Đọc truyện Ấm Áp Như Xưa – Chương 65: Tọa đàm (2)
Thế Văn bước vào hội trường từ cửa sau. Hội trường đã có đông nghìn nghịt người.
Anh nghĩ: xem ra trong lĩnh vực di truyền học, người này cũng rất có tiếng tăm.
Hôm qua Nick nói với anh buổi tọa đàm này được quyết định tổ chức bất ngờ trong ngày hôm kia. Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể thu hút được ngần này người tham gia, chứng tỏ tên tuổi của người này không phải tầm thường.
Thế Văn ngồi xuống một chiếc ghế trống ở đằng sau. Anh đoán là Nick đã ngồi ở phía trước nhưng anh không định gọi anh ấy.
Không lâu sau, Rogers bước lên sân khấu chính giữa hội trường, nói vài tiếng “hello” vào micro.
Hội trường nhanh chóng trở nên im ắng.
Rogers nói: “Chào buổi sáng! Hoan ngênh các vị! Trong lĩnh vực di truyền học, chắc không cần phải giới thiệu đến Dr. Zhang nữa. Nếu chưa nghe danh anh ấy, một là bạn chỉ là người mới, và sẽ nhanh chóng được nghe thôi, hai là bạn không còn nghiên cứu nữa.”
Nghe thế, không ít người bên dưới lập tức bật cười.
Rogers nói tiếp: “Tuần này Dr. Zhang đến đây thăm một người bạn, chúng ta hân hạnh mời được anh ấy đến giảng cách nhìn của mình về quá khứ, hiện tại và tương lai của ngành di truyền học. Các bạn, chúng ta hãy hoan nghênh Dr. Zhang.”
Thế Văn cứ nghĩ Rogers sẽ giới thiệu sơ qua về lý lịch, hướng nghiên cứu và thành tựu của người này nhưng không hề. Xem ra đúng như Rogers đã nói, anh ta có cống hiến rất lớn trong lĩnh vực di truyền học, cho nên không cần phải giới thiệu. Hoặc anh ta có một phát hiện hay hướng nghiên cứu mới rất trọng đại.
Nhưng thoạt nhìn anh ta cũng xấp xỉ tuổi anh, còn chưa tới ba mươi. Thế Văn cảm thấy khó mà tin nổi.
Xung quanh đột nhiên vang lên một tràng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Thế Văn cũng giơ tay lên vỗ tay theo.
Trong tiếng vỗ tay, Kính Thành bước ra từ sau bức màn nhung che cửa cánh gà.
Anh chống nạng.
Chân phải gầy guộc của anh hơi run run.
Chân trái cũng gầy guộc và không hoàn toàn chạm tới đất của anh hơi đung đưa.
Hội trường lập tức có những tiếng xuýt xoa nho nhỏ.
Đồng thời, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Phần lớn những người trong hội trường đều biết Dr. Zhang nhưng với một số người, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy anh ngoài đời. Bọn họ đều trợn tròn mắt, bất giác đều dồn mắt nhìn đôi nạng và đôi chân gầy guộc của anh, lòng thầm ngạc nhiên: không ngờ Dr. Zhang lại là một người tàn tật!
Một số khác chú ý đến gương mặt cực kỳ anh tuấn của anh, lòng thầm tiếc nuối: một người cực kỳ tuấn tú nhưng lại bị tàn tật!
Kính Thành thong thả chống nạng đi đến giữa sân khấu, giơ tay phải lên bắt tay với Rogers và nói: “Cảm ơn!”
Rogers nhẹ nhàng vỗ vỗ vai anh, sau đó đi xuống sân khấu.
Kính Thành chống nạng, từ từ xoay người qua, đối mặt với mọi người phía dưới.
Đầu tiên anh nhìn quanh hội trường một lượt, sau đó khẽ mỉm cười, lên tiếng: “Chào buổi sáng! Tôi biết mình đã tạo cho mọi người một sự bất ngờ, nhưng hy vọng đó là sự bất ngờ thú vị.”
Trong hội trường đều là thầy trò trường Harvard, mọi người lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời của anh: Một mặt chỉ buổi tọa đàm được tổ chức quá đột ngột, mặt khác đương nhiên là chỉ cơ thể tàn tật của anh.
Không ít người trong hội trường khẽ bật cười, sau đó một tràng pháo tay vang lên.
Lời mở đầu nhẹ nhàng của Dr. Zhang khiến tâm lý của mọi người trở nên nhẹ nhõm. Đồng thời cũng thấy có hảo cảm với sự thông minh nhanh nhạy và hài hước dí dỏm của anh.
Bỏ qua ấn tượng đầu tiên về đôi nạng, đôi chân tàn tật của anh, mọi người bắt đầu quan sát tỉ mỉ Dr. Zhang trên sân khấu và nhanh chóng có ấn tượng mới.
Đầu tiên, Dr. Zhang rất tự tin và cởi mở.
Anh chống nạng, đứng giữa sân khấu, đối mặt với mấy trăm người dự thính nhưng vẫn có thể thoái mái ung dung, không hề có chút căng thẳng.
Thứ hai, Dr. Zhang rất có mắt thẩm mĩ.
Anh mặc bộ vest màu đen kẻ sọc, bên trong là áo sơ mi trắng tinh và cà vạt màu đỏ đen, trông quá sức đẹp trai. Bộ vest của anh có chất liệu tốt, cắt may khéo léo và tinh tế, mặc vào rất vừa vặn, tôn lên dáng người rất đẹp của anh, ít nhất là ở nửa thân trên rắn chắc và gợi cảm.
Còn nữa, Dr. Zhang quả là có sức hút.
Gương mặt khôi ngô đến khó tả của anh mang theo nụ cười nhẹ, để lộ hàm răng trắng và đều. Đó là một nụ cười chân thành, rung động lòng người.
Ấn tượng tốt của mọi người về anh lập tức tăng gấp đôi.
Dr. Zhang bắt đầu diễn giảng.
Anh vừa lên tiếng, cả hội trường tức khắc bị thu hút.
Anh dẫn mọi người bước vào thế giới thần kỳ của di truyền học, từ tốn bàn luận sự phát triển, hướng nghiên cứu và ứng dụng thực tiễn của di truyền học.
Từ thời kỳ di truyền học tế bào đến thời kỳ di truyền học vi sinh vật, sau đó đến thời kỳ di truyền học phân tử… Từ Menden đến Thomas Hunt Morgan, rồi đến James Dewey Watson…. Từ bộ gen cho đến tổ hợp ADN, rồi đến sự tiến hóa của phân tử… Từ ươm giống cây ngô đến lúa nước, rồi đến cây lúa mạch…
Anh không hề có tài liệu diễn giảng trên tay nhưng lại nói thao thao bất tuyệt, nắm các phân ngành của di truyền học như lòng bàn tay.
Anh chẳng những có tư duy nhanh nhạy mà còn ăn nói logic mạch lạc, hơn nữa dùng từ ngữ chính xác, cách nói dí dỏm. Quan trọng hơn là anh biết cách khắc sâu kiến thức và co những lý giải độc đáo.
Trong suốt quá trình diễn giảng, anh không ngừng phân tích, chỉ dẫn và gợi ý…
Bên dưới, không ít người có cảm giác “nghe anh nói một ngày, hơn đọc sách mười năm”, như thể rút ra được tinh túy trong đó,đầu óc được khai sáng.
Từng bước đi sâu theo bài giảng của anh, vẻ sùng bái trên mặt mọi người ngày càng rõ rệt. Một mặt là đối với sự uyên bác của anh, mặt khác là đối với thái độ nhiệt tình của anh.
Nơi này là hội trường của Harvard, trong hội trường đều là những người có trí tuệ và chuyên môn. Những người này, họ càng tôn trọng những ai có trí tuệ và có chuyên môn. Mà Dr. Zhang trước mặt chính là gương tiêu biểu cho trí tuệ và chuyên môn.
Từ bài giảng của anh, mọi người có thể cảm nhận được sự nhiệt tình, cuồng si và uyên bác của anh đối với di truyền học. Nghe anh diễn giảng giống như là được dự một bữa tiệc tinh thần. Anh không chỉ truyền đạt kiến thức, khai sáng trí tuệ mà còn tiếp lửa tinh thần, khuyến khích cổ vũ.
Anh đứng trên sân khấu chuyên tâm diễn giảng, phần lớn thời gian cây nạng được kẹp dưới nách. Hai tay anh, cơ thể anh, giọng nói và tình cảm của anh đều chăm chú vào bài giảng.
Thỉnh thoảng, anh chống nạng đi lại, đi từ đầu bên này sang đầu bên kia sân khấu hoặc là chỉnh lại tư thế một chút.
Nhưng anh không ngừng bài giảng một phút nào.
Anh hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Mọi người cũng tập trung lắng nghe. Họ bị sự tài hoa của Dr. Zhang thu phục và bị sự nhiệt tình của anh làm cảm động. Đồng thời cũng bị phong thái của anh thu hút. Ai nấy cũng đều kính phục anh, chẳng còn ai để ý đến đôi nạng và đôi chân gầy guộc kia nữa.
Cho dù nhìn thấy thì cũng không ai xem nặng nó.
Bởi vì nó không thể che lấp được phong độ bất phàm của Dr. Zhang.
Những người lúc đầu cảm thấy tiếc cho sự tàn tật của anh bây giờ đã biết điều ấy là không cần thiết. Bởi vì Dr. Zhang rất mạnh mẽ, cũng rất thành công.
Mọi người thật lòng kính phục anh, yêu mến anh!
Trong những người nghe giảng, có vài người bị sốc nặng.
Đầu tiên là Hinh Dĩnh.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên cô nghe Kính Thành diễn giảng. Tuy hai tuần trước ở New York, họ gặp lại nhau trong hội trường buổi diễn giảng nhưng lúc ấy cô bị chấn động mạnh, cứ đắm chìm trong ký ức cho nên không hề nghe được lời nào của anh về bài giảng.
Cô sớm biết anh thông minh, uyên bác nhưng nghe anh giảng thế này, cô hoàn toàn bị sự tài hoa và phong độ của anh chinh phục. Cô từng nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu anh hơn, sùng bái anh hơn nữa nhưng bây giờ cô đã biết: mình sai rồi! Cô không ngừng nghĩ thầm: Lê Hinh Dĩnh cô có tài đức gì mà kiếp này gặp được anh!
Đối với di truyền học, Thế Văn hoàn toàn là một người ngoại đạo nhưng anh vẫn bị thu hút mạnh mẽ. Thậm chí có nhiều lúc, anh hoàn toàn quên mất đây là người đã cướp người anh yêu. Chưa đợi bài giảng kết thúc, anh đã hiểu tại sao Hinh Dĩnh lại yêu người đàn ông này như thế.
Tại sao lại không?
Anh có học vấn uyên bác, thành công trong sự nghiệp. Anh có tính cách ôn hòa, khí chất nho nhã. Anh có ý chí kiên cường, phong thái tự tin. Anh có cử chỉ ung dung cao quý, phong độ hơn người…
Nếu chân không có vấn đề, anh an xứng với bốn chữ “mười phân vẹn mười”.
Nhưng ông trời cũng rất công bằng, không cho ai thập toàn thập mỹ cho nên đã lấy đi đôi chân khỏe mạnh của anh.
Nhưng Thế Văn dám khẳng định, cho dù chân bị tật thì anh vẫn có thể cho Hinh Dĩnh một cuộc sống hạnh phúc.
Buổi diễn giảng kết thúc, dù lòng rất đau xót nhưng Thế Văn đã quyết định chúc phúc cho họ. Anh yêu Hinh Dĩnh, cũng kính trọng Dr. Zhang. Anh hy vọng họ mãi mãi được hạnh phúc!
Về việc mình thua trước một người tàn tật, anh tâm phục khẩu phục.
Cùng với những đồng nhiệp trong viện nghiên cứu, Nick cũng không tán thành trước hành vi vứt bỏ Thế Văn của Hinh Dĩnh.
Quan trọng là anh không thể hiểu nổi lý do của cô, ai lại nhớ mãi không quên một người bạn thuở nhỏ.
Bây giờ, nghe Dr. Zhang diễn thuyết và chiêm ngưỡng phong thái của anh, Nick hiểu rằng Dr. Zhang là một người đàn ông hết sức ưu tú và phong độ.
Hinh Dĩnh lớn lên cùng với một thiên sứ bị gãy cánh như thế, cô yêu anh, chia cách mười năm mà còn nhớ mãi không quên, Nick đã có thể thấu hiểu.
Tuy Thế Văn là bạn thân của mình nhưng Nick biết, anh chỉ có thể chúc phúc cho Hinh Dĩnh và Dr. Zhang, bởi vì không ai có thể ngăn cản được tình yêu của họ.
Đối với Rogers mà nói, lần này nghe Dr. Zhang diễn giảng, lòng càng thêm tiếc nuối vì năm đó không mời được anh.
Đời này của ông đã đứng trên đỉnh cao của thế giới, nhân tài nào mà chưa gặp qua?
Nhưng không ai có thể so với Dr. Zhang.
Anh có trí tuệ và tài hòa, lòng nhiệt tình và chuyên chú, thanh cao và nho nhã…. đúng là không ai sánh kịp.
Ba năm trước, Hinh Dĩnh không ở đây, bọn họ mất đi Dr. Zhang.
Bây giờ Hinh Dĩnh đã ở đây, hy vọng bọn họ sẽ mời được anh.
Đối với nhiều phụ nữ trong hội trường mà nói, Dr. Zhang là một người đàn ông khiến họ động lòng mà cũng đau lòng.
Trí tuệ, tài hoa, phong thái của anh toát ra thứ hào quang chói mắt, khiến họ bị thu phục.
Sự lưu loát và hài hước của anh, cử chỉ thanh tao nho nhã của anh khiến họ bị chinh phục.
Diện mạo nah tuấn, vóc người gợi cảm và nụ cười mê người của anh khiến họ điên đảo.
Sự tàn tật không thể nào che lấp được sự hào hoa hơn người của anh.
Nếu không tận mắt thấy thì ai mà tin được một người bị tật chống nạng lại có được sức hút lớn như thế.
Nhìn đôi chân gầy guộc và dáng vẻ chống nạng vẫn mỉm cười của anh, tim họ như tan chảy.
Họ hy vọng được hôn anh, ôm anh và được anh ôm lấy, hôn lấy.
Kính Thành giảng xong thì chống nạng, hơi cúi người ra hiệu chào những người bên dưới. Sau đó anh ngẩng đầu lên, nhìn xuống dưới, nở nụ cười mê người của mình.
Mọi người lập tức ào ào vỗ tay hoan hô. Hội trường vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm. Tiếng vỗ tay kéo dài không dứt như để biểu đạt sự kính phục đối với Dr. Zhang.
Ánh mắt của Kính Thành tìm về phía Hinh Dĩnh.
Mắt Hinh Dĩnh đã nhòe đi, mặt nở nụ cười tươi tắn. Thấy Kính Thành nhìn mình, cô khẽ chu môi tặng anh một nụ hôn.
Nụ cười của Kính Thành càng tươi hơn.
…
Trên đường về nhà, Hinh Dĩnh hỏi anh: “Em có nói với anh là em cảm thấy tự hào về anh chưa?”
Kính Thành cười trả lời: “Có rồi.”
Trên thực tế, từ sau buổi diễn giảng đến giờ, chỉ trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, cô đã nói năm lần.
Nhưng dù có trăm lần, anh vẫn nghe không chán.