Đọc truyện Ám Dục – Chương 142: Không tìm được em
Nam Dạ Tước là sau khi nhận được điện thoại của Vương Linh vội vã chạy về nhà, lúc mới vừa bước vào phòng khách, đã nhận thấy điều gì đó không đúng.
“Người đâu?”
“Lúc tôi đi ra ngoài mua thức ăn, Dung tiểu thư vẫn còn ở đây, cậu chủ, tôi cũng là vừa mới về tới, tìm một vòng, lầu trên lầu dưới cũng không có người.” Vương Linh gấp đến nổi đầu đổ đầy mồ hôi, rau củ trong tay ném bừa trên bàn cơm.
“Cô làm việc thế nào vậy?” Nam Dạ Tước giận dữ, con mắt sắc lẹm liếc về hướng Vương Linh, nhưng nghĩ đến đối phương đã xông thẳng vào trong nhà, hơn nữa ngay cả những bảo vệ được anh tăng cường canh gác ở nhà đều bị dẫn đi, cứ cho là Vương Linh không đi ra ngoài, thì cũng chỉ là mất tích thêm một người nữa. Nam Dạ Tước chán nản ngồi ở trên ghế sofa, hai tay chống lên trán, chưa được một lúc, liền gọi A Nguyên đến.
Trong phòng, rõ ràng những dấu vết nên có đều đã bị dọn dẹp sạch sẽ, cho dù máy giám sát Nam Dạ Tước chuyên đặt ở những chỗ kín đáo đếu bị tháo hết, phương pháp ra tay giỏi giang chuyên nghiệp, không có để lại một chút dấu vết nào.
“Đại ca…” A nguyên về đến trước sô pha, “Có phải kẻ thù của gia đình đã ra tay?”
Nam Dạ Tước vẫn duy trì động tác vừa rồi, nếu là trả thù, anh đã sớm nên nhận được cuộc điện thoại thông báo, mà càng là âm thầm thì lại càng khiến anh bất an, anh để hai tay xuống, tầm mắt nhẹ rơi, tại nơi ánh mặt trời chiếu xuống mãnh liệt, anh nhẹ nheo mắt lại, bị chân bàn trà phản chiếu lại ánh nắng chói mắt đến mức mở không ra.
Nam Dạ Tước khom lưng, sau khi nhặt vật đó lên đầu ngón tay mới phát hiện là chiếc nhẫn, anh đem nó đặt ngang ở trong lòng bàn tay, theo độ sáng bóng, có thể trông thấy chữ bên trong.
Anh không chút nghĩ ngợi đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy chiếc nhẫn đi đến tiệm trang sức này.
Bên tai hết sức ngột ngạt, ngay cả tiếng thở cũng là lâu lâu mới nghe thấy vài tiếng, Dung Ân bị che hai mắt, một màn đen tối, cho đến khi bị đẩy lên một chiếc máy bay tư nhân, cả người cảm giác như bị nảy lên, “Mấy người bắt tôi đi đâu?”
Người đàn ông bên cạnh tháo miếng vải đen bịt mắt Dung Ân ra, Sở Mộ ngồi đối diện cô, thu hồi ánh mắt đang nhìn ra hướng bên ngoài, rơi xuống trên mặt Dung Ân, “Tôi nói rồi, dẫn cô đi một nơi mà nó sẽ không thể tìm được!”
“Bà tại sao phải làm như vậy?”
Gương mặt Sở Mộ lạnh lùng, “Bởi vì nó là con tôi.”
Dung Ân ngồi cạnh cửa sổ, tầm mắt hơi nghiêng có thể trông thấy cảnh tượng phía dưới, một đám mây lớn quanh quẩn xung quanh, thành phố Bạch Sa, chẳng biết lúc nào đã thành một chấm xa xôi như vậy. Tay không thể với đến. Hai tay cô chống trên cửa sổ, ra sức gõ vài cái, “Thả tôi về, tôi không đi!”
“Không tới lượt cô.” Ánh mắt Sở Mộ rơi xuống bụng Dung Ân vẫn bằng phẳng như thường, trong tầm mắt lộ ra một thâm ý nào đó, quay mặt đi hướng khác.
Nơi này là một đảo nhỏ tư nhân, gian phòng Dung Ân bị giam mặt hướng ra phía biển, đêm đó, Nam Dạ Tước liền chạy tới.
Sở Mộ trấn định ngồi ở trên ghế sofa, trong phòng khách này tràn ngập một loại mùi tinh dầu đặc biệt, lúc Nam Dạ Tước đi vào, dáng vẻ sắc mặt vội vội vàng vàng, tây phục màu trắng giương cao, đôi mắt anh lạnh thấu xương ở trong biệt thự quét qua một vòng sau đó rơi xuống người Sở Mộ, “Mẹ, con biết là mẹ đã đem Ân Ân giấu đi, cô ấy ở đâu?”
Sở Mộ ngược lại thần sắc rất tự nhiên, đưa chiếc chăn sáng loáng trong tay đặt lên trên bàn, “Tại sao mẹ phải đem cô ấy giấu đi, sao vậy, không thấy cô ấy, con liền đổ lên đầu mẹ à, chắc là, cô ta đã nhận tiền ai đó, đi rồi, nói không chừng là vậy.”
Dung Ân ngồi trên giường, âm thanh nói chuyện bên ngoài, một chữ cũng không sót rơi vào tai cô, cô nhanh chóng đứng dậy, hai tay kéo lấy tay nắm cửa, ra sức túm lấy kéo mạnh, lại dùng hết sức lực đập vào cửa chính, nhưng trong phòng khách vẫn vô cùng yên tĩnh như cũ, ai cũng không nghe thấy giọng nói của cô.
“Dạ, Dạ…….”
Dung Ân hai tay gắt gao chế trụ tay nắm cửa, cô biết rõ, không có ích lợi gì, mỗi hòn đảo nhỏ tư nhân của Nam gia chẳng những ở nơi bí ẩn, hơn nữa mỗi cái gian phòng đều là độc lập, chỉ có người ở bên trong mới có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nam Dạ Tước chắp tay trước ngực, mi mắt cụp xuống, sau một hồi trầm mặc, tháo chiếc nhẫn ngón út trên tay trái xuống, đặt trước mặt Sở Mộ.
Người phụ nữ liếc mắt, “Đây là cái gì?”
“Vật này là Ân Ân để lại,” Nam Dạ Tước cảm xúc phức tạp, nơi cổ họng hơi nghẹn lại, nhếch môi lên nói, “Bên trong có dấu hiệu của CK, con tìm đến tiệm trang sức này, nhân viên phục vụ nói đây là Ân Ân mua cho con, cô ấy nếu thật sự đã dự định ra đi, thì đã không phí công như vậy. Mẹ, con đã nóin từ lâu, chuyện giữa chúng con không cần mẹ quan tâm, có thể ra vào Ngự Cảnh uyển dễ dàng như thế, còn có thể đem người dẫn đi, trừ mẹ ra, còn có thể là ai khác sao?”
Sở Mộ bất động thanh sắc, nhẹ hớp ngụm trà, “Vậy thì chỉ có thể trách chính con đã không giữ người của mình thật tốt, Tước, mẹ không nhàm chán đến vậy đâu.”
Dung Ân chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng vỡ loảng xoảng, hình như là khay trà hay đồ gì đó bị đá rớt xuống, ngay sau đó, liền là tiếng rống giận dữ của Sở Mộ, “Anh điên rồi phải không? Vì người phụ nữ nhào đến chỗ tôi, Tước, tôi là mẹ anh đấy!”
“Phải, không tìm thấy Ân Ân, con sẽ nổi điên lên, mẹ? Trên đời này không có một người mẹ nào đối xử như vậy với con trai của mình, trong mắt bà chỉ có những thứ bà nhìn thấy được thôi, con yêu Ân Ân, con cần cô ấy!”
“Im miệng, ” Sở Mộ giận không kềm chế được, “Anh muốn cô ta, được, vậy anh hãy đi tìm cô ta, đừng nổi điên ở đây với tôi.”
Nam Dạ Tước đá văng thứ gì đó ở bên chân bay thẳng đến lầu hai, từng cửa phòng bị đẩy ra, anh ta đi vào khúc quanh, tay phải đã chạm đến đến tay nắm cửa.
“Anh đừng quên, ở trong đó chính là nơi đặt di ảnh ông nội và bà nội của anh, đừng nói là anh, nếu không phải là ngày giỗ, tôi cũng sẽ không đi vào, anh dám xông vào như vậy sao?” Sở Mộ đi theo cầu thang đi đến sau lưng Nam Dạ Tước, một tay chỉ hướng vào anh, “Vì một người phụ nữ, anh quả thực là cái gì cũng nhìn không vào mắt rồi phải không!”
Cánh tay Nam Dạ Tước đặt trên tay nắm cửa ngẩn ra, năm ngón tay nắm lại trở nên trắng bệch, ra sức nắm lấy.
“Dạ, cứu em, cứu em đi ra ngoài….” Dung Ân nghe được động tĩnh, động tác trước kia đã dừng lại nay trở nên mãnh liệt, nhưng bất luận cô vỗ mạnh như thế nào, bên ngoài đều không đáp lại chút gì.
Nam Dạ Tước ấn mạnh tay nắm cửa, nhưng cũng không mở ra, cửa đã bị khóa trái.
Nỗi tuyệt vọng lúc này, sớm đã ngập đầu, Dung Ân kinh ngạc buông tay ra, hai bả vai giống như nặng ngàn cân vậy rủ xuống ở hai bên, cô bước chân tập tễnh xoay người, dựa lưng vào phía sau cửa.
“Mẹ, con hỏi mẹ lần cuối cùng, Ân Ân ở đâu?” Nam Dạ Tước vẫn không buông tay ra như cũ, tiếng nói khàn khàn ghê rợn, anh đang vô cùng lo lắng, hai con mắt lại càng đầy tia máu.
“Mẹ không biết.”
tay trái Nam Dạ Tước đeo nhẫn ngón út buông xuống, tiếng khóc Dung Ân, anh không nghe được, nhưng nỗi lo lắng của anh, cô lại có thể cảm nhận được.
Cuối cùng, người đàn ông đã rời khỏi, thời gian này, anh không thể trễ nãi, lầu dưới người giúp việc đang quét dọn đống bừa bộn trong phòng khách, Sở Mộ sau khi xác định anh đã đi khỏi, lúc này mới mang chìa khóa tới mở cửa.
Dung Ân ngồi yên ở đầu giường, hai tay chồng lên đặt trước bụng, lúc nghe được động tĩnh, chỉ là hơi ngẩng đầu, ánh mắt yên lặng, trong con ngươi đen láy quét đi sự ảm đạm lúc nãy.
Sở Mộ đến trước giường, “Tôi cho rằng, cô sẽ gào khóc làm loạn lên chứ?”
Dung Ân buộc mái tóc dài sau đầu, “anh ấy đi rồi, phải không?”
“Tước chưa biết cô mang thai ư?”
Dung Ân khẽ cắn nhẹ khóe miệng, vừa rồi ở trong phòng kêu dữ dội quá, cuống họng toát ra mùi máu tanh, “Bác, sẽ cho anh ấy biết không?” Nơi cổ họng xé rách, giống như là dây cung bị kéo căng, bây giờ nói một chút, liền cảm giác đau không chịu nổi.
“Sẽ không!” Sở Mộ không chút lưu tình, hai tay vòng ở trước ngực, “Tương lai nó, sẽ kết hôn, sẽ có con của mình, người thừa kế của Nam gia không phải là con của cô, nhưng mà, tôi cho phép cô sinh đứa con ra.”
Dung Ân chỉ cảm thấy tim co rút đau đớn dữ dội, Sở Mộ nhìn chằm chằm bên mặt người phụ nữ tái nhợt, sự quan tâm của Nam Dạ Tước đối với cô, không phải là bà nhìn không ra, ít nhất hiện giờ, bà sẽ không làm tổn thương Dung Ân, bà không muốn, giữa mẹ con bà thật sự sẽ phải đi tới bước đường không còn cách nào vãn hồi.
Dung Ân vẫn như cũ duy trì lấy động tác vừa rồi, đứa con trong bụng, vẫn còn chưa biết động đậy, chưa biết quậy phá, cô lại có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của nó.
Sự liên kết mỏng manh đó, có vẻ kiên cường bất khuất mà rất có sức mạnh, cô thoáng trấn an, hình như liền có thể cảm giác được huyết mạch tương liên trong lòng bàn tay.
“Nhưng, đây là con của anh ấy.”
“Nếu như là con trai, nói không chừng, tôi sẽ bồi dưỡng cho nó.” Khó mà Sở Mộ chịu mở miệng nói chuyện cùng Dung Ân, bà ngồi xuống bên Dung Ân, “Tôi sẽ lo cho nó, tương lai nó sẽ giống như Tước bây giờ, nhưng điều kiện tiên quyết là, nếu như cả đời này Tước chỉ có nó là đứa con trai duy nhất.”
Dung Ân cười khẽ, hai đầu lông mày lại nhìn không ra có gì gọi là vui vẻ, “Nếu là như vậy, con tình nguyện không cần, con chỉ hi vọng nó có thể trưởng thành một cách bình thường, giống như anh ấy, quá mệt mỏi…”
“Hừ, cô thì biết gì?” Sở Mộ hai đầu lông mày lộ ra sự khinh thường, “Đây là trách nhiệm của chúng nó, không thể không gánh lấy trách nhiệm đó.”
Dung Ân thấy bà đứng lên, liền vội vàng kêu, “Con muốn gặp anh ấy một lần, anh ấy còn không biết chúng con đã có con, bác là mẹ của anh ấy, chẳng lẽ bác thật sự nhẫn tâm vậy sao? “
Dung Ân đã thử tới rất nhiều khả năng, khi cô chính miệng nói cho Nam Dạ Tước biết cô đang mang thai, anh ấy sẽ có phản ứng như thế nào? Cô mong chờ cả một ngày, lại không ngờ được là việc mình chờ đợi lại là kết quả như vậy.
“Ở đây cho thật tốt đi, tôi sẽ không làm khó cô đâu.”
Sở Mộ ra khỏi phòng, cũng đem cửa phòng khóa lại, bà không chấp nhận được Dung Ân, cho dù là cô hiện tại có con của Nam Dạ Tước, nhưng Dung Ái là do bà tự mình chọn lựa, huống hồ gì trước kia Dung Ân lại hại Nam Dạ Tước thiếu chút nữa bị mất mạng, trong tim đã đút kết ra vậy, bất luận như thế nào cũng không thể nào thay đổi được.
Dung Ân đi đến bên giường, mơ hồ, hình như có gió biển thổi đến, mùi tanh nhàn nhạt, chui vào giữa cánh mũi