Đọc truyện Ám Chiến Tâm Huyền – Chương 11: Chân sai vặt
Editor: ton ton
Tấm cửa thủy tinh khổng lồ, bàn làm việc đầy phong thái, cô thư ký xinh đẹp, dàn thực vật xanh biếc……, tất cả so với lần đầu tiên tôi gặp đều không có gì thay đổi, điểm khác biệt duy nhất chính là tâm tình của tôi.
Lần trước là lấy tinh thần cam chịu tự buông bỏ bản thân mà liều mình đi tới, lần này là cơ hội sống bất ngờ mà dè dặt cẩn thận.
Mấy tháng qua chịu khổ không phải là vô ích, tôi đã lĩnh giáo đầy đủ sự lợi hại của Giang Triết Tín. Ban đầu cứ cho rằng “không thành công thì cũng thành nhân”(*), nhưng chẳng qua ý tưởng chết đi lại cực kỳ sai lầm. Thực tiễn chứng minh, dưới sự tàn bạo biến thái của Giang tổng tài thì việc này hoàn toàn không thể thực hiện được, cho dù chính mình muốn chết, cũng không có quyền quyết định, nếu như tình trạng tệ hơn nữa, thì có khả năng trực tiếp biến thành sống không bằng chết. Cổ nhân viết: “Quá nhi cải chi, thiện mạc đại yên”(**). Tôi đã hiểu rõ bản thân sai ở đâu, hiện tại nên phải uốn nắn lại thái độ, thay đổi sách lược.
(*)Nguyên văn 不成功则成仁 – Không thành công thì cũng thành nhân – trong bất cứ công việc mà ta làm dù thành công hay thất bại nhưng bài học được rút ra thì chính bản thân ta là người hiểu và thấm thía hơn ai hết. Chữ “ Thành nhân “ đó cũng bao hàm qua những bài học đó ta không những có thêm nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống mà còn tự trang bị cho mình thêm những cách đối nhân xử thế.
(**)Nguyên văn 过而改之, 善莫大焉 – Quá nhi cải chi, thiện mạc đại yên – Có lỗi mà biết sửa sai, chẳng gì tốt đẹp bằng. Nói thêm chút xíu, nguồn gốc tên của Dương Quá trong truyện “Thần Điêu” cũng từ câu này mà ra đấy (^.^)
Cô thư ký đang tưới nước cho cây lục la(*) to lớn, cô ấy nghe có tiếng động liền xoay lại, nét mặt lập tức cười tươi như hoa, cùng lúc đứng lên, tiếng nói thanh thúy dễ nghe: “Chào buổi sáng Giang tổng.” Sau đó nhìn thấy tôi từ phía sau Giang Triết Tín đi ra, rõ ràng hơi ngẩn người.
Ấn tượng của tôi đối với cô ấy vẫn khá là sâu sắc, gương mặt trang điểm tinh xảo, mắt mày hàm tình. Hơn nữa lần trước cô ấy khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng thông báo tên tôi, làm cho tôi không tự chủ mà dò xét đôi mắt của cô ấy nhiều hơn.
”Chào buổi sáng.” Giọng nói nam tính ôn hòa của Giang Triết Tín, nghe ra được có cảm xúc khoái trá trong đó, “Đây là Hứa Lăng Tịch, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là trợ lý riêng của tôi. Lăng Tịch, cô ấy là Sophie, em ngồi ở bàn kia, có việc không hiểu thì học hỏi Sophie nhiều hơn.” Giang Triết Tín xoay người, công việc là công việc giúp chúng tôi giới thiệu với nhau, đồng thời chỉ cho tôi chiếc bàn nhỏ đối diện bàn thư ký tổng, tôi vội vàng gật đầu.
Giang Triết Tín đi vào văn phòng của hắn. Tôi gật đầu với Sophie, mỉm cười bước tới bàn mình ngồi xuống ghế. Do không gian hạn chế, tạm thời thêm vào một cái bàn nhỏ nhìn thật không thu hút gì, hoàn toàn bị chôn vùi dưới một loạt tủ đựng hồ sơ cao lớn. Cho dù trên bàn còn đặt máy tình, đứng ở bên ngoài cửa thủy tinh nhìn vào nếu góc độ không đúng, thì thậm chí còn không phát hiện sự tồn tại của nó. Thực hợp tâm ý tôi.
Sophie cũng nhìn tôi cười một cái, buông bình phun nước, bưng một ly không biết là trà hay cà phê gì đó mang vào.
Cửa không đóng chặt, tiếng nói chuyện bên trong khe khẽ nhẹ nhàng ra ngoài: “Về sau việc này để Hứa Lăng Tịch làm.”
……
”Cô ấy trước đây không có kinh nghiệm gì, cô nên chỉ dẫn cô ấy thật tốt ngay từ đầu.”
……
”Không, cô ấy chỉ là một nhân viên bình thường, hết thảy y theo quy định công ty mà làm. chẳng có gì chiếu cố hay không chiếu cố hết.”
……
……
Sophie cố ý hạ thấp giọng nói của mình, tôi chỉ có thể nghe được những lời Giang Triết Tín nói. Xem ra hắn là thật sự có ý tưởng muốn thử bồi dưỡng tôi, trong hồ lô của hắn rốt cuộc bán thuốc gì a(*)? Có lẽ nào, hắn tự đại đến mức nô lệ của hắn cũng phải là nữ cường nhân (**) thì hắn mới vừa lòng?
(*)葫芦里卖的什么药 – Trong hồ lô bán thuốc gì? – Không biết người/nhóm người nào đó đang nghĩ gì. Một thành ngữ Trung Quốc thường dùng để chỉ ý nói không hiểu người kia nói/ làm thế có ý gì.
(**)Cụm từ mà người Trung Quốc dùng để chỉ những phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang
Một bàn tay đột nhiên quơ qua quơ lại trước mắt tôi, làm tôi giật mình, cắt đứt suy nghĩ lan man của tôi.
Khuôn mặt tao nhã tươi cười xuất hiện trước mắt tôi, là Nghiêm Đồng, giám đốc bộ phận kỹ thuật, một trong những phụ tá đắc lực nhất của Giang Triết Tín. Tư liệu về anh ta tôi cũng xem qua không ít, chẳng qua hiện tại tôi không còn dám mù quáng tự tin nữa, ai biết anh ta có phải cũng giống như tên họ Giang nào đó, bí mật “có bệnh không tiện nói ra” hay không chứ?
Nhìn bộ dạng bối rối không biết làm sao của tôi, ý cười Nghiêm Đồng càng đậm: “Khiến cô sợ à? Tôi là Nghiêm Đồng ở bộ phận kỹ thuật, chúng ta đã gặp qua một lần.”
”Xin chào. Tôi…… Không nhớ rõ. Tôi là Hứa Lăng Tịch.” Tôi cười cười tỏ vẻ có lỗi.
”Không gì. Triết Tín ở bên trong à?” Thấy tôi gật đầu, hắn cười xua tay: “Tôi đây đi vào trước, cô cứ tiếp tục “bận rộn” đi.”
Hay cho chữ “Bận rộn”, vừa ám chỉ tôi đang nghe lén, cũng vừa có ý nói tôi thất thần. Tôi hơi đỏ mặt, hạ mắt xuống không nhìn hắn.
Anh ta vừa đi vào, Sophie liền lập tức đi ra. Tiện tay đưa cho tôi một xấp văn kiện thật dày: “Cô photo nó thành ba bản. Phòng photo ở ngay bên trái phòng trà nước.”
”Được.” Tôi nhận lấy, đứng dậy đi ra ngoài. Cô ta còn đứng ở đó nhìn tôi, còn có việc gì sao?
Tôi chỉ đi hai bước liền dừng lại, nhìn cô ta.
”Cô biết dùng máy photo sao? Trước kia đã từng dùng qua ư?” Khẩu khí cô ta giống như cô giáo đang chất vấn học sinh không hoàn thành bài tập về nhà.
”Chưa từng dùng qua.” Tôi thành thành thật thật lắc đầu.
”Vậy tại sao cô không nói cũng không hỏi hả?” Cô ta có chút bất mãn.
Tôi trở nên im lặng, không biết phải trả lời thế nào. Tôi thiếu kinh nghiệm trao đổi, giao tiếp với người bình thường, nhất là thời điểm bị người ta chất vấn.
Do bởi thân phận đặc biệt, trong mười mấy năm qua, toàn bộ hoàn cảnh sống của tối liền giống như một vật cách ly trong suốt, tôi đã quen rồi hơn nữa còn không hề cố kỵ biểu lộ bản tính mình với người đối diện, vì tất cả đều là người thân nhất của tôi: Cha nuôi, mẹ nuôi, “anh trai”, bảo mẫu, dì.
Ở nhà thì không cần nói, ở bên ngoài, cho dù kể cả ở trường học, tạp vụ, người khác v.v…. cũng đừng mơ tới gần tôi nửa bước. Từ trước đến này chỉ có tôi ở địa vị chất vấn vệ sĩ, đối với người không liên quan, tôi cũng không để ý tới, càng không có lời gì để trò chuyện. Ai dám bày thái độ sai bảo với tôi?
Giang Triết Tín luôn bất mãn tôi ở trên giường lãnh đạm, hắn lại không biết, tính cách của tôi vốn dĩ như thế, nhiệt tình là đối với người nhà mà nói, với người ngoài cũng chỉ có xa cách. Mà hắn thống hận tôi nhất ở cái gọi là ngạo khí và tự tôn cũng chỉ chiếm một phần rất nhỏ mà thôi.
Thấy tôi á khẩu không trả lời được, trên mặt lại không hề có vẻ xấu hổ, Sophie tựa hồ càng thêm bất mãn. Bắt đầu trường thiên thuyết giáo: “Không hiểu thì hỏi, không biết làm thì học. Nơi này là công ty, đã đến thì phải làm việc cho chăm chỉ, hãy động não nhiều hơn. Một người làm rối loạn mắc xích, sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất công việc của người khác. Tới nơi này đi làm mọi người cần dựa vào bản thân mình, đừng nghĩ trong nhà có người nào đó sẽ giúp mình. Sở dĩ Giang thị phát triển nhanh chóng, là do mọi người ở đây dựa vào bản lĩnh kiếm cơm, bám váy vào quan hệ căn bản không làm được việc…..”
Hóa ra câu cuối cùng mới là tinh túy, tôi sáng tỏ tất cả ý tứ của Sophie. Hứa thị vốn đã sụp đổ, nếu không phải Giang gia bố thí ân huệ, đại tiểu thư Hứa gia như cô đây dựa vào cái gì có được như hôm nay, nhưng mà làm người thì phải an phận, đừng nghĩ bày ra dáng vẻ đại tiểu thư gì đấy ở Giang thị, càng đừng vọng tưởng tổng giám đốc Giang sẽ là núi dựa của cô, anh ta chẳng qua chủ yếu coi trọng gương mặt cô, nên thưởng cho cô cơm ăn.
Không hổ là thư ký đệ nhất của Giang Triết Tín, tâm tư kín đáo, lời nói sắc bén, khí thế cũng tuyệt đối làm chủ được mọi hoàn cảnh.Tôi Hứa Lăng Tịch thụ giáo.
Tôi thu hạ mi mắt, chỉ nhìn chăm chú tập văn kiện có chút nặng trên tay.
”Đi theo tôi.”
Thái độ lúc này của tôi rốt cuộc cũng làm Sophie vừa lòng, bước đi phía trước tôi, trên đường đi cũng không quên giới thiệu và sắp xếp công việc cho tôi: “Đây là phòng họp, trước mỗi cuộc họp, tôi sẽ mang những tư liệu cần dùng giao cho cô, cô cứ căn cứ theo số người mà sao chép ra các bản tương ứng xếp vào trước thời hạn họp là được. Đây là phòng trà, tổng giám đốc mỗi buổi sáng uống cà phê, công việc đầu tiên cô cần làm khi vào đến công ty là chuẩn bị cà phê. Bình pha và cà phê đều có sẵn, chút nữa tôi sẽ chỉ cho cô cách sử dụng. Khách hàng đến thì cô cũng phụ trách lo trà nước, đưa họ vào. Đây là máy photo tự động đa năng, màn hình menu ở đây, cô chọn chế độ mình muốn photo……”
Tôi không ngừng gật đầu, cho đến khi Sophie rời đi.
Máy photo từng trang từng trang giấy đi ra, tôi đứng cạnh bên chậm rãi nhìn, đây rõ ràng là một bản kế hoạch chi tiết thu mua một công ty, là công ty ở địa phương thuộc loại hình khoa học kỹ thuật. Sở dĩ tôi biết nó cũng bởi công ty này trên tivi và báo chí thu hút sự chú ý rất cao, hoàn toàn không thua gì Hứa Thị Công Nghệ trước đây.
Tôi ôm bốn xấp văn kiện thật dày quay về văn phòng, cửa phòng tổng giám đốc vẫn đóng chặt như cũ, tôi chỉ đành nhìn về phía Sophie.
Sophie đang nhận điện thoại, lấy tay chỉ chỉ về chiếc cửa gỗ đàn hương màu đỏ. Tôi đành đi đến bên cánh cửa, cố gắng nâng tay phải gõ nhẹ hai tiếng.
Bên trong không phản ứng, cũng không nghe thấy có thanh âm gì. Không ngờ rằng cánh cửa gỗ sau khi đóng lại hiệu quả cách âm lại tốt đến như vậy. Tôi bèn tăng thêm lực gõ hai tiếng.
Vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, tôi nâng tay, dùng hết sức đập thật mạnh xuống.
Lại đánh vào khoảng không, cánh cửa mở ra từ bên trong, tôi không phản ứng kịp, vừa vặn đánh trúng lên người mở cửa.
Tôi cả kinh, trực tiếp lui về phía sau một bước, cánh tay trái không ôm nổi chồng văn kiện, cả bốn xấp giấy “rầm” một cái rơi hết xuống, bay đảo khắp nơi so với cảnh “thiên nữ tán hoa” còn đặc sắc hơn.