Đọc truyện Ấm Áp Như Xưa – Chương 71: Phẫu thuật
Hinh Dĩnh nhẹ nhàng lôi kéo Kính Thành.
Kính Thành không nhúc nhích, trầm ngâm không biết đang suy nghĩ gì.
Hinh Dĩnh nhìn thấy mặt anh thoáng có vẻ bi ai, biết rằng mình phải kéo anh ra khỏi tâm trạng chán nản này.
Cô xoay người nằm lên trên Kính Thành, ôm anh thật chặt.
Kính Thành vẫn không nhúc nhích.
Hinh Dĩnh đưa tay vuốt ve lồng ngực anh, đồng thời cúi đầu hôn lên vành tai anh…
Thân thể của Kính Thành vẫn cứ bất động, nhưng hơi thở của anh đã trở nên dồn dập, dục vọng vừa bị tan biến vì cảm giác thất bại lúc nãy giờ lại ùa tới, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.
Kính Thành nghiêng người qua, Hinh Dĩnh trượt từ người anh xuống giường.
Hai người nằm nghiêng, mặt đối mặt với nhau.
Hinh Dĩnh dịu dàng nhìn anh, nói: “Thành Thành, cho em.” Cô không biết rằng Kính Thành đã nôn nóng không chờ được nữa rồi.
Kính Thành nhìn cô, nói: “Em quay qua đi.”
Hinh Dĩnh ngoan ngoãn quay người qua, đưa lưng về phía anh. Hai người cùng năm nghiêng theo một hướng.
Kính Thành nhích người tới gần một chút, rồi từ đằng sau ôm chặt lấy Hinh Dĩnh.
Sự ấm áp, ẩm ướt và chặt chẽ của cô khiến cho anh cực kỳ thoải mái.
Cảm giác đủ đầy mà anh mang lại khiến cho cô sung sướng đến thở dài.
Thân thể của Kính Thành đã hoàn toàn dán chặt vào người Hinh Dĩnh, cảm nhận được những đường cong lả lướt của cô, và cả sự mềm mại, mịn màng của cơ thể.
Anh dùng cơ thể mình vây chặt cơ thể của Hinh Dĩnh. Da thịt của hai người dán sát vào nhau, Hinh Dĩnh thoải mái phải rên nhẹ một tiếng.
“Ừm, Thành Thành.” Cô không nhịn được phải bật thốt tên anh.
…
Họ cùng nhau cố gắng, cùng nhau lên đỉnh. Cuối cùng, hai người cùng thở dốc một tiếng, đạt đến cao trào.
Hinh Dĩnh nằm trong lòng Kính Thành, cảm thấy thoải mái muốn chết.
Mỗi lần ân ái xong, Kính Thành sẽ ôm cô thật lâu như thế. Hai người đều không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ôm nhau. Hinh Dĩnh cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất trên đời. Lúc này cô đang mặc sức mà tận hưởng nó.
Kính Thành ôm Hinh Dĩnh, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh khi nãy.
Tuy nói sau đó lại có được sự cực khoái, nhưng không thể không áp dụng tư thế nằm nghiêng.
Anh không hề có ý kiến gì với tư thế này, trên thực tế anh cũng thích nằm nghiêng. Anh chỉ cảm thấy không cam tâm, vì năm nghiêng không phải là sự lựa chọn đầu tiên trong hôm nay.
Kính Thành ôm Hinh Dĩnh, trầm tư.
Rất lâu sau, cuối cùng anh lên tiếng. “Dĩnh Tử…”
Hinh Dĩnh nằm trong lòng anh, “ơi” một tiếng. Cô khoan khoái đến mức buồn ngủ.
Kính Thành nói: “Em xoay người qua đây.”
Hinh Dĩnh quay người qua, vẫn nằm nghiêng, đối mặt với anh.
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt khôi ngô của anh.
Kính Thành nhìn vào mắt cô, nói: “Dĩnh Tử, anh muốn thương lượng với em một chuyện.”
Hinh Dĩnh cười hỏi: “Chuyện gì?”
Kính Thành bảo: “Anh muốn làm phẫu thuật nắn chân một lần nữa.”
Bàn tay của Hinh Dĩnh sựng lại, nụ cười cũng tan biến. Cô kêu lên: “Không được!”
Kính Thành ngẩn ra. phản ứng của Hinh Dĩnh nằm ngoài dự kiến của anh. Cô chưa hỏi gì, anh cũng chưa kịp nói gì cả, thế mà cô đã nói “không được”, hơn nữa giọng điệu còn rất cứng rắn. Đây không phải là phong cách của cô.
Kính Thành nhẫn nại nói: “Dĩnh Tử, em nghe anh nói đã.”
Hinh Dĩnh lại hét lên: “Em không muốn nghe.”
Kính Thành càng ngạc nhiên hơn. Sao Hinh Dĩnh lại như thế, giống như một đứa trẻ không nói lý lẽ vậy.
Kính Thành hỏi: “Tại sao?”
Hinh Dĩnh trả lời: “Em cảm thấy như bây giờ rất tốt, không cần nắn chân gì cả.”
Kính Thành đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô, nói: “Anh biết, em không chê chân anh bị què…”
Hinh Dĩnh ngắt lời anh. “Anh có chê nó không?”
Kính Thành cười, nói: “Anh chỉ quan tâm em có chê nó không thôi.”
Hinh Dĩnh nói: “Em không để tâm, cho nên không cần phải phẫu thuật.” Nói xong, cô lập tức muốn ngồi dậy rời khỏi giường.
Kính Thành đưa tay kéo cô lại.
Hinh Dĩnh nói: “Em muốn uống nước.” Cô không muốn nói tiếp chuyện này nữa chỉ muốn né tránh.
Làm sao Kính Thành không biết chứ? Anh bảo: “Đợi một chút, được không?”
Rõ ràng, với anh mà nói thì cuộc đối thoại này vẫn chưa kết thúc. Hinh Dĩnh không biết làm sao, đành ngoan ngoãn nằm xuống.
Kính Thành nói: “Nắn chân chỉ là một mặt, quan trọng nhất của phẫu thuật là có tác dụng trợ giúp việc hồi phục.”
Hinh Dĩnh nói: “Em không cảm thấy chân anh có vấn đề gì.”
Kính Thành cười khổ, nói: “Dĩnh Tử, em yêu anh cho nên không để tâm đến điều gì. Nhưng em cũng biết anh không chỉ què nặng mà còn đi một chút là sẽ đau nhức, sau đó thì phải chống nạng…”
Hinh Dĩnh vẫn giữ câu nói trước. “Em không quan tâm.”
Kính Thành nói: “Anh biết em không quan tâm, nhưng sau khi phẫu thuật anh sẽ không cà thọt nhiều như thế này nữa. Hơn nữa trải qua việc chữa trị, chân có thể tốt hơn, có thể đi bộ được, cũng không cần phải chống nạng.”
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, không lên tiếng.
Kính Thành nói: “Anh thích nắm tay em đi trên đường, anh muốn nắm tay em đi rất nhiều nơi.”
Hinh Dĩnh vẫn không dao động. “Chúng ta còn có cả đời. Cứ nắm tay nhau, mỗi lần đi một chút thì vẫn có thể đi được rất nhiều nơi.”
Kính Thành không biết tại sao Hinh Dĩnh lại cố chấp không muốn cho anh phẫu thuật như vậy. Anh vốn không muốn nói ra nhưng bây giờ không quản được nhiều như thế, quyết định nói cho xong.
Kính Thành hơi cụp mắt xuống, nhìn vào ngực hinh dĩnh, nói: “Có đôi khi ở trên giường, chân của anh…” Hơi lực bất tòng tâm. “Anh hy vọng có thể mang lại cho em sự khoái lạc.”
Hinh Dĩnh lập tức cảm thấy rất đau lòng. Cô đưa hai tay nâng mặt Kính Thành lên, buộc anh phải nhìn mình, sau đó nhìn vào mắt anh, nói: “Thành Thành, anh đã làm cho em rất thoải mái, rất hạnh phúc. Anh cũng biết là lần nào em cũng đạt đến khoái cảm cực hạn mà.”
Kính Thành cười nhỏ: “Có thể càng sung sướng hơn.”
Hinh Dĩnh biết Kính Thành vẫn canh cánh bên lòng vì chân mình không thể duy trì tư thế kia quá lâu.
Thật ra cô không thể trách anh. Tuy chân anh bị tật nhưng anh lại là một người rất cao ngạo.
Anh yêu Hinh Dĩnh, muốn dùng tất cả các tư thế khiến cô hạnh phúc.
Hinh Dĩnh từng ở trên rất nhiều lần, anh rất thích, cũng rất hưởng thụ.
Nhưng trong tiềm thức của anh, nam trên nữ dưới là một tư thế truyền thống, có ý nghĩa đặc thù, vì thế vô cùng quan trọng, giống như việc đàn ông chăm sóc phụ nữ là chuyện hiển nhiên vậy, anh cho rằng đàn ông ở trên thì có thể mang lại sự thoải mái cho người phụ nữ của mình.
Vì thế, tuy thích thử nhiều loại tư thế nhưng cái anh thích nhất vẫn là ở trên. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của Hinh Dĩnh khi nằm dưới, anh không chỉ có cảm giác thỏa mãn mà lòng cũng có cảm giác tự hào. Có lẽ đó chính là tính chiếm hữu và chinh phục trong tiềm thức của đàn ông mà người ta thường nói.
Những khi chân khỏe, anh ở trên đã có cảm giác vất vả, nhưng ít nhất vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng khi chân không khỏe như tối qua, anh không thể ở trên, khiến cho lòng tự tôn của đàn ông bị đả kích nghiêm trọng.
Một người xuất sắc, có sự kiêu ngạo, anh muốn được khống chế, được lựa chọn, phải hoàn mỹ, phải tốt nhất…
Anh biết lần nào Hinh Dĩnh cũng lên đến đỉnh, nhưng vẫn không nén được ý nghĩ mình còn có thể khiến cô vui vẻ hơn.
Nên hiểu rằng tuy chân bị tật nhưng trong lòng, anh cảm thấy mình không thua kém bất cứ ai, trên bất cứ phương diện nào.
Thực tế đúng là vậy, gần như trên các phương diện, anh đều làm tốt hơn người khác.
Vì thế, anh khó mà chấp nhận được có chỗ nào đó chưa thỏa mãn, vuột khỏi sự kiểm soát của anh, đặc biệt là ảnh hưởng đến Hinh Dĩnh.
Trước đây khi chưa có Hinh Dĩnh, mỗi ngày anh không đi bộ nhiều, cũng không có vấn đề gì ở trên giường.
Bây giờ có hinh dĩnh, anh muốn cho cô những gì tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất.
So với 10 năm trước, mục đích giống nhau, nhưng nguyên nhân lại khác nhau. Nhưng suy cho cùng, đều là vì yêu cô.
Kính Thành nói: “Dĩnh Tử, mấy năm nay anh vẫn cứ suy xét đến việc làm phẫu thuật nắn chân lần nữa, chỉ vì việc học và nghiên cứu quá bận nên mới kéo dài đến giờ.”
Hinh Dĩnh không lên tiếng.
Kính Thành tiếp tục nói: “Bây giờ có em, anh không muốn kéo dài nữa. Anh hy vọng mình không thọt nặng như thế, có thể chăm sóc em tốt hơn. Anh hy vọng chân của mình khỏe mạnh hơn, có thể dắt em đi nhiều nơi, cho em càng nhiều hạnh phúc.”
Lòng Hinh Dĩnh rất cảm động nhưng miệng thì vẫn cố chấp. “Anh không cần phải làm phẫu thuật.”
Kính Thành nói: “Lúc anh còn nhỏ, tuy chân bị thọt nhưng vẫn có thể đi được rất lâu, em còn nhớ không?”
Đương nhiên Hinh Dĩnh còn nhớ rất rõ. Cô nghĩ thầm: Đều tại cái lần phẫu thuật nắn chân chết tiệt đó, đều tại nó…
Kính Thành nói tiếp: “Bệnh viện Stanford là một trong những bệnh viện tốt nhất, nơi đây có lực lượng y bác sĩ và thiết bị tối tân nhất, hơn nữa qua 10 năm, kỹ thuật nắn chân đã tiến bộ hơn nhiều.”
Hinh Dĩnh nhìn Kính Thành, vẫn không nói gì.
Kính Thành cầu xin cô. “Dĩnh Tử, để anh làm phẫu thuật đi, được không?”
Hinh Dĩnh trả lời rất dứt khoát. “Không được!”
Kính Thành không biết tại sao Hinh Dĩnh lại cố chấp như thế, chỉ biết kêu một tiếng “Dĩnh Tử…” Lòng anh tràn ngập cảm giác thất bại và đau đớn.
“Em không đồng ý, cứ không đồng ý, kiên quyết không đồng ý…” Áp lực quá lớn, cuối cùng Hinh Dĩnh không chịu nổi nữa, phải bật khóc.
Kính Thành lập tức hoảng hốt. Từ nhỏ, anh sợ nhất là thấy cô khóc.
Anh bối rối lau nước mắt cho cô, nhưng càng lau thì nước mắt càng nhiều.
Lòng Kính Thành càng đau đớn hơn, đành phải thôi không lau nữa, thay vào đó là ôm chặt lấy cô, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô.
Hinh Dĩnh khóc một lúc mới chịu nín.
Kính Thành cảm thấy rất lạ nên hỏi: “Dĩnh Tử, em sao thế?”
Hinh Dĩnh nói: “Lần trước, vì em anh mới phẫu thuật, lần này anh cũng vì em…” Cô vừa nói lại vừa khóc, sau đó không nói được nữa.
Kính Thành lập tức hiểu ra cô luôn cảm thấy tự trách vì lần phẫu thuật thất bại trước đó của anh, cho nên bây giờ như chim sợ cành cong.
Anh nói: “Lần trước anh làm phẫu thuật, em hoàn toàn không biết nên đương nhiên không thể trách em.”
Hinh Dĩnh nói: “Dù em không biết thì cũng là vì em anh mới…”
Nước mắt của cô lại tuôn trào.
Từ sau khi gặp lại, được biết chân Kính Thành ngày càng nặng hơn, chân rất dễ bị đau nhức là do năm đó không nhận được hồi âm của cô, tuyệt vọng nên muốn thông qua phẫu thuật để thay đổi tình hình, Hinh Dĩnh cảm thấy rất khó chịu. Tuy lúc đó cô hoàn toàn không biết Kính Thành có viết thư, bản thân cô lúc đó cũng rất buồn nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên có trách nhiệm với lần phẫu thuật thất bại của anh.
Tuy bình thường cô không nói nhưng mỗi lần mát xa cho đôi chân gầy guộc và dị dạng của anh, nhìn chân của anh cà thọt, đặc biệt là phải chống nạng, ngồi xe lăn thì lòng cô đau muốn chết, đồng thời áy náy không thôi.
Vì thế, đêm nay Kính Thành vừa nhắc đến chuyện phẫu thuật, lại là vì cô thì cô lập tức cảm thấy sụp đổ.
Cuối cùng thì Kính Thành đã hiểu khúc mắc trong lòng hinh dĩnh. Đồng thời cũng hiểu rằng nếu muốn được cô đồng ý thì không thể nói là vì cô.
Kính Thành gọi: “Dĩnh Tử.”
Hinh Dĩnh ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn anh.
Kính Thành nói: “Trên thực tế anh muốn làm phẫu thuật là vì một nguyên nhân rất quan trọng.”
“Nguyên nhân gì?” Hinh Dĩnh thút thít hỏi.
Kính Thành trả lời: “Bao năm nay, thật ra chân của anh vẫn rất đau, đi một chút là đau, đi nhiều là đau gần chết. Trở trời hay là lạnh lẽo thì không đi cũng đau…”
Nước mắt của Hinh Dĩnh lại tuôn ào ạt, vừa khóc vừa lắc đầu nói: “Em không biết, sao anh không nói sớm?”
Kính Thành trêu cô. “Nói trước thì sợ em không chịu lấy anh.”
Trò đùa này không vui chút nào, khiến nước mắt của Hinh Dĩnh càng dữ dội hơn.
Thấy Hinh Dĩnh khóc dữ như thế, lòng Kính Thành rất đau. Nhưng anh cố nén, nghiến răng nói: “Bác sĩ nói không làm phẫu thuật thì khó mà cải thiện.”
Hinh Dĩnh không nói gì, chỉ khóc.
Kính Thành nói tiếp.. “Thật ra anh đã sớm muốn làm phẫu thuật, nói bận chỉ là một cái cớ, nguyên nhân chính là không có em bên cạnh, anh không có dũng khí.”
Phẫu thuật và trị liệu là cả một quá trình rất dài, anh vẫn chỉ có một mình… Hinh Dĩnh rất đau lòng, nước mắt như đê vỡ.
Kính Thành nói tiếp. “Anh định một thời gian nữa mới nói với em, không ngờ chân anh lại vô dụng như thế, ngày đầu tiên dẫn em đi chơi đã…”
Hinh Dĩnh vừa khóc vừa đánh anh. “Đã bảo là anh đừng có đi lung tung mà. Đã bảo anh cứ chống nạng cho em.”
Kính Thành cười. “Em xem, em xem.”
Hinh Dĩnh dừng tay, cúi đầu không nói.
“Dĩnh Tử, chân anh rất đau. Em giúp anh, được không?” Kính Thành lại nhẹ giọng cầu xin.
Hinh Dĩnh vừa khóc vừa gật đầu.
Kính Thành thầm thở phào trong bụng.
Tuy nói thủ đoạn khiến cho Hinh Dĩnh đồng ý hơi âm hiểm một chút nhưng anh không còn cách nào khác. Hinh Dĩnh yêu anh, không muốn anh vì cô mà làm phẫu thuật nên anh đành phải giả vờ yếu đuối, khiến Hinh Dĩnh cảm thấy phẫu thuật là để giúp anh thì cô mới có thể gật đầu đồng ý.
Sáng hôm sau, Kính Thành vừa mở mắt ra thì đã nhìn thấy ánh mắt của Hinh Dĩnh. Anh cảm thấy lạ vì thường thì mình luôn dậy sớm hơn cô. Anh rất thích nhìn cô ngủ, rất xinh đẹp và bình yên, như một thiên sứ vậy.
Kính Thành nói: “Hi, chào buổi sáng!”
Hinh Dĩnh cũng nói: “Chào buổi sáng!”
Kính Thành hỏi: “Hôm qua em ngủ ngon không?”
Hinh Dĩnh trả lời. “Cũng được.” Sau đó nói tiếp. “Thành Thành, về chuyện phẫu thuật, em còn có vài thắc mắc, có thể hỏi bác sĩ chủ trị của anh không?”
Kính Thành nói: “Được chứ. Đợi lát nữa anh ấy đi làm, anh gọi điện thoại cho anh ấy.”
Hinh Dĩnh nói: “Được.”
9 giờ sáng, Kính Thành gọi điện thoại cho Roy. “Hi Roy, tôi JC đây.”
Bác sĩ Roy là chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng thế giới, là giáo sư của Stanford, đồng thời cũng là bác sĩ trưởng khoa của khoa chỉnh hình trong bệnh viện Stanford. Anh vẫn luôn là bác sĩ chủ trị cho Kính Thành, ngoại trừ quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thì hai người còn rất thân thiết.
“Hi JC, cậu khỏe không?”
“Rất khỏe, cậu thì sao?”
“Cũng tốt. Có chuyện gì à?”
“Ừ, tôi muốn báo cho cậu biết tôi đã đính hôn rồi.”
“Thật ư?”
“Thật đấy.”
“Với ai? Tôi không nghe cậu có bạn gái mà.”
“Cô ấy tên là Hinh Dĩnh, mọi người thường gọi là Dĩnh. Từ nhỏ bọn tôi đã lớn lên bên nhau, sau đó lại cách xa. Hai tháng trước gặp lại nhau ở New York.”
“Kịch tính thế cơ à?”
“Ừ, nghĩ lại thì quả là thế.”
“Chúc mừng cậu!”
“Cảm ơn!”
“Khi nào thì tôi được gặp cô ấy?”
“Xem thử khi nào cậu có thời gian. Thật ra thì tôi cũng muốn gặp cậu.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tối qua tôi nói với cô ấy tôi muốn làm phẫu thuật lần nữa.”
Roy là bác sĩ chủ trị của Kính Thành, hiểu rất rõ về tình hình của anh. Roy biết 10 năm trước Kính Thành làm phẫu thuật nắn chân thất bại, cũng biết làm lại lần nữa là một chuyện không đơn giản. Anh và Kính Thành đã thảo luận với nhau rất nhiều lần, cuối cùng vì quá mạo hiểm nên thống nhất tạm thời gác lại.
Roy hỏi: “Cậu nghĩ kĩ rồi chứ?”
Kính Thành trả lời: “Ừ!”
Roy lại hỏi: “Vì cô ấy sao?”
“Ừ.”
“Cô ấy nói thế nào?”
“Tối qua cô ấy miễn cưỡng đồng ý, sáng nay nói có vài vấn đề muốn hỏi cậu.”
“Vậy trưa nay các cậu qua đây đi, tôi có thể gặp các cậu.” Trong lòng anh rất tò mò vị hôn thê của Roy sẽ là người thế nào?
Trưa hôm ấy, Kính Thành và Hinh Dĩnh cùng đến bệnh viện Stanford, vào phòng làm việc của Roy.
Vừa nhìn thấy hinh dĩnh, mắt Roy không khỏi sáng lên, lòng thầm khen ngợi cô quả là xinh đẹp.
Kính Thành giới thiệu Hinh Dĩnh và Roy với nhau, sau đó nói với Roy: “Dĩnh có vài vấn đề muốn hỏi ý kiến cậu.”
Roy gật đầu, sau đó cười với Hinh Dĩnh. “Hỏi đi.”
Hinh Dĩnh lấy một cái laptop nhỏ trong túi xách ra, bật lên, bắt đầu hỏi.
Kính Thành ngồi bên cạnh, liếc mắt nhìn laptop, trên đó ghi chằng chịt bao nhiêu là chữ, hơn nữa dài đến vài trang.
Anh thầm nghĩ: Cô viết mấy cái này khi nào vậy? Đương nhiên chỉ có thể là tối qua sau khi anh ngủ. Nhiều câu hỏi thế này, cộng thêm thời gian suy nghĩ, ít nhất thì phải hơn nửa đêm.
Hinh Dĩnh chăm chú hỏi.
Roy nghiêm túc trả lời.
Hinh Dĩnh căn cứ vào câu trả lời của anh mà có thể hỏi thêm những câu hỏi mới. Nên nhớ cô cũng là bác sĩ sinh vật học, mà cuộc phẫu thuật của Kính Thành rất quan trọng nên cô hỏi rất cẩn thận.
Hinh Dĩnh và Roy một hỏi một trả lời, mất gần 2 tiếng đồng hồ mới xong.
Hỏi xong tất cả các câu hỏi, cuối cùng Hinh Dĩnh cũng nở nụ cười. “Roy, rất cảm ơn anh. Tuy bây giờ tôi vẫn rất lo lắng cho chân của JC nhưng chí ít thì đỡ hơn đôi chút.”
Roy cũng thấy rất cảm động. Cô gái này xinh đẹp, dịu dàng, cởi mở, mỗi cử chỉ đều rất tao nhã. Nhưng điều làm anh cảm động là chân tình cô dành cho JC.
Rõ ràng cô mất rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị những câu hỏi này. Từ chuẩn bị trước khi phẫu thuật, phương án phẫu thuật, những nguy hiểm, hiệu quả, quá trình cho đến việc chăm sóc sau khi phẫu thuật, trị liệu, khôi phục… Toàn bộ những chuyện có liên quan, cô đều hỏi rất tỉ mỉ rõ ràng.
Chỉ có yêu sâu nặng thì mới quan tâm nhiều như thế.
Roy từng gặp rất nhiều người nhà của bệnh nhân, chưa từng gặp ai biến tình yêu thành vô số câu hỏi như thế. Hơn nữa xem cách cô nhìn JC, ánh mắt khi hỏi anh, tình yêu thể hiện trong đó khiến Roy rất xúc động.
Hinh Dĩnh hỏi xong, hai cười chào Roy và bày tỏ lòng biết ơn.
Roy cười nói: “Đó là vinh hạnh của tôi.” Sau đó vỗ vai Kính Thành. “JC, cậu thật may mắn!” Giọng anh tràn đầy sự hâm mộ.
Kính Thành cười, nói: “Tôi biết!” Anh chắc chắn là người may mắn nhất thế gian này.
Từ bệnh viện về tới nhà, Hinh Dĩnh nói: “Từ bây giờ trở đi, em nấu cơm. Anh hãy dạy em!”
Kính Thành hỏi: “Tại sao?”
Hinh Dĩnh nói: “Anh phẫu thuật xong thì phải nghỉ dưỡng. Bây giờ anh dạy em, mỗi ngày em luyện tập để đến khi đó khỏi bỡ ngỡ.”
Kính Thành ôm chầm lấy hinh dĩnh, hôn cô rồi hỏi: “Em có thể yêu anh hơn nữa không?”
Hinh Dĩnh cười hì hì, trả lời. “Không thể.”