Ấm Áp Tim Yêu

Chương 30: Tìm Lại Tình Yêu


Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 30: Tìm Lại Tình Yêu


Ròng rã suốt hai tháng trời đi thăm hỏi tin tức của Duy Bảo ở các vùng ngoại ô nhưng đều vô vọng, Không lẽ, suy luận của cô là sai. Lẽ nào Duy Bảo nghĩ sẽ có ngày cô đến tìm anh nên anh đã đi đến một nơi nào đó thật xa. Có lúc cô muốn bỏ cuộc…
Nhưng ông trời vẫn còn thương cô. Trong lúc đang ở vực thắm của sự tuyệt vọng, cô lại tìm thấy hi vọng.
– Thụy Hân, tớ..tớ có tin vui cho cậu nè!- Trang Thanh vừa thở hỗn hễn vừa nói. Vừa nghe đươc chút thông tin hữu ích cô đã chạy thật nhanh về báo cho cô bạn của mình.
– Là chuyện gì cậu vội đến nỗi, chạy rồi thở không ra thế này- Quan trọng lắm à- Thụy Hân vừa xót vừa cảm động.
– Rất quan trọng nữa là đằng khác .Cho cậu biết, tớ vừa nhận được thông tin là Duy Bảo hiện tại đang sống tại một thôn nhỏ có tên là Nhân Ái. Thôn này, nằm cách nhà tớ khoảng hai tiếng đồng hồ đi xe.
– Cậu vừa nói gì..cậu nói thật đấy chứ- Thụy Hân nghe mà vui mừng đến nỗi đánh rơi cả chiếc tách đang cầm trên tay- Mà cậu có chắc không vậy? đừng làm tớ mừng hụt nha!
– Tuy chưa thể chắc chắn một trăm phần trăm nhưng nếu đã có thông tin như thế nghĩa là có hi vọng rồi. Dù sao nơi đó cũng không cách xa nhà tớ là mấy.
– Cảm ơn cậu, Trang Thanh, cậu thật đúng là bạn tốt của tớ- Thụy Hân vui mừng đến nỗi cô cầm lấy tay Trang Thanh nhảy cỡn lên và cảm ơn rối rít.
Ngay hôm sau, cô cùng Khả Thụy thuê một chiếc xe và đi đến thôn Nhân Ái. Thì ra, Trang Thanh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ cô. Trang Thanh có một vài người bạn vốn rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực tìm người, và sau hơn một tháng nỗ lực hết mình họ đã cho cô biết cách đây hơn hai tháng, tại thôn Nhân Ái, bỗng nhiên xuất hiện hai chàng trai còn rất trẻ, cả hai đều rất khôi ngô, da dẻ trắng hồng. Trông như những cậu ấm nhà giàu. Cùng đi với họ còn có một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi, họ đến đó trên chiếc BMW màu đen..Tên tuổi chính xác là gì thì vẫn chưa rõ nhưng nghe người đàn ông ấy gọi họ là đại thiếu gia và nhị thiếu gia. Khi nghe những điều nay, Trang Thanh nghĩ đến anh em Duy Bảo, cô tức tốc chạy về thông báo cho Thụy Hân.

Xe dừng lại trước một con đường nhỏ, một địa điểm rất yên bình. Cây cối xanh tươi, một tấm bảng có đề tên thôn Nhân Ái, với dòng chữ màu đỏ nổi bật trên nền xanh da trời. Thôn Nhân Ái không phải là một thôn lớn, ở đây chỉ có khoảng hơn ba mươi hộ gia đình cung nhau sinh sống, nên có lẽ việc tìm ra nơi ở của Duy Bảo chắc không quá khó. Vừa định đi thêm vài đoạn nữa, để đến quán nước phía đằng trước thì chợt xuất hiện ba người thanh niên, vẻ mặt đầy nghi ngờ bước ra chặn đường họ. Nhưng điều đó chẳng làm cho chị em Thụy Hân sợ hãi mà họ chỉ thấy buồn cười, vì trông ba chàng thanh niên này mắt cứ láo liêng..Nén cười, Thụy Hân bước lên phía trước và nói rõ đầu đuôi với họ mọi chuyện, gương mặt của cô đã đập vào mắt họ. Một cô gái khá xinh đẹp, mái tóc đen óng ả, tóc cột cao bằng một dải ruy băng màu xanh nhạt. Sau khi nghe rõ sự tình, họ đưa chị em cô đến gặp vị trưởng thôn. Thôn Nhân Ái quả thật đúng với cái tên của nó, những người dân sống ở đây rất đôn hậu, họ yêu thương giúp đỡ nhau, coi nhau như máu mủ ruột thịt, lại rất đoàn kết.Và theo quy định của thôn, mỗi khi có người lạ đến đây, sẽ có ba người con trai trong thôn được cắt của ra chặn đường và hỏ chuyện, nếu xét thấy có thể tin tưởng được họ sẽ dẫn những người khách lạ đến gặp Trưởng thôn. Trưởng Thôn Hạ là một người đàn ông cương nghị, lông mày sậm, thái độ đón tiếp khách rất chân thành cởi mở. Nghe hỏi họ những thông tin về người họ đang tìm, ông đưa họ đến một căn nhà nhỏ nằm phía bên tay phải của thôn cách nhà ông khoảng mười căn nhà khác. Đến trước cửa, ông gọi :
– Ông Thẩm, ông Thẩm ơi, ông có người quen đến tìm gặp nè.
– Chờ một lát tôi ra ngay- Thẩm quản gia ở trong nhà nói vọng ra, chừng hai phút sau cánh cửa được mở ra, thẩm quản gia tươi cười hỏi Trưởng thôn Hạ:
– Xin lỗi, Trưởng thôn, hai cậu chủ đi vắng. Tôi thì đang làm một vài việc dưới bếp nên không ra nhanh được.Thế ông gọi tôi ra bảo có người quen cần gặp, họ là ai vậy?- Thẩm quản gia không tránh khỏi thắc mắc.
– Là hai cô cậu này.- Trưởng thôn Hạ bước sang một bên rồi nói.
Thẩm quản gia ngước lên, ông nhận ra đó là chị em Thụy Hân. Ông nửa mừng vui lại nửa thấy tức giận xen lẫn sự kinh ngạc. Ông không biết bằng cách nào mà họ tìm được đến đây
– Là cô sao, Đào tiểu thư?
– Dạ! là cháu bác Thẩm à.
– Vậy mọi người cứ nói chuyện đi. Tôi về nhà có chút việc- Trưởng thôn Hạ nói rồi quay lưng đi.

Im lặng………..
………………..
– Đào tiểu thư, sao cô đến được đây, mà cô đến để làm gì? Một lúc sau Thẩm quản gia mới cất tiếng hỏi
-Cháu..cháu đến gặp anh A Vũ…!- Thụy Hân cảm thấy một chút ngại ngùng trong lời nói của mình. Vì cô biết Thẩm quản gia có lẽ rất giận cô vì đã làm cậu chủ của ông đau khổ
– Cô hãy về đi. Đừng tìm gặp cậu ấy nữa. Cậu ấy đã bị cha con Trình Tuấn hại đến trắng tay rồi, nếu biết cô đến đây tôi e rằng nếu Trình Tuấn biết được hắn ta sẽ lại giở trò.
– Anh ta không biết cháu đến đây. Cháu và Trình Tuấn không là gì của nhau cả. Bác Thẩm, bác làm ơn..hãy cho cháu gặp A Vũ, cháu muốn nói chuyện với anh ấy- vừa nói Thụy Hân vừa định bước luôn vào nhà, nhưng Thẩm quản gia đã ngăn cô lại. Ông không muốn cô gặp đại thiếu gia vì nhiều nguyên nhân..Thụy Hân ra sức nài nỉ ông, rồi cả Khả Thụy nãy giờ im lặng cũng cất tiếng khẩn cầu. Ánh mắt Thụy Hân nhìn Thẩm quản gia giống như chờ đợi ở ông sự mủi lòng. Cuối cùng, ông đã để cô vào nhà. Thụy Hân và Thẩm quản gia bước vào nhà, Khả Thụy đứng ngoài hiên chờ để cho cô một khoảng không gian riêng tư và hỏi chuyện Thẩm quản gia. Cô khẽ khàng ngồi xuống mặt sàn gỗ…Đảo mắt nhìn một lượt quanh căn nhà. Cô cảm thấy xót xa vô cùng. Nơi này vốn không thuộc về Duy Bảo. Người cô yêu vốn là một đại thiếu gia của một tập đoàn lớn…thân phận của anh không thể sống ở nơi đây. Càng nghĩ cô lại càng căm hận bản thân mình biết bao. Chính cô đã đẩy anh vào tình cảnh này.
– Bây giờ ngôi nhà này chính là nơi sinh sống của đại thiếu gia của tôi đấy. Chắc là cô thấy vui lắm nhỉ, ngôi nhà này chính do chàng nhạc công si tình của cô “ trân trọng gửi tặng” cho đại thiếu gia đấy.- Thẩm quan gia hằn học bóng gió, châm chích
– Bác Thẩm, bác đừng nói với cháu như vậy, Duy Bảo rơi vào tình cảnh này, chính cháu cũng thấy buồn lắm. Cháu hoàn toàn không biết là anh ấy đã bị Trình Tuấn cướp mất ngôi nhà..
– Cô đừng nói gì nữa. Giờ cô có nói thì cũng chẳng thể thay đổi được điều gì. Đào tiểu thư này, có vài điều Thẩm quan gia đã giữ trong lòng từ lâu lắm, thiết nghĩ có lẽ giờ phải nói ra thôi. Đây là những lời thẳng thắn nên nếu có khó nghe thì mong tiểu thư thông cảm. Nếu phật lòng, thì tôi cũng không còn cách nào khác.

– Vâng! Bác muốn nói gì, bác cứ nói cháu sẽ lắng nghe.
– Đào tiểu thư này!
– Gọi cháu là Thụy Hân thôi!
– Được rồi, cô Thụy Hân này, kể từ khi cậu chủ bắt đầu quen biết cô, tôi cảm thấy rất vui và biết ơn cô. Nhờ có cô mà cậu ấy mới sống thật với chính bản thân mình hơn. Nụ cười đã nở trên môi cậu ấy, cậu ấy sẽ biết bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi biết cậu ấy rất yêu cô, yêu rất nhiều. Thế nhưng, cô cũng đã gây ra cho cậu ấy không ít những tổn thương. Tôi vẫn còn nhớ cái lần vì cô mà cậu ấy ốm đến suýt mất mạng…cũng vì cô mà hôm nay, cậu chủ của tôi rơi vào hoàn cảnh này..Tôi e rằng nếu cô còn tiếp tục ở bên cậu ấy nữa thì những bi kịch của cậu ấy vẫn chưa thể chấm dứt. Khó khăn lắm, cậu ấy mới lấy lại được tinh thần nhưng nếu bây giờ gặp lại cô nỗi đau của cậu ấy lại trỗi dậy..nên xin cô, trước khi cậu ấy trở về…cô hãy đi đi..
– Bác Thẩm, cháu biết cháu có lỗi rất nhiều với A Vũ nên mong bác hãy cho cháu cơ hội để chuộc lại những lỗi lầm của mình. Bác đã cho cháu vào đây rồi, sao còn bảo cháu đi. Xin bác nếu làm ơn thì hãy làm đến cùng- Thụy Hân tha thiết
– Tại lúc nãy, tôi thấy cô năn nỉ quá nên không đành lòng. Nhưng giờ tôi nghĩ lại rồi…Tôi hoàn toàn không muốn cho cô gặp đại thiếu gia.
Thẩm quản gia vừa nói đến đó, thì cánh cửa phòng khách mở ra. Thụy Hân quay đầu lại, nhìn thấy Duy Bảo đang đứng ngoài bậc thềm với ánh mắt mang đầy cảm xúc, cô rất đỗi vui mừng, niềm hạnh phúc của cô lên đến tột đỉnh. Cô chạy đến ôm chầm lấy anh, nước mắt lăn dài. Không còn cách nào khác, Thẩm quản gia đành đứng dậy bước ra ngoài và khép cửa lại.
Duy Bảo cũng nhè nhàng siết chặt vòng tay ôm lấy Thụy Hân. Anh cũng vui mừng xiết bao..Thì ra, cuối cùng cô đã đến tìm anh..Nhưng rồi, anh sực tỉnh, anh buông Thụy Hân ra. Xoay lưng về phía Thụy Hân
– Em đến đây làm gì. Sao em lại biết được anh đang ở đây? Em hãy mau về đi. Nơi này không phải dành cho em đâu.
– Sao anh lại hỏi như thế? Em đến đây tìm anh mà. Nếu như ở đây không dành cho em, thì cũng sẽ không dành cho anh.
– Tại sao lại không chứ? Em có nhà, đương nhiên em không thể ở đây. Còn anh, giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, có được căn nhà này ở đã là may mắn lắm rồi..đây là nhà của anh. Mà em đến đây, không sợ Trình Tuấn biết được à. Em mau về đi, nếu như anh ta biết được em đến đây tìm anh. Thì có lẽ cả ngôi nhà này, anh cũng chẳng còn nữa.

-Làm ơn, xin anh đừng nhắc đến cái tên khốn nạn ấy trước mặt em nữa, hắn ta và em không là gì của nhau cả. Em đã biết chuyện hắn ta đã bắt cóc Tiểu Hi để đe dọa anh, ngăn cản không cho anh đến khách sạn để cùng em làm lễ, chính là em tình cờ nghe được do chính miệng hắn nói ra với bố của hắn, cũng chính vì thế mà em đã biết thêm một điều anh chưa từng nói với em, rằng người đàn ông đó không phải là bố đẻ của anh. Mọi chuyện đầu đuôi như thế nào em vẫn còn chưa hiểu hết nhưng em biết chính là cha con Trình Tuấn đã dùng thủ đoạn hãm hại anh, có phải vậy không?- Đôi mắt Thụy Hân đẫm lệ trong từng câu nói của mình.
– Nếu như em đã biết như vậy rồi thì tốt, Ít ra, em cũng đã nhận ra rằng, hôm đó anh không cố tình bỏ rơi em. Với anh như thế là quá đủ, còn bây giờ thì em về đi- Duy Bảo vẫn cố tỏ ra cứng rắn.
-Em không về, khó khăn lắm em mới tìm được anh, sao bỏ về được chứ. Chừng nào anh vẫn còn ở đây em cũng sẽ ở lại đây.
– Nhưng nếu thế, thì còn Khả Thụy? nó có đồng ý ở lại đây không?
– Anh biết rõ Khả Thụy đối với em như thế nào. Em ở đâu, thì nó ở đó
-Nhưng nếu như anh bảo, anh không muốn em ở lại thì em có về không?
– Em nhất quyết không về. Cho dù anh có dùng cách gì đi nữa cũng không đuổi được em đâu- Thụy Hân bướng bỉnh.
– Tại sao em lại cứng đầu như thế. Em ở đây thì có được gì đâu, ở đây cái gì cũng thiếu thốn, cũng bất lợi không như ở trong nội thành. Anh bây giờ chỉ là một thằng nghèo rớt mồng tơi chứ không còn là một Tổng giám đốc lịch lãm giàu sang, không thể cho em những món quà sang trọng, đến ô tô cũng chẳng có để đưa em đi đâu- Duy Bảo đau đớn hét to. Anh cố ý làm cho Thụy Hân đau lòng để cô có thể rời xa anh.
– Anh thừa biết, em tuyệt đối không phải là hạng con gái ham mê địa vị và tiền bạc. Em yêu anh hoàn toàn không phải vì những sợi dây hay chiếc vòng cổ đắt tiền. Cũng chẳng phải vì cái danh phận phu nhân Tổng giám đốc, lại càng không phải vì được ngồi trong những chiếc xe sang trọng, Em yêu anh là bởi vì anh là một chàng trai tốt bụng, biết hi sinh. Là một người có trái tim nồng nhiệt, thiết tha được ngụy trang dưới lớp vỏ bọc lãnh đạm và lạnh lùng. Nếu như tình yêu là chỉ gắn bó với nhau khi đủ đầy sung túc, còn đến khi gặp khó khăn hoạn nạn thì quay lưng bước đi thì đó đâu có thể gọi là tình yêu. Em biết anh có tự trọng của anh, có sĩ diện của anh, anh không muốn em nhìn thấy anh trong tình cảnh này. Nhưng em biết, anh rất cần có em bên cạnh..Vậy thì hãy để em được ở bên anh cùng anh vượt qua những ngày tháng bão táp này. Em biết, để dành lại Phương Thị không phải là chuyện dễ dàng nhưng em tin bằng sự đồng lòng của chúng ta cùng mọi người thì nhất định chúng ta không thua cha con Trình Tuấn đâu.
Cuối cùng Duy Bảo đã bị những lời nói chân thành nhưng đầy quả quyết của Thụy Hân đánh gục, Anh ôm chầm lấy cô..và khóc tấm tức như một đứa trẻ con. Chỉ có khi ở bên cô, anh mới bộc lộ được cảm xúc của mình, Một tâm hồn mong manh yếu đuối được ngụy trang bằng một vỏ bọc lạnh lùng, băng giá. Duy Bảo không thể phủ nhận là anh cần có cô biết bao nhiêu. Vòng tay anh dịu dàng ôm lấy Thụy Hân, đầu cô tựa vào thân người anh, cô nghe được từng nhịp đập trái tim anh..cùng sự ấm áp chở che trong vòng tay anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.