Ám Dục

Chương 57: Muộn màng


Đọc truyện Ám Dục – Chương 57: Muộn màng

“Đã quá muộn rồi, tất cả đã không còn kịp nữa”

———

Cầm lọ thuốc tráo lại vị trí cũ, Hạ Phi Vũ rời khỏi phòng ngủ, cũng đóng cửa lại cẩn thận như nguyên trạng.

Trở về công ty, cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu, cô đem văn kiện cùng chìa khóa giao lại cho Nam Dạ Tước, biểu cảm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, thản nhiên ngồi vào ghế ngồi đã sắp xếp.

Vẫn theo những thủ tục máy móc, trước tiên, Nam Dạ Tước chủ trì cuộc họp giải quyết các vấn đề trọng điểm của công ty, sau đó là trưởng các bộ phận phòng ban báo cáo tình hình vận hành và hoạt động.

Bên trong phòng họp rộng lớn, ánh mặt trời sáng rực xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh trong suốt thâm nhập từ trên đỉnh tòa nhà, Hạ Phi Vũ đang bày tỏ quan điểm và đối sách, ngôn từ đúng chừng đúng mực mà thấu đáo, mỗi lời nói ra đều gãy gọn, xúc tích, sắc mặt điềm tĩnh, lãnh đạm, nhưng không quá phô ra vẻ lạnh lùng xa cách. Từ trong đôi đồng tử sáng ngời khí chất là sự tự tin tràn đầy, sau khi kết thúc bài phát biểu, tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên giòn giã.

Hạ Phi Vũ mỉm cười khiêm tốn.

Buổi họp kết thúc, các nhân viên cấp cao lần lượt rời khỏi phòng, Nam Dạ Tước toan rời đi, bắt gặp Hạ Phi Vũ đang thu xếp tài liệu, chuẩn bị rời đi.

“Phi Vũ….” Từ trên con người anh luôn mang theo một khí chất thu hút khác thường, khiến người đối diện không khỏi bị hấp dẫn.

“Tổng giám đốc còn việc gì cần ạ?” Đôi mắt cười long lanh rạng ngời, Hạ Phi Vũ có đủ tự tin, lại càng đủ thu hút.

“Sau khi tan ca chờ tôi”.

“Xin lỗi”, người phụ nữ cau chặt mi tâm, “Sau giờ làm tôi muốn về nhà”.

“Sau khi ăn cơm, tôi đưa cô về”.

“Nhưng….”, Hạ Phi Vũ nắm chặt tài liệu cầm trong tay, cô ngẩng đầu, ngữ điệu kìm nén, “Hôm nay là ngày lễ tình nhân, tổng giám đốc, chúng ta cùng ăn hôm khác không được sao.”

Nam Dạ Tước chần chờ, đôi mắt hẹp dài nheo lại, “Cô đã có bạn trai?”

Hạ Phi Vũ cười tự giễu, sự cô đơn trong mắt được thu hồi trọn vẹn vào mắt Nam Dạ Tước, “Không phải, tôi chỉ thật không ngờ, có ngày tổng giám đốc lại ngỏ lời mời tôi”.

Hai tay người đàn ông chống trên bàn làm việc, anh ta bước đi thong thả đến chỗ người phụ nữ, một lực mạnh đè lên đôi vai cô, một lần nữa nhấn mạnh lại lời đề nghị vừa rồi, “Sau khi tan làm chờ tôi”.

Nói xong, ngay lập tức đi ra khỏi phòng họp. Hạ Phi Vũ ánh mắt sáng ngời rạng rỡ, khóe môi không nhịn được cong lên.

Nhà họ Diêm.

Bên trong biệt thự xa hoa, bầu trời đột nhiên trở nên u ám, giống như sân khấu đã hạ màn, không gian rơi vào tối tăm, mù mịt. Ở hoa viên, Diêm Việt ngồi trên xích đu, trên người anh vận một bộ quần áo màu trắng, màu đơn sắc đơn điệu, vô hình khiến người ngoài nhìn vào không tránh khỏi cảm giác bứt rứt từng hồi, Diêm Việt hai mắt nhắm nghiền, dù cho có thanh âm của người bên cạnh truyền đến, cũng như vậy không mở mắt.

“Thiếu gia”, vú Lưu gọi anh, người đàn ông động mí mắt, “Con nên ăn chút gì đó thì hơn”.

“Vú Lưu”, Diêm Việt mở mắt, đôi mắt màu nâu lại càng tô đậm vẻ buồn bã, “Một số việc, là con đã làm sai phải không?”

Lần đầu tiên bắt gặp vẻ trầm ổn của anh, vú Lưu đối với anh trước nay vẫn luôn ân hận vì chưa để tâm đến anh nhiều hơn, “Ngay khi cầm tay Dung Ân, ta đã biết đó là một đứa trẻ tốt bụng, khi Dung Ân qua thăm nhà, thật sự ta đã rất vui, lão gia ngoài miệng nói là như vậy, nhưng trong lòng ắt hẳn cũng đã thừa nhận”.


“Thật không ạ?” Diêm Việt không nhịn được hỏi lại.

“Ta nghĩ, con bé không làm sai gì cả, thiếu gia, con cũng nên điều tra kĩ lưỡng lại xem sao, khi Diêm gia gặp sự cố, Ân Ân cũng đã thống khổ biết bao nhiêu, tất cả ta đều đã chứng kiến…”, Diêm Việt nhất thời cảm thấy hít thở khó khăn, cảm giác đau nhức từ trán truyền đến khắp khuôn mặt đã qua phẫu thuật, anh đau đớn đứng dậy, ngay lập tức khom lưng, ôm mặt, “A….”.

“Thiếu gia!” Vú Lưu vội vã ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy hai cánh tay anh, “A, mặt của con….”

Cả ngày hôm nay, Dung Ân tâm tình không ngừng bất ổn, văn kiện xử lý sắp xếp cũng lộn xộn, may sao hôm nay tâm trạng Hạ Phi Vũ đột nhiên dễ dãi lại thường, cũng không khiển trách hay nhắc nhở. Mí mắt cô không ngừng giật giật, cũng không biết có phải điềm gở hay không.

“Ân Ân, hết giờ làm việc rồi”, Lý Hủy mỗi ngày đều giọng điệu vui vẻ như vậy nhắc nhở cô giờ tan ca, nhận thấy nhân viên trong phòng cũng đã về gần như hết, Lý Hủy lúc này mới lại gần Dung Ân, “Lễ tình nhân mà cậu không định làm gì sao?”.

Cô thu xếp văn kiện, đường phố hôm nay tấp nập một cách lạ thường, thi thoảng lại bắt gặp những nam thanh niên cầm trên tay bó hoa hồng đỏ tươi đang kiên nhẫn chờ đợi người yêu, ngày lễ tình nhân, có lẽ là một ngày ngào ngạt hương hoa khắp phố phường.

Tiếc thay, cô không hề có lấy một người yêu thật sự.

Dung Ân tựa đầu vào cửa kính trong suốt, chợp mắt lim dim, thả tâm tưởng vào suy nghĩ mông lung, cô và Nam Dạ Tước, cô, là tình nhân của anh ta? Họa chăng, cũng chỉ là một giao dịch trao đổi thể xác.

“Ân Ân, cậu sao vậy?”, Lý Hủy nhận thấy sắc mặt cô không tốt, liền lo lắng hỏi thăm, tưởng rằng cô nghĩ đến chuyện của Diêm Việt, “Như vậy đi, mình mời cậu ăn cơm tối, hai người chúng ta cùng đi”.

“Thiểu Lai, hôm nay không đi cùng cậu sao?”

“Ôi trời, mình là người cô đơn cùng khổ mà…..”, Lý Hủy vừa nói, một bên lôi kéo Dung Ân ra khỏi văn phòng, hai người vai sánh vai đi về phía thang máy.

Vừa bước vào trong, Hạ Phi Vũ cũng đi ra khỏi phòng, trên tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, bước vào thang máy, “Vâng, tổng giám đốc, tôi đang xuống….Vâng, chúng ta gặp nhau ở cổng”.

Thang máy dừng lại ở tầng trệt, người phụ nữ khuôn mặt trang điểm tinh tế nền nã, cửa thang máy mở ra, cô ta ngông ngênh nhìn Dung Ân, rồi cao ngạo bước đi.

Lý Hủy thức thời không nói câu nào, tin tức ngoài lề về Nam Dạ Tước, toàn bộ Nghiêm Tước ai nấy cũng đều thông suốt, cô chỉ kéo tay Dung Ân, cũng không hề nhắc đến.

“Chúng ta đi thôi”, Đối với bạn thân của cô, Dung Ân không muốn phụ lòng.

Đi ra khỏi Nghiêm Tước, vừa vặn trông thấy Hạ Phi Vũ bước lên xe Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ân không hề có phản ứng, Lý Hủy bên cạnh nhịn không được, “Làm sao có thể như vậy, Ân Ân, cậu sau này nên cẩn thận với quản lý Hạ, hơn nữa, với tổng giám đốc….Cậu ngàn vạn lần không được động lòng”.

Sự lo lắng của Lý Hủy, Dung Ân không thể không đồng tình, cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày một lòng cùng Nam Dạ Tước, giữa hai người chưa từng có xúc cảm, làm sao có thể nói đến chuyện nảy sinh tình yêu?

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Dung Ân vừa nhìn màn hình phát sáng, lồng ngực chợt cảm thấy hoảng sợ.

Số điện thoại này, sau hơn một năm dài đằng đẵng, đột nhiên lại liên lạc với cô?

“Ân Ân, tại sao còn không nhận máy? Điện thoại của ai vậy?”

Ngón tay nhấn phím nhận cuộc gọi do dự hồi lâu, sau cùng, vẫn quyết định ấn xuống, “A lô”.

“Ân Ân…”

Dung Ân thiếu chút nữa đã không kìm nén được lệ đang hoen tràn khóe mi, cô cố đè nén cảm giác chua xót, giả bộ thoải mái, “Vú Lưu”.


“Ân Ân, cháu hãy mau qua Diêm gia một chuyến, Diêm Việt dường như không khỏe, cậu ấy không chịu gặp bác sĩ, lão gia lại không có ở đây, ta không biết phải làm sao….”, Vú Lưu vội vã nói vòng quanh, cũng không biết trông cậy vào ai.

“Vú Lưu, bác bình tĩnh, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì ạ?”.

“Ân Ân, cháu mau qua đây, ta đã dìu thiếu gia lên lầu, nhưng tình hình cậu ấy như vậy làm sao có thể không đi gặp bác sĩ…..”

Dung Ân trong lòng như vừa chịu đả kích, nặng trĩu như đeo chì, Diêm Việt, rốt cuộc cô vẫn không thể dễ dàng buông tay anh như chính miệng mình vẫn nói, “Vâng, bác đừng lo lắng quá, cháu sẽ lập tức qua nhà bây giờ”.

Cúp điện thoại, Lý Hủy nhận thấy sắc mặt Dung Ân tái nhợt, “Ân Ân, xảy ra chuyện gì?”, “Hủy, mình có việc phải đi ngay, hôm khác chúng mình cùng đi ăn”.

“Ừ, cậu mau đi đi”.

Dung Ân gọi xe đi đến nhà họ Diêm, vừa xuống xe, đã trông thấy vú Lưu đứng chờ ở cổng.

“Ân Ân….”

Vú Lưu trông thấy cô, đôi bàn tay gân guốc đã nhăn nheo vì mưa gió cầm lấy tay cô, “Thiếu gia hình như lại phát bệnh”.

Dung Ân theo bà đi vào trong, cô cất giọng an ủi, “Vú Lưu, bác đừng quá lo lắng, để cháu đi xem anh ấy”.

Cửa phòng Diêm Việt đóng kín, vú Lưu mở cửa, bà cũng không đi vào mà chỉ đứng ở cửa, bên trong phòng ngủ, rèm cửa che kín mít, ở trên giường hiện lên thân ảnh đang nằm co quắp của một người đàn ông, dường như anh đang rất kiềm chế sự đau đớn cùng cực chỉ trực chờ nổ tung. Dung Ân đi đến đầu giường, bật sáng đèn.

“Ai cho bật đèn!” Người đàn ông hung hăng hất tung chăn, gào thét, không tưởng rằng đó là Dung Ân, bốn mắt giao nhau, đối diện ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên cùng sửng sốt của cô, Diêm Việt vội vã quay lưng nằm xuống, “Em tới đây làm gì?”

“Mặt anh bị sao vậy?” Dung Ân cúi lưng, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai Diêm Việt, “Đã thành ra như vậy, sao anh không chịu đến bệnh viện?”

Diêm Việt xoay người, cúi người ngồi ở mép giường.

Dung Ân đứng trước mặt anh, bàn tay buông thõng do dự hồi lâu mới vươn lên, bàn tay hướng đến trán đang rạn ra của Diêm Việt, vừa muốn nhìn kĩ anh, đã bị bàn tay anh bao trọn, ngăn chặn động tác của cô, “Không nên nhìn”.

Bộ dạng anh như vậy, chắc chắn sẽ khiến cô sợ hãi.

Dung Ân thu tay về, nhưng vẫn kiên quyết muốn biết tình trạng của anh, cô tiến lại gần anh hơn, ánh sáng hắt xuống từ trên đỉnh đầu chiếu rọi khuôn mặt của Diêm Việt.

Từng chút một, khuôn mặt của anh mỗi lúc tỏ tường hơn, biểu cảm khí thế từ khuôn mặt, ngày hôm nay đã bị bao phủ những vết gân guốc cộc cằn, từng chi tiết biểu hiện mỗi lúc một rõ ràng, nước da màu đồng khỏe mạnh, lúc này đây lại biến đổi thành màu đỏ đậm kém sắc, nhìn kỹ hơn, dường như còn mang theo sự hung tợn.

Diêm Việt nhắm mắt, né tránh đôi bàn tay của Dung Ân, một lực mạnh đè nén lên thắt lưng cô, ngay lập tức khuôn mặt chất chồng thống khổ cùng đau đớn và giày vò của anh đã chôn ngay trước ngực cô, “Ân Ân, đừng nhìn”.

“Tại sao lại thành ra như vậy…..”, Dung Ân chỉ nói được một câu duy nhất, yết hầu cô như bị chặn cứng, tắc nghẹn, cơ thể như đang phải chịu một áp lực đè nén vô hình mà bắt đầu run rẩy không thôi.

Diêm Việt ôm chặt lấy cô, khuôn mặt đã được chỉnh sửa dường như đang bị thiêu cháy, đau đớn đến bỏng rát, “Khi đó vết thương quá nặng, vì phải phẫu thuật nên đây là di chứng để lại, mỗi ngày đều phát tác”.


Dung Ân đưa tay tìm kiếm khuôn mặt Diêm Việt, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đang bung tỏa, “Không được, chúng ta phải đến bệnh viện”.

“Ân Ân”, Diêm Việt giọng nói khàn đặc, gắng sức chịu đựng nỗi đau thể xác đang giày vò nặng nề, “Để anh ôm em….”.

Dung Ân thân thể cứng ngắc, hai tay đặt trên vai Diêm Việt, muốn đẩy anh ra, “Việt, anh đừng như vậy. Đi thôi, em bảo vú Lưu gọi xe”.

Diêm Việt lại cố chấp ngày một ôm chặt lấy thắt lưng cô, “Nỗi đau này không thua kém nỗi đau trong lòng anh, lẽ nào ngay cả tư cách ân hận anh cũng không có?”

Dung Ân thảng thốt đứng chết chân tại chỗ, “Việt, rốt cuộc anh muốn em phải làm sao?, Mỗi lần sự tình đã không thể cứu vãn, khi đó anh mới xuất hiện, không còn kịp nữa rồi….”

“Không, kịp”. Diêm Việt cầm lấy tay cô, bàn tay cô tiếp giáp gần hơn khuôn mặt anh, “Chỉ cần chúng ta yêu nhau, tất cả sẽ còn kịp”.

Những thương tổn như vậy, cũng có thể theo thời gian mà dần rơi vào quên lãng, một lần này, là anh đã quá bốc đồng, giữa lúc còn vô số hoài nghi, hơn nữa có quá nhiều những minh chứng, khiến anh lầm tưởng mà làm trái lại toàn bộ những suy nghĩ thoạt tiên.

Quả thật như vậy, là chính anh vu Dung Ân gần gũi Nam Dạ Tước.

Hành động lần trước, là anh quá hấp tấp, anh không nghĩ rằng chính mình sẽ có một ngày phải hối hận, vốn tưởng rằng khi trả thù xong xuôi, chính bản thân sẽ hả hê một trận, nhưng không lường trước được rằng, anh cũng sẽ giống như cô, chịu sự giày vò thương tổn.

Nước mắt tràn ra, cay đắng mà mặn chát, Dung Ân ngay lúc này hình dung không được tâm tình của chính bản thân, Diêm Việt ôm cô rất chặt, thậm chí khiến cô cảm thấy đau nhức.

“Đã quá muộn rồi, tất cả đã không còn kịp nữa”, áp lực kìm nén trong lòng đã quá sức chịu đựng, bung tỏa mạnh mẽ, cô rút hai tay, nắm thành quyền ra sức đánh vào vai Diêm Việt, “Chuyện đính hôn, anh có biết tôi đã huyễn hoặc chính mình biết bao nhiêu lần không? Ngày anh ra đi, tôi đã muốn tìm đến cái chết, ra đi cùng anh biết nhường nào, anh biết không? Sống sót trên cõi đời này, tại sao lại khó đến như vậy? Tìm không được công việc, hằng ngày tôi vẫn miệt mài, tự muốn chính mình mệt mỏi một chút, vì sao?, Vì khi về đến nhà, tôi không muốn đối mặt với sự cô đơn, nghĩ về anh, mỗi ngày tôi đều không thể nào chợp mắt dù chỉ là một chút….”

Lực trên tay liên hồi nện xuống, Diêm Việt vẫn như cũ ôm chặt cô không rời, giọng khóc nghẹn ngào của cô bỗng chốc trở thành to tiếng, “Sau đó làm việc ở Cám Dỗ, lòng tôi cũng không hề thoải mái, vừa vụng trộm đi làm, vừa phải giấu giếm mẹ, mỗi tối tôi đều không dám ngủ, tôi sợ sẽ gặp ác mộng, sợ rằng mẹ và anh sẽ không tha thứ. Tới cuối cùng, còn bị ép đến bước đường cùng, tôi không thể chết, càng không muốn chết, mỗi khi khó khăn, tôi đều cố gắng cầm cự đối mặt, tôi cho rằng, chỉ cần bản thân cho rằng tâm đã chết, dù con đường phía trước có khó khăn chừng nào cũng có thể tiếp tục đi, thế nhưng….” Dung Ân buông hạ mi mắt, từng giọt lệ tuôn rơi không ngừng, “Anh trở về, anh cho tôi hy vọng, cho tôi cảm giác thế giới vốn đã sa vào vũng lầy cuả mình cuối cùng đã có thể trở nên tươi sáng, Diêm Việt…Chúng ta vốn dĩ đã có thể hạnh phúc, thế nhưng, hạnh phúc ấy lại bị chết yểu trong chính đôi bàn tay của hai người….”

Dù cho không hề có sự can thiệp của Nam Dạ Tước, hai người bọn họ cuối cùng cũng sẽ đi đến bước đường này.

“Đừng nói nữa!” Người đàn ông đột nhiên khóa trụ bàn tay Dung Ân, khiến cô ngồi trên đùi mình, hai tay lau nước mắt đang bao phủ khắp khuôn mặt cô, đôi môi anh tiến lại gần.

Dung Ân vươn tay khước từ, người đàn ông chỉ biết kìm chặt vai cô, một nụ hôn không hề ngọt ngào, đắng chát như thể một quả ô liu còn xanh quả.

Vận mệnh, coi cô chỉ như một trò đùa.

Biết bao luyến lưu, Diêm Việt buông tay đang khóa trụ thắt lưng cô ôm lấy khuôn mặt mình, “A….”

Anh đau đớn quằn quại trên giường, Dung Ân sợ đến mức tay chân luống cuống, “Vú Lưu, vú Lưu….”

“Ân Ân, anh không sao”, cánh tay dài của Diêm Việt vươn ra, đưa cô áp sát thân thể anh, “Không cần đến bệnh viện, Dave đến qua khám là được rồi”.

“Anh ta ở đâu?”

Diêm Việt gắng sức chịu đựng, đọc cho Dung Ân một dãy số, sau khi nói vài câu đơn giản, liền ôm lấy cô, “Ân Ân, anh sẽ bù đắp cho em tất cả…”, Anh tựa như không còn chút khí lực để nói chuyện, an tĩnh tựa vào người Dung Ân.

Khi Dave tới nơi, vẻ mặt anh ta bình tĩnh tiêm một mũi cho Diêm Việt, không bao lâu sau, người đàn ông chìm vào giấc ngủ sâu.

Dung Ân đem tay nằm trong lòng bàn tay anh rút ra, “Bác sỹ, anh ấy không sao chứ?”

“Sau nửa tiếng nữa sẽ tốt lên thôi”, Dave thu dọn dụng cụ, “Đây chỉ là phản ứng phụ của phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần tiêm thuốc là có thể bình phục”.

Dung Ân đi theo bác sỹ ra ngoài, cô đóng cửa, “Bác sỹ, Khuôn mặt của anh ấy, tại sao phải phẫu thuật?”

“Anh ấy bị tấn công bằng dao”

Xem ra, Diêm Việt không hề lừa dối cô, Dung Ân lấy ra từ trong ví, bên trong là ảnh trước đây của Diêm Việt, “Trước khi phẫu thuật, khuôn mặt anh ấy như vậy phải không?”


Dave cầm lấy tấm ảnh từ trong tay cô, suy nghĩ một hồi, “Vì lúc đó vết thương quá nặng, tôi cũng không nhớ rõ”.

Dung Ân nhớ tới Diêm Việt từng nói anh điều trị ở nước ngoài, “Lúc đó, anh là bác sỹ mổ chính?”

“Không, tôi chỉ là trợ lý”, Dave mỉm cười, cầm bức ảnh trả lại cho Dung Ân,”Sau này, tôi theo anh ấy về nước, thế nào, khuôn mặt hiện tại của anh ấy cũng không tệ hơn trước đây đúng không?”

Không một chút sơ hở, Dung Ân ngón tay vuốt vuốt tấm ảnh, rồi chạm vào khuôn mặt người đàn ông, cô không sao tưởng tượng được, Diêm Việt đã phải chịu đựng biết bao thương tổn, vú Lưu ở dưới lầu tiễn bác sỹ, Dung Ân đứng ở trên tầng, đóng ví da lại.

Theo hành lang, Diêm Việt không còn ở phòng của cách đây một năm, vô tình, Dung Ân đi ngang qua, cô nhớ lại, bên trong phòng có một ban công rất rộng, cả một giá sách màu xanh nước biển, đặc biệt được chuẩn bị cho cô.

Đứng ở cửa, rất nhiều hồi ức một lần nữa lại ùa về, cách một cánh cửa dày dặn, cô thoang thoảng còn nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ.

“Đừng làm ồn…..Trời ơi, em đang đọc sách….”

“Ân Ân, Ân Ân, Ân Ân, Ân Ân,…..”

“Anh ồn ào chết đi được, đọc sách nhiều hại gì cơ chứ, để xem em ngăn cái miệng nhiều chuyện của anh…..”

Dung Ân trong mắt ngân ngấn lệ, rõ ràng muốn khóc, nhưng lại vừa muốn cười, khóe miệng cong lên, rồi lại run rẩy. Vì sao cô lại có ảo giác, Diêm Việt như đang ở trong đó? Cô vươn tay, lòng bàn tay vừa chạm vào cánh cửa, chợt nghe thấy tiếng gọi lo lắng từ phía sau của vú Lưu, “Ân Ân!”

Cô dừng động tác, xoay người, “Vú Lưu”.

“Cháu đứng đây làm gì?”, Vú Lưu thần sắc có chút kì lạ, “Thiếu gia cũng đã đổi phòng, phòng này, bây giờ chỉ dùng để chứa đồ”.

Dung Ân thu tay về, “Cháu chỉ vô tình đi ngang qua”.

Vú Lưu cúi thấp đầu, trong mắt dường như che giấu điều gì, bà khẽ thở dài, kéo tay Dung Ân rời khỏi, sắc mặt khẩn trương, “Ân Ân, sau này lão gia vắng mặt, cháu qua đây nhiều một chút”.

Đi tới phòng ngủ của Diêm Việt, Dung Ân nhẹ nhàng đẩy cửa, thấy anh vẫn chưa tỉnh.

“Cháu ngồi ở đây, ta đi chuẩn bị bữa tối”.

“Vú Lưu, không cần”, Dung Ân nhìn vào trong phòng ngủ, nơi người đàn ông đang ngủ an tĩnh, “Anh ấy đã không còn việc gì, cháu cũng phải về thôi”.

“Đã trễ thế nay”, vú Lưu vẻ mặt thất vọng vỗ vỗ tay Dung Ân, “Nghe ta, ăn cơm tối rồi hãy về, cháu đi vào trong cùng thiếu gia, có cháu bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn”.

Nói xong, bà liền đi xuống lầu.

Ngồi xuống mép giường, chân Dung Ân vô tình đá phải tủ đầu giường, thói quen của anh vẫn như vậy, đồ đạc luôn tùy tiện để lộn xộn.

Dung Ân cúi lưng, vừa muốn đóng ngăn kéo tủ, liền trông thấy một bức ảnh ở trong góc, vì ánh đèn lờ mờ, cô không nhìn rõ được ngay.

Kéo ngăn kéo ra, Dung Ân cầm lấy tấm ảnh, hình ảnh rõ rệt hiện ra trước mặt, khiến Dung Ân thất kinh, hai tay run rẩy.

Sự việc hôm đó, cô nhớ rất kỹ. Một màn này, đã bao lần lặp lại trong giấc mộng của cô.

Đó là lần cô bị trói chặt, Dung Ân hai mắt đều bị che kín bằng vải đen, y phục bị kéo xuống quá bả vai, cổ và xương quai xanh, thậm chí còn lưu lại một dấu hôn đỏ hỏn, nhìn vào khung cảnh xung quanh, nơi đó có lẽ là một nhà kho bỏ hoang.

Trên gương mặt cô, dường như còn lưu lại khí băng lạnh toát ra từ bàn tay người đàn ông, Dung Ân đột nhiên cảm thấy hít thở khó khăn, cảm giác tức nghẹn, đè nén cũng trở lại.

Thế nhưng, tấm ảnh này tại sao lại có trong tay Diêm Việt?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.