc này cửa phòng đã bị khoá, phòng chứa củi cũng không có cửa sổ, trong phòng thoảng mùi ẩm mốc, chỉ có một cái bàn, một cái nệm bông rách nát trải trên đất

Yêu Hồ nhíu mày, thấy trên bàn có một cái giá nến, động ngón tay dùng yêu lực đốt cháy bấc đèn

Tiểu Dực ngồi xuống bên người nam nhân, đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn: “Sư phụ, không phải người nói hắn đã chết sao? Vì sao hắn còn đang thở? Đám người kia vì sao có thể nhìn thấy hắn?”

– Hắn không giống các phược linh khác, lúc còn sống phải oan uổng bỏ mạng, oán khí quá nặng, cho nên sau khi chết liên tiếp liên tiếp lặp lại cảnh tượng lúc còn sống, những thôn dân ngươi vừa mới thấy lúc nãy, kì thực cũng chỉ là những cảnh tượng cũ mà thôi

Tiểu Dực nửa hiểu nửa không đáp lại một tiếng, mà lúc này nam nhân mới chậm chạp tỉnh lại, đầu tiên là cười khổ nhìn gian phòng chứa củi quen thuộc trước mắt, sau đó mới thấy thiếu niên đang ngồi bên cạnh, kinh ngạc nói: “Vì sao ngươi lại ở đây? Cũng bị bọn họ bắt được mang tới sao?”

Tiểu Dực nhìn thoáng qua Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu, ấp úng trả lời.

Nam nhân thấp giọng chửi một tiếng, muốn nói với Tiểu Dực cái gì đó, lại bị thiếu niên ngắt lời trước: “Tại sao bọn họ lại bắt ngươi? Ta… ta nghe bọn họ nói, ngày kia là thời điểm tế thần, đó là ý gì?”

Nam nhân thở dài một tiếng, nhìn ánh nến yếu ớt trên bàn, chậm rãi kể lại


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.