Đọc truyện [Âm Dương Sư Đồng Nhân][Cẩu Cáo] Độ Ta – Chương 11
Đệ thập nhất thoại
1
Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.
Nay kỵ du xuân.
– —————————-
Mưa xuân tô điểm cho vạn vật, hoa đào nở rộ, chim yến theo xuân về xây tổ mới, tiếc rằng hoa mai còn lưa thưa, gió thổi làm xao động bóng cây.
Tất cả đều như Yêu Hồ nói, sau khi sư tỷ về kể lại chung quy chỉ là âm mưu của Bình phong khuy, sư phụ theo nó xuống núi chẳng qua là muốn hỏi rõ mục đích của nó, đáng tiếc nó còn chưa mở miệng, đã bị phản phệ mà chết.
Sư phụ vẫn không nói gì, chỉ là sau khi về liền tới Thiên viện một chuyến, nói chuyện với Yêu Hồ một lúc lâu, cuối cùng lại cụt hứng bỏ về
Còn về bí mật làm Yêu Hồ hối hận cả đời mà y nói lần trước rốt cuộc là gì, ta dùng mứt quả tới làm trao đổi hỏi y nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị y đánh lạc hướng khỏi trọng tâm câu chuyện. Càng không biết lại càng hiếu kỳ, ngày đêm trằn trọc, cuối cùng còn chưa hỏi được cái gì, ngược lại mặt ta đã mọc lên vài nốt mụn
Thấy vẻ mặt tiều tụy của ta, hồ ly vừa chải cái đuôi bông xù của mình vừa thờ ơ trấn an nói: “Cũng không phải số đo ba vòng của tiểu sinh, phải muốn biết tới mức đó sao? Hơn nữa nhìn lén người khác tắm có thể còn bị đau mắt hột, nghe trộm bí mật của người khác rồi phải chịu khổ cũng coi như nhân quả báo ứng đi”
Ta cũng không dễ bị lừa như vậy: “Nghe lời này, càng giống như là ngươi đang trấn an chính mình hơn”
– Tiểu sinh chỉ nói sự thật thôi – Yêu Hồ nhướn mày cười hỏi – Biết nhiều như vậy làm gì. Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giống như Bình phong khuy, cuối cùng bị phản phệ mà chết?
Ta lắc đầu, cũng không tới Thiên viện hỏi vị tổ tông kia nữa
Cũng không phải là ta nhẫn nhịn được, mà là bị ác mộng quấn thân, khổ không thể tả, đêm nào cũng không ngủ yên nổi, mụn trên mặt càng lúc càng nhiều, lại còn bị sư tỷ chọc ghẹo: “Sư đệ này, mụn trên mặt ngươi không phải sắp nổi thành chòm sao bắc đẩu thất tinh rồi đấy chứ?”
Ban ngày nghẹn khuất, trong mộng lại càng nghẹn khuất.
Trong mộng một màu đen kitk, bên tai truyền tới tiếng người tranh cãi, ta mở miệng, lại không phát ra tiếng
Ta nghĩ, ta vô cùng tức giận
Có một loại phẫn hận vì bị lừa dối sôi trào trong lòng, cổ họng như bị thiêu đốt, nhưng máu thịt vẫn gào thét vì người quan trọng nhất phản bội
Tiếng sáo đã ngừng chỉ còn lại tĩnh mịch, phồn hoa rực rõ cuối cùng chỉ còn lại điêu tàn
Gào thét qua đi lại chìm ngập trong hồ nước tuyệt vọng cùng cô độc sâu vô tận, là bất lực nhìn tín ngưỡng trong phút chốc rơi xuống thần đàn, chỉ có thể mặc cho tàn nhẫn cùng đoạn tuyệt mai táng một chút tình yêu cuối cùng. Chấp niệm hóa thành năm ngón tay bóp nghẹt trái tim, khiến người uất hận, chết không nhắm mắt
Là ai đã đưa ta tới vong xuyên
2
Ta tỉnh lại với vẻ mặt khiếp sợ
Ta cũng muốn tiếp tục không quan tâm mà sống tiếp, chỉ là nghi vấn trong đầu ta lần lượt được bày ra, mở ra trước mặt, khiến người ta không muốn nhìn cũng không được.
Nếu như đem ác mộng cùng bí mật trong thực tại liên hệ với nhau…
Phỏng đoán trong đầu khiến ta sợ hãi.
Ta giống như đang cầm chìa khóa vạch trần tất cả mọi chuyện trên tay, đi qua ngóc ngách mê võng sâu thẳm, đứng trước cửa lớn của chân tướng, lại do dự không dám mở ra
Sự thật luôn khiến người ta không thích nổi
Hoặc là, trong lòng ta biết quá rõ rằng một khi sự thật được phơi bày nhất định sẽ mang tới tổn thương
3
Qua mấy ngày sau, sư tỷ giương cờ hiệu “Bảo vệ sư đệ bị mụn đầy mặt” mà đề nghị sư phụ cho đi chơi xuân.
Sư phụ lúc đầu không nói gì, tới lúc thấy bắc đẩu thất tinh trên mặt ta, đại khái là chưa từng thấy đứa nhỏ nào thảm thảm như vậy, nên lại gật đầu đồng ý.
Qua vài ngày ta và sư tỷ xem xét bàn bạc địa điểm, cuối cùng quyết định chỗ đi chơi là bên cạnh dòng suối nhỏ gần đây.
Không tính là xa, cách cửa lớn cũng chỉ hơn chục bước, đơn giản mà nói thì ra ngoài cửa là tới
Sở dĩ gần như vậy, là vì còn đưa vị ở Thiên viện kia theo
Nghe nói là vì Yêu Hồ vừa quơ quơ vòng dây xích khóa mình vừa nói với sư phụ:
– Nuôi chó cũng phải dắt nó đi dạo chứ
Nghe đâu lúc đó sư phụ thấy vậy liền tức giận, phất tay áo bỏ đi, giận đến mức ngay cả mứt quả mua về cho Yêu Hồ cũng quên đưa cho y
Mà hôm sau lại đến chỗ ta và sư tỷ dặn dò chúng ta mua thêm chút điểm tâm ăn vặt lúc đi chơi xuân.
Nhất là mua mứt quả.
4
Cảm thấy hai người trước mắt có gì đó không đúng lắm, dường như không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh
Lúc tổng vệ sinh hôm trước bởi vì sư phụ bày kết giới bên trong nên Yêu Hồ không bị dây xích khóa lại cũng không có gì đáng ngại, bây giờ ra khỏi kết giới, tất nhiên phải dùng bảo khí của sư phụ khóa lại
Bỏ dây xích trên cổ ra, sư phụ thay bằng một đôi còng tay, một đầu khóa lấy Yêu Hồ, đầu kia sư phụ khóa trên chính tay mình, ai không biết còn tưởng nguyệt lão dắt một mối dây tơ hồng cho hai người vậy đó.
Vì vậy giữa ban ngày ban mặt liền có cảnh tượng kì dị sư phụ cưỡng ép “dắt” Yêu Hồ đi du xuân, nhìn sao cũng thấy sai sai, hai người họ giống như tương phản hoàn toàn với quang cảnh xung quanh vậy
– Nhìn qua thật đúng là… – giống như dắt chó đi dạo, nửa câu sau bị ta nuốt lại vào bụng không dám nói
Ta còn trẻ, không thể bỏ phí cuộc đời tươi đẹp của mình. Ta hết sức nháy mắt ra hiệu với sư tỷ, hy vọng nàng có thể thay ta lãng phí thanh xuân cuối kỳ của nàng
Sư tỷ tỏ vẻ ta hiểu ý của ngươi, tiếp lời ta:
– Thật đúng là sắc tình mà
Thiếu nữ vừa lau máu mũi vừa cảm thán.
…
Thì ra người không ăn khớp ở đây là ta mới đúng.
5
Tuy là trên tay bị xích, nhưng hiển nhiên Yêu Hồ cũng không thấy khó chịu hay thế nào. Y thậm chí còn cười hì hì chào hỏi ta cùng sư tỷ, bộ dạng hiền hòa kia thực sự không thể nghĩ tới mấy tháng trước y còn từng cắn sư phụ bị thương vô số lần.
Nghĩ lại thì, dường như hồ ly chưa từng thử chạy trốn bao giờ, cũng hoàn toàn không để bụng chuyện khác, chỉ có yêu cầu duy nhất là muốn mứt quả
Là thích ứng trong mọi hoàn cảnh sao?
Không phải, không giống.
So với rộng rãi, càng giống như là — thế giới này không còn bất cứ người nào hay thứ gì đáng để y quan tâm tới, y thậm chí không để quan tâm tới chính mình.
Y giống như không còn gắn bó gì với thế giới này.
Nhận ra được điểm này, trong lòng ta mơ hồ cảm thấy bất an, lo lắng tiểu hồ ly tuấn mỹ trước mắt một ngày nào đó sẽ đột nhiên bặt vô âm tín, giống như y chưa bao giờ từng xuất hiện
Sư phụ khoanh chân ngồi dưới đất, khiến Yêu Hồ cũng phải ngồi xuống cùng, y gắng sức kéo giãn khoảng cách với sư phụ, khiến dây xích giữa hai người căng ra. Ta và sư tỷ lo lắng cái này sẽ chọc giận sư phụ, nhưng mà sư phụ vẫn chưa lên tiếng, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Yêu Hồ cũng không để tâm, cùng bàn luận tình tiết về truyện của Đam tiên sinh với sư tỷ, đối đáp qua lại, phạm vi thảo luận rộng rãi, nội hàm sâu sắc, rất có phong phạm của bậc thầy học thuật, làm người ta quên mất rằng hai người đang thảo luận truyện sắc tình.
Bàn luận một hồi, hai người nắm tay nhau rưng rưng nước mắt, chỉ hận gặp nhau quá trễ
Hai vị này hoàn toàn trở thành độc giả cùng chung chí hướng rồi
Trong lòng ta ngũ vị tạp trần, ta bĩu môi nhìn Yêu Hồ cùng sư tỷ, nghe sư tỷ hỏi: “Theo suy nghĩ của ngươi, cái gọi là yêu nên dùng lời lẽ như thế nào để miêu tả?”
Đang yên đang lành du xuân tự dưng chuyển sang trò chuyện về đề tài thâm sâu như vậy thật sự ổn sao?
Lại nhìn Yêu Hồ một tay chống má, một tay vuốt vuốt tóc, thong dong nói: “Đối với mỗi người mà nói, yêu đều không có cùng một định nghĩa, cái này cũng có nghĩa tình yêu thuộc về mỗi số mệnh khác nhau đều có cách giải thích khác. Có người nói yêu là một ánh trăng đẹp, cũng có người nói yêu là cứu giúp nhau trong lúc hoạn nạn”
“Bên nhau trọn đời không rời hay đồng cam cộng khổ cùng chung sinh tử đều là thứ mỗi người trân trọng” – Dừng một chút, Yêu Hồ nói tiếp – Loại cảm tình trừu tượng như yêu, nếu phải dùng lời nói câu chữ giải thích thì còn phong phú hơn chủng loại mứt quả trên đời này nhiều lắm. Có thể là ánh trăng, có thể là một khúc nhạc từng nghe qua khi còn nhỏ, có thể là một lời hứa thuở thiếu thời, là rừng cây mà các ngươi đã từng chơi đùa với nhau, là dòng suối nhỏ các ngươi nắm tay nhau vượt qua, đều trở thành vật truyền đạt lại tình yêu của các ngươi”
“Đối với người ngoài mà nói, ánh trăng dù sao cũng chỉ là một cảnh thay đổi ngày đêm. Khúc nhạc cũ, nơi chốn cũ, trong mắt người khác cũng chỉ là bụi trần thế gian. Nhưng chỉ có hai người yêu nhau hiểu, là vì tình yêu mới khiến cho những vật đó trở nên ý nghĩa”
Dứt lời, Yêu Hồ giương mắt nhìn chúng ta đang lơ mơ, thở dài giống như đang quan ngại về chỉ số thông minh của ta và sư tỷ: “Ý của tiểu sinh là, so với một lời tâm tình kinh thiên động địa, những bí mật chỉ giữa hai người yêu nhau mới biết còn khiến người ta rung động hơn”
“Yêu là mỗi khi nhắc đến đều sẽ khiến người ta mỉm cười”
Ta lẳng lặng nhìn Yêu Hồ, y không nhìn ta, cũng không để ý tới sư tỷ đang nước mắt lưng tròng, chỉ khẽ cười nhìn sư phụ vẫn chưa hề mở miệng nói chuyện, đôi mắt trong trẻo, mà yêu văn trên trán cùng đuôi mắt của hồ ly càng thêm yêu dã mê người
Sư phụ chẳng biết từ lúc nào cũng mở mắt ra, thẳng thắn nhìn đáp lại, ta dường như nhìn thấy băng giá trong đôi mắt xanh thẳm kia bị hòa tan một chút, chỉ một chút thôi, nhưng ta hiểu như vậy là đủ rồi. Yêu Hồ dùng những lời nói có thâm ý, từng chút một cố gắng phá vỡ khoảng cách mà sư phụ đang dựng lên với y.
Đó là bông tuyết cuối cùng rơi xuống trước lúc tuyết lở, là viên đá vỡ ra đầu tiên của đê nước trước khi nó sụp đổ.
Mà phản ứng của sư phụ khiến ta hiểu rõ, cho dù sư phụ có phải yêu quái hay không, giữa hai người từng có khoảng cách như thế nào, mọi chuyện có bao nhiêu hoang đường vô lý—-
Thì quả thực bọn họ cũng đã từng yêu nhau.