Đọc truyện Âm Dương Phu Phu – Chương 4: Minh hôn (bốn)
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng âm u, màn đêm dần buông xuống. Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, rõ ràng trời đang là giữa hè, thế mà tôi lại nổi da gà khắp cả người. “Lạy trời lạy Phật xin hãy phù hộ cho con.” Lúc này cũng chỉ còn nước cầu trời khấn Phật phù hộ cho mà thôi.
Bầu rượu trên bàn của lão đầu chỉ còn lại một nửa. Nghe nói uống rượu vào thì lá gan sẽ lớn hơn, tôi bèn chạy nhanh qua đó nốc mấy ngụm rượu, rượu nóng rót xuống bụng, trong lòng như lửa đốt. Đầu bắt đầu choáng váng, dũng khí cũng tăng lên.
Má nó, cũng chỉ là một khối thi thể thôi! Đã làm thì làm cho trót vậy!
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, kết quả là đi đứng không cẩn thận, giẫm phải cái váy, thế là ngã sấp mặt. “Tổ sư cha cái váy! Ghét không chịu nổi!” Tôi lầu bầu một trận, đứng lên vén váy giắt ở bên hông, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Đi tới trước cửa đồng, vừa vươn tay định mở cửa thì lại có chút ngập ngừng. Tuy rằng đầu óc của tôi đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, thế nhưng cứ nghĩ đến chuyện phía sau cánh cửa này là vách núi đen, nếu bước ra ngoài thì cả đời này sẽ không bao giờ còn có thể ngoi lên được nữa. Nghĩ đến đó, lá gan của tôi lại bé lại, tay cũng rút trở về.
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên nổi lên một trận cuồng phong, thổi vào cánh cửa đồng nặng trịch, làm cho nó hơi hé mở ra. Cửa đồng vừa mở, trận gió kia lập tức liền ngừng lại một cách đầy quỷ dị, cứ như vừa rồi tôi chỉ là bị ảo giác vậy.
Tôi mở to mắt nhìn ra ngoài cửa, chiếc quan tài đen như mực đang được đặt ở ngoài cửa, bên trên còn có một tấm bài bị dựng thẳng đứng. Giữa đêm khuya vắng vẻ, chỉ có tôi cùng với một chiếc quan tài, suốt mười chín năm cuộc đời tôi chưa bao giờ từng dám nghĩ chuyện này sẽ xảy đến với mình. Một trận gió lạnh thổi ập vào người, làm cho tôi rùng cả mình, toàn thân không chịu nổi mà run cả lên, sức mạnh mà rượu mang tới cũng tan thành mây khói.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Trần, Trần đại thiếu, tôi sẽ cõng anh vào, nhưng anh ngàn vạn lần đừng có mà hù dọa tôi, con người tôi nhát gan lắm, anh mà hù tôi chết là anh khỏi lấy vợ luôn đấy!” Nói xong, tôi xốc lại tinh thần, bước ra ngoài cánh cửa đồng, đi tới trước quan tài, nhìn tấm bài vị trên nắp quan tài, một màu đen tinh khiết, bốn góc đều bọc vàng, mặt trước dùng bột ánh kim viết to sáu chữ “Trần Lập Châu chi linh vị” (Bài vị của Trần Lập Châu).
Tôi vội vàng vái mấy vái trước tấm bài vị, xong xuôi, tôi lại cẩn thận dùng hai tay cầm nó rồi đặt vào bên trong áo ở trước ngực. Nghĩ tới việc tiếp theo đó sẽ phải mở nắp quan tài ra rồi cõng lấy thi thể, trái tim tôi lại căng thẳng đến độ như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống trán, cả lưng cũng bị ướt đẫm. Tôi chùi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi lên quần áo, sau đó nắm vào nắp quan tài, dùng sức đẩy. Âm thanh nặng nề vang lên, quan tài chậm rãi mở ra, hé lộ người đang nằm ở bên trong.
Nương theo ánh trăng, tôi cẩn thận quan sát vị Trần đại thiếu này. Anh ta mặc một bộ hỉ phục màu đỏ đen mang phong cách cổ xưa, tuy rằng bây giờ chỉ còn là một khối thi thể, thế nhưng sắc mặt tái nhợt cùng màu môi xanh bệch vẫn không thể nào che giấu đi được gương mặt anh khí của vị Trần đại thiếu này. Tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, mũi cao thẳng, ánh trăng thanh khiết chiếu vào càng làm cho gương mặt của anh ta trở nên mờ ảo. Không ngờ vị Trần đại thiếu này lại là một mỹ nam tử, đúng là nhìn không ra dáng vẻ của một người bị chết đột tử. Ai mà chả thích ngắm mỹ nhân, cho dù đây có là một khối thi thể đi chăng nữa, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, sau khi nhìn thấy bộ dạng của anh ta, nỗi sợ hãi trong lòng tôi đã được giảm bớt đi một chút.
Tôi khẽ nói với anh ta: “Tôi bắt đầu cõng anh đi ra đây. Trần đại thiếu, mạo phạm rồi.” Dứt lời, tôi chui vào trong quan tài, khoát hai tay của anh ta lên vai mình, một tay nâng mông của anh ta lên, dùng sức kéo cả người của anh ta áp vào phía sau lưng mình.
Vị Trần đại thiếu này cao hơn tôi rất nhiều, tay chân cũng dài hơn tôi cả một đoạn, khiến cho tôi vất vả vô cùng. Loay hoay mất một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng đưa được anh ta ra khỏi quan tài. Lúc ra được đến nơi thì cả người tôi đã bị ướt sũng mồ hôi, thế nhưng khối thi thể trên lưng tôi thì vẫn lạnh băng như cũ. Vừa mới cõng đi được hai bước, chợt phát hiện ra có vẻ như không được ổn cho lắm, tôi cúi đầu xuống, thấy chân của Trần đại thiếu đang lê lết trên mặt đất. Tôi ngại ngùng nói với anh ta: “Xin lỗi nhé, anh cố gắng chịu đựng thêm một chút, tôi sắp chôn cất anh ngay rồi đây.” Sau đó tôi nửa cõng nửa kéo anh ta vào trong phòng.
Ở chính giữa phòng có đặt một chiếc bàn, trên bàn có một đĩa hoa quả, một bầu rượu cùng với hai ly rượu. Hai bên trái phải có đốt hai cây nến hỉ đỏ chót, sáp nến màu đỏ thỉnh thoảng lại chảy xuống.
Bên dưới chiếc bàn là hai chiếc đệm lót hình tròn có thêu chữ “Hỉ” màu đỏ thắm, tôi cõng Trần đại thiếu ngồi quỳ gối xuống đệm, lạy phía trước mặt một cái, rồi lại xoay người lạy về phía cửa một cái, thế là xong phần bái thiên địa bái cao đường. Nhưng bái phu thê thì phải bái kiểu gì bây giờ nhỉ? Tôi lúng túng suy nghĩ.
Tôi bỏ Trần đại thiếu xuống khỏi lưng mình, chỉnh cho anh ta thành tư thế quỳ, tôi cũng ngồi quỳ trước mặt anh ta, mẩm tính mình sẽ vái anh ta một cái, rồi nhanh nhanh đem anh ta đi chôn, thế là xong việc.
Vái một cái xong xuôi, lúc ngẩng đầu lên thì cả người Trần đại thiếu đột nhiên lại đổ về phía tôi, mặt anh ta úp hẳn vào vai tôi. Da thịt lạnh lẽo dán lên cổ của tôi, lạnh đến nỗi khiến cho tôi phải rùng mình một cái. Tôi cố nhịn cảm giác sợ hãi trong lòng để không đẩy anh ta ra, thầm nóng lòng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Tay vừa mới đặt lên trên vai Trần đại thiếu, tôi lập tức cảm giác được bên eo của tôi dường như xuất hiện thêm một đôi tay lạnh như băng, chúng đang ôm chặt lấy tôi!
“Ối cha mẹ ơi!” Tôi sợ tới mức kêu rống cả lên, tôi lập tức đẩy thi thể ra rồi đứng dậy, sau đó lùi về phía sau hai bước, mắt thì nhìn chằm chặp vào thi thể ở trước mắt mình. Toàn bộ những hành động đó đều được tôi hoàn thành gần như là chỉ trong nháy mắt.
Dưới ánh nến, Trần đại thiếu nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Đợi một lát vẫn không thấy anh ta có phản ứng gì, tôi hoài nghi không biết có phải là do mình đã quá nhạy cảm rồi hay không? Tôi đau cả đầu, đắn đo mãi, cuối cùng cũng quyết định không đi qua đó nữa, mà ra cầm xẻng đi đào hố dưới cây hòe.
Không biết đào được bao lâu, cuối cùng tôi cũng đào được một cái hố to đủ để chôn anh ta, việc còn lại chỉ là đặt anh ta vào bên trong mà thôi. Tôi chần chừ đứng ngoài cửa mãi, sau khi tu hai ngụm rượu, tôi rốt cuộc cũng đi vào bên trong, lại cõng Trần đại thiếu lên lưng tiến về phía cây hòe.
Ánh trăng lạnh thẩm thấu vào người, luồng sáng bàng bạc dừng lại trên người hai chúng tôi, chiếu xuống gương mặt của Trần đại thiếu, mà ở nơi tôi không nhìn đến được, Trần đại thiếu phía sau lưng tôi đang chậm rãi mở hai mắt ra, khóe môi hơi cong lên, sau đó lại nhắm mắt lại.
Tôi đặt Trần đại thiếu xuống dưới tàng cây hòe, để một chiếc đệm đỏ có thêu chữ “Hỉ” vào trong hố để kê đầu, sau đó tôi cố gắng bế ngang anh ta lên đặt vào trong hố. Phải mất sức của chín trâu hai hổ mới hoàn thành xong được tất cả mọi việc, xong xuôi tôi thở hồng hộc. Thở dài một hơi, tôi nhìn Trần đại thiếu đang nằm bên trong hố, đáy lòng thầm mặc niệm, tốt nhất là anh cứ nằm im như vậy, đừng có đi ra nữa.
Sau đó tôi lấy ra chiếc khăn hỉ vẫn luôn nằm ở bên trong ngực mình phủ lên mặt anh ta, cuối cùng cầm xẻng xúc đất lấp lại. Đợi đến khi bùn đất đã hoàn toàn vùi lấp anh ta, tôi lại dùng xẻng vỗ vỗ lên trên.
“Mệt chết ông rồi.” Tôi há mồm thở phì phò, nhớ ra ở trên bàn vẫn còn có một bầu rượu, nghe nói thành thân xong thì phải uống rượu. Tôi vào nhà cầm rượu ra, đã đi đến bước này rồi thì cứ dứt khoát làm cho trọn vẹn nghi thức vậy.
Tôi ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó đổ một ly rượu khác lên mộ phần.
“Được rồi, bây giờ chỉ cần đặt tấm bài vị này lên là xong.” Tôi lấy tấm bài vị ở trong ngực ra, trên tấm bài vị vẫn còn mang theo một chút nhiệt độ của cơ thể.
Tôi nhìn họ tên trên tấm bài vị, khẽ đọc ra tiếng: “Trần Lập Châu.” Vừa nói dứt lời, một trần cuồng phong đột nhiên thổi đến, nhánh cây hòe vì bị thổi mà phát ra tiếng xào xạc. Tôi sợ quá bèn ôm bài vị chạy ngay vào trong phòng.
Vào được bên trong, trận gió kia dường như cũng nhỏ lại, cũng không còn nghe thấy tiếng xào xạc của cây hòe nữa. Tôi ngó ra ngoài cửa sổ, không thấy có gì khác. Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua bài vị của Trần đại thiếu, thở dài: “Được rồi, giờ tôi sẽ đặt anh lên, anh cũng đừng mà có dọa tôi nữa.”
Tôi đặt tấm bài vị của Trần Lập Châu vào góc phía bắc của phòng, âm khí ở chỗ đó sẽ có lợi cho quỷ linh. Trên bàn có một chút hoa quả, còn có một chiếc hương đàn, ngay bên cạnh là một ngọn nến. Tôi đốt ba nén hương cắm vào bên trong hương đàn, sau đó vái vái tấm bài vị.
“Trần đại thiếu, tôi tên là Khúc Tiểu Duẫn, sau này mong được anh quan tâm nhiều hơn nữa.” Tôi thành tâm thành ý nói. Xong xuôi, tôi nằm xuống giường, mệt chết ông rồi.
Hết cõng thi thể rồi lại còn phải đi đào hố, rốt cuộc là tôi đang thành thân hay là đang đi làm cu-li đây hả trời?! Suy nghĩ một lúc, tôi đột ngột ngồi dậy, nói với tấm bài vị: “Trần đại thiếu, thế là tôi đã gả cho anh rồi đấy nhỉ?”
Tôi vò đầu nghĩ nghĩ: “Có điều, anh như thế này là đang tới ở rể đấy biết chưa hả.” Tôi vỗ tay một cái, thấy chuyện này khá là thú vị.
“Thế thì con rể Trần này, anh cũng ngủ sớm một chút đi nhé.” Nói xong tôi ngáp một cái rồi nằm kềnh xuống giường, mí mắt nặng đến nỗi không thể mở ra nổi.
Người trong phòng vừa mới ngủ, hương khói trước tấm bài vị lập tức liền chuyển từ trắng sang đỏ, chậm rãi thổi qua ngọn nến trên bàn, ánh nến trong nháy mắt bị tắt đi, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Trong đêm còn mơ hồ nghe thấy được tiếng ngáy rất nhỏ, người trên giường vẫn đang ngủ say, không hề phát hiện dị tượng xảy ra trong phòng.
Ánh trăng bàng bạc mềm mại xuyên thấu qua cửa sổ bằng kính chiếu vào trong phòng, một người đàn ông mặc hỉ phục đi tới bên giường, bờ môi mỏng màu xanh đang ngậm cười. Người đàn ông biến ra một chiếc khăn hỉ, phủ lên mặt người nọ, ở chính giữa chiếc khăn hỉ đỏ thẫm có thêu hai chữ “Song Hỉ” màu vàng kim, ở hai bên trái phải chiếc khăn có thêu hình rồng – phượng, đường kim rất tinh xảo, trông rất sống động. Gương mặt bên dưới chiếc khăn hỉ vẫn đang hô hấp nhẹ nhàng, người đàn ông vươn những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt thong thả vén chiếc khăn hỉ lên, để lộ ra đôi môi đỏ phơn phớt của người nọ. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng một lúc lâu, cuối cùng ngượng ngùng cúi người hôn xuống.
Đây là vợ của hắn.
Là của hắn.