Đọc truyện Âm Dương Phu Phu – Chương 20: Si nữ (Một)
Từ lần bị “cây gậy”, à nhầm, được Trần ca yêu thương, ông đây bắt đầu sống cuộc sống như một vị đế vương. Quả thực là hàng-đêm-sênh-ca!
“Anh giai, anh giai nghỉ chút đi, tôi thật sự là không kêu được nữa rồi.” Tôi thở hổn hển, khàn giọng bảo.
“Thế thì đừng kêu nữa.”
“Không được, không kêu khó chịu lắm.”
Tôi đáng thương nhìn Trần ca.
Trần ca nghe vậy liền cúi người xuống, chặn miệng tôi lại. Tiểu Trần ca đang trong người tôi lại chui vào càng sâu hơn.
“Máaaaa!” Tôi thở gấp, hai tay tóm chặt lấy chăn đệm phía dưới, mồ hôi trên người không ngừng chảy xuống.
Trần Lập Châu bỗng dừng động tác, hôn tôi một cách dịu dàng, “Em còn sợ ta không?”
Tôi mơ màng lắc đầu.
“Bất kể ta có biến thành bộ dạng gì, em cũng không được sợ ta.” Trần Lập Châu hôn khắp một lượt lên mặt tôi, thầm thì nói.
Đang định ngước mắt lên nhìn anh ta thì hai mắt lại bị bịt kín lại. Tiết tấu đâm chọc dưới thân càng thêm nhanh, khiến cho tôi triệt để bị lạc lối.
Hôm sau, lúc đang ăn cơm, lão đầu đột nhiên gọi tôi, “Tiểu tử.”
“Sao ạ?” Tôi quay đầu nhìn lão.
“Gần đây nghỉ ngơi không được tốt hả?”
“Haha, gần đây con ngủ không được ngon giấc cho lắm.”
“Kiềm chế một chút. Tuy rằng dương khí của con sung thật, thế nhưng cũng không thể gì đấy một cách mù quáng như vậy được, con phải hiểu được thế nào là tăng thu giảm chi chứ!”
Suýt thì tôi phun cả cơm vào mặt ông, có tuổi rồi mà chẳng biết ngượng ngùng là gì sất!
“Gần đây vẫn thắp hương đều đều đấy chứ? Sắp tới ngày mười lăm rồi, con đừng quên làm gà!”
Tôi gật gật, “Con nhớ mà, ăn xong con đi thắp hương luôn đây.”
Cơm nước xong xuôi, tôi đi thắp hương cho Trần Lập Châu. Vừa hướng về phòng vừa nghĩ cách làm sao để có thể uyển chuyển biểu đạt với anh ta, rằng thì là mà tôi cần phải được nghỉ ngơi một thời gian.
Trần Lập Châu đang lẳng lặng nằm ở trên giường. Ánh nến nhờ nhờ chiếu xuống mặt anh ta, tạo thành một cái bóng mờ ảo, phủ lên một bên má.
Tôi nhẹ nhàng ghé vào tai anh ta, gọi mấy tiếng: “Trần Lập Châu, Trần Lập Châu. Trần Lập Châu?”
Trần Lập Châu không có một chút phản ứng. Tôi chóp chép miệng, vẫn cảm thấy hơi ghê, không dám gọi lớn.
Xoay người đến trước bài vị, tôi đốt ba nén hương lên rồi cắm ở trong lư hương. Tôi nhìn bài vị sau lư hương, chợt nghĩ tới tình cảnh gần đây, cảm thấy mười chín năm qua con mịe nó sống thật uổng phí.
Những chuyện xảy ra mấy ngày vừa rồi, chao ôi sao mà nó kích thích~ Tôi còn chưa kịp tận hưởng trọn vẹn cảm giác ấy thì nến trước mặt đã bất thình lình vụt tắt, rồi lại bất thình lình vụt sáng lên, cứ như thể vừa rồi tất cả chỉ là ảo giác.
Tôi ngớ người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đột nhiên cả người rờn rợn, một luồng gió lạnh thổi tới từ phía sau.
Cảm giác quen thuộc này, khiến cho da gà toàn thân tôi nổi hết cả lên. Không chờ tôi quay đầu, một đôi tay lạnh lẽo đã bịt kín hai mắt tôi lại. Lạnh đến run người.
“Trần ca, anh đang chơi trò gì vậy? Tôi nhát gan lắm, anh đừng doạ tôi sợ.”
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ: “Em bắt đầu gọi tôi là “ca” từ khi nào vậy, Tiểu Duẫn?”
Nghe thế tôi lập tức gạt cái tay đang che mắt mình xuống, xoay người lại.
Trần Lập Châu một thân trắng thuần, đứng phía sau tôi. Khoé miệng hơi vểnh lên, đôi con mắt đen thẳm như trời đêm đang lẳng lặng nhìn tôi.
Chuyện quái gì xảy ra thế này? Lẽ nào quy trình dâng hương của tôi thật sự có vấn đề?
– ——
“Sư phụ, người nói xem, một người có thể nào đột nhiên biến đổi tính cách, rồi sau đó lại đột nhiên biến đổi trở lại như cũ hay không?”
Thấy tôi hỏi nghiêm túc, lão đầu nhất thời cũng ngẩn người ra.
Miệng ngậm tẩu thuốc, đáp: “Sao lại hỏi thế? Ta trông con nom vẫn ngu ngu như trước mà.”
Tôi đập bàn, “Người không nghiêm túc được một chút à?”
Lão đầu nhả ra một vòng khói, “Là Trần đại thiếu hả?”
Tôi ngạc nhiên, “Sao người biết hay vậy?”
“Cái gì mà ta chả biết.” Lão đầu khinh thường nhìn tôi một cái.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Tôi sốt ruột hỏi.
“Trên đời này một người còn có thể có đến mấy bộ mặt, huống gì là quỷ.”
“Con không hiểu.”
“Thế này, ví dụ, một người vẫn luôn an phận thủ thường, sống cuộc sống nghèo khó, đây là một mặt của người đó. Thế rồi bỗng nhiên có một ngày, người ta lấy đao giết người cướp của, thì đây chính là một mặt khác.”
“Một thiện một ác?”
“Con người cũng không chỉ có hai loại thiện-ác.”
“Phức tạp đến vậy?”
“Con người chẳng phải là giống loài phức tạp nhất đấy sao? Bằng không thì trên cõi đời này làm sao có thể phát sinh ra lắm chuyện đến mức vậy.” Sư phụ lại khinh bỉ nhìn tôi lần thứ hai.
“Vậy ý người là, bất kể là Trần ca hay là Trần đại thiếu, thì đó cũng chỉ là một mặt của Trần Lập Châu mà thôi?”
Lão đầu gật gù.
“Vậy cũng có nghĩa là, anh ta có thể còn có những bộ mặt khác nữa? Cứ biến đổi như thế này, thật sự là con không chịu nổi nữa T.T” Tôi phát sầu mà than thở.
“Cái đó thì ta chịu. Nhưng dù thế nào thì cậu ta cũng vẫn là chồng của con, hai người đã sớm không thể nào tách rời. Con đừng có quên, con đã ký khế ước bán thân rồi đấy.” Lão đầu rít một hơi thuốc, nhàn nhạt nói.
Tôi túm bộ râu bên mép ông, “Người có biết con sợ đến thế nào không hả? Còn ở đó mà giả thần giả quỷ với con!”
“Ái ái ái, buông ra!”Lão đầu giựt râu về, xuýt xoa hai tiếng, “Suýt thì đứt râu của ta rồi!”
“Nhãi ranh, con chạy đi đâu. Để xem ta xử lí con thế nào!”
Tôi chạy nhanh như cắt, né khói chiếc giày đang bay ra từ trong nhà. Dựa lưng vào tường, tôi nhìn chằm chặp về phía phòng của mình, không dám bước vào.
Đi đi lại lại ngoài cửa hơn nửa ngày trời, đế giày cũng sắp bị mài hỏng, đến bấy giờ tôi mới dè dặt đẩy cửa, để hé ra một khe bé tí ti, lén lút nhòm vào bên trong.
Trong phòng trống trơn, ngay đến cả thân xác của Trần Lập Châu cũng không thấy đâu.
Cảm thấy kỳ quái, tôi đang định hé cửa ra thêm một chút nữa thì đột nhiên cửa lại được mở hẳn ra. Tôi vấp một cái ngã vào bên trong. Cả người nhào vào một lồng ngực mềm mại.
Bên tai vang lên một tiếng cười khẽ, “Sao mà cứ lén la lén lút như trộm thế hả?”
Tôi nhất thời nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Trần đại thiếu. Chợt nhớ tới cái đêm mưa hôm đó, người đàn ông này đi trước dắt tay tôi, nói muốn dẫn tôi về nhà.
Tôi nuốt nước miếng, đứng thẳng người dậy, “Trần đại thiếu, anh có còn nhớ chuyện xảy ra sau khi trở về từ nhà của Hoàng viên ngoại không?”
Trần Lập Châu thấy tôi nghiêm túc, bèn thu lại nụ cười, lắc lắc đầu, “Ta không nhớ rõ nữa.”
“Vậy anh còn nhớ cái gì?” Tôi tò mò hỏi.
“Ta chỉ nhớ rằng ta đưa em về từ nhà của Hoàng viên ngoại.”
Tôi cả kinh, quả nhiên là tối hôm ấy đã xảy ra vấn đề gì đó, cho nên mới gọi ra được một mặt khác của Trần Lập Châu.
“Vậy sao hôm nay anh trở lại được?” Tôi tiến lên trước một bước, sốt ruột muốn biết đáp án.
Trần Lập Châu bỗng nhiên đưa tay phải ra, xoa gò má của tôi, nhìn tôi, dịu giọng đáp, “Ta nghe thấy em gọi ta.”
Tôi có chút sửng sốt, lẽ nào vấn đề thật sự là xuất phát từ tôi?
“Tôi…” Tôi vừa mới mở miệng thì Trần Lập Châu đã ngay lập tức hôn lên môi tôi.
Tôi sửng sốt nhìn, anh ta hôn tôi một cách nhẹ nhàng mà trằn trọc, sau đó lại buông tôi ra.
“Ta nhớ em, Tiểu Duẫn. Em có nhớ ta không?” Khí tức lạnh lẽo lướt nhẹ quả chóp mũi của tôi, Trần đại thiếu trước mặt phong độ phiêu nhiên, nhu tình như nước, khác hẳn với cái tên mắt đỏ thô bạo kia.
Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, má nó thế rốt cuộc là tôi được gả cho mấy người vậy? Sính lễ cho ông đây có phải là ít quá rồi không?