Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 20: Đối Mặt
Từ hôm sự thật được phơi bày cho đến nay, không khí trong căn biệt thự tuy không còn căng thẳng nữa nhưng vô cùng ảm đạm. Trừ Thẩm quản gia ra thì tất cả những người làm công còn lại đều tuyệt nhiên không biết đến sự thật.
Ông Trình Phát biết mình không thể đối diện với hai cậu con giả của mình được nữa. Ông ngồi trầm ngâm trong góc phòng. Kí ức kinh hoàng lại ùa về. Tối hôm đó, ông từ căn biệt thự của Phương Gia chạy thật nhanh ra ngoài, lên chiếc xe ô tô của mình rồi phóng đi như bay. Dường như chẳng còn để ý đến tốc độ, độ trơn của con đường khi trời mới vừa mưa xong. Cứ thế ông cứ cho xe lao đi. Và rồi, trong khoảnh khoắc ấy xuất hiện một chiếc xe tải đi theo hướng ngược chiều. Dù đã nhìn thấy nhưng vì không kịp phanh lại và thế là chiếc xe của ông đâm sầm vào xe tải…. Ông tỉnh lại trong bệnh viện, với toàn thân băng bó cả trên đầu cũng quấn băng kín mít.. và rồi bác sĩ cho ông hay khuôn mặt của ông bị biến dạng. Phải tốn rất nhiều tiền mới có thể tiến hành phẫu thuật ghép mặt được. Nhưng thu nhập của ông hồi đó dù là một MC nổi tiếng nhưng không thể đủ để làm phẫu thuật. Sau đó ông mất tất cả, công việc, đồng nghiệp vợ và đứa con trai kháu khỉnh. Càng nghĩ ông lại càng căm ghét cái người mà ông đang thế vai Phương Giang, ông căm ghét khi mình phải mang khuôn mặt của ông ta. Ông nhất định sẽ không để yên cho hai đứa con trai của cái con người đáng giận ấy, bằng mọi cách ông sẽ chiếm đoạt được tài sản của Phương gia, đuổi hai thằng con của cái tên đáng hận ấy ra khỏi Phương Thị, và rồi ông sẽ tìm lại đứa con trai của mình, sẽ bù đắp tất cả cho nó.
…………………………………………
………………………………………………
Một buổi sáng trời trong xanh, ánh nắng chiếu khắp muôn nơi. Trình Tuấn đeo trên vai chiếc đàn ghi ta..Cả đêm qua, anh cứ mãi trằn trọc không sao chợp mắt. Bởi hôm nay, anh sẽ quyết định một việc rất trọng đại trong cuộc đời của mình. Anh đang ngồi trên chiếc xích đu ở cái công viên nho nhỏ nơi đầu phố.
Cô xuất hiện với một bộ trang phục giản dị và gọn gàng, tóc buột bằng dải ruy băng màu nâu. Từ sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của anh, anh bảo rằng anh có chuyện cần nói với cô.
Từ xa, anh đã nhìn thấy cô. Môi anh nở một nụ cười dịu dàng. Cô từ từ bước đến, ngồi vào chiếc đu bên cạnh anh. Anh đàn cho cô nghe một khúc nhạc tình do chính anh sáng tác..Khúc nhạc với những ca từ rất ngọt ngào và lãng mạn nhưng âm điệu thì lại rất buồn, nó khiến cho bất cứ người nghe nào cũng sẽ lắng lòng lại. Tiếng đàn kết thúc, cô đưa tay vỗ, miệng nở một nụ cười gượng gạo, bởi cô đang khó xử không biết mình sẽ phải làm gì.
Anh cất tiếng hỏi cô:
– Em có thích bài hát này không? Anh tặng em đó.
– Bài hát rất hay, rất tuyệt vời. Em chắc chắn nếu có một cô gái nào đó nghe thấy bài hát này đều sẽ rất thích. Cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được những lời anh muốn giãi bày qua bài hát.
-Vậy còn em thì sao? Em thì không như thế à. Bài hát này anh viết riêng cho em, không một cô gái nào khác được nghe đâu- Anh nói bóng gió
– Anh…A Tuấn à, em…em..-Thụy Hân ngập ngừng.
– Em không cần nói gì hết. Hôm nay anh hẹn em ra đây không phải để nghe em nói, mà anh có chuyện muốn nói với em. Chuyện này, anh đã giấu kín trong lòng mình từ rất lâu rất lâu rồi. Và đến bây giờ, anh biết tuy hơi muộn nhưng anh vẫn muốn nói ra…Thụy Hân, anh thích em, rất thích.
Trống ngực Thụy Hân bỗng ngân lên từng hồi, dù cô đã mơ hồ đoán được điểu anh nói nhưng vào cái giờ phút này điều đó làm cho cô bỗng nhiên đông cứng lại. Thì ra, người bạn hàng xóm mà cô luôn coi là anh trai, là một người tri kỉ từ lâu đã dành trọn trái tim ình. Nhưng, có lẽ mọi chuyện đã được định mệnh an bài. Trái tim và tâm trí của cô không dành cho anh, mà đã dành ột người đàn ông khác. Trong thời khắc ấy, dù có muôn vạn lần không nỡ nhưng Thụy Hân vẫn thẳng thừng đáp:
– A Tuấn à. Giờ đây, điều đó đã quá muộn rồi. Bởi em sắp trở thành hôn thê của một người khác. Với em, anh ấy có một vị trí rất quan trọng trong trái tim mình. Em rất yêu, rất yêu anh ấy. Ngay từ phút đầu gặp gỡ em biết rằng trái tim mình chỉ có thể thuộc về anh ấy. Ngoài anh ấy ra, em không thể yêu ai khác nữa. Xin lỗi anh A Tuấn em đã không để ý đến cảm giác và tình cảm của anh nhưng thực sự em chỉ coi anh như anh trai của mình. Mong anh, hãy dành tặng bài hát này ột người con gái khác. Còn em, em xin lỗi..
Nghe xong những lời Thụy Hân nói, Trình Tuấn thấy như trái tim mình tan nát. Khi quyết định nói ra điều thầm kín trong trái tim mình, anh đã nắm chắc phần thua đến chín mươi chín phẩy chín phần trăm, nhưng dù thế anh vẫn giữ lại một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng Thụy Hân sẽ đón nhận tình cảm của anh. Nhưng sự thật lại quá phũ phàng…Anh đưa mắt nhìn Thụy Hân, đầy nỗi đau đớn.
– Em…em nhẫn tâm từ chối anh một cách thẳng thừng như vậy sao? Không lẽ, em không có một chút động lòng với anh sao. Cái tên nhà giàu kia thì sao chứ? Hắn có trong tay những thứ mà anh không có nhưng có chắc rằng hắn yêu em hơn anh không?
– A Tuấn à, tình cảm không thể đem ra mà đong đếm hơn thua được. Nhưng, bằng cảm nhận của trái tim mình em biết, Duy Bảo đã trao cho em tất cả con người của anh ấy. Xin anh, hãy hiểu cho em A Tuấn à.
– Thôi, anh không muốn nghe em nói thêm một lời nào nữa. Em về đi, anh muốn yên tĩnh một mình.
– A Tuấn, anh…anh không sao chứ!
– Đã nói anh muốn yên tĩnh một mình mà- Trình Tuấn gắt lên. Thụy Hân biết mình đã làm cho anh bị tổn thương, cô cảm thấy rất có lỗi. Cô quay lưng bước đi trong sự áy náy nhưng không dằn vặt. Cô cảm thấy xót xa cho Trình Tuấn, khi anh trót lỡ trao trái tim mình không đúng chỗ..
Trình Tuấn ngồi trên chiếc đu thẫn thờ trong suy nghĩ, đôi mắt anh nhìn về một khoảng xa xăm vô định…Trong lòng anh trào dâng nỗi oán hận cái kẻ tên Phương Duy Bảo…kẻ đã hai lần cướp đi những người anh yêu thương. Anh tự nhủ, mãi mãi anh và đại thiếu gia họ Phương sẽ là kẻ thù không đội trời chung của nhau.
……………………………To be continue…………………………………………………………
PS: Từ chap sau trở đi..Mọi thứ sẽ trở nên rắc rối hơn..Và cuộc sống của anh em Duy Bảo ngày càng gặp nhiều sóng gió hơn…
Mời mọi ng tiêp tục theo dõi nhé..Xin chân thành cảm ơn!