Âm Dương Quái Diện

Chương 36: Long phụng hợp tiêu diệt thiên ma


Đọc truyện Âm Dương Quái Diện – Chương 36: Long phụng hợp tiêu diệt thiên ma

Lập tức Quan Vân Sơn bật tung người lao vào Khưu Phúc Linh:

– Ngươi cũng nghe rồi chứ? Đấy là đại trận La Hán của Thiếu Lâm. Bọn ác ma các ngươi đã đến ngày đền tội. Nạp mạng mau!

Ào…

Cũng lúc này Khưu Phúc Linh thịnh nộ quật vào Quan Vân Sơn những chiêu công gồm đủ năm lượt sóng kình và đợt nào đợt nấy đều có khí thế như sẵn sàng di sơn đảo hải:

– Là ta nạp mạng hay chính ngươi? Ngũ Liên Thiên Ma Chưởng. Đỡ!

Vù…

Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…

Chỉ ngay loạt chiêu đầu, năm đợt sóng kình làm cho Quan Vân Sơn lùi đủ năm lượt, đã khiến Khưu Phúc Linh đắc ý cười ngạo nghễ:

– Ngươi có bao nhiêu bản lãnh hãy giở ra. Thử xem ngươi làm sao qua được Thiên Ma Công của ta. Hãy xem Hồng Đài Thiên Ma Chưởng.

Ào…

Quan Vân Sơn vận lực cố trụ bộ và vung tay hất chưởng:

– Hãy đỡ Âm Dương nhị công của ta.

Vù… Ầm…

Ào… Ầm…

Quan Vân Sơn lại bị chấn lùi và tái hẳn sắc mặt khi thấy Khưu Phúc Linh lừng lững tiến đến:

– Bạch Đài Ngũ Liên, Thiên Ma Huỳnh Đài. Đỡ! Hạ.. Hạ..

Ào…

Vù…

Những loạt phật hiệu lúc nãy lại vang lên nghe đã gần hơn:

– Ạ.. dị.. đà… phật…

Kèm theo đó là tiếng chấn động của nhiều loạt chưởng kình chạm nhau vang lên cũng to không kém.

Ầm… Ầm…

Xen giữa những thanh âm đó là tiếng gào quát thịnh nộ của lão Cung chủ Đông Hải Bí Cung Công Tôn Đạt:

– Tư Đồ Khải! Ngươi chớ quá ngông cuồng. Hãy đỡ một chiêu Hỗn Nguyên của ta.

Nghe thế, Quan Vân Sơn vận lực kêu thật to:

– Lão Cung chủ! Sư tổ của vãn bối sao rồi.

Và chưởng của Khưu Phúc Linh ập đến, khiến Quan Vân Sơn dù muốn dù không thể nghe câu đáp của lão Cung chủ, giả như lão có thật sự lên tiếng đáp. Chàng phải lo đỡ chưởng Thiên ma của Khưu Phúc Linh.

Ầm… Ầm…

Chỉ sau đó chàng mới nghe tiếng sư thúc Trùng Quang gào thất thanh:

– Sư phụ.. Kiều Mộng Phi! Bần đạo phải diệt trừ yêu phụ ngươi! Đỡ!

Ầm… Ầm…

Mụ Kiều Mộng Phi bỗng ồ ề cười ngạo mạn:

– Lão Huyền Vũ vẫn chưa chết kia mà, Trùng Quang ngươi đâu cần phải quýnh quáng lên như vậy? Đỡ! Hắc… Hắc…


Ào…

Vù…

Lại có tiếng Công Tôn Đạt hô hoán đề tỉnh:

– Hoa Hạ! Thu Phong! Hai ngươi lui lại mau. Triển Huy Thành phản bội! Đỡ!

Vù…

Tư Đồ Khải – Thường Đại Thành thì cười rộ:

– Đang giao đấu với ta, Công Tôn Đạt lão nhi vội gì lo cho sinh mạng kẻ khác. Hãy đỡ của ta một chưởng Thiên Ma. Hạ.. hạ..

Ào… Ào…

Khưu Phúc Linh cũng phấn khích cười sặc sụa:

– Quan Vân Sơn! Đỡ chiêu Hắc Đài của ta nào. Hạ.. hạ..

Quan Vân Sơn giận dữ phát kình:

– Ta sợ ngươi sao, Khưu Phúc Linh.

Vù… Ầm…

Ào… Ầm…

Và một lần nữa, Quan Vân Sơn lại bị bức lùi, nhờ đó nghe thanh âm của sư tổ Huyền Vũ nhẹ nhàng vang lên ở một phương vị không xa chỗ Quan Vân Sơn là bao:

– Vô lượng thọ phật! Nếu cứ giữ mãi đại trận La Hán thế này, Thiên Ma Công tạm thời vẫn sẽ bị áp chế. Sao lão Cung chủ không mau tìm cách đưa nhị vị thuộc hạ ra ngoài cho đỡ nguy hiểm.

Quan Vân Sơn tìm cách quay lại nhìn, và chàng thật sự hưng phấn khi phát hiện có tất cả ba trận giao tranh vẫn cứ diễn ra giữa một vòng tăng nhân Thiếu Lâm phái rất đông nhân số đang tạo thành La Hán đại trận.

Một trận là do Công Tôn Đạt Cung chủ giao thủ với Thiên Ma Vô Thượng Tư Đồ Khải.

Trận thứ hai là một mình sư tổ Huyền Vũ đang khốn đốn giữa hai mụ họ Kiều cùng liên tay.

Trận thứ ba còn lại là do sư thúc Trùng Quang hiệp chưởng Thu Phong, Hoa Hạ cố ngăn chặn một mình Triển Huy Thành.

Và vòng vây tăng nhân Thiếu Lâm tự vẫn thỉnh thoảng niệm lên những loạt phật hiệu trầm hùng:

– Ạ.. dị.. đà… phật…

Những loạt niệm phật hiệu tuy không nói chắc là có làm cho lũ quần ma nao núng, nhưng chí í thì có làm cho những ai đang đối đầu quần ma tăng thêm hào khí và đởm lược.

Do hưng phấn, Quan Vân Sơn vụt quật vào Khưu Phúc Linh một kình, rồi bật lao vào giữa trận La Hán:

– Ngươi có dám theo ta vào trận?

Vù…

Khưu Phúc Linh cuồng ngạo đáp ứng:

– Ngươi định tìm cơ hội chạy thoát ư? Đâu dễ như thế chứ. Hừ!

Vút…

Ngay khi để Khưu Phúc Linh đủ thời gian đặt chân vào trận, Quan Vân Sơn chợt quát to như tiếng sấm động:

– Bây giờ mới đến lượt ta đây, Khưu Phúc Linh, đỡ!

Ào…


Khưu Phúc Linh kinh ngạo phát chiêu quật lại:

– Thật thế sao? Hãy thử xem nào. Hừ!

Ầm…

Khưu Phúc Linh bị chấn dội làm y bật kêu lên:

– Thì ra từ nãy giờ ngươi chỉ vờ thua?

Quan Vân Sơn cười lồng lộng:

– Có như thế ta mới tách ngươi ra khỏi những người Tứ Hải Bang, và có như thế ta mới có cơ hội hợp thủ với mọi người, quyết tận diệt lũ ác ma bọn ngươi giữa trận La Hán này.

Xem đây. Hạ.. hạ..

Đột ngột xoay người, Quan Vân Sơn xạ một tia chỉ kình vào mụ Kiều Mông Điệp:

– Kẻ phải chết trước tiên chính là mẫu thân ngươi đó, Khưu Phúc Linh. Hạ.. hạ..

Viụ..

Mụ Kiều Mộng Điệp đang mãi cùng bào muội Kiều Mộng Phi chuẩn bị hạ thủ lão đạo Huyền Vũ, ngọn chỉ kình bất ngờ của Quan Vân Sơn làm mụ bối rối. Mụ nhảy tránh…

Vút…

Và đó là cơ hội cho sư tổ Huyền Vũ của Quan Vân Sơn một mình đối mặt với yêu phụ Kiều Mộng Phi.

– Bạch Thạch Quy Chân. Đỡ!

Yêu phụ Kiều Mộng Phi tái mặt:

– Tuyệt học Toàn Chân phái. Triển Huy Thành! Mau phát chiêu giúp ta.

Vừa kêu thất thanh, yêu phụ vừa cố phát kình, hy vọng Triển Huy Thành kịp phát chiêu liên thủ.

Biết trước điều đó, Quan Vân Sơn tung người quật vào Triển Huy Thành một kình đảo hải di sơn:

– Hoa Hạ, Thu Phong, cả sư thúc nữa, hãy mau ra ngoài trận. Đỡ!

Ào…

Chợt có tiếng Tư Đồ Khải quát ngay phía sau Quan Vân Sơn:

– Súc sinh! Ta phải giết ngươi.

Ào…

Quan Vân Sơn liền có một thoáng cau mày, nhưng sau đó chợt đổi sang cười đắc ý. Vì dù sao Triển Huy Thành cũng không kịp tiếp ứng yêu phụ Kiều Mộng Phi, có nghĩa là yêu phụ chắc chắn phải khốn đốn trước tuyệt học Toàn Chân là Bạch Thạch Quy Chân do chính sư tổ Huyền Vũ thi triển.

Chàng mỉm cười và lạng người tránh chiêu của Tư Đồ Khải.

Vút…

Và diễn biến xảy ra đúng như Quan Vân Sơn đoán. Có tiếng Triển Huy Thành gào lên thịnh nộ:

– Lão Huyền Vũ! Ngươi có mau dừng tay không?

Đó là lúc Bạch Thạch Quy Chân tuyệt học chạm vào chưởng Thái Dương của yêu phụ Kiều Mộng Phi.


Ầm.

Yêu phụ chệnh choạng ngả nghiêng, và Quan Vân Sơn xuất kỳ bất ý phát một chiêu độc thủ:

– Yêu phụ! Đỡ!

Bung…

Chấn kình làm cho yêu phụ càng thêm lảo đảo và không hiểu sao toàn bộ diện mạo của yêu phụ chợt biến thành màu đen bầm.

Quan Vân Sơn thấy vậy, quát vang, cố uy hiếp tinh thần lũ quần ma:

– Ác lai ác báo. Yêu phụ đã bị độc chất Thái Dương Bộc Phát công phạt. Yêu phụ ắt phải chết. Hạ.. hạ..

Tư Đồ Khải lao đến:

– Súc sinh! Đấy là mẫu thân của ngươi, nỡ nào ngươi…

Khưu Phúc Linh cũng lao đến:

– Phụ thân lầm rồi! Tiểu tử là cốt nhục của Quan Vân Tú. Bao nhiêu năm nay phụ thân đã lầm kế của họ Quan mà chẳng hay biết sao?

Quan Vân Sơn vụt hét vang, với hai tay phân khai về hai hướng, một mình đối phó với hai phụ tử Tư Đồ Khải:

– Không sai. Và hôm nay ta quyết phải báo thù cho thân phụ ta. Báo thù cho Toàn Chân phái và nhiều nhân vật võ lâm đã bị lũ ác ma các ngươi sát hại. Hãy đỡ U Minh Nhất Dương và U Minh Nguyệt Hàn của ta.

Ào…

Vù…

Tư Đồ Khải cười lạnh:

– Đến như U Minh Bất Nhật Bất Nguyệt Thần dù có tái sinh cũng phải thúc thủ. Nói gì chỉ là một tiểu tử như ngươi, Thiên Ma Thanh Đài đây.

Ào…

Khưu Phúc Linh cũng quát:

– Bạch Đài Thiên Ma Chưởng. Đỡ!

Vù…

Ầm… Ầm… Ầm…

Giữa những loạt chấn kình, Quan Vân Sơn chợt nghe tiếng Công Tôn Đạt thét:

– Phản đồ Triển Huy Thành! Ngươi có biết ngươi sẽ có ngày hôm nay không hử? Đỡ!

Bung…

Triển Huy Thành liền gào vang:

– Ôi chao! Thái Âm Độc! Thái Âm Độc đang hủy hoại ta. Ạ.. Ạ..

Đạo trưởng Huyền Vũ cũng buông tiếng niệm phật lạnh lùng:

– Đã đến lúc phải đền tội rồi, Kiều Mộng Điệp. Vô lượng thọ phật.

Và mụ Kiều Mộng Điệp cũng kêu lên bi thảm như lúc nãy Kiều Mộng Phi đã kêu:

– Ạ.. Ạ.. Bạch Thạch Quy Chân.

Ầm… Ầm…

– Oạ..

Tư Đồ Khải thịnh nộ, mắt tóa hung quang, vụt chộp vào đỉnh đầu Khưu Phúc Linh:

– Hài tử! Hãy vì bao nhiêu người đã chết mà thành toàn cho phụ thân. Ạ.. Ạ..

Lấy làm lạ, không ngờ Tư Đồ Khải lại bất ngờ phát cuồng, đã quay lại và đột ngột hạ sát Khưu Phúc Linh, nên không chỉ một mình Quan Vân Sơn mà ai cũng thế, đều trố mắt nhìn đến ngây người.

Và chính Quan Vân Sơn đang thấy Khưu Phúc Linh tuy chưa chết hẳn, nhưng hình hài y cứ từ từ khô tóp lại và điều này được minh chứng qua lớp y phục của y cứ càng lúc càng tỏ ra quá rộng so với y.

Sau cùng, hữu chưởng của Tư Đồ Khải vụt bóp mạnh, khiến đầu Khưu Phúc Linh vỡ toang.


Bốp…

Lúc đó, vừa vất thi thể Khưu Phúc Linh qua một bên, Tư Đồ Khải vừa thản nhiên trút bỏ phần y phục bên ngoài của chính lão để lộ phần y phục bên trong chính là một bộ Lân Y Giáp Cốt có vẽ hình một bộ cốt khô lung linh ánh lân quang, và Tư Đồ Khải tự bật cười:

– Bọn ngươi nhìn đủ chưa? Nếu chưa đủ thì hãy nhìn xem cho biết thế nào là Thiên Ma Vô Thượng ta. Hạ.. hạ..

Và trong bao nhiêu người đương diện, chỉ có một mình lão đạo Huyền Vũ là hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đạo trưởng kêu thất thanh:

– Y đã dùng Khai Đỉnh Đại Pháp chiếm đoạt toàn bộ chân nguyên nội lực của chính cốt nhục của y. Hãy đề phòng y nhờ đó có nội lực phi phàm, biến Thiên Ma Công của y thành vô thượng.

Quan Vân Sơn vỡ lẽ, phẫn nộ bật người lao vào thù nhân:

– Hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con, lão thật độc ác. Đỡ!

Ầm…

Quan Vân Sơn kinh tâm tán đởm khi thấy thù nhân ngang nhiên hứng chịu một kình mà không hề hấn gì, trái lại chính chàng phải bị chấn lùi.

Sự kiện này cũng làm cho mọi người cùng thất kinh, kể cả Công Tôn Uyển Uyển đang ở ngoài quan chiến cũng phải kêu lên:

– Lão đã đủ nội lực tạo thành cang khí hộ thân. Sơn ca! Mau nhận lấy vật này!

Thản nhiên nhìn Quan Vân Sơn đang đón nhận vật được Công Tôn Uyển Uyển ném vào, Tư Đồ Khải cười hí hí:

– Chỉ là một ngọn trúc thì làm gì được ta? Ngươi có muốn thử thêm một lần nữa không, tiểu tử? Hạ.. hạ..

Như hiểu ý Công Tôn Uyển Uyển muốn ám thị điều gì, Quan Vân Sơn chợt quay sang Công Tôn Đạt:

– Vãn bối cần có thêm Giao Long Ô Tiêu, mong lão tiền bối…

Công Tôn Đạt cau tít đôi mày bạc nhưng vẫn ném thêm cho chàng một đoạn trúc, chính là Giao Long Ô Tiêu của lão.

Cầm cả hai, Quan Vân Sơn phân khai nội lực, biến nửa người bên ngày thành đỏ là công phu U Minh Nhật Dương với ngọn Giao Long Ô Tiêu, và biến nửa người còn lại thành màu trắng nhợt là công phu U Minh Nguyệt Hàn với Phi Phụng Hắc Tiêu.

Động thái của chàng khiến Tư Đồ Khải kinh nghi:

– Ngươi giở trò gì đấy, tiểu tử?

Chàng cười như tiếng long ngân, hổ tiếu:

– Lão muốn biết ư? Đó là Long Phụng Hợp Tiêu, Nhật Nguyệt Dương Hàn lấy mang lão. Hãy đỡ! Hạ.. hạ..

Chàng lao đến với Long Phụng Hợp Tiêu, cùng một lúc phát xạ hai luồng kình khí cực kỳ lợi hại.

Phẫn nộ ngập tràn, Tư Đồ Khải cũng xô song chưởng, tạo thành năm đợt phong ba phủ chụp trọn người Quan Vân Sơn.

– Thiên Ma Ngũ Liên Chưởng đây. Đỡ!

Ầm… Ầm… Ầm… Ầm… Ầm…

Năm tiếng chấn kình long trời lở đất vang lên, khiến bụi đất tung bay mịt mù. Và khi bụi đất lắng đọng, mọi người nhìn thấy giữa đương trường là hai hình hài nằm bất động. Họ lao ào đến. Tư Đồ Khải đã chết nhưng hai mắt vẫn mở trao tráo như không tin lão phải chết thế này. Còn Quan Vân Sơn thì tuy chưa chết hẳn, nhưng cũng chỉ là hiện tượng thoi thóp chờ chết.

Không tưởng sẽ có kết quả này, Đông Điền, Đoàn Ngũ Hạ và Công Tôn Uyển Uyển cùng đổ nhào lên người Quan Vân Sơn mà kêu khóc.

Đang khóc, họ chợt nghe Quan Vân Sơn thì thào:

– Muốn tại hạ toàn mạng, phiền tạm vị cô nương một lần nữa hiệp lực, giúp tại hạ như đã từng giúp.

Ngỡ Quan Vân Sơn cố tình hí lộng chỉ để trêu chọc, họ ngưng khóc và định quát mắng chàng. Nào ngờ, họ lại nghe chàng thều thào nhẹ hơn:

– Để hộ vệ tâm mạch, và chân khí lưỡng nghi đã tái hiện, cách hóa giải cũng là cách làm tại hạ tỉnh lại, thiết nghĩ chư vị còn nhớ? Hãy theo đó mà làm, đừng để muộn.

Giật nẩy người, cả ba mỹ nhân cùng đưa chàng đi, dù ai hỏi gì cũng không giải thích…

… Ba ngày sau, Quan Vân Sơn tươi tỉnh cùng ba mỹ nhân từ một mật thất của Khưu gia trang bước ra. Chàng nhìn mọi người đang quan tâm chờ đợi và phá lên cười:

– Không lẽ chư vị vẫn chờ để uống rượu mừng của tại hạ? Thật thất lễ. Ở Khưu gia trang không có rượu, nhưng có lẽ ở Tứ Hải Bang thế nào cũng sẵn có. Phải thế không, đại lão bá?

Lão Đại hiểu ra ngay, liền oang oang bố cáo với quần hùng:

– Mười ngày nữa sẽ là đại lễ thành hôn của Bang chủ tệ bang và tam vị giai nhân.

Là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.