Đọc truyện Âm Dương Quái Diện – Chương 7: Tranh giành di học
Cùng với hấp lực, một luồng lãnh khí mang theo hương hoa thơm ngạt ngào cũng ập đến vào bao trùm lấy thân hình Quan Vân Sơn. Lãnh khí lạnh giá làm cho toàn thân Quan Vân Sơn bị tê buốt, và một lần nữa thần trí Quan Vân Sơn bị tê lịm, như lần bị sức nóng kinh người của Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi gây ra.
Lúc tỉnh lại, Quan Vân Sơn thấy bản thân đang nằm cạnh một bộ cốt khô với tư thế ngồi.
Và ở cổ của bộ cốt khô có đeo một viên minh châu, chiếu ra những tia sáng diệu hoặc làm soi tỏ những gì Quan Vân Sơn đang nhìn thấy.
Biết rõ bộ di cốt là của nhân vật nào, Quan Vân Sơn chồm người ngồi dậy và làm lễ:
– Đệ tử Quan Vân Sơn xin kính cẩn hành lễ trước di cốt của Di Mệnh Ân Sư.
Có lẽ do cử động của Quan Vân Sơn là quá đột ngột, tạo nên những chấn động tuy khẽ nhưng cũng đủ lực làm cho bộ cốt khô rã rời và đổ xuống.
Cạch!
Viên Minh châu và cả sợi dây đeo bằng loại tơ mềm mại rơi xuống chạm đất, giúp Quan Vân Sơn phát hiện có một vài bút tích được khắc ghi ngay bên dưới chỗ bộ cốt khô tọa vị.
Tuy rất hiếu kỳ, nhưng Quan Vân Sơn vẫn dằn lòng, từ từ thu nhặt từng phần di cốt còn sót lại của bộ cốt khô.
Chỉ sau khi thu nhặt xong, Quan Vân Sơn mới có cơ hội nhìn rõ toàn bộ phần di tự như sau:
“Trong di cốt của ta có tẩm độc, một khi ngươi chạm vào thì cần phải suốt đời liên thủ với hậu nhân của Lão Dương mới mong giữ toàn tính mạng. Đó cũng là tình trạng trước kia của bọn ta, khiến bọn ta dù đi đến đâu cũng có đôi, không thể xa lìa. Trừ phi ngươi tự luyện thành Âm Dương Nhị Công, một điều không thể có, nhất là khi nội thể ngươi đã hấp thụ toàn bộ lãnh khí của ta, giúp ngươi dễ bề luyện Thái Âm Khí Công đến mức đại thành.
Và đó là điều càng không thể xảy ra, giả như ngươi vì hành lễ đáp tạ đã được ân thưởng bằng Long Diên Hương chỉ dành cho duy nhất một người biết thành khẩn giữ lễ.
Vậy nếu điều đó đã thật sự xảy ra, chao ôi, có lẽ từ kiếp này đến kiếp khác sẽ không bao giờ có người luyện thành Âm Dương Nhị Công, một tuyệt học thượng thừa. Âu cũng là số mạng.
Vậy thì hãy gắng luyện thành tuyệt kỹ Thái Âm, để sau này cùng Thái Dương vùng vẫy giang hồ, chi trì đạo nghĩa võ lâm.
Cẩn bút!
Thái Âm Đại Tiên.” Quan Vân Sơn nghe lạnh khắp người, vì nếu không nhờ Tỵ Độc Châu có sẵn bên người, lẽ nào Quan Vân Sơn một lần vì thành khẩn giữ lễ nên được ân thưởng hương thơm ngạt ngào từ Long Diên Hương thì lần thứ hai giữ lễ lại bị nhiễm độc từ di cốt của Thái Âm Đại Tiên?
Nghĩ lại và cảm thấy may, Quan Vân Sơn chỉ hy vọng đại ca Khưu Phúc Linh đừng như chàng để phải nhiễm độc. Bằng không, dù Quan Vân Sơn không hề cần đến đại ca nhưng do bị trúng độc, mãi mãi đại ca sẽ phải cần đến Quan Vân Sơn.
Nhặt lấy viên minh châu và tự đeo vào cổ, Quan Vân Sơn lúc này mới nhìn thấy những di tự li ti ở ngay trên viên minh châu. Đó là di học của Thái Âm Đại Tiên gọi là Thái Âm Khí Công.
Ầm…
Giữa một sườn đồi núi tĩnh lặng chợt vang lên loạt chấn kình. Và tiếng chấn động sau đó còn làm cho một khoảng nhỏ của sườn núi lay chuyển khiến bất kỳ ai đứng gần đều ngỡ đang có địa chấn xảy ra.
Ầm…
Loạt chấn kình kế tiếp lại vang lên và lần này kéo theo sau là những thanh âm cho biết có loạn thạch vỡ tung.
Rào… Rào…
Cách đó không xa, có một lão nhân ở độ tuổi lục tuần đang ngồi tọa công. Loạt chấn động đã làm lão nhân động tâm mở vụt hai mắt. Sau đó lão nhân vươn vai đứng dậy và nhẹ nhàng động thân lao đến chỗ đã phát ra những loạt chấn động.
Lúc lão nhân đến nơi thì cũng là lúc từ chỗ sườn núi vỡ lở đang chui ra một nam nhân anh tuấn với đôi mắt lấp loáng thần quang.
Phát hiện điều này và biết nam nhân đó chỉ có là cao thủ đệ nhất lưu mới có thần quang như vậy, lão nhân kinh nghi và cố tình nép người vào chỗ khuất để dò xét.
Hành vi của nam nhân rất lạ, sau khi từ vách núi chui ra, nếu hiểu đó là chỗ ẩn ngụ của nam nhân thì quả là nơi ẩn ngụ lạ lùng. Nam nhân nọ thay vì bỏ đi thì cứ cau mày nghĩ ngợi như đang gặp phải nan đề khó giải thích. Cứ như thể được một lúc lâu, nam nhân đã tỏ ra khẩn trương, qua thái độ cứ loanh quanh kiếm tìm gì đó ở phần vách núi kế cận.
Vách đá bám đầy rong rêu và thỉnh thoảng bị một vài lùm cây hoang dại um tùm che khuất. Thế nhưng với lòng kiên trì nhẫn nại, cuối cùng nam nhân cũng tìm ra điều muốn tìm.
Đó là một phần nhỏ của sườn núi tuy cũng bị cây dại che khuất, nhưng khi được nam nhân dọn sạch thì lại để lộ một khoảng trống vừa đủ đã được ai đó lăn vào lấp kín.
Đứng đối diện với khối đá, nam nhân sau một lúc ngưng đọng thần sắc, chứng tỏ đang vận dụng chân lực, liền áp cả hai chưởng tay vào bề mặt của khối đá.
Tiếp theo sau, nam nhân hét lên một tiếng thật to:
– Khai!
Lập tức bề mặt của khối đá, nơi nam nhân áp chưởng tay vào, bỗng kêu lên hàng loạt nhưng tiếng răng rắc, cho thấy chân lực của nam nhân đã có công dụng làm cho khối đá tự vỡ ra.
Mục kích cảnh này, lão nhân nọ vụt biến sắc. Vì muốn thực hiện như nam nhân cần phải có công phu thượng thừa và nhất là công phu đó phải luyện đạt đến thập phần hỏa hầu.
Nhưng ngay sau đó, lão nhân chợt trút ra một hơi thở phào nhẹ nhõm. Đó là lúc nam nhân tuy đã chấn vỡ khối đá, nhưng có lẽ do đã vận dụng đến toàn bộ chân lực và gần như là kiệt lực nên đôi chân của nam nhân bắt đầu run rẩy chỉ suýt nữa là té ngã.
Sau một lúc gắng gượng để chi trì và có lẽ là để ổn định lại phần nào chân nguyên đang trên đà kiệt quệ, nam nhân mới lảo đảo đi vào động khẩu lúc này đã được khai mở.
Lão nhân nọ nhìn đăm chiêu vào sườn núi. Là một sườn núi vốn dĩ bình thường, nhưng một khi ở sườn núi đó bỗng xuất hiện đến hai động khẩu, và còn là hai động khẩu chỉ do một nam nhân gây ra thì đây đâu còn là một sườn núi bình thường nữa.
Hoài nghi khôn xiết, lão nhân nọ chợt bộc lộ thân thủ thượng thừa bằng cách tự biến mình thành một cơn gió nhẹ để âm thầm tiến vào động khẩu vừa nuốt mất nam nhân.
Vút…
Có lẽ do đã cạn kiệt khá nhiều chân lực nên nam nhân không hề phát hiện có người lẻn bám theo. Nam nhân vẫn lảo đảo tiếp tục tiến vào, đi theo thông đạo được một điểm sáng mờ mờ phía trước phát ra làm mục tiêu.
Khi còn cách điểm sáng áng chừng một trượng, nam nhân chợt kêu lên thất thanh:
– Quan đệ! Vì sao Quan đệ ra nông nổi này?
Nam nhân kêu như thế vì ở cạnh điểm sáng, lúc này đã nhìn thấy rõ đó là một viên minh châu, quả nhiên có một hình người đang ngồi theo tư thế tọa công. Tuy nhiên cách tọa công của người này thật kỳ quái, nếu không muốn nói người đó vì tọa công bất cẩn nên sắp lâm cảnh tẩu hỏa nhập ma. Bằng chứng là thân hình của người nọ cứ run bắn lên từng cơn, kèm theo đó là những nhịp hô hấp, lúc thì trì trệ, lúc thì dập dồn như kéo bể.
Mục kích cảnh này, nam nhân như biết phải làm gì bèn tiến đến và vận lực vào huyệt cự cốt của người nọ.
Cái điểm của nam nhân làm cho người nọ ngừng ngay cả cơn run bắn. Sau đó, tuy vẫn còn hô hấp nặng nề nhưng người nọ đã có thể lên tiếng:
– Đại ca, sao biết đệ lâm nguy mà kịp vào ứng cứu?
Nam nhân nọ càng thêm mệt nhọc, nhưng vẫn cố giấu bằng cách tìm chỗ ngồi ngay xuống:
– Khưu Phúc Linh ta sau khi đắc thành tuyệt học Thái Dương, chợt có cảm giác bất an về phần Quan đệ. Vì thế, sau khi thoát ly động Thái Dương, ta phải đắn đó mãi mới dám đánh liều tìm lối dẫn vào động Thái Âm để tìm Quan đệ. Có phải do đại ca gây kinh động, Quan đệ mới lâm cảnh chân khí nghịch hành?
Người nọ gượng cười:
– Chúng ta đã lưu lại đây bao lâu rồi đại ca?
Khưu Phúc Linh lắc đầu:
– Nơi ẩn giấu tuyệt học của Âm Dương Nhị Tiên hoàn toàn cách biệt nhân thế, thật khó đoán đã bao nhiêu ngày trôi qua. Nhưng theo đại ca đoán, có lẽ cũng đến mươi mười lăm ngày gì đó. Sao Quan đệ lại hỏi đến thời gian?
Người nọ thở dài:
– Vì có đến một nửa thời gian đệ lâm phải tình huống này, và nếu đại ca không kịp đến, Quan Vân Sơn này không biết liệu bản thân có còn chi trì thêm được nữa không.
Khưu Phúc Linh thất kinh:
– Quan đệ nói như thể Quan đệ luyện mà không hề có khẩu quyết kinh văn gì cả? Bằng không, người có tư chất thông tuệ như Quan đệ, lẽ nào để xảy ra chuyện bất cẩn?
Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn viên minh châu được đặt cạnh chỗ ngồi:
– Thái Âm Đại Tiên có lưu di học trên bề mặt Hàn Nguyệt Châu. Tuy nhiên việc đệ bị như thế này là do nguyên nhân khác. Đại ca còn nhớ lần đệ suýt mất mạng vì Lần Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi của Ngũ Liên Giáo?
Khưu Phúc Linh chưa kịp đáp thì Quan Vân Sơn đã nói tiếp:
– Lần đó dù đệ thoát chết nhưng sức nóng như nung của Lân Hỏa Đạn đã vô tình làm cản ngại việc đệ chuyên luyện công phu Thái Âm.
Khưu Phúc Linh giật mình:
– Nhiệt – Hàn xung khắc! Vì Quan đệ cố dung hòa sự xung khắc này nên chân khí nghịch hành? Nếu sớm nghĩ ra, đại ca đâu để Quan đệ đi vào động Thái Âm?
Quan Vân Sơn cảm kích:
– Chỉ là ngẫu nhiên thôi, đâu phải lỗi của ai trong huynh đệ chúng ta. Phần đại ca thì thế nào? Như đại ca vừa bảo là đã đắc thành võ học Thái Dương?
Khưu Phúc Linh miễn cưỡng đáp:
– Đại ca gặp may hơn Quan đệ, rất thuận lợi trong việc luyện công. Hiện kinh văn vẫn còn lưu bên kia động. Quan đệ nghĩ sao, nếu đổi qua luyện công phu Thái Dương?
Quan Vân Sơn kinh ngạc:
– Đại ca như không muốn giữ công phu đó cho riêng mình?
Khưu Phúc Linh lắc đầu:
– Chúng ta đã là huynh đệ, còn phân biệt làm gì chuyện riêng tư? Huống chi, Quan đệ đang gặp khó khăn vì công phu Thái Âm. Nếu công phu Thái Dương có thể giúp ích Quan đệ…
Câu nói của Khưu Phúc Linh chợt bị cắt đứt do một tràng cười bỗng vang lên:
– Có phúc mà không biết hưởng, sao bọn vô dụng các ngươi không giao cả cho bản nhân?
Biết có người đột nhập, nhưng Khưu Phúc Linh do lâm cảnh lực bất tòng tâm nên đành giương mắt nhìn một lão nhân xa lạ đang ung dung xuất hiện và chiếm đoạt viên minh châu Hàn Nguyệt mà trên đó có khắc ghi di học của Thái Âm Đại Tiên.
Sau đó, lão nhân nhìn cả hai:
– Bản nhân thật không biết cảm kích lũ vô dụng các ngươi như thế nào cho phải. Thôi thì để hai ngươi được chết toàn thây vậy.
Khưu Phúc Linh thất kinh, cố bật tung người đứng dậy:
– Tôn giá là ai? Hành vi độc ác này, lẽ nào tôn giá dám thực hiện?
Lão nhân nọ cười rộ:
– Sao bản nhân không dám? Nói thật cho bọn ngươi biết, đối với những ai hoặc đã và đang trở thành vật chướng ngại của bản nhân đều phải bị triệt hạ. Và hai ngươi rồi sẽ trở thành như thế, nếu bản nhân vì lòng nhân mà lưu lại. Thôi nha, hai ngươi có thể nói lời vĩnh biệt được rồi. Ha… ha…
Lúc lão nhân còn cười, Quan Vân Sơn bỗng bất ngờ chồm lên:
– Muốn giết bọn ta đâu dễ? Đỡ!
Cùng lúc đó, Khưu Phúc Linh cũng không can tâm chịu chết, nên cũng bất ngờ hất mạnh hai chưởng tay:
– Ta quyết liều chết với lão ác ma, xem công phu Thái Dương của ta!
Ào…
Vù…
Phản ứng của cả hai, một người thì xuất phát Hàn kình, người còn lại thì tung kình Dương nhiệt, ngay lập tức làm cho lão nhân nọ biến sắc:
– Âm Dương nhị công? Bọn ngươi muốn chết?
Và lão nhân đột nhiên phát xạ một luồng chưởng đầy uy lực, quật mạnh vào nhị kình bất ngờ liên thủ của Quan Vân Sơn và Khưu Phúc Linh.
Ào…
Một tiếng chấn kình long trời lở đất liền vang lên.
Ầm…
Như nếu có chủ ý từ trước, Quan Vân Sơn dù bị lảo đảo vẫn cố chộp vào tay Khưu Phúc Linh và kéo mạnh qua một bên:
– Mau theo đệ!
Dù chưa biết Quan Vân Sơn làm như thế để làm gì, nhưng Khưu Phúc Linh vẫn tin tưởng di chuyển theo sức lôi kéo của Quan Vân Sơn.
Đến một ngách đá, Quan Vân Sơn kéo Khưu Phúc Linh chui vào. Tiện tay Quan Vân Sơn cầm một bọc vải vốn để sẵn trong ngách đá và ném ngược về phía sau Vù…
Lão nhân quả nhiên đang chồm người đến, quyết truy sát cả hai, sự xuất hiện của một vật lạ làm lão nhân phẫn nộ, tung kình quật vỡ bọc vải nọ…
Bung!
Lập tức từ bọc vải bay tỏa lên một màn vân vụ mịt mù, khiến cảnh quang trong Thái Âm động vốn mờ tối càng thêm tối âm u.
Không bỏ lỡ cơ hội, Quan Vân Sơn vẫn giữ tay Khưu Phúc Linh, bất ngờ quay ngoắt người bỏ chạy trở ra.
Quan Vân Sơn tính toán thật khéo và lúc màn vân vụ tan dần thì cũng là lúc cả hai đã chạy thoát ra ngoài.
Càng không dám chần chừ, Quan Vân Sơn vừa tiếp tục lôi Khưu Phúc Linh bỏ chạy, vừa thầm thì bảo:
– Chúng ta sẽ chết, nếu không kịp tìm chỗ náu thân.
Khưu Phúc Linh cũng nghĩ như thế nên vội chỉ vào khu rừng trước mặt:
– Chỉ cần chạy vào đó là ổn. Nhanh lên!
Cả hai cùng cố sức chạy. Đột nhiên Quan Vân Sơn dừng lại:
– Như lão ma không đuổi theo, đại ca?
Khưu Phúc Linh cũng kinh nghi dừng lại, và khi cả hai quay đầu nhìn về phía sau, Khưu Phúc Linh bỗng kêu:
– Ai như là a di?
Quan Vân Sơn cũng nhìn thấy bóng dáng một phụ nhân vừa biến mất vào một trong hai động khẩu mới vừa có ở sườn núi. Quan Vân Sơn nghi ngờ:
– Phải chăng đó là nơi huynh đệ ta vừa thoát ra?
Khưu Phúc Linh lắc đầu:
– Đó là lối thoát từ Thái Dương Động do đại ca theo di tự của Thái Dương Nhị Tiên phá ra để thoát. Chỉ không hiểu a di xuất hiện để làm gì và sao lại đi vào Thái Dương động?
Đúng lúc này từ động khẩu dẫn vào Thái Dương động bỗng vang lên hai loạt chấn kình liên tiếp.
Ầm… Ầm…
Khưu Phúc Linh biến sắc:
– Không lẽ a di đang chạm trán lão ma.
Quan Vân Sơn động tâm:
– Nếu là vậy, có lẽ lão ma đã lẻn nghe từ lâu, thay vì đuổi theo chúng ta, lại chui qua Thái Dương động với mưu đồ chiếm hữu thêm công phu Thái Dương?
Khưu Phúc Linh giật mình:
– Nếu đúng như Quan đệ nói, a di e nguy hiểm. Vì bản lãnh của a di đâu phải đối thủ của lão ma?
Quan Vân Sơn chợt nhíu tít đôi mày:
– Vị tất đúng như đại ca lo sợ. Cứ theo hai loại chấn kình vừa rồi mà suy, công phu của song phương có lẽ ngang nhau.
Khưu Phúc Linh cau mày:
– Không phải đại ca xem thường a di, kỳ thực a di chưa bao giờ có được thân thủ như Quan đệ có ý nghi ngờ.
Quan Vân Sơn mỉm cười:
– Đệ tuy kém hiểu biết do chỉ mới bôn tẩu giang hồ, nhưng đại ca cứ chờ xem, sự thật sẽ như đệ bảo.
Từ trong động khẩu lai vang ra hai loạt chấn kình nữa. Và lần này còn có thêm hai bóng người từ trong đó lao ào ra.
Nhân vật xuất hiện đầu tiên là lão ma. Vì lão bị nhân vật phía sau truy đuổi nên ngay khi có cơ hội vượt thoát, lão liền vận dụng tột độ khinh công để lao đi mất dạng.
Nhân vật thứ hai lúc này đã rõ là một mỹ phụ trung niên. Với gương mặt lạnh như băng, mỹ phụ cố quật theo lão ma một ngọn chưởng kình thập phần lợi hại:
– Triển lão nhi! Ngươi thật vô sỉ. Lần sau gặp lại, bổn nương nương sẽ cho lão nếm mùi lợi hại. Hừ!
Vù…
Tuy ngọn kình của mỹ phụ chỉ quật vào quãng không, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ làm cho Khưu Phúc Linh hoang mang khi bật reo:
– A di! Thật không ngờ a di lại có bản lãnh cao minh như thế này. Nếu không được tận mắt mục kích, tiểu điệt cũng không dám tin.
Mỹ phụ dừng lại, không truy đuổi theo lão ma nữa. Và trước khi lên tiếng đáp lời Khưu Phúc Linh, mỹ phụ còn có một thoáng quét mắt nhìn qua Quan Vân Sơn:
– Không phải a di muốn che giấu thân thủ, nhưng phô trương làm gì, nếu như thời cơ chưa đến.
Đoạn mỹ phụ tiến đến gần cả hai:
– Sao nghe Khưu điệt nhi đã bị Ngũ Liên Giáo hãm hại đến suýt mất mạng ở U Minh cốc? Khưu điệt đã thoát như thế nào? Còn bằng hữu đây của tiểu điệt là ai?
Quan Vân Sơn lên tiếng:
– Tại hạ họ Quan, vẫn nghe gia phụ bảo trước khi từng có giao tình với Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi tiền bối.
Mỹ phụ gật gù và nhìn thẳng vào Quan Vân Sơn:
– Thì ra là Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang, Quan Vân Sơn thiếu hiệp. Bổn nương nương có nghe tin lệnh tôn bị thù nhân hãm hại, vậy kể như bây giờ, Thiếu Bang chủ đã là Bang chủ kế nhiệm Tứ Hải Bang?
Quan Vân Sơn điềm nhiên đáp:
– Gia phụ bất ngờ bị hại, đến một lời di ngôn cũng chẳng có. Do đó, cứ theo ngụ ý của gia phụ lúc sinh thời, tại hạ đành tự ý ly khai Tứ Hải Bang, không còn là Thiếu Bang chủ thì nói gì làm Bang chủ?
Khưu Phúc Linh kinh ngạc nhìn Quan Vân Sơn:
– Như Quan đệ cố ý quên đại ca quan tâm đến Quan đệ là do lời căn dặn từ trước của a di. Sao Quan đệ có thái độ thiếu phần lễ độ với a di?
Quan Vân Sơn chợt hỏi ngược lại:
– Giữa chúng ta là huynh đệ bát bái chi giao, đệ mong đại ca hãy nói thật một lời. Phải chăng đại ca chưa hề biết lệnh di có thân thủ cao minh như vừa mục đích?
Khưu Phúc Linh thất kinh:
– Đương nhiên đại ca chưa hề biết thật. Nhưng sao điều này khiến Quan đệ lưu tâm?
Quan Vân Sơn không hề có ý đáp câu này và may thay mỹ phụ nọ lên tiếng đúng lúc:
– Đủ rồi, nếu bổn nương nương đoán không lầm thì chính sự xuất hiện vào đúng thời điểm này của bổn nương nương đã khiến Thiếu Bang chủ nghi ngờ. Nói đi, tại sao?
Cả câu này nữa của mỹ phụ, Quan Vân Sơn cũng không có ý đáp. Và Quan Vân Sơn bất ngờ nói lời từ biệt với Khưu Phúc Linh:
– Hậu hội hữu kỳ, nếu có dịp đệ và đại ca sẽ gặp lại nhau. Cáo biệt.
Khưu Phúc Linh kinh tâm vội ngăn lại:
– Nếu muốn đi, Quan đệ sao không giải thích rõ nguyên do?
Cùng lúc đó mỹ phụ chợt chuyển người lao đến ngáng đường Quan Vân Sơn:
– Ngươi muốn đi dễ thế sao? Đứng lại!
Thái độ quá quyết liệt của mỹ phụ làm Khưu Phúc Linh kinh hoàng:
– A di!