Bạn đang đọc Ấm Áp Tim Yêu: Chương 17: Tỉnh Ngộ
“ –
…………….Thật là nực cười. Em nghĩ sao mà lại cho rằng anh yêu em hả Khương Như, không hề. Thụy Hân ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, có một trái tim trong sáng… Là con của một viên chức bình thường thì có làm sao. Cô ấy xứng đáng là người sẽ đi cùng với anh suốt cuộc đời, có gì đâu mà không được cơ chứ. Người anh yêu, từ trước đến nay chỉ có cô ấy thôi Khương Như à….
-…Chưa bao giờ trong anh có suy nghĩ như em nói đến khi nào anh cảm thấy chán. Anh sẽ đá cô ấy đi. Anh biết ai cũng nghĩ cô ấy yêu anh cũng vì tài sản của gia đình, cùng với cái danh phận đệ nhất phu nhân của tập đoàn Phương Thị..nhưng sự thật không phải như thế, anh hi vọng em và cô ấy sẽ là những người bạn tốt của nhau………….”
Thụy Hân vừa nghe xong đoạn băng mà Duy Bảo đưa ình. Cô nghe đi nghe lại đến chục lần, rồi cô nhận ra được, trong cuốn băng mà một người nào đó gửi đến cho cô đã bị cắt và thêm bớt từ đoạn băng gốc… Giờ thì cô đã hiểu tất cả….
Cô cảm thấy một chút ân hận khi đã không cố gắng bình tĩnh hơn để suy xét mọi việc..
Sáng hôm sau, tại trụ sở văn phòng tập đoàn Phương Thị…Duy Bảo vừa nhận được tin báo cáo, Khương Như trong quá trình làm Tổng giám quản lý đã lạm dụng chức quyền đã lập một quỹ cho riêng mình hòng chiếm đoạt một nửa lợi nhuận đạt được từ những hợp đồng.. vụ việc này mới xảy ra gần hơn một tháng. Bao nhiêu chuyện thay nhau ập đến, khiến Duy Bảo giận sôi người. Trong anh chỉ có một suy nghĩ làm sao phải trừng phạt Khương Như một cách đích đáng.
Chiều hôm đó, khi vừa đến văn phòng sau chuyến công tác..Khương Như nhận được thông báo rằng Tổng giám đốc muốn gặp cô. Cô cũng muốn gặp anh lắm lắm, bởi chuyến công tác quá bận rộn đến thời gian gọi điện cho người cô luôn nhớ cũng không có . Cô vừa bước đi vừa cười, trên tay cầm một hộp nhỏ là món quà cô mua để tặng anh.
– Dạ thưa, tổng giám đốc gọi tôi- Cô hí hứng mở cánh cửa phòng Duy Bảo bước vào miệng vẫn chưa tắt nụ cười.
– Hứa Tổng giám quản lý. Cô ngồi xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với cô- Giọng Duy Bảo lạnh lùng đến đáng sợ
Nụ cười trên môi Khương Như vụt tắt, cô linh cảm đã có chuyện gì không hay xảy ra..Nhưng cố vẫn tự trấn an mình, gượng cười nói thăm dò anh:
– Có chuyện gì vậy thưa tổng giám đốc, à tôi có món quà muốn tặng anh này..
– Cô vất đi cái mòn quà rác rưởi của cô đi. Cô có tư cách gì mà đòi tặng quà cho tôi. Thật đúng là đồ trơ tráo mà- Duy Bảo rít lên.
– Tại sao Tổng giám đốc nặng lời với tôi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã làm gì sai sao? Tôi vừa mới về sau chuyến công tác nếu có chuyện gì làm sai thì anh cũng từ từ mà nói chứ- Khương Như ấm ức đôi co như mình đang bị oan ức.
– Cô thật đúng là đồ ti tiện. Được, vậy thì cô hãy xem đi, đây là những thứ gì- Nói rồi, Duy Bảo vất lên trước mặt Khương Như một tập tài liệu dày cộm, một chiếc USB, một xấp ảnh…
Nhìn những thứ quen thuộc phơi bày trước mắt mình. Mặt Khương Như tái xanh, chân run lẩy bẩy, tưởng chừng như có thể ngã dù đang ngồi trên ghế. Cô bàng hoàng không nói được gì. Trời đất như sụp đổ dưới chân cô… Nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi cô chối :
– Những thứ này là gì? Tôi không biết.
– Cô còn dám nói là không biết ư? Thế cô có biết người nào tên là Hắc Bạch không, chính cô là người đã thuê anh ta chụp những bức ảnh này, cũng là cô đã thuê anh ta cắt ghép đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện của tôi với cô hôm đó. Chính cô đã lén ghi âm và thực hiện âm mưu đê tiện của cô..rồi cô đã gửi tất cả những thứ này đến cho Thụy Hân, để cô ấy hiểu lầm tôi, để cô ấy phải đau khổ và chia cắt chúng tôi.
– Em..em…- Khương Như cứng họng-Còn nữa, cô đã dám dấu tôi để thực hiện hành vi trục lợi của mình, ăn bớt lợi nhuận của những hợp đồng. Thật là không thể tưởng tượng được. Tôi sẽ xử cô từng tội một…
– Tổng giám đốc, xin anh tha cho cô ấy. Mọi chuyện là do tôi làm, không liên quan gì đến Khương Như- Một người đàn ông bước vào sau cánh cửa- Xin lỗi, tôi đến để báo cáo một chút tình hình nhưng tình cờ nghe thấy Tổng giám đốc đang giận giữ với Khương Như…nên tôi..tôi
– Anh im đi, đương nhiên cả anh cũng liên quan. Những việc này, là do cả hai người cùng làm một người là chủ mưu, người còn lại là đồng phạm. Hai người nghe tôi nói đây, nể mặt gia đình họ Hứa với gia đình tôi vốn ngày xưa là bằng hữu của nhau nên các người nếu biết điều thì ngay bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc ra khỏi công ty. Về nhà chờ tòa án gọi đến thẩm vấn.
– Phương Duy Bảo, anh là đồ tàn nhẫn, với tôi anh muốn làm sao cũng được, nhưng Khương Như yêu anh như thế, lúc nào cũng nghĩ về anh thì cớ sao anh lại tuyệt tình như vậy?
– Đừng nói đến chữ yêu ở đây với tôi. Thứ tình cảm mà bất chấp thủ đoạn ấy tôi không thèm nhận. Kể từ giờ phút này, hai người chính thức bị đuổi việc. Cổ phần của nhà họ Hứa, tôi cũng đã chia nhỏ cho các cổ đông, rồi mua lại. Giờ đây, nhà họ Hứa không còn cổ phần trong tập đoàn Phương Thị nữa.
– Anh…-Alex giương đôi mắt rực lửa nhìn Duy Bảo.
– Thôi đi Alex, chúng ta đi thôi. Đừng đấu với anh ta nữa…Duy Bảo, tôi thua rồi. Tôi đã thua cái con bé nghèo kiết xác Thụy Hân kia. Tôi sẽ bỏ cuộc, không dám tranh giành nữa…
– Khương Như, không được. Cô đã từng nói cả cuộc đời này cô phải lấy được anh ta làm chồng cơ mà. Nhưng bây giờ tại sao cô có thể bỏ cuộc…
– Đừng nói nữa, đi thôi..
Khương Như cầm lấy tay Alex chạy đi thật nhanh trong làn nước mắt. Giờ đây, cô đã mất tất cả. Cái duy nhất mà cô còn lại chính là Alex.
Hai ngưởi đi rồi, còn lại Duy Bảo ngồi lại trong phòng, anh cảm thấy một chút nhói đau khi phải ra tay quyết liệt với hai trợ thủ đắc lực, với người mà anh đã từng coi là bạn tốt. Nhưng đau hơn cả, chính là những việc mà họ đang tâm làm với anh…Họ đã lợi dụng sự tin tưởng cũng như tính mềm yếu của anh.
Việc Duy Bảo kiện Khương Như, tình cờ Thụy Hân biết được. Cô đã khuyên anh đừng nên làm thế, hãy giữ lại chút danh dự cuối cùng cho Khương Như. Ban đầu, anh một mực không chịu nhưng sau khi nghe những lời Thụy Hân phân tích anh đã bị thuyết phục.
Chiều hôm đó, tại căn hộ của Khương Như, có tiếng chuông cửa. Khương Như đang đắm chìm trong men rượu, một người phụ nữ đứng tuổi ra mở cửa. Trước mặt bà là một cô gái có mái tóc đen dài, xõa ngang vai. Cô mặc một bộ trang phục lịch sự giản dị mà gọn gàng. Đôi mắt cô màu đen trong sáng. Cô mỉm cười lễ phép:
– Dạ chào cô, cho cháu hỏi đây có phải là nhà của Khương Như không?
– Dạ đúng, nhưng cô chủ đang say…Cô tìm cô ấy có chuyện gì không?
– Khương Như đang say sao? Hãy cho cháu vào, cháu sẽ giúp cô ấy tỉnh rượu.
– Nếu như vậy, thì còn gì bằng, cảm ơn cô nhiều. Cô thật là tốt..- Như chết đuối vớ phải cọc người phụ nữ giúp việc mừng rỡ reo lên.
Thụy Hân bước vào, cảnh tượng trước mặt cô là một Khương Như đầu tóc rũ rượi, tay đang cầm một chai XO đã cạn. Cô ta vừa uống lại vừa khóc, vừa cười khẩy lên nom thật đáng sợ. Nhưng, trong cơn say cô vẫn nhận ra được người trước mặt mình là ai, cô ta bực bội hét lên những lời lẽ miệt thị Thụy Hân.
– Là mày hả Thụy Hân, cái con bé nhà nghèo. Mày đến đây làm gì. Mày nghĩ mày là ai mà có tư cách đến đây. Mày thắng rồi đó, anh Duy Bảo yêu mày, không yêu tao…Anh ấy còn đuổi việc tao, còn muốn kiện tao nữa..Giờ tao thảm hại thế này chắc mày hài lòng lắm đúng không.?
– Khương Như, cô nói gì vậy. Nhìn cô như thế này, tôi không vui vẻ được đâu. Cô vốn là một cô gái rất cá tính và kiên cường mà- Thụy Hân vẫn nhẹ nhàng đáp.
– Đồ giả nhân giả nghĩa, mày cướp anh Duy Bảo của tao, cướp đi lẽ sống của tao mà giờ đây mày còn muốn dạy khôn tao sao- Vừa dứt lời, một cái tát như trời giáng vào má Khương Như- Cô tỉnh lại đi, vì một người đàn ông mà đối xử với bản thân mình như thế này sao. Nếu cô không biết yêu bản thân mình, thì liệu có ai yêu cô nữa hay không..
Như được dội một gáo nước lạnh, Khương Như tỉnh cơn say. Cô ngồi im lặng…lắng nghe từng lời tình địch của mình.
Tại sao cô cứ nhất thiết phải dành cho được Duy Bảo, người mà trong trái tim không hề có cô. Tôi nói cho cô hay, nếu tôi là cô tôi sẽ chẳng dại gì giở mọi thủ đoạn để rồi trở thành kẻ thù thay vì thành bạn tốt của anh ấy. Đường đường là một thiên kim tiểu thư, có học vấn, có nhan sắc lại cứ mãi theo đuổi một tình yêu vô vọng, lòng tự tôn của cô ở đâu hả. Tại sao cô không ình có cơ hội tìm đến một người mà trái tim của họ hoàn toàn thuộc vào cô. Là con gái với nhau, nên tôi chân thành khuyên cô như vậy đó. Cô có nghe hay không là tùy cô thôi. Hôm nay tôi đến đây, cũng chỉ hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ được cải thiện. Thêm một người bạn vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù. Và tôi muốn báo cho cô một tin là Duy Bảo đã rút lại đơn kiện, anh ấy sẽ không kiện cô chuyện ăn lợi nhuận của công ty nữa….
Thụy Hân vừa định đứng dậy ra về, nhưng Khương Như chạy đến ôm chầm lấy cô. Khóc sụt sùi xin cô tha thứ vì những gì đã gây ra cho cô. Tấm lòng vị tha của Thụy Hân đã cảm hóa Khương Như, cô hoàn toàn xóa đi hình ảnh của Duy Bảo trong tim mình và dần dần đón nhận một người con trai khác..đó chính là Alex….
Hai tuần sau, Duy Bảo và Thụy Hân ra sân bay tiễn Khương Như và Alex…trong một không khí còn chút ngượng ngùng chưa thực sự thoải mái, nhưng những hận thù trong họ đã xóa tan đi. Sau cùng, Khương Như quyết định sẽ cùng với Alex trở lại Canada vì ở đó còn có những người thân của cô , cũng như của Alex..Cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới và giờ đây cô xem Duy Bảo và Thụy Hân như những người bạn của mình.
Buổi tiễn đưa, đầy ắp những nụ cười chứ không phải là những giọt nước mắt chia ly. Bởi tất cả họ đã hiểu được rằng, để có được những phút giây đã phải đánh đổi bằng rất nhiều đau thương va oán trách…Rồi họ sẽ gặp lại trong tương lai…
………………………………To be continue……………………………………………………………..
Pr:Vậy là Khương Như đã chịu buông tay…tình yêu của Duy Bảo và Thụy Hân liệu còn có những sóng gió gì?? hay họ sẽ cùng nhau đi đến bến bờ hp??? Mời các bạn theo dõi chap sau..với sự xuất hiện của một nhân vật mới. Xin chân thành cảm ơn