Đọc truyện Ảm Dạ Ly Du – Chương 36
Thiển Ly Du còn đang ngơ ngác chưa phục hồi tinh thần lại, y phục trên người từng lớp từng lớp đã bị xé ra, ném xuống bên ao không chút thương tiếc.
Y sam ướt đẫm trở nên trong suốt, kề sát thân thể gầy yếu, bao lấy đường cong chưa thành thục của thiếu niên, cách tầng vải vóc hầu như không có tác dụng gì hai điểm hồng anh trước ngực đột nhiên đứng thẳng, cùng với sự mê võng và kinh hoảng trong đôi mắt tựa như hắc diệu thạch xinh đẹp vô song kia khiến kẻ khác nảy lên dục vọng muốn đưa y thôn cật nhập phúc (nuốt trọn vào bụng).
Dạ Quân Hi thu lại tiếu ý tà từ ở khóe môi, trong mắt tràn đầy mong muốn muốn đưa người trongg lòng này tê toái triệt để.
“Dừng tay!” Rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, Thiển Ly Du bỗng nhiên phát hiện trên người chính mình chỉ còn lại trung y (áo trong) và tiết khố, vươn tay chặn lại cánh tay muốn xé mở bộ y phục cuối cùng trên người mình. Muốn ngẩng đầu lên căm tức nhìn Dạ Quân Hi, lại bị tia sáng thế tại tất đắc (nhất định phải chiếm được) trong mắt đối phương làm cho kinh sợ, trong lòng trầm xuống, theo bản năng muốn thoát đi – nam nhân này quá nguy hiểm, mà y tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Sớm đã đoán trước được cử động của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi dễ dàng từ phía sau, đem thiếu niên giam chặt vào trong lòng ngực.
Thân thể nóng bỏng vừa kề sát vào, xúc cảm kinh người ở nơi nào đó khiến Thiển Ly Du nhăn chặt mày lại, vừa định đề khí vận công, vành tai non nớt mẫn cảm đã bị nam nhân phía sau ngậm lấy. Toàn thân Thiển Ly Du run lên, ngay cả hai chân cũng lập tức nhũn ra, chỉ có thể vô lực giãy dụa, lạnh lùng nói: “Buông! Đường đường Lam Vũ đế quân bệ hạ chẳng lẽ lại muốn bá vương ngạnh thượng cung (ý gần giống như cưỡng gian) sao?”
Dạ Quân Hi nghe vậy cũng không cảm thấy vô lễ, chỉ nhíu mày, một tay ôm lấy thắt lưng nhỏ bé của thiếu niên, một tay không có hảo ý vuốt ve nơi mẫn cảm trước ngực khiến thiếu niên càng run rẩy mạnh hơn. Thanh âm vốn trầm thấp dễ nghe cũng đã trở nên khàn khàn: “Trẫm đã nói từ lâu, ngươi là Thượng quân mà trẫm thân phong, liền nên chuẩn bị tinh thần hầu hạ cho tốt. Hay là ngươi nghĩ rằng phản kháng như vậy sẽ hữu dụng?” Nói xong một tay vươn xuống, trong sự kinh ngạc của Thiển Ly Du, chạm tới nơi bí ẩn nhất trên thân thể y.
“Không………..” Lời cự tuyệt như nỉ non, ký ức chôn sâu trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch, trong đôi mắt hắc diệu thạch tràn đầy khuất nhục cùng chống cự, nhưng vô luận y giãy dụa thế nào, vẫn không thể nhúc nhích mảy may trong lớp xiềng xích không kẽ hở của Dạ Quân Hi.
Sự khó chịu của người trong lòng, Dạ Quân Hi không phải là không phát giác. Một tia đau lòng khó phát hiện dần dần tràn ngập trái tim, nhưng hơn thế nữa chính là sự tức giận – tức giận vì người này dám đánh đồng hắn với những kẻ đã từng làm nhục y!
Cố gắng quay mặt thiếu niên lại, ép buộc đôi mắt tuyệt thế kia nhìn vào chính mình, Dạ Quân Hi trầm giọng nói: “Nhìn rõ ràng đi Du Nhi, hiện tại người đang ôm ngươi là trẫm, không phải ai khác!”
Thanh âm xẹt qua bên tai khiến Thiển Ly Du đình chỉ giãy dụa, nhưng khi đôi mắt phượng độc nhất vô nhị trên thế gian cùng dung nhan kinh thế kia ấn nhập vào tầm mắt lại khiến y thoáng chần chờ do dự. Bất tri bất giác, cảm giác ghê tởm cũng tiêu tán rất nhiều. Hơi thở nóng bỏng khắc ở trên môi mang theo khí tức Thanh Mộc đàn hương quen thuộc, cư nhiên làm y tỉnh táo lại, chỉ là trong đôi mắt hắc diệu thạch vẫn tràn đầy chống cự như trước.
Dạ Quân Hi cắn răng, nhất thời không biết chình mình có nên tiếp tục hay không. Nếu thực sự làm tới cuối cùng, người này có lẽ sẽ hận hắn đi…………Nhưng sầu lo như vậy cũng chỉ trong nháy mắt, mắt phượng bỗng dưng trầm xuống. Hắn muốn làm người này quên đi sự khuất nhục trong quá khứ, muốn để lại dấu vết chỉ thuộc về hắn trên người y.
Nhưng thiên bất toại nhân nguyện. Ngay khi Dạ Quân Hi chuẩn bị động thủ kéo ra bộ y phục cuối cùng trên người Thiển Ly Du, ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của thị nữ cùng với thanh âm binh khí va chạm vào nhau.
“Chết tiệt!” Dạ Quân Hi nhịn không được chửi thầm một tiếng, dục vọng trong mắt phượng lập tức biến mất thay vào đó chính là sát ý đỏ rực. Mặc kệ người tới là ai, dám tới quấy rối vào lúc này, đều chỉ có đường chết!
Ôm Thiển Ly Du nhảy lên khỏi ao, thuận tay kéo lấy dục bào ở một bên che lại thân thể hai người, ôm chặt người trong lòng đi ra khỏi dục thất. Đã sớm chờ ở bên ngoài, Tô Thụy tựa như không nghe được sự ồn ào náo động ngoài điện, nhìn thấy hai người đi ra liền dâng lên hai bộ thụy bào (áo ngủ), nói: “Khởi bẩm bệ hạ, ước chừng hơn mười người tới, thủ vệ ở ngoài điện đang triền đấu cùng bọn chúng.”
Dạ Quân Hi nheo lại mắt phượng đầy nguy hiểm, thanh âm trầm thấp nói ra mỗi chữ mỗi câu đều tê buốt như băng tuyết ngàn năm: “Một người cũng không để lại.” Mệnh lệnh được ban ra sau, trong điện lập tức thiếu đi khí tức của mấy người, ngay cả Tô Thụy cũng gật đầu lên tiếng “Tuân chỉ” xong liền rảo bước ly khai.
Đột nhiên rời khỏi dục thất ấm áp, toàn thân Thiển Ly Du vốn ướt đẫm, y rùng mình một cái, rồi lại âm thầm thở phào một hơi.
Nhưng cử động nhỏ bé này không tránh được ánh mắt của Dạ Quân Hi, chỉ thấy nam nhân bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn y một cái, lạnh lùng nói: “Đừng tưởng rằng trẫm sẽ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà buông tha ngươi.” Nhưng tuy rằng nói năng hung ác như vậy, nam nhân lại vẫn vận công hong khô hơi nước còn sót lại trên người thiếu niên.
Thiển Ly Du cảm nhận được hơi ấm dần dần tràn ra, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ngũ vị tạp phần, che đi một tia sáng khó hiểu trong mắt, nét mặt vẫn đạm nhiên như trước.
Ngay khi hai người trong điện im lặng không nói chăm chú nghe tiếng triền đầu ngoài điện, bỗng nhiên một tiếng nổ vang lên, một luồng hàn khí xen lẫn với sát ý băng lãnh phả về phía hai người.
“Bệ hạ cẩn thận!”
“Chủ tử!”
Những tiếng thét chói tai liên tục khiến Dạ Quân Hi nhíu mày, trầm tĩnh nhìn ba bốn tên hắc y nhân phá cửa sổ xông vào, trên tay còn cầm thanh đao ba thước đang lao thẳng về phía hắn kia.
“Muốn chết!” Hừ lạnh một tiếng, Dạ Quân Hi vươn tay lên. Không ai thấy rõ động tác của hắn, nhưng những thanh đao sắc bén trong tay mấy tên hắc y nhân đã mềm nhũn như diện điều (mì sợi) quyện lại cùng một chỗ, mà đám hắc y nhân kia cũng bị nội lực thâm hậu của Dạ Quân Hi hất văng ra xa hơn một trượng.
Thiển Ly Du nằm trong lòng hắn cũng nhịn không được âm thầm kinh hãi, trong đôi mắt hắc diệu thạch nhanh chóng hiện lên một tia lo lắng.
Nhưng không đợi ảnh vệ đem mấy tên hắc y nhân mất đi vũ khí kia bắt lại, không biết mấy người này lại sử dụng dị thuật gì, thân hình quỷ dị lập tức tiêu thất tại chỗ. Nhưng hắc y nhân còn lại thấy thế cũng không rút lui, mà đồng loạt tiến công về phía Dạ Quân Hi cùng Thiển Ly Du đang được mọi người vây quanh bảo hộ.
Dần dần, Dạ Quân Hi nhìn hắc y nhân triền đầu với ảnh vệ, mắt phượng thâm thúy hiện lên một tia u ám – võ công của nhóm thích khách này hoàn toàn bất đồng với hai nhóm trước, hơn nữa còn cao gấp đôi. Mà theo hiểu biết của hắn, võ công quỷ dị như vậy, không thuộc về bất luận loại công phu nào trên địa lục bây giờ.
Qua hơn nửa nén hương, tranh đấu vẫn không kết thúc. Càng ngày càng thêm nhiều thị vệ và ảnh vệ gia nhập chiến cuộc, ngay cả Lâm Hứa cũng đã tới Uyển Anh điện từ bao giờ, nhưng mười hắc y nhân còn lại này vẫn nhất quyết tấn công về phía Dạ Quân Hi cùng Thiển Ly Du. Trong tình huống nhân số song phương chênh lệch như thế thì phần thắng cũng đang dần nghiêng về một bên.
Ngay khi càng nhiều hắc y nhân hoặc bị thương hoặc mất vũ khí rồi tiêu thất tại chỗ, chỉ còn một gã nhìn như thủ lĩnh đám hắc y nhân, hàn quang lóe lên trong mắt hắn, hắn vươn tay ném ra mấy miếng phi tiêu tỏa ra tia sáng màu xanh đầy quỷ dị về phía Dạ Quân Hi. Động tác của hắc y nhân kia cực nhanh, hơn nữa ám khí ném ra có góc độ cực kỳ xảo quyệt, hai tên thị vệ che ở đằng trước lập tức ngã xuống, những người còn lại lập tức trở nên cảnh giác, đều hô: “Hộ giá!” “Bệ hạ cẩn thận!”
Ngay khi đám phi tiêu đầu tiên bắn chết hai thị vệ, khi mọi người còn chưa phản ứng lại, hắc y nhân kia lần thứ hai xuất thủ, mà lần này lại là mấy trăm ngân châm mảnh như ngưu mao (lông trâu), tựa như mưa lớn trút xuống phía mọi người!
Trong nháy mắt, con ngươi Dạ Quân Hi co lại, cánh tay ôm thắt lưng Thiển Ly Du cũng xiết chặt một cách vô thức, tay kia kéo xuống thụy bào trên người, chặn lại đám ngân châm đang lao tới. Cùng lúc đó, hắc y nhân kia cũng nhân cơ hội này tiêu thất.
Tiếng gió rít bên tai, Thiển Ly Du nhíu chặt mày, từ cánh tay ghì chặt như xiềng xích bên hông có thể cảm nhận được, nam nhân này đã hoàn toàn bị chọc giận. Thiển Ly Du buông xuống mí mắt, âm thầm thở dài trong lòng.
Đợi cho tất cả bình tĩnh trở lại, hơn mười tên hắc y nhân toàn bộ chạy trốn, mà thủ vệ Uyển Anh điện có một nửa đã bị trúng ám khí, nằm trên mặt đất, rên rỉ không ngừng.
“Bệ hạ, vi thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ trách phạt!” Lâm Hứa vừa thấy thần sắc không có chút cảm xúc của Dạ Quân Hi liền minh bạch, lần này, đế quân bệ hạ là thật sự sinh giận, tức khắc quỳ xuống thỉnh tội, kể cả Tô Thụy cùng đám ảnh vệ còn lại đều quỳ hết xuống mặt đất.
“Chủ tử, chủ tử!” Thanh Nguyệt không có võ công, mới vừa rồi nàng được thị vệ bảo hộ không thể nào tiếp cận chử tử đang bị vây ở chính giữa nguy hiểm, lúc này sắc mặt nàng đã tái nhợt từ lâu, không thể tiếp tục duy trì sự trầm ổn thường ngày, không bận tâm sự tồn tại của Dạ Quân Hi, nàng lập tức nhào tới trước người Thiển Ly Du, kiểm tra trên dưới, “Chủ tử, ngài không có việc gì đi…………A!”
Tiếng hét chói tai của Thanh Nguyệt khiến Dạ Quân Hi cúi đầu, nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua, liền cảm thấy trái tim tựa như đã ngừng đập!
Không biết thiếu niên trong lòng bị ám khí thương tích từ bao giờ, tại sườn ngoài cánh tay, một cây ngâm châm đâm sâu vào trong da thịt, mà xung quanh đó, làn da vốn trắng nõn đã dần dần biến thành màu xanh quỷ dị, đó là………….triệu chứng trúng độc!
“Quay về Thương Kình cung, truyền ngự y!” Sợ rằng ngay cả Dạ Quân Hi cũng không nhận thấy được, câu nói này của hắn mang theo sự run rẩy hầu như khó có thể nhận ra. Khi nhìn thấy ngân châm kia con ngươi Dạ Quân Hi liền co rút lại, mà khi thấy được màu xanh ở xung quanh thì trong mắt phượng lập tức tỏa ra sự tức giận ngập trời.
Uyển Anh điện đã không thể ở lại, Dạ Quân Hi bế lấy thiếu niên bước nhanh về phía Thương Kình cung. Đi theo phía sau có Lâm Hứa, Tô Thụy cùng mấy người khác, sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, nhưng vẫn phân phó thủ hạ các loại công việc rất rành mạch.
Bị Dạ Quân Hi ôm vào trong ngực Thiển Ly Du cảm thấy có chút choáng váng, có lẽ là do trúng độc, nhưng ý thức lại vẫn thanh tỉnh như trước.
Thanh Sương và Minh, tựa hồ hơi quá phận….Không biết trên ngân châm kia có loại độc gì……….
Đột nhiên Thiển Ly Du nhìn thấy vẻ mặt lo lắng chưa bao giờ có của người đang ôm lấy chính mình, y cảm thấy hô hấp của mình trở nên dồn dập hơn một chút, nơi nào đó trong đáy lòng, tựa hồ có thứ gì đang muốn trồi lên khỏi mặt đất.
Nhưng giờ khắc này, Thiển Ly Du không có tâm lực đi quan tâm tâm tình đang chôn sâu kia, đầu óc có chút hỗn độn cố gắng suy nghĩ, nếu để nam nhân này biết y cố ý vươn tay đi đón ngân châm, không biết sẽ có hậu quả gì………