Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 14
Đệ thập tứ thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ ra ngoài ban đêm.
– ——————————-
Ngọn núi xa xa ẩn hiện giữa màu xanh lục buồn tẻ, tiếng quạ kêu thê lương giữa đêm thanh vắng nơi rừng sâu, cánh buồm trên bến cô độc, mưa rơi không ngừng. Là ai đa tình bội bạc, mưa bụi khán chu viết bích, tình theo nước trôi đi.
Khi ta tỉnh dậy, bầu trời ngoài cửa sổ u u ám ám, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn, sư tỷ ngồi gần đó đọc sách, ánh nến vàng ấm khiến bông hoa hạnh trắng sư tỷ cài trên tóc mai có vẻ thật mềm mại
– Đã là giờ nào rồi? – Ta lên tiếng, giọng vô cùng khàn khàn, nghe như lão nhân
Sư tỷ lục tục đứng dậy, bỏ sách xuống đi tới bên giường, sờ trán của ta: “Đứa nhỏ này ngươi cuối cùng cũng tỉnh. Đã là giờ Dậu rồi, ngươi ngủ suốt một ngày một đêm, ta còn tưởng ngươi cứ ngư vậy ngủ chết rồi đó”
Sư tỷ vừa oán giận vừa đưa một chén nước cho ta, ta biết nàng lo lắng cho ta, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: “Làm sư tỷ lo lắng rồi”
– Miễn đi miễn đi – Sư tỷ khoát tay nói – Sáng nay lúc tới tìm ngươi, thấy ngươi ngủ y chang lợn chết, toàn thân nóng bừng, phải xin sư phụ tới xem cho ngươi một chút. Sư phụ nói ngươi bị sốt nhẹ, kê mấy thang thuốc, đợi lát nữa ta nấu rồi mang tới cho ngươi
– Ta biết ngươi không khỏe, hôm qua lúc ngươi từ phòng bếp về sắc mặt trắng bệch đến dọa người – Sư tỷ vẫn còn thấy sợ, vỗ vỗ ngực nói cằn nhằn – Ngươi chẳng nói câu nào, ngay cả cơm cũng không ăn đã về phòng đi ngủ, ta còn tưởng ngươi bị làm sao chứ
– A… Hôm qua… – Ta ngập ngừng, ký ức về hôm qua vô cùng mờ nhạt, chỉ nhớ rõ mình thấy Yêu Hồ cùng sư phụ — đúng rồi, sư phụ.
– Hôm nay lúc sư tỷ gặp sư phụ, có thấy sư phụ cánh… à không, có thấy hôm nay sư phụ có gì kì lạ không – Ta cân nhắc từ ngữ, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Sư tỷ nhíu mày, nghi ngờ nói: “Không thấy có gì lạ cả, xem mạch cho ngươi xong sư phụ nhắn nhủ vài câu liền đi thôi”
– Nhắn gì vậy? – Ta vội vàng hỏi
– Nói là sư phụ muốn xuống núi đi dạo một mình, à, còn nói không cần quản hồ ly kia. – Dứt lời, sư tỷ dùng ánh mắt kì quái nhìn ta, đã nhận ra ta hôm nay có chút bất thường.
Thật vất vả uống xong thuốc để sư tỷ về phòng, ta do dự cầm một hộp gỗ khắc hình cây ngô đồng từ thư phòng, đi tới phòng sư phụ tìm Yêu Hồ
Nào ngờ lại chẳng có ai hết
Đầu tiên là phòng ngủ, rồi đến Thiên viện, tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng tiểu hồ ly đó, ta bị dọa đến mức cho rằng Yêu Hồ đã trốn đi, vội vàng muốn xuống núi nói cho sư phụ biết, ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã nhìn thấy y.
Yêu Hồ ngồi bên bờ sông, đưa lưng về phía ta, ánh trăng nơi xa xa chiếu xuống, tạo thành một bóng người thon dài dưới mặt đất, nhìn qua thật cô độc khiến người khác không dám quấy nhiễu
Ta hít sâu nhiều lần, nỗ lực bình ổn tâm tình đang nổi sóng mãnh liệt của mình, chậm rãi tới gần.
2
Đến gần mới nhận ra, hồ ly đang ngồi ở bờ sông, chân trần thả trong nước rất nhàn nhã. Nghe thấy ta cũng không quay đầu lại, cúi đầu nhìn bóng trăng dưới mặt nước: “Dậy rồi?”
Tư thái ung dung đối lập hoàn toàn với vẻ mặt nghiêm trọng của ta, ta cắn chặt môi dưới, trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng mở miệng nói: “Ta đã mơ thấy tất cả”
Nghe thấy một tiếng cười khẽ, Yêu Hồ không nói gì, tùy tiện nhặt một viên sỏi ném xuống nước chơi
Hai tay vô thức nắm chặt hộp gỗ trên tay, hoa văn trên hộp ấn vào tay khiến tay đau nhói ta cũng chẳng để ý, chỉ biết nói một lèo tất cả mọi thứ trong lòng: “Khi đó ngươi nói là hồ tộc vô tình cứu được sư phụ, mang sư phụ về trong tộc thu dưỡng. Nhưng năm đó chủ mưu khiến sư phụ yêu lực vẫn còn non yếu bị thương chính là hồ tộc, mọi thứ đều là hồ tộc tự biên tự diễn, mục đích là kiếm tìm sự bảo hộ, dùng ân tình trói buộc sư phụ, để sư phụ mặc người sai khiến”
– Hồ tộc dùng trăm phương ngàn kế, chẳng qua chỉ là khát vọng lợi dụng sức mạnh của sư phụ. Mà ngày âm mưu bị vạch trần, ngươi thậm chí còn mang theo đám người hồ tộc bao vây sư phụ, buộc hắn phải chém bỏ đôi cánh của mình
Nói đến chỗ kích động, mặt ta đỏ lên vì thở dốc, hận ý vì bị người phản bội lần thứ hai xông lên đầu. Lại nhìn hồ ly, vẻ mặt chẳng có chút rung động nào, chỉ nghe “tõm” một tiếng, lại một viên sỏi bị ném vào nước
– Thì ra ngay cả ký ức cũng có thể kế thừa sao – Yêu Hồ đưa chân, khuấy loạn hình bóng phản chiếu trên mặt nước – Sao nào, lúc này lại tin sư phụ ngươi là yêu quái rồi?
Hồ ly nói vài câu đã khiến ta nghẹn họng, ta nhất thời cảm thấy chán nản
Lúc này Yêu Hồ quay đầu nhìn ta, đôi mắt đẹp đẽ khiến ta kinh ngạc: “Chẳng qua ngươi đã nhớ ra nhiều như vậy, vậy chắc cũng biết thân phận của mình rồi”
Thấy ta không đáp, Yêu Hồ mỉm cười nói: “Trước đây đã nói ngươi và hắn rất giống nhau mà, tiểu sinh nên xưng hô với ngươi thế nào đây?”
Y chợt ngừng lại, nhìn sắc mặt ta trở nên khó coi, trêu cợt nói:
– Chẳng hạn như… Tiểu Dực?
(Tiểu Dực: Cánh nhỏ. Ở đây ý chỉ bạn nhỏ đồ đệ này chính là đôi cánh của Đại Thiên Cẩu lúc trước bị chém đứt hóa thành người)
3
Không thể không nói, nơi này loàng thoáng có thể nhìn thấy khói lửa nhân gian dưới chân núi, nhưng chỉ thấy tầm thường doanh doanh, hiền ngu thiên cổ cộng nhất khâu
(Hiền ngu thiên cổ cộng nhất khâu: Lấy từ hai câu thơ trong bài Thanh Minh của Hoàng Đình Kiên:
Hiền ngu thiên cổ tư thùy thị
Mãn mục bồng cao cộng nhất khâu.)
– Ta tìm ngươi cũng không phải vì thân thế của mình – Ta nghiêng đầu qua chỗ khác nhẹ giọng nói.
– Cho nên, ngươi tới đây thay sư phụ ngươi trừng phạt tiểu sinh? – Yêu Hồ hỏi, lại thảy một viên đá xuống nước, viên đá nảy trên mặt nước mười cái rồi chìm xuống giữa sông
– Ta muốn nghe ngươi nói – Ta rũ mắt, nhìn hộp gỗ khắc ngô đồng trong tay mình, ngẩn ngơ nghĩ ánh trăng như dát một lớp sáp mỏng lên hộp gỗ
Tay cầm cục đá của hồ ly run một cái, thu lại ý cười, ánh mắt hờ hững: “Nói gì?”
– Nói chân tướng năm đó – Ta nuốt nước miếng một cái, nâng giọng – Ta cho rằng trong đó có ẩn tình khác, muốn nghe ngươi giải thích
Yêu Hồ bật cười: “Tiểu Dực thật tốt làm sao, đáng tiếc lại là đứa ngốc. Ngươi không sợ tiểu sinh sẽ lừa ngươi sao?
Ngón tay vuốt lên hoa văn cây ngô đồng, ta kiên định đáp: “Trong tay ta là hộp nói thật, chỉ cần ngươi nói dối, chuông vàng để trong hộp này sẽ tự động vang lên”
Ta vốn tưởng rằng mang hộp nói thật có thể hù dọa hồ ly, ai biết Yêu Hồ chỉ cười xem thường: “Hùng hài tử cầm cái hộp rỗng mà muốn dọa người sao”
“Cái này không phải là hộp rỗng! Không tin thì ngươi cứ thử nói ra xem” – Ta đứng đằng sau Yêu Hồ hét lên
Đá trong tay Yêu Hồ đều đã vứt xuống nước, chỉ còn lại mặt nước gọn sóng lăn tăn, trầm mặc trong chốc lát, y nói: “Cho dù bây giờ nói ra, thì có ích gì đâu”
4
Tiểu hồ ly đã từng cho rằng mình là hồ ly may mắn nhất trên đời này
Tận đến sau giờ ngọ ngày nào đó, Đại Thiên Cẩu đi nhân giới mua mứt quả cho y, không có cái đệm hình người ở đây, y bỗng chốc nổi hứng, chạy tới bí bảo điện ngủ trưa. Tiểu hồ ly ngủ tới tận lúc bầu trời tối đen mới tỉnh, nhớ tới Đại Thiên Cẩu nhất định lại đang tìm y khắp nơi, đang muốn biến lại trở về hình người, đã thấy có bóng người bên ngoài điện, nhất thời cảnh giác, nín thở tập trung
Từ phòng bên ngoài truyền tới tiếng trưởng lão cùng Tam Vĩ Hồ tỷ tỷ nói chuyện, y nghe hiểu từng chữ, lại hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của những lời đó
Cái gì gọi là “May mà có Yêu Hồ”
Cái gì gọi là “Chỉ cần Yêu Hồ tiếp tục giữ quan hệ với hắn, cũng không cần lo Đại Thiên Cẩu sẽ không nghe sai bảo”
Tiểu hồ ly bắt đầu nhận ra, chẳng biết từ lúc nào y đã trở thành một thành viên trong kế hoạch ti tiện của hồ tộc, mà tình yêu của y cùng Đại Thiên Cẩu lại trở thành lý do lợi dụng tốt nhất. Ngọc Tảo Tiền đại nhân đã biến mất rất nhiều năm, hồ tộc dần dần suy sụp, vì khuếch trương thế lực của mình, phải tìm cách ứng phó
Y đẩy cửa ra, nhìn chị cả đang chột dạ cúi đầu cùng trưởng lão thần sắc ung dung, thậm chí y còn chưa kịp chỉ trích, đã bị một câu của trưởng lão chặn lời: “Cho tới nước này, ai có thể vứt bỏ hết thảy tất cả mọi chuyện?”
“Cho dù ngươi có đi nói cho hắn biết sự thật, nói là ngươi không biết gì cả, Đại Thiên Cẩu có tin ngươi hay không. Chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, quang vinh hay tổn hại của hồ tộc đều liên quan với chúng ta”
“Chúng ta cũng không lấy mạng của hắn, chỉ cần hắn có thể che chở cho hồ tộc, ngươi và hắn vẫn tiếp tục vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, chẳng phải là vẹn toàn cả đôi bên sao?”
“Nếu ngươi thật sự dám đi mật báo cho Đại Thiên Cẩu, bọn ta sẽ nói là ngươi vốn vì nghe theo mệnh lệnh nên mới cố tình tiếp cận hắn. Đại Thiên Cẩu từ trước đến nay ghét ác như thù, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, ngươi nên hiểu rõ tình cảm của các ngươi sẽ có kết quả gì”
Tiểu hồ ly dứt khoát bỏ đi ngay lúc đó, nhưng trong lòng lại rối như tơ vò, y vốn định quyết tâm nói ra hết sự thật, rồi lại tham mộ ôn nhu của Đại Thiên Cẩu
Bọn chúng hiểu quá rõ Yêu Hồ, đoán đúng rằng y sẽ không mạo hiểm với chút tình cảm này.
Mà mọi chuyện lại phát sinh quá nhanh, trong lúc Yêu Hồ còn đang do dự thì sự việc đã bại lộ, nghe nói là một hồ tộc uống say cố ý gây sự, bị Đại Thiên Cẩu dạy dỗ một trận thì nằm trên đất quát: “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là quân cờ bị thằng nhãi Yêu Hồ kia mê hoặc mà thôi”
Những chuyện tiếp đó phát sinh theo lẽ thường. Đại Thiên Cẩu tức giận bỏ đi, Yêu Hồ dẫn người chặn lại, dẫn tới chuyện hắn bị buộc phải chém đi đôi đánh sau lưng.
Từ thân tới sơ, chỉ trong chốc lát đã thay đổi
5
Lúc Yêu Hồ nói đến đây, y đang dùng chân nghịch nước, khiến cho vạt áo ướt đẫm nhưng không thèm quan tâm
“Tiểu sinh vốn tưởng rằng, nếu nói câu đó thì hắn sẽ không đi”
“Tiểu sinh không nghĩ hắn tình nguyện chém đứt đôi cánh cũng không chịu ở lại, tiểu sinh… Ta không muốn làm hắn bị thương”
Ta im lặng lắng nghe, không nói được một lời.
– Nhưng lúc hắn nhận đao không có một chút do dự, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ trong chốc lát máu đã nhuộm đỏ bạch y, dán chặt lên lưng hắn, nơi đó đã không còn cánh nữa, chỉ còn lại hai vết thương thật lớn – Yêu Hồ dường như cũng không cần ta đáp lại, y chỉ lầm bầm nói không ngừng, tâm tình giống như vẫn chìm trong ngày ly biệt ấy – Trong lòng chúng ta đều biết điều này có ý nghĩa gì. Nhưng hắn cứ bỏ đi như vậy, chỉ lưu lại cho tiểu sinh một bóng lưng đẫm máu quyết tuyệt
Hắn cư như vậy bước trên con đường hai người cùng nhau đi qua vô số lần mà bỏ đi, hắn lãnh khốc như vậy khiến tình cảm của hai người giống như chỉ là một giấc mộng đẹp, thậm chí giống như một câu chuyện cười châm biếm. Phía sau là giọng điên cuồng của hồ ly, từ hoảng hốt lớn tiếng mắng lúc đầu, đến cuối cùng là bị dồn đến đường cùng đau khổ cầu xin
– Mà hắn thậm chí ngay cả quay đầu lại nhìn tiểu sinh một lần cuối cùng cũng không chịu.