Âm Dương Quái Diện

Chương 3: Ngũ liên giáo


Đọc truyện Âm Dương Quái Diện – Chương 3: Ngũ liên giáo

Đối với những nhân vật giang hồ thì vào lúc này ba chữ “U Minh cốc” đã trở thành danh xưng luôn ở trên môi miệng họ. Không những thế, cũng ba chữ “U Minh cốc” kia đã nghiễm nhiên biến thành từ đồng nghĩa với hai chữ “tử thần”. Và điều sau cùng dễ dàng nhận thấy như điều trước, vì bất luận ai hễ đề cập đến danh xưng này là sắc diện trở nên lấm lét lạ. Sợ nhưng vẫn nói, vẫn phải đề cập đến, như thể mọi người khi tìm đến đây thì không thể không nghĩ đến, hoặc nói đến U Minh cốc.

Đó là tình trạng đã và đang xảy ra ở một tửu quán, nơi chỉ cách U Minh cốc ba dặm đường và cũng là nơi quy tụ không chính thức của những kẻ quan tâm đến U Minh cốc, nhưng vì lý do nào đó vẫn chưa có cơ hội thử xâm nhập U Minh cốc.

Lúc này trời đã về đêm và mọi bàn ở trong tửu quán đều thắp lên một đĩa đèn dầu lạc, nửa như để soi tỏ màn đêm đang chực chờ tràn từ bên ngoài vào tận bên trong tửu quán, và nửa như để biến không khí trong tửu quán thành một nơi u u minh minh, cho phù hợp với chủ đề mọi người đang bàn là U Minh cốc.

Tiếng bát đũa khua lanh canh, thêm vào đó là tiếng chép miệng hít hà của những người luôn tự phụ về tửu lượng vừa tu xong một ngụm rượu cực to. Cũng là nhờ những thanh âm này giúp cho những ai nếu có phần nhát đảm vẫn trở nên dạn dĩ để có thể thản nhiên đề cập đến những gì liên quan đến U Minh cốc, mà họ dù rất muốn thổ lộ nhưng vì kiêng kỵ nên chưa dám nói.

Chuyện đã xảy ra như thế với một văn nhân công tử có lẽ tuổi chỉ độ đôi mươi là nhiều.

Văn nhân công tử này sau nhiều lần lưỡng lự mới dám chén cạn một bát rượu ta. Rượu nhập tâm như hổ nhập lâm, văn nhân công tử chợt vỗ bàn, chép miệng:

– Thật đáng tiếc! Phải chi hôm nay Võ Đang phái đừng nửa chừng bỏ cuộc, có lẽ bao bí ẩn ở U Minh cốc đã bị khám phá bằng hết. Vì suốt đời này, Khưu mỗ chưa thật sự phục ai bằng phục công phu độc nhất vô nhị của chưởng môn Võ Đang phái Trang Hạnh đạo trưởng.

Ngồi chung bàn với gã Thiếu gia họ Khưu là đôi nam nữ với một đại hán trung niên. Và nữ nhân là người nhoẻn cười bắt chuyện gã:

– Khưu Thiếu gia, vậy có liên quan gì đến Khưu gia trang ở mãi tận Tây Tiên trấn?

Thường nói hễ rượu vào là lời ra, gã Thiếu gia họ Khưu gật gù:

– So với các võ phái trên giang hồ, Khưu gia trang thật quá bé nhỏ, không ngờ Đoàn cô nương ở Hoa Sơn phái cũng biết đến, quả là điều vinh hạnh cho bổn trang.

Nữ nhân vẫn không thôi nhoẻn cười:

– Nào phải tiểu nữ chỉ biết có bấy nhiêu. Còn có lời đồn đại cho rằng giữa Khưu gia trang và Võ Đang phái vốn có thân tình mật thiết, chẳng biết điều này là đúng hay sai?

Gã họ Khưu vênh mặt nhìn quanh:

– Đâu chỉ là đồn đại, mà kỳ thực gia phụ chính là tục gia đệ tử phái Võ Đang và vẫn gọi chưởng môn Võ Đang phái là sư huynh.

Nữ nhân nọ tròn mắt:

– Hóa ra Khưu Thiếu gia đây là sư điệt của chưởng môn Võ Đang phái, tiểu nữ thật thất lễ, được đối diện với Thái Sơn mà không biết.

Gã họ Khưu bật cười:

– Đoàn cô nương chớ nói đùa. Bổn Thiếu gia đâu dám nhận hai chữ Thái Sơn, nguyên chỉ xứng đáng với gia sư bá chưởng môn Võ Đang phái mà thôi. Và điều này thì hôm nay đáng lẽ ai ai cũng nhận biết nếu Võ Đang phái đừng bỏ cuộc giữa chừng và thật sự xông vào U Minh cốc.

Nữ nhân nọ thoáng cau mặt:

– Thế tại sao Võ Đang phái lại nửa chừng bỏ cuộc? Phải chăng đã có chuyện gì bất ổn xảy ra?

Gã họ Khưu cứ lời tiếp lời, như thể rượu đã làm cho gã quên hết mọi cẩn trọng thường khi vẫn có. Gã bảo:

– Bảo là bất ổn thì cũng phần nào đúng. Vì chưởng môn sư bá gần đây đã đột nhiên thất tung. Thử hỏi Võ Đang phái còn tâm trạng nào để cùng quần hùng tranh đoạt báu vật tại U Minh cốc?

Câu nói của gã họ Khưu làm cho bầu không khí khắp tửu quán chợt lắng đọng một cách lạ kỳ. Và nếu có ai chịu lưu tâm thì thế nào cũng phát hiện ở một góc khuất của tửu quán, nơi một văn nhân công tử suốt từ đầu đến giờ chỉ ngồi nhâm nhi một mình. Vị công tử này cũng giật mình và choàng tỉnh, không còn giữ thái độ trầm ngâm tư lự như trước nữa. Và như người vừa tỉnh cơn mê, tuy y không quay đầu nhìn ngó lung tung, nhưng thần sắc cho thấy y cũng đã bắt đầu chú tâm nghe ngóng câu chuyện vẫn đang tiếp diễn giữa gã họ Khưu và vị cô nương họ Đoàn, đệ tử Hoa Sơn phái.

Nàng ta chợt hỏi:

– Chưởng môn Võ Đang phái thất tung? Chuyện này làm sao có được đối với bậc cao nhân thuộc hàng Thái Sơn Bắc Đẩu như lệnh sư bá Trang Hạnh đạo trưởng?

Gã họ Khưu lắc đầu:

– Nhưng đó là chuyện thật sự xảy ra, cho thấy hiện có những âm mưu thâm độc có ý nhắm vào những nhân vật có bản lãnh cực cao ở võ lâm Trung Nguyên.

Chợt từ bên ngoài tửu quán có một thanh âm vọng vào:

– A di đà phật! Lời nói của Khưu thí chủ liệu có kèm theo một bằng chứng nào đáng tin cậy chăng?

Gã họ Khưu thay vì đáp, cứ cười vang và thản nhiên đưa bát rượu lên miệng để hớp một ngụm đầu.

– Khà…

Không nghe lời đáp, chủ nhân câu niệm phật lúc nãy liền xô cửa bước vào. Đó là một đại sư cao to với một ngọn phương trượng to lớn cũng bề thế tương ứng với vóc dáng. Bước vào trong, câu hỏi kế tiếp của vị đại sư là:

– Cho hỏi… A di đà phật, Khưu thí chủ hiện tọa vị chỗ nào?

Rồi không chờ nghe ai đáp, vị đại sư cứ qua ánh mắt mọi người đang đồng loạt đổ dồn về phía nào là ung dung phát thoại về phía đó:

– A di đà phật. Bần tăng Bất Nộ mong được Khưu thí chủ chỉ giáo.

Đã uống cạn bát rượu, gã họ Khưu vừa đặt bát xuống vừa hấp háy mắt nhìn thân hình cao to kỳ vĩ của Bất Nộ đại sư:

– Theo khẩu ngữ của đại sư thì dường như ở Thiếu Lâm cũng đã xảy ra chuyện chẳng lành?

Bất Nộ đại sư khẽ cúi đầu, thần pháp ôn nhu thật khác xa vóc dáng hộ pháp, mà bất kỳ ai thoạt nhìn cũng ngỡ đại sư là người ắt có khí chất nóng nảy:


– A di đà phật, là phương trượng tệ phái sau một lần tọa công bỗng bị tẩu hỏa nhập ma, một hiện trạng đáng lý không thể nào xảy ra cho một người như Phương trượng.

Quần hùng trong tửu quán lại thêm một phen nữa trầm trọng sắc mặt. Vì nào ai dám tin chỉ trong một thời gian ngắn đã xảy ra những chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng đối với hai nhân vật nguyên là nhất môn chi chủ của nhị đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang.

Trái ngược với mọi người, gã họ Khưu lại khề khà bên bát rượu vừa châm đầy:

– Vậy là rõ, quả nhiên đang có âm mưu nhắm vào những nhân vật đệ nhất cao nhân ở các môn bang phái. Cứ theo đó mà suy, có lẽ ở Tứ Hải Bang cũng đã xảy ra chuyện.

Một lần nữa vị văn nhân công tử ngồi ở góc khuất thêm chú tâm vào câu chuyện, nhất là khi từ bên ngoài tửu quán đột nhiên có một lúc tám nhân vật bước vào.

Sự xuất hiện của tám nhân vật này lập tức làm cho mọi người trong tửu quán nhất loạt xôn xao. Và có người lên tiếng:

– Vừa nhắc là Tào Tháo có mặt. Tứ Lão Hộ Nguyên và Tứ Long Hộ Đàn của Tứ Hải Bang đến thật đúng lúc.

Gã họ Khưu lần này thật sự giật mình và đặt vội bát rượu lên bàn, đến việc nhấp một ngụm rượu cũng không kịp. Gã đứng bật dậy:

– Lẽ nào Khưu mỗ đoán đúng? Bang chủ Tứ Hải Bang…

Tám nhân vật nọ thoạt bước vào liền đưa mắt nhìn quanh và có một nhân vật lườm mắt nhìn gã họ Khưu:

– Bổn bang có xảy ra chuyện hay không, mãi đến lúc chiều ta mới nhận được tin. Riêng họ Khưu ngươi vì lẽ gì đoán biết, phải chăng ngươi cùng dự phần vào âm mưu sát hại Bang chủ tệ bang?

Vào lúc này, một trong tám nhân vật nọ chợt nhìn thấy vị văn nhân công tử ở góc khuất cửa tửu quán. Nhân vật này lập tức hô hoán:

– Thiếu Bang chủ!

Tiếng kêu làm mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn vào văn nhân công tử nọ và có người lên tiếng hoài nghi:

– Tiểu tử đó mà là Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang sao? Xem thái độ y có phần nhút nhát, nào phải khí thế Thiếu Bang chủ một đại bang?

Bị mọi người nhìn, văn nhân công tử nọ lúng túng đứng lên, nhưng để phát thoại với tám nhân vật nọ:

– Chư vị đừng gọi Quan Vân Sơn này là Thiếu Bang chủ. Ngay khi gia phụ bị sát hại, Quan Vân Sơn ta đã phát thệ, không còn là người của Tứ Hải Bang nữa.

Tám nhân vật nọ bước len qua các bàn đến gần Quan Vân Sơn:

– Chuyện đó thì ngươi không cần nói, bọn ta cũng đâu xem ngươi là Thiếu Bang chủ như trước nữa. Tuy nhiên, để tìm hiểu rõ nguyên nhân khiến Bang chủ tệ bang chết một cách bất minh, có lẽ ngươi nên ngoan ngoãn theo bọn ta về Tổng đàn.

Diễn biến quá bất ngờ, khiến mọi người dù nghe cũng chẳng dám tin. Và Quan Vân Sơn cũng vì không tin nên hỏi lại:

– Tại hạ vừa từ Tổng đàn rời đến đây, chư vị không nói đùa chứ? Lệnh truyền đến như thế nào khiến chư vị thay đổi thái độ, hầu như xem tại hạ là hung thủ sát hại gia phụ?

Người cao niên nhất trong tám nhân vật nọ chợt đáp với sắc mặt tỏ ra áy náy bất an:

– Mong Thiếu Bang chủ lượng thứ. Bọn ta chỉ biết thi hành theo lệnh dụ phát từ kiếm lệnh Tùng Văn. Còn hư thực thế nào, sao Thiếu Bang chủ không đợi đến lúc quay về Tổng đàn hãy hỏi cho minh bạch?

Quan Vân Sơn chợt biến sắc:

– Kiếm lệnh Tùng Văn? Hóa ra mệnh lệnh xuất phát từ đại thúc Thường Đại Thành?

Một lão nhân khác trong Tứ Lão cười lạt:

– Việc họ Thường vì sao có kiếm lệnh trong tay, sau này bọn ta sẽ hỏi lại. Còn lúc này, lệnh là lệnh, trong phi cáp truyền thư họ Thường đã nêu rõ, chỉ có Quan Vân Sơn ngươi là kẻ bị tình nghi nhiều nhất trong cái chết của Bang chủ tệ bang. Thử hỏi, nếu ngươi không có gì che giấu, tại sao chưa kịp an táng lệnh tông, ngươi đã vội vã bỏ đi? Từ đó cho thấy bấy lâu nay ngươi vẫn ngấm ngầm bất phục cách hành xử mọi việc trong bang của lệnh tôn. Và ý đồ này đã biến ngươi trở thành một kẻ đại nghịch bất đạo, sát hại thân phụ, tiềm đoạt cương quyền. Chỉ tiếc lưới trời lồng lộng, khiến ngươi chưa hưởng một ngày tại vị đã bị rơi vào tay bọn ta. Hừ!

Quan Vân Sơn thật sự kinh tâm:

– Chư vị chớ lầm. Cũng như Khưu nhân huynh kia, tại hạ nghi ngờ đang có âm mưu thâm độc nhắm vào đại bang Tứ Hải, và chuyện xảy ra đúng vào lúc có tin đồn ở U Minh cốc xuất hiện báu vật. Đó là lý do khiến tại hạ phải nén bi thương, cấp tốc tìm đến đây, hy vọng kịp khám phá âm mưu nào khác có lẽ đã được bọn ác nhân sắp bày sẵn ở U Minh cốc này. Sao chư vị lại nghĩ tại hạ là người dám sát hại đấng sinh thành?

Lão nhân cao niên nhất một lần nữa tỏ ra áy náy:

– Nếu Thiếu Bang chủ có nghi ngờ này, sao ngay lúc đến đây không kịp thời đến bọn ta?

Quan Vân Sơn thất vọng:

– Ý tại hạ hoàn toàn khác. Do tại hạ nghĩ chỉ có cách ly Tứ Hải Bang mới dễ dàng truy nguyên sự việc và tra tìm hung thủ. Giá như không có ý này thì tại hạ chưa gì đã vội vàng trao Tùng Văn bảo kiếm cho Thường đại thúc, để bây giờ tự gây khó cho bản thân?

Lão nhân nọ giật mình:

– Là tự tay Thiếu Bang chủ giao kiếm lệnh Tùng Văn cho họ Thường? Sao bảo họ Thường nhận kiếm là do di mệnh được Bang chủ trước lúc nhắm mắt nói lại?

Quan Vân Sơn biến sắc:

– Chính Thường đại thúc nói như thế với chư vị thật sao? Lẽ nào Thường đại thúc dám bịa ra chuyện này? Rõ ràng là…

Ngoài lão nhân cao niên nãy giờ cùng Quan Vân Sơn đối thoại, bảy nhân vật còn lại đều đồng loạt tiến đến gần Quan Vân Sơn. Và một người trong bọn họ cười phá lên:


– Rõ ràng chỉ có ngươi mới là kẻ bịa chuyện thôi. Thôi nào, hãy ngoan ngoãn theo bọn ta về Tổng đàn chịu tội. Hay ngươi muốn bọn ta động thủ?

Ha… Ha…

Quan Vân Sơn tỉnh ngộ, và y bật quát lên:

– Quả nhiên ta đã nghi ngờ đúng. Cái chết của gia phụ đều do những người từng là thân tình thủ túc gây ra. Và người chủ mưu không ai khác ngoài Thường Đại Thành mà ta luôn mến mộ gọi là đại thúc. Muốn động thủ ư? Hãy theo ta ra ngoài, ta sẵn sàng thù tiếp. Hừ!

Dứt lời, Quan Vân Sơn thản nhiên tung người lao vọt ra ngoài. Và với cử chỉ đó Quan Vân Sơn lần đầu tiên làm cho cả tám nhân vật kia cùng kiêng nể, đến mọi người bên trong tửu quán cũng phải thầm thán phục, xem Quan Vân Sơn quả có đủ khí thế của một Thiếu Bang chủ một đại bang là Tứ Hải Bang.

Nào ngờ, Quan Vân Sơn vừa ra đến bên ngoài bỗng vận dụng khinh công bỏ chạy.

Vút…

Qúa bất ngờ, tám nhân vật nọ vội hô hoán và phân khai chia nhau chạy đuổi:

– Ngươi dám bỏ chạy ư? Điều này chứng tỏ ngươi chính là kẻ có tội nên mới trốn chạy.

Đuổi theo mau!

– Hừ!

Diễn tiến này làm cho mọi người trong tửu quán nửa kinh nghi, nửa hoang mang. Và ngay sau đó có không ít người vì bất bình, ngỡ Quan Vân Sơn đúng là hạng đại nghịch bất đạo, dám sát phụ đoạt cường quyền, nên cũng thi triển khinh công chạy đuổi theo Quan Vân Sơn. Điều này khiến cho lượng người bên trong tửu quán ít dần. Có thể hiểu đó là những người vì không quan tâm lắm đến chuyện chỉ liên quan Tứ Hải Bang nên cố tình lưu lại. Và trong số này có gã Thiếu gia họ Khưu, có đôi nam nữ và đại hán trung niên cùng ngồi chung bàn với gã, có cả vị đại sư cao to kỳ vĩ với pháp danh là Bất Nộ.

Đợi đến lúc không còn nhân vật nào có ý định bỏ đi nữa, Bất Nộ đại sư chợt hướng về gã họ Khưu, tiếp tục phát thoại như câu chuyện chưa hề bị gián đoạn. Bất Nộ đại sư hỏi:

– Khưu thí chủ xin lượng thứ, điều gì khiến cho Khưu thí chủ nghĩ đã có âm mưu bất lợi đối với tệ phái Thiếu Lâm, cùng phái Võ Đang và Tứ Hải Bang?

Bất Nộ đại sư vừa dứt lời thì cánh cửa dẫn vào tửu quán đột ngột hé mở, đủ cho một người lách thân bước vào, mang theo một luồng gió nhẹ làm cho những đĩa đèn dầu lạc đang lung linh phát sáng chợt chao đi và chực tắt.

Nữ nhân ngồi cùng bàn với gã Thiếu gia họ Khưu kinh ngạc nhìn kẻ vừa bước vào:

– Là Thiếu Bang chủ?

Bật Nộ đại sư quay ngược lại:

– A di đà phật. Mọi người vì thí chủ đã đuổi theo. Thí chủ làm cách nào quay lại nhưng không bị người phát hiện?

Người vừa bước vào đúng là Quan Vân Sơn. Y không lý gì câu hỏi của Bất Nộ, cũng không để tâm đến ánh mắt hãy còn kinh ngạc của nữ nhân họ Đoàn, y tránh thân hình đồ sộ của Bất Nộ và đến thẳng chỗ gã họ Khưu:

– Tại hạ đã dõi nghe từng nhận định của nhân huynh liên quan đến tình thế võ lâm lúc này. Và có thể nói tại hạ rất đồng tình với những nhận định đó. Mong được Khưu huynh chỉ giáo thêm và hãy bắt đầu từ câu hỏi vừa được đại sư đây nêu ra.

Gã họ Khưu chẳng biết say thật hay đang giả say, gã khệnh khạng đứng lên và vừa cười vừa lảm nhảm:

– Việc gì phải chỉ giáo với không chỉ giáo? Hà… hà… đêm nay tiết trời thật nóng nực.

Sẽ không vui thú nào bằng, nếu được say túy lúy càn khôn ở một nơi có trăng thanh gió mát.

Ha… ha…

Nhưng khi gã định vơ lấy bầu rượu thì đại hán trung niên ngồi chung bàn, nếu từ đầu cho đến giờ chưa lên tiếng thì lúc này lại phát thoại:

– Khưu thiếu gia uống nhiều rồi. Bây giờ nếu muốn uống nữa thì được, hãy để Đỗ mỗ lo liệu cho.

Dứt lời, vị đại hán họ Đỗ ngoác miệng gọi vào trong:

– Tửu bảo! Mau soạn cho ta ba bầu mỹ tửu, nhanh lên.

Quan Vân Sơn nhìn cảnh này biết gã họ Khưu hoặc đã say, hoặc một lúc nữa thôi sẽ say khướt vì ba bầu mỹ tửu vừa được nhân vật họ Đỗ gọi. Y thất vọng nhìn gã họ Khưu:

– Tại hạ đang chịu nhiều nghi kỵ, cần sớm tìm hiểu kẻ chủ mưu, nhất là việc có liên quan đến thảm trạng của gia phụ. Sao Khưu huynh không mau chóng cho tại hạ lời điểm hóa?

Còn vị đại sư thì lắc đầu chun mũi, khi thấy gã tửu bảo cuối cùng cũng hối hả đem ra ba bầu mỹ tửu:

– A di đà phật! Rượu làm cho con người thêm mê muội, mất hết lý trí. Mà những gì có liên quan đến chuyện bất thanh bất khiết, phàm là đệ tử Phật môn cần phải tránh xa, Khưu thí chủ, bần tăng xin được lui bước.

Đó là lúc tửu bảo đã đặt ba bầu mỹ tửu lên bàn. Gã họ Khưu có lẽ đã quá say, nên bất ngờ đổ ập người lên bàn.

Phát hiện sự thể, tên tửu bảo thật lẹ tay, vội kéo ba bầu mỹ tửu qua một bên, không để cho gã họ Khưu trong lúc quờ quạng có thể gây ra đổ vỡ.

Quan Vân Sơn đang chú mục nhìn và chờ gã họ Khưu lên tiếng, y chợt kêu lên:


– Ôi chao! Chỉ là một kẻ đầu sai tầm thường, thế nhưng tửu bảo ca lại có thân thủ xem ra khá lợi hại.

Tiếng kêu của y làm cho tên tửu bảo có một sát na khựng người. Điều này cho thấy có thể lời của Quan Vân Sơn đã vô tình chạm đến điều bí ẩn của tên tửu bảo, và có lẽ cũng là điều có thể xem là kỳ quái của tửu quán.

Đang đổ vật trên bàn, gã họ Khưu có lẽ không nghe rõ những gì Quan Vân Sơn vừa hô hoán phát hiện, gã quơ tay chộp bừa vào một trong ba bầu mỹ tửu đang do tên tửu bảo cố tình thu giữ vào hai tay. Gã họ Khưu lảm nhảm:

– Mỹ tửu… Ha… ha… hãy đưa cho bổn Thiếu gia nào. Hà… hà…

Đang khựng người vì tiếng hô hoán của Quan Vân Sơn nên tên tửu bảo dù cố giữ đến mấy vẫn bị gã họ Khưu chộp vào một trong ba bầu mỹ tửu.

Có lẽ sợ sự giằng co làm cho những bầu mỹ tửu đổ đi một cách phí hoài, nhân vật họ Đỗ vội choàng tay ôm giữ thân hình gã họ Khưu lại:

– Hãy nhẹ tay nào, Khưu thiếu gia. Kẻo…

Bất ngờ gã họ Khưu cười toáng lên, đồng thời gã lẹ làng tránh thoát cái chộp của nhân vật họ Đỗ, và cũng nhanh như vậy, gã đập mạnh vào mu bàn tay của tên tửu bảo:

– Bổn thiếu gia nào phải quá say để bọn hắc điếm các ngươi muốn chuốc mê tửu như thế nào cũng được. Đừng xem thường bổn Thiếu gia như thế chứ. Ha… ha…

Choang… choang…. choang…

Bị đập vào mu bàn tay, tên tửu bảo chỉ còn biết ngẩn người nhìn cả ba bầu mỹ tửu đều rơi xuống đất vỡ toang.

Cả Quan Vân Sơn cũng nhìn và bất đồ y kêu thất thanh:

– Nhìn kìa. Rượu sao bốc khói lam nghi ngút?

Bất Nộ đại sư định bước đi thì nhân cơ hội này bất thình lình quay lại:

– Là độc tửu? A di đà phật. Quả nhiên đây là một hắc điếm có mưu toan hại người.

Keng…

Nữ nhân họ Đoàn chợt rút kiếm và xoay tay đâm một nhát thật nhanh vào tên tửu bảo:

– Cuồng đồ to gan! Bổn phái Hoa Sơn nào đã đắc tội gì, sao bọn hắc điếm các ngươi định mưu hại. Đỡ!

Véo…

Nam nhân đi chung đôi với nữ nhân họ Đoàn cũng loang kiếm:

– Các hạ nhất định cũng là kẻ đồng mưu cùng bọn hắc điếm này. Nói mau, các hạ là ai?

Phải chăng họ Đỗ chỉ là giả danh của các hạ? Đỡ!

Véo…

Chỉ là một tên tửubảo tầm thường nhưng thân thủ của hắn lại quá nhanh. Hắn tránh kiếm chiêu của nữ nhân họ Đoàn bằng một loại bộ pháp biến ảo. Sau đó hắn cười ầm lên:

– Thật không ngờ, sau ba năm tồn tại, mưu kế của bọn ta lại bị một lũ oa nhi các ngươi khám phá. Nhưng bí mật này các ngươi hãy nên đem xuống tuyền đài đầu cáo lão Diêm Vương thì hơn. Lão Tam! Chạy mau. Ha… ha…

Theo tiếng cười, từ tay tên tửu bảo chợt bay ra ba vật tròn và nhỏ như ba hoàn minh châu, chỉ có điều sắc màu của chúng lại đen tuyền thật u ám.

Nhân vật họ Đỗ có lẽ đúng là lão Tam như tên tửu bảo vừa gọi. Hắn cũng cười vang:

– Hoa Sơn Cuồng Vân kiếm pháp? Chỉ tiếc bọn ta không còn thời gian để xem đôi cẩu nam nữ bọn ngươi liệu đã được lão họ Thạch truyền cho bao nhiêu thành hỏa hầu. Thôi thì hẹn đến kiếp sau vậy. Ha… ha…

Và hắn thoát mình tránh kiếm chiêu của nam nhân nọ cũng bằng một thứ bộ pháp biến ảo như tên tửu bảo lúc nãy đã vận dụng.

Vút…

Diễn biến xảy ra quá nhanh và khi phát hiện nhân vật họ Đỗ cùng tên tửu bảo nọ quả là có ý mưu hại, gã Thiếu gia họ Khưu cùng với Quan Vân Sơn và Bất Nộ đại sư liền gầm gừ lao vào tấn công bọn hắc điếm.

Chợt mọi người nghe thâm âm hốt hoảng của nam nhân nọ vang lên:

– Là Lân Hoa? Đạn Tam Vu Tam Hồi! Đoàn sư muội chạy mau. Chớ xem thường uy lực của loại hỏa khí tối diệu này.

Tuy không biết sự phát hiện của nam nhân nọ là đúng hay là sai, nhưng khi Quan Vân Sơn nhìn thấy cả nhân vật họ Đỗ lẫn tên tửu bảo đều lo tung mình tháo chạy, không có chút biểu hiện nào là sẵn sàng cùng Bất Nộ đại sư hay cùng gã họ Khưu giao chiến như lẽ thường phải vậy, Quan Vân Sơn mới thật sự hốt hoảng tri hô:

– Khưu huynh! Đại sư! Chúng ta cũng phải chạy thôi! Nhanh!

Nhờ có Quan Vân Sơn hô hoán, lúc mọi người lao ra khỏi tửu quán thì cũng là lúc có ba loạt nổ từ bên trong tửu quán phát lên.

Ầm … Ầm … Ầm … Thất kinh và quay lại nhìn, Quan Vân Sơn chỉ còn trông thấy một quầng lửa đỏ rực đang phủ trùm toàn bộ tửu quán.

Có lẽ cũng thất kinh như Quan Vân Sơn, y nghe tiếng kêu khiếp đảm của nữ nhân họ Đoàn vang lên ngay bên cạnh:

– Chỉ cần chậm một bước thôi, có lẽ sẽ không một ai toàn mạng.

Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn thì thấy nam nhân nọ vẫn đứng cạnh nữ nhân họ Đoàn và lên tiếng:

– Đây là hỏa khí ngỡ đã thất truyền từ thời Ngũ Liên Giáo ở Tây Vực, từng bị quần hung Trung Nguyên tiêu diệt, sao bọn ở hắc điếm này lại có chúng trong tay?

Chợt có tiếng phẫn nộ của Bất Nộ đại sư vang lên:

– Chúng chạy mất rồi! Hừ! Thật không ngờ Ngũ Liên Giáo mãi năm mươi năm sau vẫn có hậu nhân.

Đến Quan Vân Sơn cũng không ngờ đại sư Bất Nộ vẫn còn lưu lại đây. Y quay đầu nhìn lại phía sau và bất chợt nhìn thấy cả gã thiếu gia họ Khưu cũng lưu lại. Và lúc này thần sắc của gã họ Khưu chợt nhợt nhạt một cách đáng ngờ. Quan Vân Sơn phải cố lắm mới nghe gã họ Khưu đang lẩm nhẩm:

– Ngũ Liên Giáo từng bị quần hùng các võ phái Trung Nguyên tiêu diệt, phải chăng mọi âm mưu gần đây đều do Ngũ Liên Giáo chủ trương? U Minh cốc? Điều gì đang xảy ra ở U Minh cốc?


Có cảm nhận khắp người chợt nổi gai, Quan Vân Sơn bỗng kêu lên:

– Nguy tai! Chúng ta phải đến U Minh cốc ngay. Nhất định ở đó có chuyện bất ổn xảy ra cho quần hùng.

Dứt lời, tự Quan Vân Sơn tung mình lao vào bóng đêm, chạy thật nhanh đến U Minh cốc.

Và thật bất ngờ, Quan Vân Sơn nghe thanh âm của gã họ Khưu vang lên bên tai, chứng tỏ gã cũng nhanh nhẹn chạy theo Quan Vân Sơn:

– Thiếu Bang chủ nghĩ thế nào mà bảo ở U Minh cốc đã xảy ra chuyện?

Quét mắt nhìn về phía sau, Quan Vân Sơn thấy giữa nền trời đỏ rực, là nơi tửu quán bị quầng lửa bao trùm, không phải chỉ có một mình gã họ Khưu bám theo, đại sư Bất Nộ và đôi nam nữ đệ tử Hoa Sơn phái cũng hối hả theo chân.

Phấn khích vì điều này, Quan Vân Sơn chợt bảo:

– Nếu tại hạ đoán không lầm thì đêm nay chính Khưu huynh đã cố tình đưa ra nhận định là có âm mưu gây bất lợi cho các phái?

Vẫn chạy ngang bên cạnh, gã họ Khưu thở dài:

– Làm thế nào Thiếu Bang chủ đoán được? Chẳng phải trước lúc bọn chúng sử dụng hỏa khí, Thiếu Bang chủ vẫn còn tỏ ra chưa hiểu biết gì đó sao?

Quan Vân Sơn trầm giọng:

– Là tại hạ chỉ mới đoán ra thôi, cũng là nhờ hành vị định sát nhân diệt khẩu của bọn ở hắc điếm. Qua đó có thể hiểu bọn chủ mưu vì sợ lời nhận định của Khưu huynh sẽ làm cho quần hùng tỉnh ngộ, nên nhất định phải ra tay sớm hơn.

Nữ nhân họ Đoàn kêu lên:

– Đương nhiên phải như thế rồi. Và có phải vì thế, nên Thiếu Bang chủ cả quyết nếu bọn chủ mưu có ra tay thì không đâu phù hợp cho bằng ở U Minh cốc?

Có vẻ đã hiểu, gã họ Khưu chợt tăng nhanh cước lực:

– Ý tại hạ chỉ muốn cảnh tỉnh quần hùng. Nhưng nếu vì tại hạ mà quần hùng gặp họa, chao ôi, hậu quả này một mình tại hạ làm sao đảm đương nổi? Đi thôi!

Vút…

Ngay khi bọn họ đi khỏi, ngọn lửa bao trùm tửu quán vì không còn gì để hoành hành nên bắt đầu giảm hạ dần, thì cũng lúc đó ở bên cạnh đống lửa đang tàn dần chợt xuất hiện hai nhân vật.

Dưới ánh lửa mờ nhạt, vị đạo nhân trong hai nhân vật đó bỗng thở dài:

– Vô lượng thọ phật! Nếu Ngũ Liên Giáo thật sự tái nhập giang hồ Trung Nguyên thì đại họa lần này ắt có hậu quả tệ hại hơn lần trước bội phần.

Nhân vật còn lại là một lão nhân. Và lão nhân này tuy đã cao niên nhưng không vì thế mà bảo hùng tâm tráng khí đã suy giảm, kém xa những nhân vật huyết khí còn đang vượng.

Lão nhân bĩu môi, nhìn ngọn lửa đang thiêu hủy nốt những gì còn sót lại của tửu quán:

– Vẫn nói bạo phát ắt bạo tàn. Phải chi bổn cung không bị Hội ước Tam Chiêu nọ kềm chế… hừ, chỉ một cái cất tay của bổn nhân cũng đủ làm cho Ngũ Liên Giáo tan hoang không còn manh giáp.

Đạo nhân nọ tỏ vẻ áy náy nhìn lão nhân:

– Nhân định không thể thắng thiên. Thay vì Cung chủ tỏ ra trách cứ bần đạo, sao không nghĩ đây là sự sắp đặt của cao xanh. Để sau này, chỉ chưa đầy nửa năm thôi, khi Ngũ Liên Giáo thật sự xuất đầu lộ diện và bộc lộ dã tâm, biết đâu sự can thiệp của quý cung Đông Hải sẽ là hành vi danh chánh ngôn thuận và được toàn thể võ lâm Trung Nguyên cảm kích tán thành?

Lão nhân nọ quay ngoắt lại, quắc mắt nhìn đạo nhân:

– Huyền Vũ ngươi xem bổn nhân là hạng người như thế nào? Bổn cung du nhập Trung Nguyên đâu phải vì muốn đồng đạo võ lâm cảm kích. Đạo trưởng xin hãy minh định cho rõ, là bổn cung không cần che giấu ý đồ thu phục Trung Nguyên. Có khác với Ngũ Liên Giáo chăng là bổn cung luôn chủ trương hành sự quang minh lỗi lạc, không như Ngũ Liên Giáo hành sự bất chấp thủ đoạn.

Lời này vừa dứt, lão nhân chợt bắn xạ thần quang nhìn vào màn đêm đen ở phía bên kia ngôi tửu quán đã bị thiêu hủy:

– Kẻ nào?

Đáp lại tiếng quát hỏi của lão nhân, ở phía bên kia, nơi tối nhất của màn đêm bỗng có một vệt lân quang chớp động.

Nhìn thấy vệt này, đạo nhân được lão nhân gọi là Huyền Vũ phải thất thanh kêu:

– “Lân Y Giáp Cốt”, vật bất khả ly thân của giáo chủ Ngũ Liên Giáo. Hóa ra khắp võ lâm chỉ có những nhân vật trẻ tuổi vừa rồi là tiên đoán đúng sự tái xuất hiện của Ngũ Liên Giáo?

Vệt lân quang nọ vẫn chớp động và từ phía đó bỗng vang lên thanh âm mơ hồ:

– Có đoán đúng thì cũng không thay đổi được gì. Trái lại… hắc… hắc… chính sự suy đoán của chúng sẽ đưa chúng vào cõi tịch diệt muôn đời. Hắc… hắc…

Huyền Vũ đạo trưởng thất kinh:

– Bọn Ngũ Liên Giáo các ngươi định làm gì họ? Không lẽ…. Vệt lân quang chợt di chuyển xa hơn:

– Sao giáo chủ Toàn Chân giáo tỏ ra quá quan tâm đến lũ oa nhi? Nếu thật sự là vậy…

hừ, Huyền Vũ ngươi liệu có đủ đởm lược xông vào U Minh cốc giải nguy cho bọn chúng không? Hãy đến đấy, bổn nhân quyết chờ nhị vị đại giá quang lâm. Ha… ha…

Và vệt lân quang chợt tắt phụp, làm cho Huyền Vũ đạo trưởng vì kinh tâm nên vội vã đuổi theo.

Và thật bất ngờ, lão nhân nọ chợt tỏ ra nhanh hơn Huyền Vũ. Lão nhân với khinh pháp bất phàm đã lao vượt qua Huyền Vũ, chỉ ném lại cho Huyền Vũ đạo trưởng một câu:

– Bổn nhân vẫn không vi phạm Hiệp ước, nhưng để dạy cho kẻ cuồng đồ một bài học thì không thể không nghĩ đây là chuyện bất đắc dĩ. Mong đạo trưởng chớ trách. Hừ!

Vút…

Lại thêm một phen nữa thất kinh, đạo trưởng Huyền Vũ đành tăng cước lực, dốc hết sức đuổi theo lão nhân nọ bén gót.

Vút…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.