Đọc truyện Âm Dương Phu Phu – Chương 39: Hồi ức (Chín)
Nước từ bốn phía ập tới, tôi cầm tấm ảnh, giãy giụa ngoi lên.
Vừa nhô được đầu ra khỏi mặt nước, chỉ thấy màn trời đen kịt, một bóng người mờ ảo đang đứng bên bờ ao, trong tay cầm một chiếc đèn lồng.
Tôi vuốt nước trên mặt, muốn thấy được rõ bộ dạng ấy.
Nương theo ánh đèn, tôi loáng thoáng thấy được y phục của người kia, một thân trường sam màu xám, lẳng lặng đứng trên đó, không thấy được rõ mặt.
Tôi có chút sợ, không biết đây là người hay quỷ.
“Ai đó?” Tôi đánh bạo thử gọi một tiếng.
“Lên đây.” Người kia mở miệng đáp.
Là người? Tôi thoáng sửng sốt.
Nói xong, người kia quay gót rời đi.
Tôi vội vàng bơi tới, bò cả người ướt sũng lên bờ rồi nhanh chóng đi theo.
Người kia đi rất nhanh, làm cho tôi đuổi theo cũng phải mất không ít công sức.
“Anh là ai?”
Vừa dứt lời, người kia dừng bước quay lại, đèn lồng trong tay soi rõ gương mặt của anh ta.
“Trần Hà?”
Tôi ngẩn cả người. Đứng trước mắt tôi chính là Trần Hà, thời gian mười mấy năm tựa hồ không hề lưu lại vết tích gì trên gương mặt của anh ta. Vẫn là dáng dấp ấy, lạnh lùng mà lãnh đạm.
Trần Hà lạnh mắt quét về phía tôi một chút, rồi mới xoay người bước tiếp về phía trước.
“Anh dẫn tôi đi đâu?”
“Tới một nơi bà ấy không tìm thấy được.”
“Ai cơ?”
“Muốn sống thì im miệng lại.”
Nghe vậy tôi lập tức ngậm mồm, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Cúi đầu nhìn, trong tay tôi vẫn còn đang cầm chặt tấm hình kia.
Trần Hà dẫn tôi tới một gian phòng, ngẩng đầu lên nhìn thì trời má, đây chẳng phải là phòng của Trần phu nhân đó sao?
Tôi sợ đến nhũn cả chân, đứng ngoài cửa không dám bước vào.
Trần Hà quay người lôi phắt tôi vào trong, sau đó tiện thể đóng luôn cửa phòng.
Trong phòng chỉ thắp có vài cây nến, trông u ám vô cùng.
“Anh dẫn tôi tới đây làm gì?” Tôi khẩn trương đứng sát vào cửa, chỉ cần có chuyện sẽ lập tức bỏ chạy luôn.
“Đại thiếu bảo tôi tới cứu cậu.”
“Trần Lập Châu?” Tôi trợn tròn hai mắt.
“Chỉ cần cậu ở nguyên đây thì sẽ không chịu ảnh hưởng từ huyễn thuật của phu nhân nữa.”
“Huyễn thuật?”
Trần Hà nhìn tôi một lúc lâu, mãi sau mới mở miệng nói, “Cậu có biết lúc tôi tìm thấy cậu, cậu đang làm gì không?”
Tôi mê man lắc đầu.
“Cậu đứng cạnh ao vừa gào vừa khóc, sau đó nhảy ùm xuống dưới.”
“Cái gì?”
Tôi đổ mồ hôi lạnh khắp người.
“Suýt chút nữa cậu đã bị bà ấy tìm thấy được.”
Trông thấy bộ dạng của tôi, Trần Hà thấp giọng nói tiếp, “Chỉ có ở đây, bà ấy mới không thể tìm thấy cậu.”
“Tại sao?”
Trần Hà không lên tiếng, đưa tay chỉ vào trong buồng.
Tôi nhìn theo ngón tay anh ta, nơi đó đen thùi, không thấy rõ được gì.
Trần Hà nhấc đèn lồng bước lên phía trước. Tôi vội vàng đi theo anh ta vào trong buồng.
Vừa vào đã trông thấy được ngay một chiếc giường gỗ thật lớn, đằng sau tầng tầng lớp màn che màu trắng là một người ốm yếu đang nằm.
Trần Hà chậm rãi tiến đến gần, để đèn lên đầu giường, sau đó quay lại nhìn tôi.
Tôi bước lên trước hai bước, nương theo ánh đèn, tôi thấy rõ được người đang nằm trên giường.
Là Trần phu nhân?!
Tôi sợ hãi lùi về sau mấy bước, suýt chút nữa thì vấp ngã.
Trần phu nhân nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bắt chéo trên bụng, ngón tay sạch sẽ lại mịn màng, móng tay thì lại vừa nhọn vừa sắc. Thân hình ốm yếu, gầy đến trơ cả xương, cả người quắt queo như đã bị rút hết máu thịt.
“Thi thể…thi thể của bà ấy?!” Tôi sợ đến hít khí lạnh.
“Ừm.” Trần Hà đáp lời, “Toàn bộ Trần gia chỉ có nơi này mới không khiến cho bà ấy sinh nghi, bà ấy sẽ không ngờ là cậu lại đang ở chỗ này.”
“Chẳng phải là bà ấy chỉ vừa mới chết thôi sao? Sao đã thành ra như thế này rồi?”
“Bà ấy đã chết từ mấy hôm trước rồi.”
Tôi sửng sốt.
“Tự sát.”
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta.
“Sao phải làm vậy?”
“Người sống không thể đối phó được với đại thiếu.” Trần Hà lạnh lùng đáp.
Trời má thế này cũng điên cuồng quá rồi!
“Có ý gì?”
“Nhị thiếu sắp quay về rồi. Đại thiếu gia đã thề, chỉ cần nhị thiếu trở lại, cậu ấy sẽ tự tay giết chết nhị thiếu. Dẫu cho đại thiếu đã chết.”
Chẳng trách Trần Lập Châu lại biến thành ác quỷ, hoá ra anh ấy có chấp niệm sâu như vậy!
“Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”
“Trần gia cần một gia chủ, nhị thiếu gia không thể chết được. Phu nhân muốn kéo cậu vào kế hoạch để ngăn đại thiếu gia lại.”
Tôi theo bản năng lui về sau hai bước. Má nó ông đây thật đúng là gặp vận đen tám đời mà! Lại để cho một lũ thần kinh các người quấn lấy!
Trần Hà đặt đèn lồng xuống, bước tới gần tôi, “Chắc hẳn cậu đã gặp được một đại thiếu khác.”
“Cái gì mà đại thiếu khác?” Tôi đề phòng nhìn anh ta.
Trần Hà cười lạnh một tiếng, túm lấy cổ áo tôi, sau đó đột nhiên kéo mạnh, vết thương trên bả vai tôi tức thì bại lộ trước mắt anh ta.
“Lúc cậu bò ra từ trong nước, tôi đã trông thấy được. Là đại thiếu làm phải không? Tôi đã rất hiếu kỳ, cậu thế mà lại không chết.” Trần Hà cười gằn, “Đã vậy, lại còn có thể khiến cho cậu ấy coi trọng đến vậy!” Trần Hà dùng sức đè xuống vết thương của tôi. Đau đến mức suýt thì tôi bật kêu thành tiếng.
Anh ta lập tức rút tay về.
Tôi ôm vai, tức giận trừng mắt với anh ta.
“Xin lỗi.” Trần Hà lạnh lẽo nói, ngữ khí hoàn toàn không nghe ra được một chút áy náy.
“Anh còn biết có một Trần Lập Châu khác?”
“Đương nhiên là biết, toàn bộ Trần gia này, không có chuyện gì mà tôi lại không biết cả, đặc biệt là chuyện liên quan đến đại thiếu.”
“Vì sao anh ấy lại biến thành như vậy?”
Trần Hà buông cổ áo tôi ra, lấy khăn tay xoa xoa tay.
“Thời điểm cậu ấy suýt chút nữa đánh chết nhị thiếu, một đại thiếu khác đã xuất hiện.”
Tôi chợt nhớ tới Trần Lập Châu vào lúc ấy, tàn nhẫn mà thô bạo. Hoá ra, chính tại thời khắc ấy, Trần ca đã xuất hiện…
“Vốn dĩ nếu như đại thiếu mà không xảy ra bất trắc gì, thì nhị thiếu cùng cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây. Thế nhưng đại thiếu lại chết. Vì Trần gia, cái gì phu nhân cũng có thể làm ra được.”
Trần Hà quét mắt nhìn Trần phu nhân đang nằm trên giường, gương mặt lộ ra vẻ châm chọc.
“Anh có mục đích gì?”
Nghe vậy, Trần Hà quay lại nhìn tôi, “Tâm nguyện của đại thiếu, chính là mục đích của tôi.”
“Anh muốn giúp anh ấy giết Trần Lập Duy?”
Trần Hà hừ cười, “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu, cậu còn biết nhiều hơn tôi tưởng.”
“Trần Lập Châu hiện đang ở đâu?”
Trần Hà đặt ngón trỏ lên môi, “Đừng nóng vội, nhị thiếu sắp về rồi. Đại thiếu kia cũng sẽ chuẩn bị đi ra.”
Bên ngoài đột nhiên nổi lên cuồng phong, cửa sổ loáng thoáng phát ra những tiếng va đập.
Trần Hà cau mày, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Cuồng phong như phát ra tiếng nghẹn ngào, nghe cực kỳ thê thảm.
Trần hà đột nhiên quay phắt mặt lại, tàn bạo trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu đã dẫn theo thứ gì hả, bà ấy tìm được đến đây rồi!”
“Mẹ nó tôi nào có biết!” Tôi gào lên.
Trần Hà tóm chặt tay trái của tôi, nâng lên, “Thế đây là cái gì?!”
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, tấm ảnh vẫn đang được siết chặt ở trong tay. Tim tôi chợt thót lại.
Tôi còn chưa kịp trả lời thì cửa lớn bất chợt đã bị gió ập vào, thân hình người phụ nữ quắt queo đứng bên ngoài cửa, mái tóc dài bay tứ tung trong gió, miệng bà ta phát ra tràng cười khiến người ta phải sợ hãi.
“Khặc khặc khặc…Tìm được con rồi!”