Ám Dục

Chương 8: Khó xử


Đọc truyện Ám Dục – Chương 8: Khó xử

Trần Bách Huy đã quen với những trường hợp như vậy, ông ta không hề nhìn người con gái ấy, mà hướng Nam Dạ Tước nói: “Nam tổng, anh nể mặt tôi quá rồi.”

Mà Trần Kiều bên cạnh, rốt cuộc cũng ngồi không yên được nữa: “Bố…”

“Sao, cậu có hứng thú?” Nam Dạ Tước quay sang hỏi Trần Kiều.

Trần Kiều nhìn Dung Ân một cái, rồi phẫn nộ và cứng rắn nói: “Nam tổng, xin anh không nên đùa giỡn quá đáng!”

Trần Bách Huy bên cạnh nghe vậy, vội vàng gõ đùi Trần Kiều, ý bảo cậu ta ngậm miệng lại, sau đó cười cười: “Thật xin lỗi Nam tổng, thằng bé còn nhỏ nên nói chuyện không biết kiêng nể.”

“Bố!” Trần Kiều bất mãn quay sang nhìn Nam Dạ Tước, anh ta nhìn không ra người đàn ông này lớn hơn mình bao nhiêu.

“Hôm nay con làm sao vậy? Quên mục đích chúng ta đến đây rồi sao?” Trần Bách Huy tức giận quát khẽ, ông ta trừng mắt nhìn Trần Kiều, sau đó tiếp tục quay sang nói chuyện với Nam Dạ Tước.

Dung Ân ngẩng đầu lên, cô hướng về phía Trần Kiều lắc đầu. Nếu nhất thời không nhịn được, thì bản thân cô không biết làm sao thu dọn cục diện này. Dung Ân chỉ làm một động tác nhỏ, nhưng Nam Dạ Tước ở bên cạnh đã thu hết vào đáy mắt.

Trần Kiều cầm ly rượu trên bàn lên uống một ngụm lớn, khuôn mặt tuấn tú của anh ta đỏ bừng.

“Nam tổng, anh xem việc hợp tác lần này?” Trần Bách Huy bắt đầu đi vào chuyện chính, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, ông ta có nỗi lo sợ không nói nên lời.

“Theo như ông nói, lợi nhuận, hai bên chia đều?” Nam Dạ Tước nheo mắt lại, nhìn ông ta.

“Đúng, đúng, chỉ cần Nam tổng cho phép sản phẩm của chúng tôi được in lên nhãn hiệu của Nghiêm Tước, chúng tôi sẽ đồng ý chia một nửa lợi nhuận.”


“Chia hai tám, ông hai tôi tám.” người đàn ông lời nói lạnh lẽo vang lên, khiến người ta có ảo giác anh là bậc đế vương, vô cùng kiêu ngạo.

“Hai tám? Bố, nhất định không thể đồng ý!” Trần Kiều vội vàng ngăn cản, Nghiêm Tước không hề bỏ ra một cắc nào, còn muốn được tám phần lợi nhuận, chẳng khác gì ăn cướp.

Nam Dạ Tước dường như không quan tâm, đôi mắt, từ đầu đến cuối đều nhìn Dung Ân chằm chằm.

Trần Bách Huy không nói gì mà cúi đầu xuống, khôn ngoan như ông ta, làm ăn sẽ không bao giờ chịu lỗ vốn. Nếu sản phẩm được quảng cáo trên nhãn hiệu của Nghiêm Tước, sau này không biết sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Suy nghĩ kỹ càng xong, ông ta quyết định đáp ứng: “Được, Nam tổng, một lời đã định.” Trần Bách Huy cắn răng cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu lên uống cạn.

Ngay cả một người không hiểu kinh doanh như Dung Ân cũng biết, cuộc đàm phán này không thuận lợi.

Nam Dạ Tước thấy chân mày Dung Ân hơi nhíu mày, nét cười trên môi càng ngày càng đậm.

Anh chợt cúi người xuống, tay dùng lực nắm lấy cổ tay thon gọn của cô. Dung Ân đang nửa quỳ trên thảm, hai chân cô đã tê cứng, nên khi bị kéo, cô không khống chế được mà ngã về phía trước, cả người nằm gọn trong lòng Nam Dạ Tước.

Một tay anh ôm eo cô, còn tay kia, đặt trên chiếc đùi trắng nõn của cô, tạo thành một tư thế vô cùng mờ ám.

“Tước thiếu, anh…” Dung Ân gọi tên ở Cám Dỗ của anh, quản lý và mọi người đều gọi anh như vậy.

“Sợ cái gì, đã đến đây làm việc, cô còn muốn giả vờ thanh cao?” Tay anh đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng bóp một cái, năm ngón tay cảm giác mềm mại mát lạnh, rồi men theo làn váy ngắn tiến lên trên.

“Anh!” Dung Ân lo lắng giãy dụa, hai tay cô cố gắng cầm lấy tay anh, anh, ngay từ đầu anh ta đã cố ý.


Trần Bách Huy sau khi nhìn thấy cảnh này liền đẩy Trần Kiều một cái, ý bảo cậu ta đứng dậy. Lúc này Trần Kiều mới lấy lại tinh thần đứng bật dậy.

“Buông Dung Ân ra!” Trần Kiều tiến lên phía trước mấy bước, đứng trước mặt hai người nói.

“Trần Kiều, con nói bậy bạ gì vậy?” Trần Bách Huy vội vàng giữ chặt tay cậu ta, ông ta không muốn con mình chọc giận vị thần tài này.

Dung Ân khổ sở cúi đầu, cô đã quên cả chống cự, tay của Nam Dạ Tước thừa cơ mò vào trong váy của cô.

“Bố, cậu ấy là Dung Ân, bố không nhớ cậu ấy sao?” Giọng nói của Trần Kiều rất nhỏ nhưng vô cùng kiên quyết: “Cô ấy là…”

Dung Ân nghe thấy, cô nhắm chặt mắt: “Trần Kiều, không được nói!”

Trần Bách Huy nhìn ba người một lượt, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên người Dung Ân. Ông ta cố gắng nhớ lại, dường như cũng có chút ấn tượng: “Cô ta hình như… trước đây đã từng gặp ở nhà họ Diêm.”

“Đúng vậy.” Trần Kiều vui vẻ nói: “Là Dung Ân ạ.”

“Hừ, không thể tưởng tượng được, một người thanh cao cũng có ngày hôm nay, đi làm gái phục vụ trong Cám Dỗ.”

Giây phút nghe thấy những lời này, Dung Ân cảm nhận sâu sắc cảm giác nhục nhã tuyệt vọng, nếu như, năm đó cô và Diêm Việt tiếp tục bên nhau, cô sẽ phải gọi ông ta là cậu.

Rõ ràng Trần Kiều không ngờ kết quả sẽ như vậy, thậm chí cậu ta còn hi vọng Trần Bách Huy có thể ra tay đưa Dung Ân ra khỏi nơi vốn không hợp với cô này.


Cả người Nam Dạ Tước dựa trên sô pha, ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng nụ cười lại nóng bỏng.

Vẫn còn non nớt lắm, mới có một chút đã không nhịn được rồi.

“Bố…” Trần Kiều thấy không thể giằng co, lập tức tiến lên cầm tay Dung Ân kéo cô ra khỏi người Nam Dạ Tước: “Con thích cô ấy.”

“Con…” Trần Bách Huy chăm chú nhìn Dung Ân, vẻ mặt khinh bỉ của ông ta vẫn không thay đổi: “Con nói cái gì?”

“Bố, con thích cô ấy từ rất lâu rồi.” Trần Kiều cầm chặt tay Dung Ân, đồng thời kéo cô lại gần mình: “Từ giờ trở đi, cậu ấy sẽ không phải là phục vụ ở đây.”

Tình huống lúc này thật giống như trò cười. Dung Ân ngẩng đầu nhìn Trần Kiều, ánh mắt của cậu ta rất thâm tình, thật không biết là cậu ta đang giúp đỡ cô, hay là…

Theo bản năng, cô bài xích muốn thoát khỏi tay của Trần Kiều, trường hợp như thế này khiến cô vô cùng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, cô càng không ngờ Trần Kiều lại đột nhiên tỏ tình như vậy.

“Con nói gì bố cũng không đồng ý!” Sắc mặt Trần Bách Huy rất khó coi nhìn về phía Nam Dạ Tước, rất lúng túng.

“Bố!!!”

“Được rồi… Nam tổng, thật xin lỗi, khiến cho anh chê cười.” Trần Bách Huy ngăn cản lời nói tiếp theo của Trần Kiều, ánh mắt niềm nở hướng người đầu sỏ gây ra chuyện này lên tiếng: “Nếu không còn chuyện gì khác, chúng tôi xin phép về trước.”

Nam Dạ Tước gật đầu, anh mỉm cười, dường như đối với việc làm của mình rất hài lòng.

“Dung Ân, chúng ta đi.” Trần Kiều kéo tay Dung Ân đi theo anh.

“Trần Kiều!” Dung Ân quay lại nhìn Nam Dạ Tước: “Anh ấy còn chưa đi, em không thể về được.”


“Không được!” Trần Kiều cố chấp cầm chặt tay Dung Ân: “Em nhất định phải đi theo anh.”

“Con còn chưa nghe thấy cô ta nói không thể đi sao? Cô ta là nhân viên ở đây, nên phải tuân theo quy định ở đây, con đi về với bố.” Trần Bách Huy tức giận lôi Trần Kiều ra ngoài, buồn cười, con của ông làm sao có thể có quan hệ không rõ ràng với một cô gái làm việc ở Cám Dỗ.

Người làm ở đây ư? Rạch rõ ranh giới như vậy người có thân phận cao quý, cô làm sao có thể trèo cao?

Trần Kiều không cam lòng buông tay, mười phần vô vọng bị lôi ra ngoài.

“Cám Dỗ của các cô, tiếp đãi khách như thế này sao?” Ngữ điệu không hài lòng của Nam Dạ Tước, kéo hồn phách Dung Ân quay lại.

Cô xoay người lại, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, bước đến trước bàn rượu nhẹ giọng nói: “Anh còn muốn uống rượu không ạ?”

Nam Dạ Tước không nói gì, lắc đầu.

Dung Ân lấy ly rượu cất vào khay hỏi: “Vậy, anh có muốn ca hát không ạ?”

Nam Dạ Tước vẫn lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn ngồi ở đây.”

Dung Ân kiềm chế mong muốn lấy bình rượu đập cho anh một cái, một mình vô vị còn chưa đủ, còn muốn kéo cả cô vào nữa.

Hai chân tê rần, cô muốn về sớm nghỉ ngơi, nếu không chỉ cần ra ngoài đi lại một chút cũng được.

“Có muốn khóc không?” Nam Dạ Tước cúi người xuống, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trước mặt Dung Ân: “Chậc chậc, lúc nãy, suýt chút nữa tôi đã lên tiếng giúp cô.”

Anh sẽ có lòng tốt như vậy sao?

Dung Ân nhìn dưới chân, ánh mắt bình tĩnh, sau đó cô ngẩng đầu đối diện với Nam Dạ Tước, nhấn mạnh từng chữ nói: “Tôi sẽ không khóc ở trước mặt người ngoài.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.