[Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta

Chương 29


Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 29

Đệ nhị thập cửu thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ làm việc thiện.

Tiểu Dực vốn còn đang hoang mang không biết nên đi đâu, lại thấy Yêu Hồ sắc mặt u ám quay lại

– Đi theo – Yêu Hồ liếc mắt nhìn Tiểu Dực, lạnh lùng nói

Thiếu niên tròn mắt nhìn bóng lưng của Yêu Hồ đi phía trước, chợt hiểu ra ý của Yêu Hồ, khôi phục tinh thần đáp lại một tiếng rồi kéo sư phụ theo.

Yêu Hồ sao có thể không nhận ra sự vui mừng trong giọng nói của thiếu niên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu niên đang gắng sức kéo sư phụ mình đi, vẻ mặt lạnh lùng của y thoáng buông lỏng. Lúc này Tiểu Dực cũng phát hiện ánh mắt của Yêu Hồ, trông mong nhìn lại y, hi vọng y tới giúp — dù sao sư phụ nguy kịch, thực sự không chịu nổi bị kéo đi kéo lại như vậy

Ai biết Yêu Hồ quyết tâm không muốn giúp, hừ lạnh một tiếng quay đầu đi.

Tiểu Dực buông mắt, che giấu mất mát trong đáy mắt, lại thấy Yêu Hồ đi chậm lại, thỉnh thoảng cũng quay đầu nhìn xem hai người có đuổi kịp không, cậu chợt thấy trong lòng ấm áp, kể lại mọi chuyện cho Yêu Hồ nghe.

Cả quãng đường Yêu Hồ im lặng nghe hết, khi thiếu niên nói đến lúc sư tỷ mất, sư phụ trọng thương, y không nhịn được mà đưa tay xoa xoa đầu thiếu niên

Yêu Hồ vô cùng không am hiểu cách an ủi người khác, đành nhàn nhạt nói: “Ngươi vất vả rồi”

Mà sau khi nghe Đại Thiên Cẩu trước khi hôn mê giao phó cho Tiểu Dực truyền lại lời hắn, rồi lại thay đổi chủ ý, muốn giấu đi tin hắn đã chết, Yêu Hồ không có phản ứng gì, chỉ trầm mặc đi về Thanh Khâu.


2

Lúc này trời đã sáng trưng, từng tầng mây cuộn sóng trôi trên trời xanh, chim đỗ quyên đã ngừng kêu, Yêu Hồ dẫn thiếu niên tới một khe suối, chỉ thấy gần nơi suối chảy róc rách có một cái sân nhỏ, xung quanh là ba bốn căn phòng đẹp đẽ yên tĩnh

May mắn là Yêu Hồ ở chỗ này, một đường đến đây cũng không gặp phải các yêu quái khác. Có điều từ trước đến nay, bất luận là già hay trẻ, hồ tộc đều ở chung với nhau một nơi, mà Yêu Hồ lại có thể dời ra ngoài sống một mình, Tiểu Dực không khỏi nghi hoặc, nhưng không tiện mở miệng hỏi, chỉ phải giấu trong lòng đi theo Yêu Hồ vào sân.

Yêu Hồ vừa mới đẩy cửa ra, thiếu niên liền ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm bay vào, sau khi thấy bài trí trong phòng, không khỏi thán phục — ngoại trừ cột nhà bên ngoài, thì trong tầm mắt cậu toàn bộ đều là thảo dược, chai chai lọ lọ để khắp nơi trong phòng, góc phòng còn có một tủ lớn đựng thảo dược, bên trong mấy trăm ngăn kéo không biết cất bao nhiêu cây thuốc

Yêu Hồ nhìn thoáng qua Tiểu Dực đang đứng ngây người: “Còn ngại sư phụ ngươi trúng độc không đủ lâu?”

Lúc này thiếu niên mới hoàn hồn, cùng Yêu Hồ đỡ Đại Thiên Cẩu đặt trên giường.

Yêu Hồ phân phó: “Phòng bên trái sát vách có y phục của Đại Thiên Cẩu đã từng mặc, đồ mặc hồi nhỏ cũng ở đó, ngươi đi thay đồ đi, rồi mang một bộ tới cho sư phụ ngươi, sau đó tới cạnh suối múc một thau nước sạch đem qua đây”

Tiểu Dực liên tục vâng dạ đáp, làm theo đúng những gì Yêu Hồ dặn dò, khi trở về, chỉ thấy Yêu Hồ đang bắt mạch cho sư phụ, sắc mặt nghiêm túc, ngay cả khi cậu đi vào cũng không để ý. Thiếu niên cũng không lên tiếng, yên lặng đứng một bên, một lần nữa cảm thán trong phòng thật nhiều thảo dược

Một lát sau, thế nhưng lại là Yêu Hồ lên tiếng trước: “Vào từ lúc nào?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ sao rồi?”

– Sư phụ ngươi mạng lớn, độc kia không biết vì sao tụ lại một chỗ, không lan ra toàn thân – Yêu Hồ dùng tay áo lau mồ hôi rịn trên trán – Chỉ là không biết có bị tổn thương tới đầu óc không

– Tổn thương não? – Tiểu Dực có chút bất an

– Ừm, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại mới biết có bị tổn thương hay không, tiểu sinh sẽ giải độc cho hắn, đến lúc đó ngươi… – Yêu Hồ định nói lại thôi.

Thiếu niên hơi ngẩn ra, hiểu Yêu Hồ vì sao chần chừ, cười nhẹ:


– Ta sẽ biến mất sao – Lúc này cậu mặc y phục hồi nhỏ của Đại Thiên Cẩu, ngay cả cười lên cũng giống nụ cười mà rất nhiều năm trước Yêu Hồ từng thấy

Yêu Hồ thở dài một tiếng: “Cũng không đến mức đó, chỉ là chìm vào giấc ngủ, chẳng biết khi nào mới tỉnh lại. Trước đây hắn cho ngươi thứ gì, bây giờ ngươi trả lại hắn thứ đó”

Tiểu Dực bước tới gần Yêu Hồ, đôi mắt cũng mang màu lam nhìn chằm chằm y: “Không cần đâu”

Sư phụ cho rằng trao cho ta người liền có thể an lòng, ai biết rằng đó là thứ khó tiêu tan nhất, sau khi sư phụ gặp lại ngươi, tựa như gió xuân thổi tới lại tái sinh

Mà ta thì đã sớm trao lại hết cho ngươi tất cả những gì sư phụ cho ta

Cũng khó cho sư phụ lòng mang thiên hạ tới mức không chịu buông tha cho chính mình, lại vẫn muốn cầu một cái kết viên mãn cho đoạn tính ái của mình, sau khi đồ đệ sinh ra muốn nó thay hắn yêu người trong lòng của hắn

Chỉ là, Yêu Hồ thích ai, mong muốn ai, sư phụ còn không thấy rõ sao?

Chung quy, chỉ đáng thương đôi cánh vô tội kia, vẫn còn ngây ngốc không rõ, cho là yêu, thật ra chỉ là thay người khác yêu, cho rằng trong lòng hồ ly có cậu, kỳ thực trong lòng y lại là người kia

Vẫn là chẳng nên dính vào vũng nước đục này, làm một đôi cánh tự do vui vẻ còn như ý hơn

Còn những chuyện yêu đương sầu não kia, cứ để hai người nọ chậm rãi chịu tội với nhau thôi

(Đoạn này hơi khó hiểu chút.

Thực ra trước đây Tiểu Dực từng nói thích Yêu Hồ không hẳn vì do tự thân nó thích, mà tình cảm đó là vì lúc trước Đại Thiên Cẩu lúc chặt cánh truyền vào, nên nó mới bị ảnh hưởng mà thích Yêu Hồ. Giờ Yêu Hồ chữa trị cho Đại Thiên Cẩu cần một phần của nó, nên mới nói “Trước đây hắn cho ngươi thứ gì, bây giờ ngươi trả lại hắn thứ đó”)

3


Yêu Hồ không hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Tiểu Dực, lại nghe thiếu niên hỏi: “Có gì cần ta làm nữa không?”

Yêu Hồ trầm ngâm trong chốc lát: “Lấy cho hắn mấy thang thuốc”

Sau đó thuận miệng nêu ra mấy phương thuộc giải độc bảo toàn tính mạng, lại thấy thiếu niên luống cuống tìm kiếm trong đống thuốc, Yêu Hồ nói chậm lại, thỉnh thoảng cũng chỉ dẫn một chút: “Ngũ linh chi ở ngăn kéo thứ hai tầng thứ ba trong quầy, dương giác tử ở cái lọ bên cạnh giường, đúng rồi, cây kia chính là liễu diệp tế…”

Sau một hồi cuối cùng cũng tìm được hết các dược liệu, Tiểu Dực thở hổn hển nói: “Không biết ngươi lại thạo y thuật tới vậy đó”

Nghĩ lại thì, trước đây Yêu Hồ cũng dùng hoa tiêu chế cổ độc, có vẻ cũng rất tinh thông thảo dược

Yêu Hồ cười cười, chỉ nói: “Sau khi làm xong ngươi đi ngủ đi, ở phòng cho khách có giường”

– Ừm, lúc trước thay quần áo đã thấy rồi

Trong lòng hai người hiểu rõ, giấc ngủ này chẳng biết tới lúc nào mới có thể tỉnh lại

4

Tiểu Dực sắc thuốc xong, cũng không làm theo lời Yêu Hồ về thẳng phòng khách, mà bước nhẹ chân, khẽ mở hé một khe nhỏ ở cửa phòng Yêu Hồ, việc này hồi trước cậu đã từng làm rất nhiều, giờ đã vô cùng thành thạo, vẫn chưa bị Yêu Hồ phát hiện.

Tiểu Dực nấp ở ngoài cửa, thấy Yêu Hồ cầm dao găm cứa cổ tay mình, dòng máu chảy ra đổ vào trong miệng Đại Thiên Cẩu, khiến đôi môi tái nhợt có thêm chút huyết sắc.

Độc của bát kỳ đại xà đâu phải chỉ đơn giản uống mấy thang thuốc là giải được

Tới cuối cùng, sắc mặt Đại Thiên Cẩu càng trở nên hồng hào, trái lại sắc mặt Yêu Hồ càng lúc càng tái nhợt, bước chân loạng choạng, dùng vải tùy tiện quấn vài vòng lên vết thương, rồi cẩn thận nằm xuống bên cạnh Đại Thiên Cẩu, rất lo rằng mình sẽ không cẩn thận nằm đè vào tên bị thương nặng bên cạnh

Tiểu Dực mấp máy môi, nhưng cũng không có đẩy cửa vào, bước nhẹ trở về khách phòng

5

Yêu Hồ không để ý ngoài cửa, bên mũi tràn đầy mùi vị quen thuộc của thảo dược trong phòng cùng mùi hương nhàn nhạt trên người Đại Thiên Cẩu, nhưng hai mùi hương này hòa vào với nhau ở một nơi thế này, lại là lần đầu


Hồi đó lúc Đại Thiên Cẩu vừa mới bỏ đi, các trưởng lão phát hiện bí bảo mất trộm, Yêu Hồ bị trục xuất khỏi tộc mang tới chỗ này, mỗi ngày không ngủ được. Y nghe nói tay đứt ruột xót, nên đã cắn nát mười đầu ngón tay, tay quấn đầy băng vải, nhưng vẫn không át được nỗi đau trong tim. Sau khi chị cả nhìn thấy, đau lòng đến nỗi nhìn như già đi vài tuổi, vừa khóc vừa hỏi y: “Vì sao không chịu buông tha cho chính mình?”

Y đã đáp lại thế nào, y đã quên mất rồi

Chỉ nhớ là y đã làm chị cả tức giận bỏ đi, dỗ hết mấy tháng mới nguôi giận

Qua một năm, ngón tay vốn thon dài đẹp đẽ đã bị Yêu Hồ cắn nhìn thấy cả xương trắng âm u, mà y lại quen với sự đau đớn này rồi, tiểu hồ ly nghĩ, thà rằng nuốt luôn đầu ngón tay đi, sau đó buông tha cho tay mình

Tiểu hồ ly lại nghĩ, bản thân mình chỉ thích vui vẻ, sợ nhất chịu khổ, mỗi lần uống thuốc giống như bị tra tấn, y biết ở nhân giới có một kiểu tra tấn là hành hạ ngón tay người ta, mình cũng đã chịu qua rồi, vậy liền đổi một kiểu khác đi. Vì vậy mỗi đêm y nếm một vị thuốc, hy vọng mượn vị cay đắng trong miệng át đi đau đớn trong tim, mãi cứ như vậy, Yêu Hồ tựa như thần nông ngày ngày nếm thuốc, lâu dần cũng nhớ luôn mỗi loại dược liệu có vị gì, rồi cách dùng thế nào

Chỗ nào là thạo y thuật? Rõ ràng chỉ là y quen chịu khổ mà thôi, yêu một người là chịu khổ, mỗi đêm nhai thuốc cũng là chịu khổ, là y tự chuốc khổ vào thân

Yêu Hồ nở nụ cười, nhìn gương mặt đang ngủ say của Đại Thiên Cẩu, mới nhớ ra lúc đó mình đã trả lời chị cả thế nào

Dù sao là ta tự mình muốn chuốc lấy cực khổ mà thôi

Y khép mắt lại, khẽ ngâm nga một khúc mà y hay hát gần đây:

Người đã biết chiết liễu khó giữ lại còn chiết liễu

Người đã biết cảnh xuân chóng trôi qua còn chơi xuân

Hà tất phải cười

Hạ áo đông trù

Ban ngày đốt đèn

Vô tình tìm được,

Nơi tư thủ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.