Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 26: Sụp Đổ
Sáng hôm sau, trên tất cả các mặt báo đều đăng lên trang nhất hình ảnh một nhạc công lãng tử với ánh mắt say đắm nhìn “nàng lọ lem mắc nạn” cùng theo đó là những lời thổ lộ ngọt ngào và tha thiết. Các phóng viên cũng không quên đặt cho những bài báo đó những dòng tít rất hoa mỹ. “ Một thiên sứ đã cứu rỗi nàng lọ lem bị bỏ rơi”, “ Lễ đính hôn trờ thành thổ lộ trái tim chân thành”. Và vô số các dòng tít ấn tượng như thế được bày la liệt trên các sạp báo.Thế là trong phút chốc, chàng nhạc công vốn chỉ như là hạt muối bỏ biển của làn giải trí trong nước bỗng nổi đình đám vì một tình yêu chân thành và bài hát vô cùng ngọt ngào mà anh sáng tác dành cho nàng lọ lem. Còn Thụy Hân, từ danh phận thiếu phu nhân tương lai của Phương Thị đã trở thành “nàng công chúa” của chàng nhạc công si tình.
Đọc được bài báo, Duy Khang và Thẩm quản gia đã dặn dò tất cả mọi người trong nhà không được để lộ bất kỳ thái độ gì đối với Duy Bảo. Bởi họ sợ sẽ khoét sâu hơn vào nỗi đau của anh. Nhưng cuối cùng, Duy Bảo vẫn biết được .
Bữa điểm tâm được dọn ra, Duy Bảo vẫn ăn hết xuất của mình. Thậm chí anh còn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì .
– Mọi người đọc báo sáng nay chưa?
Câu hỏi của Duy Bảo khiến Thẩm quản gia và Duy Khang không khỏi giật mình. Rồi anh lại tiếp- Có nhiều tin hay lắm đó, buồn cười nhất là tin có hai vợ chồng già đã ngoài bảy mươi tuổi đã dắt nhau ra tòa ly dị chỉ vì cụ bà không chịu được tiếng ngáy của cụ ông.
Nhìn thấy nụ cười chứa đầy u uất của Duy Bảo mà những người thân yêu của anh lại xót xa bội phẩn. Họ biết, rõ ràng Duy Bảo đang cố tạo ra ình một lớp vỏ bọc..họ sợ anh sẽ lại như trước đây…
……………………………………………………
…………………………………………………………
Trong một căn hộ cao cấp ở khu chung cư Trung Thị, Trình Tuấn cùng với bố đang ngồi nhấm nháp li cà phê, cầm trên tay những bài báo sớm, miệng nở những nụ cười phấn khích…
Ở một nơi khác, trong căn nhà nhỏ xinh nằm ở góc phố nhỏ. Thụy Hân cầm trên tay tờ báo sáng, nhìn những dòng tít hoa mỹ mà cô cảm thấy tức giận vô cùng. Là vì sao cô lại tức giận như thế…chính cô cũng không biết.
Khả Thụy cũng vừa đọc được tờ báo sáng…cậu chỉ ngồi đó trầm ngâm, không biết mình đang nghĩ gĩ….
Uống xong cốc sữa, Duy Bảo mau chóng bước ra gara chuẩn bị lái xe đến công ty. Như biết được những ý nghĩ của em trai và Thẩm quản gia, anh lên tiếng trấn an:
– Hai người an tâm, tôi không sao đâu. Phương Duy Bảo này là ai chứ, chỉ một đả kích như thế sẽ không đánh gục được tôi đâu.
Nói rồi, Duy Bảo vội vàng quay đi. Anh bỗng thấy mặn chát đầu lưỡi và sóng mũi cay cay. Đêm qua, vừa đặt lưng lên giường anh đã ngủ một trận li bì vì những mệt mỏi nhưng sáng nay khi vừa tỉnh dậy, trái tim anh lại nhói lên từng cơn đau đến buốt giá tâm hồn.
Đến công ty, Duy Bảo vùi đầu ngay vào công việc. Anh hết xét duyệt hồ sơ, lại lôi đống hồ sơ của những năm trước ra đọc . Rồi lại lao đầu vào nghiên cứu các dự án. Anh không muốn để đầu óc mình nghỉ ngơi dù chỉ một phút, vì lúc đó anh lại nghĩ đến Thụy Hân. Nhưng dù cho anh cứ cố gắng thế nào, thì anh cũng không thể đẩy bóng hình Thụy Hân ra khỏi trái tim mình. Anh cầm điện thoại lên, không ít lần đã nhấn số của cô nhưng rồi lại thôi. Chưa bao giờ, anh lại cảm giác được mình đang mất đi Thụy Hân rõ rệt như lúc này. Nếu bây giờ, anh đến gặp cô- liệu cô có đồng ý gặp anh không. Và nếu như gặp rồi liệu cô có tin là hôm qua anh vắng mặt là vì em trai bị bắt cóc hay không, và người gây ra vụ bắt cóc đó chính là người đã công khai tỏ tình với cô trước quần chúng. Đang mải miết trôi theo dòng suy nghĩ, Duy Bảo giật mình bởi tiếng chuông điện thoại, cô thư ký muốn nhắc anh đã đến giờ họp. Thư ký thông báo cho rằng đây là một cuộc họp bất thường. Sau khi nghe thông báo, Duy Bảo nhanh chóng sửa lại cổ áo rồi bước ra khỏi phòng, tiến đến cửa thang máy và nhấn số. Hôm nay, khi vừa đến công ty tất cả các nhân viên trong công ty nhìn thấy anh đều tỏ một thái độ rất khác thường. Họ nhìn anh bằng một ánh mắt đầy thất vọng, Cánh cửa thang máy mở ra, có hai người trong ban quản trị cùng vào với anh. Hai người đàn ông một già, một trẻ. Họ nhìn anh ngượng ngùng cúi chào rồi liếc ánh mắt dáo dác hướng vào anh. Duy Bảo nắm chặt lấy lòng bàn tay cố kìm chế sự ấm ức trong lòng.
Duy Khang, ngồi trên xe buýt đến trường trong tâm trạng nặng trĩu, cậu không muốn đến đó. Cậu sợ không biết phải đối diện với Khả Thụy như thế nào. Cậu rất muốn đến nhà Khả Thụy tìm chị gái của cậu ta và giải thích rõ ngọn ngành..nhưng cậu..không hề có bằng chứng để minh oan cho anh trai mình.
Cánh cửa phòng họp mở ra. Duy Bảo hết sức kinh ngạc khi thấy Trình Tuẫn đang ngồi chễm chệ bên cạnh ông chủ tịch “ hợp đồng” của Phương Thị. Ánh mắt anh ta đầy thách thức nhìn anh. Duy Bảo bước đến chiếc ghế Tổng giám đốc quen thuộc của mình. Sau khi ổn định trật tự. Một người phụ nữ khá mặn mà khoảng ngoài ba mươi vẻ mặt nghiêm nghị trong chiếc váy công sở đầy lịch lãm và sang trọng. Cô ta là thư ký hội đồng. Người sẽ đứng ra thay mặt cho hội đồng tuyên bố những quyết định do toàn thể hộ đồng đặt ra. Cô ta cầm trên tay một tập giấy rồi dõng dạc đọc:
-Kính thưa ông chủ tịch. Kính thưa toàn thể hội đồng quản trị. Sở dĩ, hôm nay chúng tôi triệu tập cuộc họp này là có hai lí do:
+ Thứ nhất: Về chuyện xảy ra ngày hôm qua tại khách sạn Forever.Ông Phương Duy Bảo, tổng giám đốc của chúng ta đã không có mặt tại buổi lễ đính hôn mà trước đó hai tuần ông ta đã công khai tuyên bố với giới truyền thông. Xét theo quy định của tập đoàn đây là một hành vi bỡn cợt giới truyền thông, lừa gạt cơ quan báo đài. Làm giảm uy tín của tập đoàn chúng ta. Làm cho cổ phiếu trên sàn giao dịch sáng nay đã rớt điểm trầm trọng, gây một thiệt hại không nhỏ về tài chính của chúng ta. Vì thế, thay mặt hội đồng tôi xin tuyên bố bãi miễn chức danh Tổng giám đốc của ông Phương Duy Bảo bắt đàu từ hôm nay. Sau khi nhận được thông báo, ông Phương phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình.
Lời tuyên bố của người phụ nữ vừa chấm dứt, Duy Bảo thấy trời đất quay cuồng. Mọi thứ đều như dổ sụp dưới chân anh. Anh dường như đã quá sức chịu đựng, hết cú sốc này đến cú sốc khác thay nhau kéo đến. Lí do thứ hai được Linh Mỹ-tên người phụ nữ tuyên bố. Người sẽ thay anh ngồi vào chiếc ghế Tổng giám đốc có tên là Trình Tuấn. Mà theo như trong quyết định bổ nhiệm của toàn thể hội đồng anh ta nhận được sự tín nhiệm của ông chủ tịch.
– Kính thưa toàn thể hội đồng, sự việc hôm qua xảy ra với con trai tôi quả là đã gây ra một hậu quả rất nghiên trọng. Đây là một phần lỗi của tôi không biết dạy con tôi xin nhận trách nhiệm về mình. Còn việc tôi tiến cử cậu Trình Tuấn đây lên ngồi chiếc ghế Tổng giám đốc vì phẩm chất của cậu ta. Tuy xuất thân là một nhạc công nhưng khí chất của một doanh nhân vẫn nằm đâu đó tiềm ẩn trong bản thân. Mong toàn thể hội đồng giúp đỡ để chúng ta có thể lấy lại được uy tín cho tập đoàn chúng ta.
Thật là lố lăng, cha con Trình Tuấn một tay che hết bầu trời. Trong lúc hầu như các thành viên trong Hội đồng quản trị đều đứng về phe của ông chủ tịch. Họ đồng ý đưa một người không hề có chuyên môn về kinh doanh và điều hành là một điều chưa từng có tiền lệ. Thậm chí, một số người còn thấy vô cùng khâm phục phong cách làm việc công bằng vô tư của ngài chủ tịch.Ông đã không ngần ngại trừng phạt con trai vì những lỗi lầm mà anh ta gây ra.
Hai cú sốc tinh thần quá lớn cùng đến một lần, làm cho Duy Bảo uất nghẹn, anh không thở nổi..Không còn giữ được bình tĩnh anh đứng giữa hội đồng kịch liệt phản đối quyết định ngớ ngẩn này. Anh muốn cho tất cả họ biết, tất cả đều là một vở kịch. Nếu như họ để một nhạc công lên nắm quyền thì sớm muộn Phương Thị cũng sụp đổ. Nhưng, tất cả đều không tin Duy Bảo. Đã thế họ còn gọi bảo vệ lôi anh xành xạch ra khỏi căn phòng. Vừa lúc đó, Thẩm quản gia xuất hiện.Thấy ông, một bảo vệ lên tiếng ngang tàn:
– Ông Thẩm- ông hãy mau đưa chủ của ông ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu như anh ta còn muốn làm loạn cuộc họp nữa thì đừng trách chúng tôi không nể tình xưa đó.
Nghe những lời của Hồ Quang mà Thẩm quản gia chỉ ước giá như mình có thể cho hắn ta một trận. Nhớ ngày đầu, hắn mang bộ dạng thất tha thất thểu đến đây xin việc, trông rất thảm hại, hình như có biến cố xảy ra. Trong khi Trưởng phòng nhân sự không nhận hồ sơ của hắn thì Tổng giám đốc đã đồng ý cho hắn vào làm. Hắn đã cảm ơn rối rít và hứa sẽ làm tất cả cho Tổng giám đốc. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã xoay vần.
Duy Bảo thực sự không thể đứng vững nữa. Nếu không có quản gia đỡ lấy anh, chắc Duy Bảo đã ngã sụp xuống đất. Chỉ trong một ngày đêm, anh đã mất đi tất cả. Mất đi người con gái anh yêu. Mất đi cơ nghiệp khổng lồ mà ông nội anh để lại. Anh như người mất hồn, lê từng bước nặng nề về phòng mình. Anh đứng lặng lẽ, rồi lại ngẩng ngơ nhìn khắp căn phòng một lượt. Căn phòng này, như một người bạn của anh. Nó đã giúp anh tìm lại sự bình yên mỗi khi công việc gặp bất lợi. Anh đưa tay chạm vào từng thứ trong phòng. Những thứ này rồi sẽ thuộc về một người khác sau ít phút nữa. Anh thực sự không can tâm.
Nhìn thấy cậu chủ đang giằng xé với nỗi đau mất đi Phương Thị mà Thẩm quản thấy hận chính bản thân mình, ông cũng rất muốn giúp đỡ anh. Nhưng thế lực của Trình Phát hiện nay rất mạnh, ông ta đã lấy được lòng tin của hầy hết các cổ đông. Chỉ dựa vào một mình ông thì không thể làm gì. Duy Bảo đau đớn sắp xếp các đồ dùng cá nhân vào trong chiếc thùng xốp. Chỉ vì quá tin người, quá mềm mỏng để rồi giờ đây anh phải trả một cái giá quá đắt như thế này. Anh thẫn thờ bước ra xe. Thẩm quản gia đưa anh đến bên một bờ sông. Một con sông rộng, nằm cách trụ sở Phương Thị khoảng năm cây số. Ở nơi đây, có lẽ là nơi yên tĩnh nhất trong cái thành phố đông đúc và hỗn độn này. Anh đứng bất động, ánh mắt hướng vào khoảng không vô định, rồi anh ngước mặt lên trời hét to:
– Ông nội ơi, bố mẹ ơi. Con xin lỗi, con không giữ được Phương Thị. Con đã phụ lòng sự kì vọng của mọi người. Một dòng nước nóng rát từ từ lăn ra trong khóe mắt Duy Bảo. Mất đi Phương Thị đối với anh mà nói cũng giống như mất đi một người thân yêu nhất.
Thông tin Tổng giám đốc Phương Duy Bảo của Phương Thị bị sa thải và người kế nhiệm chính là chàng nhạc công si tình trong lễ đính hôn hôm qua, anh ta tên Trình Tuấn đã được phát sóng trực tiếp trên ti vi.
Sự kiện này đã gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ trong quần chúng………………..
Thụy Hân đang làm việc tại tiệm mỹ phẩm và cô vô tình xem được thông tin này qua chiếc ti vi treo trong góc tiệm. Các nhân viên trong tiệm thì nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau theo cảm nhận của từng người. Họ không ngừng bàn ra tán vào, nhưng cô đều bỏ ngoài tai tất cả những điều đó. Thứ duy nhất khiến cô quan tâm đó chính là Duy Bảo- người được nhắc đến trong ti vi lúc nãy- cũng là người đàn ông mà cô yêu tha thiết đã mất đi toàn bộ sản nghiệp. Cũng thật lạ, biết trước kết quả sẽ như thế này, tại sao anh lại xử sự như thế, đó đâu phải là phong cách của Duy Bảo-cô trộm nghĩ- Nhưng nếu như sự thật không phải thế thì tại sao đến giờ này Duy Bảo vẫn im lặng mà không lên tiếng thanh minh .
Tâm trí Thụy Hân quẩn quanh với những suy đoán trái ngược nhau. Cảnh tượng hôm qua lại ùa về. Cô lại thấy hận anh. Thế mà tại sao, những lời nói của nữ phát thanh viên cứ văng vẳng trong đầu cô. Đáng lẽ ra, khi nghe những gì Duy Bảo phải gánh chịu do chính những điều anh ta gây ra cô phải cảm thấy vui mới đúng. Nhưng đằng này, cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng, Đau như chính cô mới là người mất đi Phương Thị chứ không phải là anh.
Bánh xe của chiếc BMW như cũng nặng nề hơn thường ngày………….
Từ đằng xa, Duy Bảo đã thấy một cảnh rất lộn xộn ngay trước cửa căn biệt thự của gia đình mình. Xe tiến đến gần, Duy Bảo nhận ra trong đám lộn xộn ấy có em trai mình. Khi xe dừng hẳn, Duy Bảo bước xuống xe và trước mặt anh là hai chiếc vali đựng đầy quần áo cũng những vật cá nhân của anh và em trai mình.
– Chuyện gì đang xảy ra vậy?- Thẩm quản gia bước đến hỏi hai người gác cổng nhưng không có câu trả lời, và kì lạ thay, hai người này lần đầu ông mới gặp. Họ khóa chặt cánh cửa cứ như thế không để cho hai cậu chủ vào nhà. Năm phút sau, một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi trông rất đậm người, cặp mắt ti hí, chùm râu cá chốt trông thật xấu xí. Hình như, ông ta được gọi là Tưởng quản gia bước ra nói:
– Xin thứ lỗi. nhưng tôi đã được lệnh không cho các người vào đây. Căn nhà này đã được sang tên đổi chủ, không thuộc về các người nữa, chủ nhân của tôi đã mua lại căn nhà này.
– Ông nói cái quái gì vậy hả? Căn nhà này là của tôi, tôi không bán thì ai có thể mua nó chứ- Duy Bảo bước tới nắm lấy cổ áo, trừng mắt nhìn ông ta.
– Cậu..cậu muốn làm gì. Tôi báo cánh sát bây giờ. Cậu muốn hành hung người khác sao? Nói cho cậu biết, chủ nhân của tôi là ông Trình Tuấn, tân tổng giám đốc của Phương Thị đó, chính ông chủ tịch- bố của cậu đã sang tên cho anh ấy.- Ông Tưởng đưa ánh mắt vừa sợ lại vừa khinh khi nhìn Duy Bảo.
– Ông nói gì, chính là Trình Tuấn sao. Khốn nạn thật! Trình Tuấn- đồ đê tiện, tao thề sẽ không bỏ qua ày đâu. Mày muốn dồn tao tới đường cùng ư?..Tao sẽ không bao giờ đàu hàng mày đâu. – Duy Bảo nắm chặt bàn tay đến nỗi móng tay của anh đâm chảy máu.
– Anh, để em đi tìm hai cha con lũ khốn nạn đó tính sổ. Lũ người đó còn muốn làm gì nữa đây chứ – Duy Khang định quay người chạy đi nhưng Duy Bảo và Thẩm quản gia đã ngăn cậu lại .
Sáng nay, khi đang vào giờ giải lao ở trường, cậu đã nghe được thông tin bất ngờ về anh trai qua ti vi trong căn tin, Cậu đã bỏ học, chạy ngay về nhà. Cậu muốn sau khi anh về tới, hai anh em sẽ cùng nhau tìm ra hướng giải quyết. Nhưng khi vừa vể đến trước cổng,, cậu đã thấy quần áo cùng những vật riêng tư của mình và anh trai bị đem ra ngoài đường. Những người giúp việc cũng chẳng thấy ai nữa mà thay vào đó là những người lạ hoắc lạ huơ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cùa Duy Bảo reo lên, chính là tay nghệ sĩ đội lốt kịch sĩ Trình Tuấn. Hắn ta giương giương tự đắc nói năng rất ngang tàn. Hắn bảo rằng chính ông bố “hợp đồng”của Duy Bảo đã đem sổ đỏ nhượng lại cho hắn. Hắn ép anh em Duy Bảo phải rời khỏi đó ngay lập tức nếu không thì đừng trách hắn không nương tay.
Ngắt điện thoại, ánh mắt Duy Bảo lòng sọc…!
– Tôi nhất định sẽ không tha cho các người, hãy chờ đó mà xem. Nói rồi, anh xách hai chiếc vali bỏ vào phía sau chiếc BMW, rồi khuyên em trai nên bĩnh tĩnh đừng quá nóng nảy sẽ hỏng hết mọi việc. Dù không thể chấp nhận sự thật trước mắt, nhưng ngoài cách bình tĩnh ra thì không còn cách nào khác. Duy Khang bước lên xe, Duy Bảo ngồi xuống hàng ghế ngay cạnh em trai mình. Thẩm quản gia cũng lặng lẽ mở cánh cửa xe bước lên.
Chiếc BMW lăn bánh trong nỗi đau của những người đang ngồi trong đó………..
Qua chiếc gương chiếu hậu đặt phía trên vô lăng, Thẩm quản gia đã nhìn thấy những giọt nước mắt uất nghẹn đang từ từ lăn dài trên bờ má của cậu cả. Ánh mắt bất lực của cậu hai.
Có lẽ chẳng bao giờ ông có thể nghĩ được rằng, có một ngày hai cậu chủ của ông lại bị người ta tướt đoạt hết tất cả như thế này. Lòng ông cảm thấy xót xa khi nghĩ về ông chủ và phu nhân, nếu họ ở trên trời nhìn thấy hai đứa con của mình rơi vào tình cảnh này chắc họ đau đớn lắm. Rồi ông lại nghĩ đến cụ chủ, cụ chủ của ông chỉ vì quá tiếc thương đứa con trai độc nhất của mình, quá yêu Phương Thị mà tính toán một nước cờ sai lầm, để rồi ngày hôm nay hai đứa cháu trai của ông lại gánh chịu tất cả.
Chiếc BMW cứ đi mãi, đi mãi không dừng. Vì không biết phải dừng ở đâu. Thật uất ức khi có nhà mà chẳng thể về. Cũng may, thứ quý nhất còn lại chính là chiếc BMW này do chính cậu cả mua khi lần đầu tiên cậu kí thành công một hợp đồng trị giá hàng chục tỉ đồng, cũng may giấy tờ xe luôn ở trong người cậu, nếu không ngay cả xe cũng chẳng còn.
………………………………………………..To be continue………………………………………………………….
P/s: Thật là đáng thương cho Duy Bảo bởi trong thời gian ngắn mà anh đã mất đi tất cả…Liệu anh có đủ nghị lực để đứng lên và dành lại tất cả hay không, mời các bạn tiếp tục theo dõi, xin chân thành cảm ơn