Đọc truyện Âm Dương Quái Diện – Chương 13: Nhị cốc nhiệt hàn
Không hề tránh né ánh mắt nhìn đầy oán trách của đạo trưởng Trùng Quang, Quan Vân Sơn cười nhẹ:
– Thoát cùng thoát, hoặc chết cùng chết. Điệt nhi đâu thể tự thoát một mình và để cho sư thúc chịu thêm cảnh sanh cầm dù chỉ là một ngày?
Đạo trưởng Trùng Quang đành lắc đầu chép miệng:
– Người nhân từ và trung hậu như Thiếu Bang chủ chẳng trách đại sư huynh Thái Ất cứ quyết định chọn làm đệ tử ký danh. Nhưng Thiếu Bang chủ làm thế này, chỉ e cả hai ta cùng khó thoát.
Quan Vân Sơn vẫn cười:
– Sư thúc đừng giấu tiểu điệt. Thứ nhất, nếu đúng như sư thúc liệu định, là một mình tiểu điệt có thể thoát, thì tại sao cả sư thúc lẫn tiểu điệt lại không thể thoát? Đành rằng việc tiểu điệt truyền hẳn một nửa chân nguyên theo tâm pháp Tiên Thiên là giảm thiểu một nửa cơ hội thoát thân cho tiểu điệt, nhưng bao nhiêu chân nguyên Nhiệt Dương của tiểu điệt cũng đã truyền hết cho sư thúc, vậy thì Nhiệt Dương và Hàn Âm vẫn còn đủ ở cả hai người chúng ta, cớ sao chúng ta không thể liên thủ cùng thoát? Thứ hai, sư thúc đừng gọi tiểu điệt là Thiếu Bang chủ, vì nếu muốn gọi, sao ngay từ đầu sư thúc không gọi? Chứng tỏ lần gọi này của sư thúc là quá miễn cưỡng. Tiểu điệt thật không dám nhận.
Đạo trưởng Trùng Quang thở dài:
– Bần đạo lúc đầu không gọi là có nguyên do. Nhưng nếu thiếu hiệp không thuận ý thì thôi. Còn về việc liên thủ cùng thoát, a… thiếu hiệp tuy quá thông tuệ khi nghĩ ngay đến phương cách này, nhưng thiếu hiệp lại quên, hoặc chưa am hiểu một điều.
– Là điều gì?
Đạo trưởng Trùng Quang tỏ ra thất vọng:
– Muốn vượt qua một trong Nhị cốc Hàn Nhiệt ngoài việc cần phải có công phu khắc chế, cũng cần có nội lực tu vi xấp xỉ hai mươi năm. Chỉ tiếc chỗ nội lực này của thiếu hiệp do quá nhân hậu, đã san sẻ hết một nửa cho bần đạo, nên hiện tình lúc này sẽ không ai trong chúng ta có đủ năng lực vượt thoát.
Lời của đạo trưởng Trùng Quang vừa nói xong, từ phía ngoài bỗng vọng vào một loạt cười đắc ý:
– Hai ngươi muốn thoát đâu phải dễ? Đừng nói là hai ngươi không bao giờ vượt qua Hàn Nhiệt nhị cốc vốn là đệ nhất tử địa ở cõi trần gian này, đến việc hai ngươi muốn chạy đến đó để tìm chết cũng không thể nào thực hiện được. Ha… ha…
Đó là thứ thanh âm xa lạ, Quan Vân Sơn chưa hề nghe bao giờ. Nhưng với đạo trưởng Trùng Quang thì khác. Đạo trưởng bỗng chạm khẽ vào Quan Vân Sơn:
– Khưu Phúc Nguyên nói như thế có lẽ vì hắn chưa hề biết thiếu hiệp vẫn còn võ công.
Nhưng ta nên tương kế tựu kế, bần đạo sẽ cùng hắn đối đáp đôi lời, trong khi đó thiếu hiệp mau chóng…
Quan Vân Sơn ngắt lời:
– Có làm như thế, trước sau gì sự việc cũng vỡ lở. Sao chúng ta không xuất kỳ bất ý cùng bỏ chạy? Đây là yếu tố bất ngờ, nhất định chỉ có lợi cho chúng ta.
Từ phía ngoài Tử lao đã có đôi ba bóng người xuất hiện. Đạo trưởng Trùng Quang thán phục nhìn Quan Vân Sơn:
– Bần đạo quả chưa nghĩ đến điều này. Được, hãy chạy theo bần đạo.
Họ quay người và nhờ có đạo trưởng Trùng Quang dẫn lối, cả hai nhanh chóng lao nhanh đến một ngách đá ẩn khuất mãi phía trong Tử lao.
Vút… Vút…
Động thái này của cả hai làm cho những nhân vật đang đến cùng thất kinh:
– Úy! Sao bọn chúng có thể tự khôi phục võ công?
– Nguy rồi. Không lẽ tiểu tử đã nhờ Hồng Điệp Tuyết Liên Tử ở cổ viện Trúc Lâm nên tự khôi phục hồi chân nguyên?
– Đuổi theo mau!
Càng không dám chậm chân, Quan Vân Sơn vội lách luôn vào ngách đá, bám sát theo sau đạo trưởng Trùng Quang.
Soạt…
Ngách đá dẫn đến một nơi mịt mù sương vụ, và Quan Vân Sơn nghe tiếng đạo trưởng Trùng Quang thở hào hển:
– Đã đến phạm vi của Nhiệt Cốc. Hy vọng lớp nhiệt khí mù này đủ làm ngăn cách thị tuyến giữa chúng và chúng ta.
Quan Vân Sơn lập tức vận dụng chân nguyên Hàn Âm, vừa che chở bản thân, vừa giúp đạo trưởng Trùng Quang tạm thời chưa bị lớp nhiệt khí mù làm cho kiệt lực.
Ở phía sau, thanh âm của Khưu Phúc Nguyên vang lên rành rọt:
– Hai ngươi nên quay lại thì hơn, đừng quá xuẩn động, tự tìm chết ở Hàn Nhiệt nhị cốc.
Nếu thuận tình quay lại, bản nhân sẽ đối đãi tốt với hai ngươi.
Quan Vân Sơn giận dữ quay lại mắng:
– Vẫn nghe nói cây đắng không thể sanh trái ngọt, hóa ra bấy lâu nay Quan Vân Sơn ta đã bị Khưu Phúc Linh dối lừa. Nếu sau này có cơ hội, ta thề sè hủy diệt toàn bộ Khưu đạo trang các ngươi.
Đúng lúc này Quan Vân Sơn có cảm nhận đạo trưởng Trùng Quang như không thể chi trì nỗi với sức nóng càng lúc càng tăng dần, nên vội vàng vận dụng toàn bộ chân lực Hàn Âm, cho lãnh khí toát ra che chở cho cả hai.
Và Quan Vân Sơn nghe tiếng Khưu Phúc Nguyên cười sằng sặc:
– Đừng nói là tiểu tử ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội đó. Và cho dù có, ha… ha…
ngươi là cốt nhục của Kiều Mộng Phi, phải gọi mẫu thân của Phúc Linh là a di, ngươi dám đại nghịch bất đạo hủy diệt Khưu đạo trưởng ư? Ha… ha…
Có tiếng đạo trưởng Trùng Quang phì phò bên tai Quan Vân Sơn:
– Hắn nói đúng. Thiếu hiệp dù gì cũng là người có liên quan đến Khưu đạo trưởng.
Đừng mạo hiểm vì ngộ nhận nữa, thiếu hiệp hãy mau đưa bần đạo quay lại thì hơn. Hắn sẽ không gây bất lợi cho thiếu hiệp đâu.
Quan Vân Sơn bật thét:
– Vãn bối không tin. Vì nếu sự thật có như vậy, cớ sao bọn họ hết lần này đến lần kia dối lừa vãn bối, lại còn giam vãn bối vào tử lao? Vãn bối không tin. Tiểu điệt không bao giờ tin.
Và vì quá phẫn nộ, bất chấp năng lực có hạn, Quan Vân Sơn ngay sau đó hăm hở đưa đạo trưởng Trùng Quang đi thật nhanh vào khu vực mịt mù lớp nhiệt khí, tiến thẳng vào nơi đang tỏa ra sức nóng ngùn ngụt, đúng với danh xưng là Nhiệt cốc.
Động thái này của Quan Vân Sơn nếu không là liều mình tự tìm đến cái chết thì trước mắt cũng làm cho đạo trưởng Trùng Quang lâm cảnh thập tử nhất sinh.
Quan Vân Sơn nghe tiếng đạo trưởng ngã khuỵu.
Huỵch!
Thất kinh, Quan Vân Sơn vừa đỡ đạo trưởng Trùng Quang lên, vừa đắn đo lưỡng lự, chỉ muốn quay lại vì lo cho sự an toàn của người vừa được Quan Vân Sơn gọi là sư thúc.
Còn đang do dự bất quyết, Quan Vân Sơn bỗng nghe thanh âm của Khưu Phúc Nguyên mơ hồ vọng đến:
– Ngươi vẫn chưa quay lại sao, Quan Vân Sơn? Không lẽ cũng như phụ thân ngươi, thà cố chấp cho đến tận lúc mất mạng vẫn không thay đổi lập trường?
Quan Vân Sơn bừng tỉnh. Câu nói này phải chăng muốn ám chỉ Khưu Phúc Nguyên là một trong hai hung thủ đã sát hại phụ thân, qua lốt cải dạng là một đạo với một tăng?
Nghĩ thế và quyết phải sống để báo thù, Quan Vân Sơn bỗng bật thét lên thành tiếng hú thang thoát:
– Hu… ú… ú…
Cùng lúc đó, Quan Vân Sơn cố cảm nhận từ đan điền bỗng dâng xộc lên một luồng khí Hàn Âm cuộn trào chưa bao giờ có. Đồng thời, tự Quan Vân Sơn cũng ngửi thấy mùi thơm của Long Diên Hương ngạt ngào đã từng hít phải lúc đi vào Thái Âm Động.
Chợt hiểu điều đó xảy ra là có liên quan đến Thái Âm chân khí, Quan Vân Sơn dù đang vận dụng tâm pháp Tiên Thiên của giáo phái Toàn Chân cũng mạo hiểm chuyển sang Thái Âm tâm pháp.
Và điều bất ngờ bỗng xảy đến, khắp người Quan Vân Sơn liền toát ra lớp lãnh khí trùng trùng, xua tan đi toàn bộ lớp nhiệt khí xuất phát từ Nhiệt Cốc đang chực chờ hủy diệt Quan Vân Sơn và đạo trưởng Trùng Quang.
Diễn biến này làm cho Quan Vân Sơn thêm tin tưởng vào bản thân, và cũng tin đây là cơ hội hãn hữu để bảo toàn sinh mạng của đạo trưởng Trùng Quang đang như chỉ mành treo chuông.
Quan Vân Sơn di chuyển nhanh hơn, hy vọng sẽ sớm vượt thoát Nhiệt Cốc nhờ vào Thái Âm chân khí.
Vút…
Chỉ một lúc sau Quan Vân Sơn đã nhìn thấy cảnh quang rõ dần và lớp nhiệt khí mù mù chỉ còn là lớp vân vụ mong manh mà thôi.
Kể như đã vượt qua Nhiệt Cốc, Quan Vân Sơn lo lắng cúi đầu, nhìn đạo trưởng Trùng Quang vẫn đang bất động trên tay.
Quan Vân Sơn khẽ thở phào, sắc diện của đạo trưởng tuy vẫn còn đỏ bừng bừng vì sức nóng ở Nhiệt Cốc, nhưng nhịp hô hấp vẫn ổn định, chứng tỏ đạo trưởng vẫn bình an vô sự.
Yên tâm phần nào, Quan Vân Sơn đưa mắt nhìn lên phía trước.
Và cách chỗ Quan Vân Sơn không xa lại là từng lớp sương vụ mờ mờ đang tha hồ cuộn đảo, như đe dọa bất kỳ ai có ý định xông vào đó.
“Đã đến Hàn Cốc, có lẽ ta nên chờ sư thúc tỉnh lại, vì chỉ có công phu Nhiệt Dương của sư thúc mới có thể giúp ta xông qua an toàn.” Quan Vân Sơn dừng lại và quyết chờ cho đến lúc đạo trưởng Trùng Quang lại tỉnh.
Chợt nhịp thở của Quan Vân Sơn bỗng hào hển một cách lạ thường.
Đúng lúc này, đạo trưởng Trùng Quang tỉnh lại.
Đưa mắt nhìn quanh, đạo trưởng lên tiếng:
– Đã qua Nhiệt Cốc rồi ư?
Quan Vân Sơn đặt đạo trưởng Trùng Quang đứng bên cạnh:
– Đã vượt qua, ồ … ồ … trước mặt chúng ta như chính là, ồ … ồ … là Hàn Cốc.
Đạo trưởng kinh ngạc quay lại nhìn Quan Vân Sơn:
– Thiếu hiệp … Bỏ dở câu nói giữa chừng, đạo trưởng Trùng Quang chộp vào uyển mạch Quan Vân Sơn.
Và lập tức đạo trưởng kêu lên:
– Quái lạ, sao vẫn là hiện trạng nhị khí tương tranh?
Cái chạm tay của đạo trưởng Trùng Quang làm cho toàn thân Quan Vân Sơn run rẩy.
Và sự chấn động không hiểu sao lại làm cho Quan Vân Sơn thay đổi hoàn toàn. Quan Vân Sơn đảo tay, chộp ngược trở lại vào hổ khẩu của đạo trưởng Trùng Quang.
Tiếp đó, Quan Vân Sơn vừa lôi đạo trưởng đi, vừa nói qua hơi thở dập dồn:
– Tiểu điệt không còn cách nào khác, sư thúc mau vận dụng chân nguyên Nhiệt Dương để tự bảo vệ tâm mạch. Nhanh lên, sư thúc!
Và không cần biết đạo trưởng Trùng Quang có kịp vận dụng chân lực hay chưa, Quan Vân Sơn đã lôi đạo trưởng tiến vào vùng mịt mù sương vụ lãnh khí, chính là Hàn Cốc.
Vút…
Lớp lãnh khi lập tức bao trùm cả hai, khiến chính bản thân đạo trưởng Trùng Quang dù đã kịp vận dụng chân nguyên Nhiệt Dương nhưng vẫn cứ run lên cầm cập.
Trong khi đó, như đạo trưởng Trùng Quang vẫn chú tâm dò xét Quan Vân Sơn. Nếu lúc nãy đã có nhịp thở dập dồn đáng ngại thì lúc này lớp lãnh khí bao quanh lại làm cho diện mạo của Quan Vân Sơn tỏ ra sảng khoái lạ kỳ.
Đã vậy, Quan Vân Sơn còn tươi tỉnh, mỉm cười nhìn đạo trưởng:
– Sư thúc đừng nhìn tiểu điệt như vậy. Tốt hơn hết, sư thúc hãy giúp tiểu điệt hiểu điều gì đã và đang xảy ra cho tiểu điệt?
Vẫn run cầm cập vì lãnh khí xâm nhập, đạo trưởng bảo:
– Bần đạo tuy mơ hồ hiểu, nhưng nếu muốn nghe giải thích sao thiếu hiệp không chờ vượt qua Hàn Cốc này đã?
Hít vào một hơi dài khoan khoái, Quan Vân Sơn đáp:
– Lãnh khí nơi này đang phần nào giúp tiểu điệt trấn áp nhiệt khí đã công phạt kinh mạch tiểu điệt. Nếu sư thúc không ngại, sao không để tiểu điệt truyền thêm chút ít nhiệt khí cho sư thúc?
Và Quan Vân Sơn định chộp vào Linh đài huyệt của đạo trưởng Trùng Quang để thực hiện như lời vừa nói, nhưng đạo trưởng đã kịp thoát ra:
– Không được đâu. Vì chỉ cần bất cẩn một chút, cả Nhiệt Khí lẫn Hàn Khí từ người thiếu hiệp sẽ truyền sang nội thể bần đạo. Chuyện bị nhị khí tương xung nghịch hành, nào phải là chuyện đùa.
Quan Vân Sơn càng thêm lo lắng khi nhìn thấy đạo trưởng Trùng Quang đang vội vã đi xuyên qua lớp lãnh khí mịt mù.
Quan Vân Sơn bước theo và vận lực đẩy tống luồng nhiệt khí đang cuộn trào trong người ra ngoài, xua tan bớt lãnh khí giúp đạo trưởng Trùng Quang dễ dàng vượt qua Hàn Cốc.
Sau đó một mình Quan Vân Sơn lưu lại giữa lớp lãnh khí mịt mù, phát thoại hướng về đạo trưởng Trùng Quang:
– Sư thúc cảm thấy thế nào?
Đạo trưởng Trùng Quang đáp lại bằng vẻ mặt bối rối khôn tả:
– Phần bần đạo đương nhiên đã thoát, nhưng còn thiếu hiệp thì sao? Bần đạo cảm thấy khó tin, nếu đúng như thiếu hiệp bảo rằng Hồng Điệp Tuyết Liên Tử đã bị hủy hoại, không đem đến bất kỳ lợi ích nào cho thiếu hiệp.
Quan Vân Sơn vẫn tiếp tục cùng đạo trưởng Trùng Quang đối đáp, cho dù một ở trong và một ở ngoài Hàn Cốc:
– Phải chăng sư thúc quả quyết luồng nhiệt khí phát sinh từ đan điền tiểu điệt là do công năng diệu dụng của Hồng Điệp Tuyết Liên Tử mà ra? Nếu là vậy, tiểu điệt hiểu rồi.
Sắc mặt của đạo trưởng Trùng Quang, vẫn tỏ ra ngơ ngẩn:
– Hiểu như thế nào? Phải chăng thiếu hiệp vừa có ý nghĩ, cho rằng Hồng Điệp Tuyết Liên Tử dù bị chưởng kình hủy hoại nhưng trước đó đã kịp tan vào…
Quan Vân Sơn kêu:
– Sư thúc cũng nghĩ như thế ư? Không sai, chỉ có cách giải thích duy nhất đó là hợp lẽ nhất. Bản thân tiểu điệt đã ngâm mình rất lâu vào giếng nước, nơi đã xuất phát sau đó chôn vùi Hồng Điệp Tuyết Liên. Đúng là dược lực của báu vật đã ngấm vào toàn thân tiểu điệt theo phương cách ngẫu nhiên đó.
Nét mặt của đạo trưởng Trùng Quang từ từ giãn ra:
– Đã là vậy, trước sau thiếu hiệp đã hai lần gặp kỳ tích, một Dương Nhiệt và một Âm Hàn, là hai kỳ tích đem đến hai hiệu quả trái ngược nhau. Thiếu hiệp hiểu như thế nào về việc này?
Quan Vân Sơn lắc đầu:
– Một người khó thể dung nạp cùng một lúc hai loại chân nguyên xung khắc. Hoặc phải loại bỏ bớt một trong hai, hoặc phải có biện pháp dung hòa, biến hiện trạng bất lợi này thành sở đắc, chuyển từ tình thế Thủy Hỏa bất dung thành công phu Âm Dương tương hợp. Sư thúc nghĩ tiểu điệt hiểu như thế có đúng không?
Đạo trưởng Trùng Quang tỏ ra trầm ngâm:
– Thiếu hiệp đã một lần thử loại bỏ một, là đã truyền chỗ nhiệt khí đó cho bần đạo, nhưng sau đó nhiệt khí vẫn phát sinh, như thể đó là phần bất khả phân ly của thiếu hiệp.
Phải chi thiếu hiệp có thêm khẩu quyết Thái Dương nữa, có lẽ sẽ dễ dàng đắc thủ võ học thượng thừa là Âm Dương Nhị Công như Nhị Tiên Âm Dương từng di nguyện.
Quan Vân Sơn thở dài:
– Tiểu điệt cũng nghĩ đến điểm này, nhưng sư thúc biết không, đã một lần tiểu điệt do cố miễn cưỡng nên công phu Thái Âm bị tiểu điệt luyện đến bất thành. Thiết nghĩ dù có thêm khẩu quyết Thái Dương thì hiện tượng nhị khí tương xung nghịch hành khó lòng loại bỏ.
Đạo trưởng Trùng Quang đành gật đầu sau một lúc ngắn ngủi ngẫm nghĩ:
– Bần đạo cũng phần nào thấu hiểu. Có thể nói nội thể của thiếu hiệp ngay lần đầu thử luyện tâm pháp Thái Âm đã lâm vào cảnh Hành Nhiệt xung khắc, cho dù Hàn khí ở Thái Âm động đã có thêm tuyệt khí Long Diên Hương hỗ trợ, nhưng vẫn không triệt bỏ hoàn toàn sức nóng từ Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi trước đó đã thấm nhập Và vì đã có một khởi đầu như vậy nên đối với thiếu hiệp không thể có bất kỳ loại tâm pháp nào đủ hiệu lực giúp thiếu hiệp tự áp chế tình trạng nhị khí tương xung này. Huống chi ở thiếu hiệp giờ đã có thêm diệu lực hãn thế từ Hồng Điệp Tuyết Liên Tử, khiến nhiệt khí cứ mãi phát sinh cùng hàn khí từ Long Diên Hương.
Đến đây Quan Vân Sơn từ từ đi ra khỏi phạm vi lãnh khí ở Hàn Cốc:
– Không thể loại bỏ thì đành chấp nhận thôi. Sư thúc nghĩ thế nào về quyết định này của tiểu điệt?
Đạo trưởng Trùng Quang kinh ngạc nhìn Quan Vân Sơn lúc này đã có hai bên mặt với hai khí sắc hoàn toàn trái ngược nhau. Nửa bên tả thì có sắc diện tái nhợt, khác với nửa bên hữu đang tỏ ra nhuận khí hồng hào.
– Thiếu hiệp bằng cách nào đã tách bạch nhị khí Hàn Nhiệt về hai bên? Thiếu hiệp không sợ hiện trạng này sẽ làm cho việc vận khí hoặc dẫn lưu chân kình của thiếu hiệp gặp trở ngại?
Quan Vân Sơn đưa tay bên tả cho đạo trưởng Trùng Quang nắm lấy:
– Sư thúc hãy xem cách tiểu điệt vận khí, có đúng là cách vận dụng chân lực của tâm pháp Tiên Thiên?
Đạo trưởng Trùng Quang chộp vào uyển mạch bên tả của của Quan Vân Sơn:
– Tuy là cách vận khí của tâm pháp Tiên Thiên, nhưng công phu được thiếu hiệp vận dụng lại là Hàn Khí.
Quan Vân Sơn thu tay đó về, thay thế bằng tay hữu:
– Còn lần này thì thế nào?
Cũng cầm vào uyển mạch như vừa rồi, nhưng đạo trưởng Trùng Quang vừa chạm vào đã kêu kinh hãi:
– Đây là công phu Dương nhiệt của Tiên Thiên nhưng cách vận khí lại không phải? Sao lạ thế này?
Quan Vân Sơn tủm tỉm cười, rồi đưa cả hai tay ra phía trước:
– Sư thúc thử cùng một lúc cầm cả hai tay xem sao?
Thực hiện theo, và lần này đạo trưởng Trùng Quang ngỡ ngàng:
– Cũng như nhị khí Hàn Nhiệt đang cùng tồn tại, thiếu hiệp đã cùng một lúc vận dụng cả hai tâm pháp, một là Tiên Thiên của bổn phái, còn lại có phải là tâm pháp Thái Âm?
Quan Vân Sơn thu cả hai tay về:
– Tuy mang danh là Thiếu Bang chủ Tứ Hải Bang nhưng cho đến giờ tiểu điệt vẫn chưa nhận bất kỳ chân truyền nào từ gia phụ. Còn lúc này, với một tâm pháp Thái Âm đã từng luyện nhưng bất thành, thêm vào đó là tâm pháp Tiên Thiên chưa kịp hiểu cho thấu đáo đã đánh liều vận dụng, sư thúc thử nghĩ, tiểu điệt còn phương sách nào khác nếu không vận dụng cả hai?
Đạo trưởng Trùng Quang bàng hoàng:
– Việc hợp nhất hai loại tâm pháp sai biệt về đường lối, nếu so với việc dung hòa nhị khí Hàn Nhiệt thì không việt nào dễ hơn hoặc khó hơn. Thiếu hiệp làm như thế e quá mạo hiểm.
Quan Vân Sơn chầm chậm hít vào một hơi thật dài:
– Hoặc bị nhị khí tương xung nghịch hành dẫn đến mất mạng, hoặc mạo hiểm đánh liều với số kiếp, tiểu điệt chọn cách thứ hai. Vả lại…
Quan Vân Sơn bỗng mỉm cười:
– Tiểu điệt đủ tự tin khi chọn cách này. Và kết quả như sư thúc đang nhìn thấy, hai tâm pháp như đã biến thành một không phải thế sao?
Nghe Quan Vân Sơn giải bày và với hiện trạng là Quan Vân Sơn vẫn bình ổn đứng trước mặt, đạo trưởng Trùng Quang một lần nữa dùng hai tay nắm vào hai bên uyển mạch tay của Quan Vân Sơn:
– Quả nhiên là hai tâm pháp đang cùng vận hành, cho dù khó thể tin là chúng có thể dễ dàng hợp lại làm một.
Bỏ hai tay Quan Vân Sơn ra, đạo trưởng bỗng thở dài:
– Sự mạo hiểm của thiếu hiệp không ngờ đã thu kết quả. Tuy nhiên bần đạo thật không biết là nên mừng hay phải lo lắng vì thiếu hiệp?
Nghiêm mặt lại, vẫn với một bên mặt tái nhợt và bên kia hồng nhuận, Quan Vân Sơn bảo:
– Tiểu điệt hiểu sư thúc muốn ám chỉ điều gì. Tuy vậy, việc tiểu điệt có đúng là cốt nhục của Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi hay không vẫn cần thẩm tra lại. Vì chính chưởng môn Võ Đang phái ngay khi nghe biết chuyện này cũng khuyên tiểu điệt chớ vội tin.
Đạo trưởng Trùng Quang cười gượng:
– Vẫn còn một sự thật mà thiếu hiệp nên biết. Đó là trước khi lệnh tôn cùng lệnh đường trở thành phu phụ, Kiều Mộng Phi do từng có giao tình thân mật với lệnh tôn, nên đứa bé được Kiều Mộng Phi hoài thai sinh ra rất có thể chính là thiếu hiệp.
Quan Vân Sơn giật mình:
– Mụ đã một lần sinh con? Sao sư thúc biết?
Đạo trưởng Trùng Quang giải thích:
– Bổn phái Toàn Chân tuy bao đời chủ trương ẩn thế, nhưng đâu vì thế mà xa biệt thế thái nhân tình. Nói đúng hơn, bảy huynh đệ bần đạo vẫn luôn ngấm ngầm giám sát mọi động tĩnh trên võ lâm và bần đạo có thể đoán chắc mấy điều. Đó là song thân phụ mẫu của thiếu hiệp chưa hề có cốt nhục lưu lại. Thứ nữa, Kiều Mộng Phi sau khi hạ sinh được một hài nhi vẫn chưa cùng nam nhân nào khác có mức giao du thân mật như đối với lệnh tôn trước kia. Do đó…
Quan Vân Sơn chợt lảo đảo té ngồi:
– Tiểu điệt không tin. Không lý nào Quan Vân Sơn này không là cốt nhục của họ Quan, và là tạp chủng không rõ thân sinh phụ mẫu. Tiểu điệt không tin.
Đạo trưởng Trùng Quang liền ngồi cạnh Quan Vân Sơn:
– Đâu phải chỉ có một mình thiếu hiệp không tin? Chính bần đạo cho đến tận lúc này vẫn lấy làm lạ về con người của lệnh tôn. Vì lệnh tôn dường như chưa bao giờ tỏ ra luyến ái bất kỳ nữ nhân nào. Và điều đó làm bần đạo hiểu, nguyên nhân khiến lệnh đường chưa một lần hoài thai là do sự lợt lạt của lệnh tôn đối với lệnh đường.
Quan Vân Sơn chợt rùng mình:
– Sư thúc muốn nói có một phần là do gia phụ chỉ luyến ái một mình Kiều Mộng Phi, huống chi chính Kiều Mộng Phi mới đúng là thân mẫu của tiểu điệt?
– Đó là điều trước kia bần đạo từng nghĩ, riêng bây giờ thì khác.
Quan Vân Sơn cảm thấy có chút tia hy vọng:
– Khác như thế nào?
– Như thiếu hiệp từng kể, Kiều Mộng Phi không hề vui mừng khi gặp lại thiếu hiệp?
Quan Vân Sơn gật nhanh đầu:
– Không những thế, mụ cũng chưa một lần xưng là mẫu thân với tiểu điệt.
– Tiếp nữa là việc thiếu hiệp bị họ Khưu giam vào tử lao, cho dù đã rõ thiếu hiệp với họ có liên quan. Những điều này cho thấy trong việc thiếu hiệp có là cốt nhục của Kiều Mộng Phi hay không nhất định phải có ẩn tình.
Quan Vân Sơn tán đồng:
– Tiểu điệt từng nghĩ như thế. Vì thường vẫn nói:
“Mẫu tử tình thâm” với câu “Hùm dữ không nỡ ăn thịt con”, mụ họ Kiều thì hoàn toàn ngược lại. Nói đúng hơn, mụ và họ Khưu như chỉ muốn lợi dụng tiểu điệt mà thôi. Họ đã khéo dùng Khưu Phúc Linh để dối lừa tiểu điệt.
Quan Vân Sơn vừa dứt lời thì nghe Trùng Quang đạo trưởng bảo:
– Về Khưu Phúc Linh thì vị tất đúng như thiếu hiệp nghi ngờ. Bởi bần đạo bị giam giữ là do Khưu Phúc Nguyên muốn chiếm đoạt công phu Tiên Thiên của bổn phái. Vậy tại sao trước kia đại sư huynh của bần đạo là Thái Ất có ý trao lại chân truyền, Khưu Phúc Linh lại thản nhiên khước từ? Tiểu điệt nghĩ như thế là có nguyên do. Đó là cách xâm nhập Trúc Lâm cổ viện chỉ có tiểu điệt và Khưu Phúc Linh am hiểu. Tiểu điệt đã bị giam ở tử lao nếu không do Khưu Phúc Linh trở mặt thì sao phụ thân y là Khưu Phúc Nguyên biết rõ về Hồng Điệp Tuyết Liên Tử chỉ có ở cổ viện Trúc Lâm?
Trùng Quang đạo trưởng gật gù:
– Nói như thế cũng phải. Tuy vậy, vẫn còn nhiều việc có liên quan đến họ Khưu và tỷ muội nhị Kiều càng lúc càng khiến bần đạo khó hiểu, nhất là thái độ từng có ở Khưu Phúc Linh. Do đó, thiếu hiệp hãy nghe lời bần đạo khuyên, là nên có thái độ kính nhi viễn chi với Khưu Phúc Linh sau này.
Đoạn đạo trưởng Trùng Quang tiếp lời, sau khi trút một hơi thở dài:
– Bây giờ thì trở lại chuyện Hiệp ước Tam chiêu giữa sư phụ bần đạo và Cung chủ Đông Hải Bí Cung. Vì đã rõ lão ma Cung chủ là người bội tín, có nghĩa là sinh mạng của sư phụ bần đạo khó bảo toàn, lại thêm thiếu hiệp đã là ký danh đệ tử của đại sư huynh Thái Ất.
Hãy nghe đây, Trùng Quang sư thúc này đã nghĩ lại, quyết thay đại sư huynh trao truyền toàn bộ công phu Toàn Chân cho sư điệt là Quan Vân Sơn ngươi.
Sau biết bao hoạn nạn với nhiều thời gian đã qua, Quan Vân Sơn thật sự mừng khi nghe Trùng Quang đạo trưởng có lời thừa nhận danh phận thúc điệt giữa cả hai. Cũng có nghĩa là sư thúc Trùng Quang đã không còn nghi kỵ chuyện Quan Vân Sơn có thể là cốt nhục của Kiều Mộng Phi nữa, mụ là một trong những kẻ sanh cầm sư thúc Trùng Quang từng ấy năm.
Do quá mừng, Quan Vân Sơn vội hành lễ:
– Tiểu điệt Quan Vân Sơn xin tham kiến Thất sư thúc Trùng Quang.
Quan Vân Sơn hành lễ quá nhanh khiến Trùng Quang đạo trưởng có muốn ngăn lại cũng không kịp. Do vậy, khi sự việc đã rồi, Trùng Quang đạo trưởng chỉ còn biết thở dài:
– Cũng may là sư điệt chưa thật sự hành lễ bái sư đối với đại sư huynh. Bằng không, một khi đã có danh phận chính thức sự điệt sẽ là lớp đệ tử thực thụ đời thứ tám của bổn phái.
Sư điệt phải tuân thủ nghiêm luật của đạo Tam Thanh, phải ẩn thế và suốt đời thanh tịnh, không thể có chuyện lập gia thất lưu lại hậu nhân sau này, dù là cho họ Quan.
Quan Vân Sơn giật mình, nhưng sau đó gượng cười:
– Lời của sư thúc, tiểu điệt ngẫm cũng thấy hay. Chỉ cần sau này minh bạch, tiểu điệt không hề là cốt nhục của gia phụ Quan Vân Tú. Có nghĩa là tiểu điệt không hề có thân sinh phụ mẫu, tiểu điệt đâu ngại chuyện khoác đạo bào, tuân thủ đạo Tam Thanh?
Đạo trưởng Trùng Quang mỉm cười:
– Nói thì nói vậy, chứ sư thúc thật sự mong bản thân đã lắm. Vì sư điệt có là Bang chủ kế nhiệm Tứ Hải Bang thì võ lâm mới hưởng nhiều lợi, đâu như đệ tử Toàn Chân phái phải luôn luôn ẩn thế.
Sau đó đạo trưởng bảo:
– Về tâm pháp thì sư điệt đã có đường lối hữu biệt, chúng ta khỏi phải bàn đến. Giờ thì lắng nghe khẩu quyết của các loại sở học bổn phái. Đầu tiên là Thái Âm chưởng…