[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 35


Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 35

Đệ tam thập ngũ thoại

1

Non sông không thay đổi, phàm trần như trước.

Non sông là non sông của hắn, phàm trần là phàm trần không phải của ngươi

– ———————————

Bình phong chớm lạnh*, sao có thể so được với ân ái ấm áp dưới trướng mạn phù dung

(Bình phong chớm lạnh: Gốc là “Ngân bình vi hàn”, một câu trong bài thơ Thanh bình nhạc kỳ 2 của Án Thù, thời Bắc Tống, ý chỉ cảm giác lạnh lẽo cô độc thê lương)

Lăn lộn một hồi như vậy, gần tới chạng vạng tối hai người mới chậm chạp xuống giường, lúc này cả xương sống thắt lưng lẫn đầu gối của Yêu Hồ đã mềm nhũn, lại nhìn thấy cảnh náo nhiệt bên ngoài, hai tai hồ ly dựng lên, nghe tiếng lanh canh lanh canh bên kia đường, bắt đầu vào khúc kịch cao trào, y liền ồn ào kêu muốn ra ngoài đi dạo

Đại Thiên Cẩu nhìn thấy một đoạn bắp chân trắng như ngọc lộ ra bên ngoài lớp áo ngủ bằng gấm còn lưu lại dấu vết phóng túng, hối hận lúc đó động tác của mình quá mức thô bạo, chỉ hận không thể đào hết tâm can trao cho hồ ly, lúc này nghe thấy y nói, tất nhiên mọi chuyện đều chiều ý y.

Sau đó hắn hầu hạ Yêu Hồ mặc y phục, đi giày, cột mái tóc trắng bạc của y lên, lại như làm ảo thuật mà lấy ra một chiếc mặt nạ che trên mặt Yêu Hồ. Yêu Hồ dưới mặt nạ cảm thấy không quen lắm trừng mắt nhìn, định tháo xuống, nhưng vừa đưa tay lên đã bị bàn tay ấm áp của Đại Thiên Cẩu nắm chặt lấy

Bên tai là giọng nói thanh lãnh của người nọ: “Mặt nạ này, ngươi không được tháo xuống”

Yêu Hồ vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi lại: “Tiểu sinh không được tháo, thì ai mới được tháo?”

– Người mệnh định của ngươi – Đại Thiên Cẩu nhẹ giọng đáp, vừa dứt lời, trái lại lại tự đem mặt nạ gỡ xuống – Chỉ có ta mới có thể tháo


Yêu Hồ bất chợt đỏ bừng mặt, nhỏ giọng mắng một câu “Không biết xấu hổ”, đứng dậy giả bộ như đang nhìn ngoài cửa sổ, tới lúc cảm giác nóng bừng trên mặt dần dần rút đi mới xoay người giục: “Còn không đi nữa là chợ sẽ tan đấy”

Đại Thiên Cẩu cố tình trêu y, lại nói: “Nếu ngươi không thích thì trả cho ta cũng được”

Hai tai hồ ly vừa trắng vừa dài của y run run, Yêu Hồ trầm mặc một lát, giằng lấy mặt nạ trên tay Đại Thiên Cẩu đeo lên hẳn hoi, sau đó nghênh ngang xoay một vòng trước mặt hắn: “Sao có chuyện đồ đã tặng người ta rồi còn lấy lại được. Ngươi đã cho rồi thì đương nhiên món đồ này thuộc về tiểu sinh”

Dứt lời, liền đi luôn không thèm ngoái đầu, giống như rất sợ Đại Thiên Cẩu lấy lại mặt nạ vậy.

Đại Thiên Cẩu bật cười, cũng nhanh chân đuổi theo tiểu hồ ly đi đằng trước: “Vậy thì, chỉ có thể để mình ta giúp ngươi tháo mặt nạ xuống rồi”

Yêu Hồ không phục trừng mắt nhìn đại yêu không cần mặt mũi nào đó, đưa tay chạm lên tấm mặt nạ “Chỉ có người mệnh định mới có thể tháo xuống” trên mặt, đầu ngón tay chạm vào một mảnh lạnh lẽo, rồi dần dần trở nên ấm áp, thật giống noãn ngọc.

Y chỉ nghĩ tới chất liệu của mặt nạ, lại quên mất lên tiếng phản bác

– — Như thế, ngược lại thật giống như thừa nhận Đại Thiên Cẩu là người mệnh định của y vậy

2

Bên cạnh Cát Nguyên phố xá sầm uất, còn đúng dịp có hỉ sự, dựng một cái sân khấu ở đó

Yêu Hồ thích nhất là xem diễn kịch hát hí khúc về chiến trận, thấy biển người đông đúc chen chúc, lại không thích Đại Thiên Cẩu bước đi quá chậm, cũng không để ý những thứ khác nữa, nắm tay Đại Thiên Cẩu kéo hắn chạy tới hướng sân khấu.

Hắc vũ đại yêu cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, mặt hơi thay đổi, khóe miệng cong lên, vẻ mặt vô cùng kì quái.


Việc cưới hỏi đều thịnh hành xướng vài khúc kịch viên mãn, cho náo nhiệt là chủ yếu, gọi là náo nhiệt đơn giản chính là có âm thanh vang dội của trận chiến lớn. Vì thế, gánh hát cố hết sức khua chiêng gõ trống, đào hát cũng xướng giọng ngân dài, khán giả dưới đài cũng không rảnh rỗi, tán gẫu chuyện nhà cửa hay tụ lại đánh vài ván bạc nhỏ, ngay cả tiếng cắn hạt dưa cũng trở nên vô cùng ồn ào.

Ngày hôm nay người diễn là một danh giác nhi*, lại còn là một vở diễn mới, nên hiếm hoi mới thấy người người đổ xô ra đường thế này, bốn phía xung quanh ba tầng trong ba tầng ngoài đều toàn là người. Yêu Hồ dẫn Đại Thiên Cẩu tới một tiệm trà gần đó, gọi chút đồ ăn vặt và trà, hứng thú dạt dào nhoài người lên lan can lầu hai. Vở kịch này ngược lại cũng không dài, nói về một ngôi làng thường bị yêu vật tấn công, người chết vô số. Trong thôn có một thiếu niên, ba tuổi đã theo học trăm loại học thuật, năm tuổi biết viết sách làm thơ, bảy tuổi biết giết hổ, nói chung nhìn thế nào cũng là kịch bản của nhân vật chính

(Danh giác nhi: Nghĩa là nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng từ này chỉ dùng cho giới kinh kịch)

Sau đó đến lúc thiếu niên cập quan*, quả nhiên giết sạch tất cả quái vật

(Cập quan: Tròn 18 tuổi)

Các thôn dân vừa múa hát vừa chúc mừng, lúc này bầu trời chói lọi, mơ hồ nhìn thấy cả tia sét sáng lóa, chính là thần tiên hạ phàm rồi

Thần tiên kia hướng về phía thôn dân đang quỳ lạy dưới đất xướng một khúc dài nói, trời muốn tạo ra một vị thần, nên giáng xuống khổ ải khúc chiết, để thiếu niên rèn luyện, sau đó trở thành thần tiên, các ngươi hãy mau tạ ơn

Thôn dân nghe thấy vậy, vây quanh thiếu niên đúng lúc này đã bay lên trời hoan hô reo hò, sau đó lập miếu đúc tượng, hưởng đèn nhang muôn đời

Đây cũng là đoạn kết của câu chuyện, bởi vì kết cục tốt đẹp, nên đặt tên câu chuyện là “Đại Viên Mãn”

Yêu Hồ tập trung tinh thần xem đến tận cuối, sau khi xem xong thế nhưng vừa bưng tách trà mới lên vừa mắng một câu: “Đây là cái chuyện rách nát gì vậy”

Đại Thiên Cẩu ung dung bình tĩnh cầm một miếng bánh ngọt lên đút cho Yêu Hồ.

Nãy giờ hắn chỉ chăm chú nhìn Yêu Hồ, hoàn toàn chẳng để ý người ta diễn cái gì


Yêu Hồ mắng một câu còn chưa nguôi giận, lại mắng vài câu, toàn bộ đều là mắng đám thôn dân trong vở kịch ngu dốt đến mức nào

Đại Thiên Cẩu thấy y bực bội, dỗ dành nói: “Ngươi có muốn ăn mứt quả không?”

Yêu Hồ quăng cho hắn một ánh mắt “Cái này không phải là nói nhảm sao”. Vì vậy Đại Thiên Cẩu dặn dò vài câu liền đi mua mứt quả cho y, còn lại Yêu Hồ một mình ngồi ngây người ở lầu hai

3

Tiểu hồ ly nhàm chán chơi đùa ly sứ, lại thấy trước mặt mình có thêm một lão thầy bói. Trước giờ đối với mấy thứ lừa bịp dối trá này Yêu Hồ đều không hứng thú, chỉ lạnh lùng nhìn lướt qua đã dời mắt đi.

Thế nhưng lão thầy bói mù lại có vẻ rất hứng thú với Yêu Hồ, gương mặt nhăn nheo khô đét cố nặn ra một nụ cười, ngồi xuống chỗ của Đại Thiên Cẩu lúc nãy tiện thể hỏi Yêu Hồ: “Tiểu công tử không thích vở diễn này?”

Nghe xong lời này, Yêu Hồ thâm sâu đánh giá người mù nọ, chậm rãi đáp: “Vở kịch này thì có cái gì đáng thích sao?”

Hai tay lão mù run run rẩy rẩy vuốt chòm râu: “Vở kịch này có tên là Đại Viên Mãn, ngay cả tên gọi cũng là một cái tên được nhiều người thích… tại sao có thể không thích đây?”

Yêu Hồ nghe vậy chỉ cảm thấy buồn cười, không nói nữa. Con ngươi của thầy bói trắng đục, hai mắt không có một tia sáng, nhưng dường như lại nhìn thấy được nụ cười của Yêu Hồ, cũng nhếch miệng cười nói: “Nếu nói không thích… lão già này phỏng đoán, người không thích, sợ rằng chỉ có mấy vai phụ trên sân khấu không được làm vai chính kia”

Tay y cầm chén trà khựng lại một chút, y dằn mạnh chén sứ lên bàn, phát ra tiếng vang chói tai, khiến những ngồi xung quanh không khỏi ghé mắt nhìn qua bên này.

Nhưng lão già mù lại làm như chẳng hề nghe thấy, tiếp tục nói: “Nhưng một vở kịch, nếu không phân ra vai chính vai phụ, thì không phải một vở kịch hay”

Vẻ mặt Yêu Hồ thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị, cười lạnh nói: “Lão nhân gia, theo như tiểu sinh thấy, mắt của ngài cũng không kém, vở kịch này ai chính ai phụ ngài cũng rõ hơn ai. Chẳng qua vở kịch nhất thiết phải phân rõ người nào là hoa tươi người nào là lá xanh thì cũng cho qua đi, nhưng nếu là bình thường, có mấy ai bằng lòng cam tâm tình nguyện làm nền cho kẻ khác?”

Thầy bói cười ha ha vài tiếng, chỉ vào cặp mắt trống rỗng vô thần nói: “Đôi mắt này, vẫn khỏe. Hôm nay mới nhìn thấy một người”

Yêu Hồ thu lại ý cười, không che giấu yêu khí toàn thân nữa, đột nhiên gió từ đâu tới ào ào gào thét, đất đá bay mịt mù: “Nhưng nếu lão nhân gia ngươi không mù, thế nào ngay cả người ngồi trước mặt ngươi là người hay yêu quái còn không phân biệt được?”


Mấy người xung quanh nhao nhao vọt tới bên cạnh lan can, bàn tán dị tượng đột nhiên xảy ra, nhưng ông lão vẫn ngồi ở một góc, trấn tĩnh như bình thường vuốt râu: “Lão già này chẳng qua là mắt mù, nhưng công tử cũng là một yêu quái tâm mù, tạo nghiệp chướng mà thôi”

Lão thầy bói mù thẳng người đứng dậy đi vài bước, lại quay lại, sâu sa nói với Yêu Hồ

– Lão già này xin khuyên công tử một câu, đấu với trời, không có chỗ tốt

Nói xong, vái chào Yêu Hồ một cái, rồi mới rời đi, trong miệng còn ngâm nga làn điệu khúc “Đại Viên Mãn” kia

4

Lúc Đại Thiên Cẩu đi mua mứt quả hiển nhiên cũng nhìn thấy sắc trời chỗ Yêu Hồ trở nên kì quái, vội vàng quay trở về, lúc về lại thấy Yêu Hồ vẫn ngồi một mình ở đó cắn hạt dưa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt Đại Thiên Cẩu hiếm thấy toát ra vài phần lo lắng, vừa đưa mứt quả cho Yêu Hồ vừa hỏi: “Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”

Yêu Hồ không kiên nhẫn liếc mắt với Đại Thiên Cẩu, đáp:

– Không có gì, chẳng qua lúc nãy có một lão thầy bói đã tới, bói cho ngươi và tiểu sinh một quẻ, nói chúng ta không hợp bát tự, hoặc là ta khắc chết ngươi, hoặc là ngươi hại chết ta

– Hoàn toàn là nói bậy nói bạ

Đại Thiên Cẩu chẳng hề kiêng dè xung quanh còn có người khác, cầm tay Yêu Hồ, tựa như đang muốn chứng minh cái gì.

Yêu Hồ nhìn mười ngón tay giao nhau, bàn tay ấm áp khô ráo của Đại Thiên Cẩu nắm chặt lấy tay y

Cuối cùng tiểu hồ ly chỉ cười cười

– Tiểu sinh cũng trả lời hắn như vậy


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.