Đọc truyện Ảm Dạ Ly Du – Chương 25: Bại lộ
Trước đó vài ngày Thương Kình cung đã truyền ra tin có thích khách âm mưu ám sát bệ hạ, triều đình dân chúng đều chấn động. Nhưng đế quân bệ hạ vẫn chưa thụ thương cho nên tựa hồ ngài cũng không chú ý nhiều tới chuyện này, thậm chí vẫn chưa phái người truy tra, không được mấy ngày tin tức cũng dần dần lắng xuống.
Nhưng điều khiến kẻ khác khiếp sợ chính là, vào nửa đêm qua trong Thương Kình cung lại tha ra hơn mười cỗ thi thể mặc hắc y, đế quân hạ chỉ, đều chém đầu treo trên cửa thành thị chúng (trừng phạt trước mặt dân chúng) ba ngày. Bách tính trong đế đô nhiều năm qua chưa từng gặp tình cảnh tàn khốc như vậy, nhất thời mãn thành phong vũ (dư luận xôn xao).
Mà trong đế cung, cũng trở nên rối loạn không kém.
Đầu tiên, đế quân hạ chỉ tạm hoãn lâm triều một ngày, sau đó lại truyền ra tin tức trong đám hắc y thích khách kia có một người chạy trốn không biết nơi nào, rất có khả năng còn ẩn nấp ở trong đế cung tùy thời hành động, trong hậu cung người người bất an, sợ mình trở thành kẻ gánh tội thay rồi mất mạng, có người sợ thích khách ẩn nấp trong tẩm cung của chính mình rồi bị thị vệ điều tra ra lúc đó chính mình vô duyên vô cớ bị hất một chậu nước bẩn, không cách nào tẩy sạch. Trong phút chốc, toàn bộ hậu cung lòng người kinh sợ.
Cùng lúc đó, Uyển Anh điện – nơi được mọi người trong hậu cung quan tâm không kém tên thích khách chạy trốn kia, lúc này, lại vô cùng an tĩnh. Một đám cung nga nội thị rất có nhãn lực đều đã lui khỏi tẩm điện từ bao giờ, để lại vị Ly Du Thượng quân từng ăn không ít khổ trong lãnh cung nhưng bất ngờ lại được sủng ái còn quay về Uyển Anh điện một mình đối mặt với đế quân bệ hạ.
Nhìn tuấn nhan mang theo nụ cười đầy thâm ý của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du miễn cưỡng tập trung tinh thần. Binh lai tướng đáng (lính tới tướng chặn), nếu không suy đoán được tâm tư của vị quân vương này, vậy chỉ có thể kiến chiêu sách chiêu (ý nói ứng đối theo hoàn cảnh).
“Ly Du tạ ơn ân điển của đế quân bệ hạ.” Không hành đại lễ, Thiển Ly Du chỉ hơi hơi khom người. Nếu đã bị Dạ Quân Hi nhìn thấu lớp ngụy trang nhu nhược kia, vậy không cần phải tiếp tục ra vẻ cung kính.
Thấy Thiển Ly Du như vậy, ý cười bên môi Dạ Quân Hi càng đậm, thong thả bước đến bên một chiếc ghế, rồi ngồi xuống hỏi: “Ngươi có biết vì sao trẫm cho ngươi trở về không?”
Thiển Ly Du lắc đầu: “Thứ cho Ly Du ngu dốt.” Lời này cũng không phải nói dối.
Quân vương Lam Vũ nghe vậy liền nghiền ngẫm nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dẫn theo chút mê hoặc, từ trong đôi môi mỏng kia thoát ra: “Lại đây.”
Thiển Ly Du chỉ hơi nhíu mày, cũng không cự tuyệt, bước lại gần hai bước. Mắt thấy Dạ Quân Hi nhíu mày thần sắc có chút bất mãn, y bất đắc dĩ đành phải tiến thêm hai bước. Khi y còn chưa đứng vững lại, đã bị đối phương vươn tay lôi kéo, Thiển Ly Du không phòng bị, dưới chân lảo đảo, lập tức ngả người lên đầu gối Dạ Quân Hi. Khí tức không hề xa lạ vây quanh toàn thân, trong lòng Thiển Ly Du lập tức run lên một chút.
Dạ Quân Hi tất nhiên là cảm nhận được sự cứng ngắc của thân thể đang nằm trong lòng mình, vô tình nhớ tới “sự thật” rằng người này đã từng bị kẻ khác làm nhục, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mày, không nói cái gì, sau đó, có chút ý xấu, tiến sát đến bên tai thiếu niên, trầm giọng nói: “Hà tất phải khẩn trương như vậy, cũng không phải chưa từng ôm a?”
Hơi thở ấm nóng phun lên bên tai mẫn cảm, khiến Thiển Ly Du nhịn không được co rụt lại, vẫn cảm thấy khó chịu như trước, nhưng cũng không dám đẩy ra nam nhân đang động thủ động cước này, chỉ là trong lòng y càng lúc càng bất an.
Thình lình, cằm dưới bị giơ lên, bên trong đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người lại vạn phần hoặc nhân kia lộ ra một chút bất đắc dĩ, mà càng nhiều trong đó là sự bá đạo và cuồng ngạo vô tận. Chỉ nghe chủ nhân của đôi mắt này trầm giọng nói: “Nhìn dung mạo này và tỷ tỷ Thiển Như Nguyệt của ngươi có thể nói là khác nhau một trời một vực……….Nhưng ngươi thử nói xem tại sao trẫm lại nhớ mãi không quên ngươi a…………chắc không phải trẫm đã bị ngươi hạ cổ đi?”
“…………….” Thiển Ly Du bị ép nhìn vào đôi mắt kia đã cảm thấy có chút choáng váng, nghe vậy càng không biết nói sao – nhớ mãi không quên? Nam nhân tọa ủng hậu cung mỹ nhân vô số này hẳn là………hẳn là đang nói giỡn đi?!
Miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, Thiển ly Du cười khổ trong lòng. Y quá tự cao, cho rằng mình có ký ức của hơn hai mươi năm từng trải ở kiếp trước, y tự xưng là bình tĩnh thông tuệ, nhưng đối mặt với nam nhân này lại hầu như không thể chống đỡ. Còn tiếp tục như thế, y lấy cái gì đi cứu Thanh Hoằng…………
Nhưng hối hận cũng chỉ trong chớp mắt, vẻ mặt Thiển ly Du vẫn bình tĩnh như trước, chỉ nói: “Bệ hạ nói đùa.”
Dạ Quân Hi tựa hồ đã sớm đoán được Thiển Ly Du sẽ trả lời như thế, đầu ngón tay lành lạnh của hắn vuốt ve gương mặt y, cánh tay ôm ở bên hông y kéo chặt thêm một chút, chuyển đề tài: “Đích thật là nói giỡn mà thôi. Thiển Như Nguyệt bất quá là một nữ nhân ngu dốt không có gì ngoài diện mạo, làm sao so được với Ly Du Thượng quân văn võ song toàn, trí tuệ hơn người của trẫm a……………”
“Văn võ song toàn” bốn chữ vừa nói ra, cho dù Thiển Ly Du có trấn định đến thế nào cũng không thể không tái mặt, toàn thân lại càng cứng ngắc, trong phút chốc sững sờ tại chỗ, tiếp theo liền thấy người đang ôm ấp chính mình cầm tay y lên, xoa xoa ở trên mạch môn một lát, lại nói: “Xem ra đêm qua chịu nội thương không nhẹ, bất quá đối chiến với Lâm Hứa còn có thể toàn thân trở ra, vẫn khiến trẫm giật mình không nhỏ a…………”
Tiếng nói của Dạ Quân Hi vừa dứt, Thiển Ly Du lập tức phục hồi tinh thần lại, cả người chấn động, đề khí vung ra cánh tay của Dạ Quân Hi, vội vã rời khỏi cái ôm làm y sợ hãi kia.
Nhìn thiếu niên trong nháy mắt đã nhảy ra xa gần nửa trượng, Dạ Quân Hi vẫn chưa ngăn cản, chỉ là trong mắt phượng hiện lên một tia bí hiểm, trong lòng cũng tán thán khinh công của y rất cao, tốc độ lại cực nhanh.
“………….Có chuyện gì xin bệ hạ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng.” Ngay cả khi trong lòng đang như kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), Thiển Ly Du cũng chỉ hơi hơi nhíu mày. Sự bất an lúc trước bây giờ đã biến thành sự khẩn trương khi đối địch. Cho dù trong đầu còn đang hỗn loạn, nhưng vẫn hiện ra một vài suy nghĩ rõ ràng.
Bất quá Thiển Ly Du vẫn không biết rốt cuộc Dạ Quân Hi đã phát hiện ra chuyện này từ khi nào. Mời vừa rồi bị Dạ Quân Hi ôm vào trong ngực, y nhớ rõ trước khi nói đến bốn chữ “văn võ song toàn” đối phương vẫn chưa từng chạm tới mạch môn của y. Điều đó tức là, cho dù không phát hiện nội thương của y, Dạ Quân Hi cũng đã sớm biết y chính là hắc y nhân đã chạy trốn khỏi tay Lâm Hứa đêm qua.
Y vẫn không rõ, vì sao khi Dạ Quân Hi đưa y biếm vào lãnh cung lại vẫn phái Tô Thụy giám thị, cho dù y từng bày mưu đặt kế cho Thiển Như Nguyệt, nhưng phái một tên ảnh vệ cũng vẫn có hơi tiểu đề đại tố (chuyện bé xé ra to). Lúc này Thiển Ly Du mới bừng tỉnh đại ngộ, sợ rằng chuyện này cũng là vì Dạ Quân Hi sớm biết y có võ công………..
Nghĩ như thế, Thiển Ly Du càng nhíu chặt mày thêm.
So với bộ dạng như lâm đại địch của Thiển Ly Du, Dạ Quân Hi lại vẫn ung dung như trước, ngay cả ý cười bên môi cũng chưa giảm đi chút nào. Nhưng điều Thiển Ly Du không biết chính là, trước khi bắt mạch, nam nhân nhìn như hiểu rõ mọi chuyện này cũng chỉ suy đoán mà thôi. (=))))))))))))))))))) chết cười, anh Quân Hi rất giỏi trong việc tỏ ra mình là người nguy hiểm =)))
Nhìn dáng vẻ nhíu mày của thiếu niên, trong đôi mắt tựa như hắc diệu thạch kia lóe lên tia sáng lo lắng nhưng lại cố gắng trấn định, Dạ Quân Hi khẽ cười nói: “Trẫm nói, không cần khẩn trương như vậy. Nếu thật sự muốn làm gì ngươi, thì lúc này đầu của ngươi đã treo trên cổng thành thị chúng cùng đám thích khách kia, mà không phải bình yên vô sự đứng ở nơi này, còn dám nói như thế với trẫm.” Nam nhân vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước từng bước thong thả đi tới trước mặt Thiển Ly Du.
Thân thể của thiếu niên mười bốn tuổi còn gầy yếu hơn bạn cùng lứa, đứng trước dáng người cao lớn của Lam Vũ đế quân trông càng thêm nhỏ nhắn. Huyền sắc thân ảnh phảng phất có thể bao lấy thân ảnh đạm thanh sắc kia, Thiển Ly Du nghe được thanh âm từ đỉnh đầu truyền đến: “Yên tâm, tạm thời trẫm sẽ không làm gì ngươi. Ngươi cũng đừng vọng tưởng chạy trốn, nếu trẫm đã biết ngươi có võ công, tất nhiên sẽ không cho ngươi có cơ hội. Ngươi là Thượng quân mà trẫm thân phong, hiển nhiên phải chuẩn bị hầu hạ cho tốt…………” Nói đến đây, thanh âm kia thoáng dừng một chút, Thiển Ly Du lại bị ép ngẩng đầu, nụ hôn mềm mại, lành lạnh mang theo khí tức Thanh Mộc đàn hương nhẹ nhàng ấn lên trên môi, “Đã nghe rõ ràng chưa, Ly Du?”