Đọc truyện Ảm Dạ Ly Du – Chương 18: Nhiếp hồn
“Hà tất phải khẩn trương như vậy?” Dưới ảnh lửa chập chờn, dáng dấp của nữ tử đang cắn chặt môi trước mặt được hiển lộ hoàn toàn, Thiển Ly Du âm thầm tiến gần thêm một chút, bên môi mang theo ý cười, “Ảnh vệ của Lam Vũ đế quốc quả nhiên không thể khinh thường. Nội lực của ngươi thâm hậu như vậy, chẳng lẽ còn sợ kẻ trói gà không chặt như ta có thể làm gì ngươi sao?”
“Thượng quân quá khiêm nhượng.”
Trói gà không chặt? Tô Thụy cười khổ trong lòng – nàng vẫn chưa quên trước khi bệ hạ biếm Thiển Ly Du vào lãnh cung, ngài cũng từng tiếp xúc với y, nhưng lại không phát hiện ra thiếu niên này có nội lực. Nếu không phải nội lực của y quá mức nông cạn, thì chính là y đã tu tập bí thuật nào đó mà nàng không biết. Bất quá có thể phát hiện ra chỗ ẩn nấp của nàng, Tô Thụy trong lòng minh bạch, sợ rằng suy đoán thứ hai càng có vẻ xác thực. Không biết y phát hiện tung tích của nàng từ khi nào………
Quan sát Tô Thụy một lúc sau, Thiển Ly Du bỗng nhiên thu hồi ý cười, đúng lúc Tô Thụy căng thẳng, toàn thân phòng bị, cho rằng y muốn làm gì thì lại thấy Thiển Ly Du chỉ khe khẽ thở dài, nói: “Từ khi ta vào cung tới nay, đế quân bệ hạ liền vẫn hoài nghi ta có mưu đồ gì. Từ sau khi mẫu phi qua đời, ta ở trong Diệu quốc hoàng cung nhận mọi khi dễ, chỉ có Thanh Nguyệt cùng ta nương tựa lẫn nhau. Lần này bị đưa tới Lam Vũ làm chất tử, cũng chỉ vì ta là hoàng tử duy nhất không có thế lực mà thôi.”
Theo lời nói nhỏ nhẹ của Thiển Ly Du, Tô Thụy cũng không thả lỏng cảnh giác, nhưng trong lòng lại có chút đồng tình. Hơn một tháng sống trong Uyển Anh điện, ấn tượng của nàng đối với Thiển Ly Du cũng không tệ, thậm chí có thể nói là có hảo cảm. Một thiếu niên bình thường, nhã nhặn như thế, nếu không phải vì đế quân cho rằng y có bí mật gì không thể cho ai biết, thì cho dù trải qua sự huấn luyện tàn khốc của ám bộ, nàng cũng khó mà nhìn ra.
Vẫn chăm chú nhìn vào phản ứng của Tô Thụy, Thiển Ly Du đã thấy trong mắt nàng hiện lên một chút thả lỏng, khóe miệng cong lên một nụ cười khó có thể phát hiện. Đôi mắt hắc diệu thạch lóe lên tia sáng bi thiết, nhìn thẳng vào trong mắt Tô Thụy, tiếp tục nói: “Ta biết tướng mạo của ta rất bình thường, nhất định không nhận được sự thương yêu của đế quân, ta chỉ cầu có thể cùng Thanh Nguyệt sống những ngày bình yên mà thôi, không dám mong ước điều gì xa xỉ. Hôm nay, sống trong lãnh cung mặc dù có chút khổ cực, nhưng cũng coi như đạt được mong muốn, đối với ta cũng không phải chuyện gì xấu……..”
“Thượng quân…..quả thật nghĩ như vậy sao?” Tô Thụy nghe những lời giống như thổ lộ nỗi lòng của Thiển Ly Du, không biết nên nói cái gì, đành nhẹ giọng hỏi lại một câu, nhưng không biết vì sao nàng cảm thấy mở miệng thật khó khăn. Bất giác, nàng nhìn lại đôi mắt xinh đẹp của Thiển Ly Du, Tô thụy cảm thấy ánh sáng trong đó còn rực rỡ hơn cả hỏa chiết tử kia, mỹ lệ, lấp lánh, mang theo sự mị hoặc quyến rũ lòng người, giống như bầu trời đầy sao rộng lớn vô ngần, muốn đem linh hồn hút vào sâu bên trong.
Vẫn luôn im lặng, đứng ở phía sau Thiển ly Du, Thanh Nguyệt lúc này mới biết chủ tử của mình muốn làm chuyện gì! Nàng không khỏi khẩn trương, nắm chặt song quyền, gắt gao nhìn chằm chằm sự biến hóa của Tô Thụy, trong không khí lạnh lẽo đầu đông, toàn thân nàng lại đều là mồ hôi.
“Không nghĩ như thế, ta còn có thể nghĩ như thế nào?” Thanh Nguyệt nghe được chủ tử đưa lưng về phía chính mình, tựa tiếu phi tiếu nói, “Mẫu phi của ta không có gia thế hiển hách, cho nên thân là hoàng tử, vận mệnh của ta từ khi sinh ra đã được định trước từ lâu. Ngoại trừ lay lắt qua ngày, ta không còn lựa chọn nào khác. Ngươi thử nói xem có đúng không, Tô Thụy?”
Thiển Ly Du nói xong lại tiến thêm vài bước, gần sát Tô Thụy. Đôi mắt hoặc nhân kia không hề nháy mắt nhìn chằm chằm vào hai mắt nữ tử trước mặt, giống như muốn đem toàn bộ sự bi thiết trong đôi mắt mình nhắn nhủ cho nàng.
Tô Thụy không biết chính đang bị cái gì, cả người có chút vô lực, dần dần nhìn không thấy những cảnh vật xung quanh, chỉ có đôi mắt hắc diệu thạch kia tựa như đã ấn vào đáy lòng, không ngừng lóe ra trước mắt. Tiếng nói uyển chuyển mềm mại kia, giống như những lời ca dao dễ nghe thủa bé, khiến nàng không kìm lòng được mà thả lỏng toàn thân.
Nhưng phút chốc, thanh âm mềm mại đó dần dần tiêu tán, nàng hình như nghe được những tiếng quất roi, tiếng quát lớn, tiếng vũ khí bén nhọn đâm vào thân thể và tiếng máu loãng nhỏ xuống mặt đất – đó là những âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, từ khi nàng tiến vào ám bộ, mỗi một ngày mỗi một giây đều nghe được. Còn cả một giọng nói trầm thấp, không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng: “Tính mạng của các ngươi thuộc về đế quân bệ hạ! Sự tồn tại của các ngươi là vì hoàn thành tất cả mệnh lệnh của đế quân bệ hạ, vì đế quốc, vì đế quân cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi…..”
“Chủ tử, ngươi xem……..” Mắt thấy toàn thân Tô Thụy bắt đầu run lên, trong hai tròng mắt vô thần cư nhiên lộ ra chút huyết sắc, Thanh Nguyệt thấp giọng kinh hô.
Thiển Ly Du thấy thế cau mày lại, y đã dự liệu việc này sẽ phát sinh – Tô Thụy là một ảnh vệ, nàng là một vũ khí được huấn luyện để trung thành với một mình Lam Vũ đế quân, nàng không có nhiều tình tự hoặc tình cảm thuộc về chính nàng. Muốn khống chế người như vậy, khó khăn hơn nhiều so với sứ thần tràn đầy dục vọng kia, nhưng cũng không phải là không thể.
Thiển Ly Du tiếp tục tiến lên một chút, bốn mắt đối diện, y nhìn thẳng vào đáy mắt Tô Thụy. Ánh sáng xán lạn như sao quét đi mỗi một tia hỗ độn mơ màng trong đó, tiếng nói mềm mại như đang thầm thì: “Ngươi phụng mệnh đế quân đến giám thị ta, ta không trách ngươi. Nhưng ta chỉ muốn có thể tiếp tục hảo hảo sinh sống tại Lạc Điệp cư này. Đêm nay lạnh lẽo như vậy, ngươi chỉ thấy Lạc Điệp cư tắt đèn từ rất sớm, mà Thiển Ly Du cùng thị nữ đều đã đi ngủ từ lâu………”
Sự run rẩy kịch liệt dần dần dừng lại theo tiếng nỉ non của Thiển Ly Du. Hai mắt vô thần của Tô Thụy rốt cục cũng khép lại, thân thể nàng mềm nhũn, rơi xuống mặt đất phủ kín lá rụng.
Thiển Ly Du nhìn Tô Thụy, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, còn chưa kịp thở phào một hơi, liền đã cảm thấy một cơn choáng váng, y loạng choạng vài bước.
“Chủ tử! Ngài làm sao vậy?” Thanh Nguyệt vội vàng tiến đến đỡ lấy y, nhưng lại phát hiện Thiển Ly Du đã toát ra một thân mồ hôi lạnh, mồ hôi ướt sũng phía sau lưng, cả người y mềm yếu.
“Không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt.” Nhíu máy lại, Thiển Ly Du lắc đầu.
Tuy rằng không chế một người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc như Tô Thụy sẽ khiến y vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng không còn cách nào khác. Từ ngày thứ hai sau khi y cùng Thanh Nguyệt chuyển tới Lạc Điệp cư, Tô Thụy liền bắt đầu giám thị bọn họ từ một nơi bí mật gần đó. Võ công của Tô Thụy rất cao, nếu không phải nàng đã sống cùng bọn họ hơn một tháng, y chưa chắc có thể phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Thiển Ly Du biết việc xuất cung hôm nay là cực kỳ nguy hiểm, Tô Thụy vẫn bám theo tại phía sau không xa. Y không thể giết nàng. Nếu Dạ Quân Hi phái Tô Thụy đến đây giám thị y, như vậy y nhất định phải khiến Tô Thụy vẫn như bình thường. Thiển Ly Du vốn đang định hỏi nàng có biết tung tích của Trào Phượng hay không, nhưng thân thể đã tới cực hạn, không thể tiếp tục, đành phải nghỉ ngơi trước.
Cảm giác choáng váng dần dần mất đi, Thiển Ly Du ngồi xổm xuống, từ trong bàn tay mà Tô Thụy dấu kín trong tay áo lấy ra một vật nhìn giống pháo nén, chế tạo bằng đồng đen, phía trên được khắc hình một con dơi cánh bạc. Thiển Ly Du biết, đây chính là vật dùng để truyền tin giữa các ảnh vệ của Lam Vũ đế quốc.
Đem thứ này nhét lại bên hông Tô Thụy, Thiển Ly Du quay đầu nói với Thanh Nguyệt: “Quay về thôi.” Thấy Thanh Nguyệt gật đầu, liền lập tức tắt đi hỏa chiết tử trong tay, phiến rừng lại chìm vào bóng tối.