Ám Ảnh

Chương 27: Atychiphobia - Sợ Thất Bại


Đọc truyện Ám Ảnh – Chương 27: Atychiphobia – Sợ Thất Bại

Đường liên lạc được nối lại và Nick gọi Devyn và Issie tới. Bà gọi cho cô Nix.
“Bà ta là một con gấu. Ta tin tưởng bà ấy.” Betty giải thích khi bà gác điện thoại.
Tôi thậm chí còn không nháy mắt.
Nick đi lại trong phòng, vẻ giận dữ, không thèm để ý đến tôi.
Cuối cùng tôi níu lấy tay anh và hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Sao em lại đi với ông ta?”
Điều gì đó khiến tôi đáp lại: “Ông ta dọa làm hại anh.”
“Anh có thể tự chăm sóc mình.” Anh giật mạnh tay lại và đi vào trong bếp, nơi bà đang xem xét các đồ dùng bằng bạc.
“Việc em đi với ông ta là một phần của kế hoạch,” tôi nói “Chúng ta đã bàn về điều đó ở bệnh viện. Anh biết mà. Em là mồi nhử còn anh và bà sẽ tấn công. Kế hoạch đã tiến triển gần như hoàn hảo.”
“Đó là nhờ anh kịp quay lại với Devyn. Nhờ việc cậu ấy nhận ra con đường ông ta đưa em đi. Anh không thể tin được là em lại quyết định làm việc đó mà không có anh.”
“Em không có sự lựa chọn. Phải cứu Jay.”
Betty cầm lấy một con dao. “Các cháu có nghĩ là trong này có sắt không?”
Tôi tảng lờ bà và hét lên với Nick: “Em đã tìm ra nơi chúng ở. Anh có nghĩ tới điều ấy không? Bây giờ chúng ta có thể bám theo và bẫy chúng ở đó.”
“Vậy em cho là chúng ta sẽ làm điều đó như thế nào hả thiên tài?” Anh dựa lưng vào quầy bếp, hai tay khoanh trước ngực.
Bà đằng hắng: “Không nói tục nhé.”
“Vâng, cháu không nói tục,” – tôi nói “Chó có thể đánh hơi.”
Bà cố gắng không cười. Bà giơ hai tay lên. “Bà sẽ đợi ở ngoài trong khi hai kẻ đang yêu tranh cãi nhé.”
“Chúng ta có thể tìm ra tòa nhà bằng cách lần theo mùi hương ta để lại, đúng chứ?”
“Mùi đó không tồn tại lâu khi tuyết rơi như thế này.” Anh càu nhàu.
“Vì thế nên chúng ta sẽ làm việc đó ngay bây giờ.”
Anh nhìn tôi chăm chú, hai vai anh hơi động đậy. “Làm sao anh biết được? Sao anh có thể biết là em không bị biến thành yêu tinh khi ở trong đó?”
Bà nói với sang từ phòng khác, “Bởi vì nó vẫn có thể đeo vòng tay bằng sắt, chó con ạ.”
“Nè. Bây giờ thì ai đang nói tục đây?” Tôi nói to và mỉm cười trước khi quay lại nhìn Nick. Anh đang cúi gập người xuống như vừa bị một cơn quặn thắt ở dạ dày. Tôi đưa tay ra nhưng khi gần chạm vào anh thì dừng lại. Giọng tôi trở nên nhẹ nhàng: “Anh ổn chứ?”
Anh trả lời chậm chạp: “Anh thấy mình thật ngu ngốc. Tất nhiên là em không thể đeo cái vòng đó nếu em là một yêu tinh.”
“Không sao đâu,” – tôi nói nhưng không chắc chắn về điều đó cho lắm.
Cơ mặt anh giật giật, anh lao ngang qua nền nhà gỗ cứng vào phòng khách, nhưng khi đến ngưỡng cửa thì quay lại và nói: “Anh không muốn em liều mình vì anh, được chứ?”
Tôi nén cảm xúc của mình lại để chúng tôi hòa thuận trở lại với nhau. “Được thôi, cưng à. Giờ chúng ta hãy xuống nhà và mang dây thép gai lên đây.”
Họ đến bằng xe trượt tuyết. Nick cõng Devyn vào trong bởi vì cậu ta quên mang xe lăn.
“Tớ hi vọng là mình sẽ bình phục nhanh hơn.” Devyn nói khi Nick thả cậu ta xuống cái ghế trắng cạnh cửa.
“Phải đấy, tôi chán cõng cậu lắm rồi.” Nick nói đùa.
“Anh đã làm các bác sĩ phải sửng sốt rồi còn gì. Họ nghĩ anh sẽ bị liệt hoàn toàn.” Issie nói khi ngồi lên tấm thảm bện, dựa lưng vào chân Devyn.
“Họ chỉ đơn giản gọi đó là điều kỳ diệu.” Bà nói khi cô Nix bước vào. Bà giơ hai tay ra và hai người ôm lấy nhau. Điều đó khá thú vị. Cô Nix hơi đỏ mặt khi thấy chúng tôi.
“Vậy đấy, tôi là một con gấu.” Cô ấy giải thích, đưa mắt nhìn tất cả chúng tôi. “Đợi đã, Issie cũng là con gì à?”
“Không.” Issie bĩu môi. “Cháu là người, luôn luôn như vậy.”
“Con người tuyệt vời nhất trên đời.” Devyn nói, cúi xuống và xoa đầu cô.
“Được rồi, bà Betty vừa giải thích chuyện gì đang diễn ra rồi chứ.” Tôi chủ trì.
Mọi người gật đầu. Nick ngồi trên thành ghế và cô Nix ngồi trên một cái ghế màu xanh khác khi tôi bước qua lại trên tấm thảm dầy.
“Vậy giả thuyết của cháu là yêu tinh không thể vượt qua được những thứ làm bằng sắt.” Tôi nói. “Cái vòng bằng sắt của cháu đã thiêu cháy Ian. Hơn nữa, trên trang web có nói rằng yêu tinh sợ sắt, chúng sống tập trung ở vùng nông thôn chỉ để tránh nó.”

Issie hỏi. “Tại sao lại là sắt?”
Devyn bỗng nhiên trở nên uyên bác, trả lời câu hỏi trước khi tôi kịp mở miệng, “Sắt là một trong những nguyên tố được tạo bởi sự gắn kết chặt chẽ của các nguyên tử trong nó.”
Tôi không hiểu những gì cậu ta vừa nói và những người khác cũng thế.
“Nói tiếng Anh đi Devyn.” Nick yêu cầu.
Sự tức tối của Devyn thể hiện qua cái cách cậu ta lùa tay qua mái tóc. “Nó thực sự rất nặng và đặc. Và nhân của nó chứa năng lượng phân hạch rất lớn. Nó mạnh, rất mạnh.”
“Nhưng tại sao yêu tinh sợ nó.” Tôi hỏi.
Devyn nhún vai: “Điều đó thì có gì quan trọng.”
Cô Nix húng hắng. “Đó là một phần trong câu chuyện dân gian đã tồn tại từ lâu đời về yêu tinh. Chuyện nói rằng sắt có thể tiêu diệt yêu tinh và chúng luôn tránh xa nó.”
“Tốt. Chúng ta hãy hi vọng đó là sự thật.”
“Kế hoạch của em là gì?” Nick hỏi
“Giam giữ họ.” – Tôi nhìn vào mắt Nick và ra hiệu rằng mình đang nghĩ tới tầng hầm. “Chúng ta có những thanh kim loại lớn lấy từ đường ray xe lửa và một vài đoạn dây thép gai. Ngoài ra, cô Nix cũng mang thêm cho chúng ta một ít dây thép gai nữa, phải không cô?”
“Đúng thế,” cô nói.
“Chúng ta có miếng dán ống nước và dĩa làm bằng thép không gỉ.”
“Đó là một ý kiến kì lạ, Zara ạ,” Devyn nói. “Ý tớ là… ờ. Ái chà. Dĩa ư?”
“Đó là thứ tốt nhất tớ tìm được.” Tôi xoa hai tay vào nhau, cố không nghĩ về việc mẹ tôi đang bị giữ trong đó, về vết thương của Jay Dahlberg và việc tôi có thể cảm thấy cắn rứt lương tâm trước điều chúng tôi sắp làm. “Mọi người sẵn sàng chưa?”
Tất cả đều sẵn sàng.
“Tốt, tiến hành thôi.” Tôi nói.
“Cậu cho rằng kế hoạch này có hiệu quả chứ, Zara?” Issie hỏi khi chúng tôi đang nấp sau một thân cây. Một đống dây thép gai và thanh sắt đường ray được giấu phía sau.
Tôi cầm tay cậu ấy và nắm chặt. “Tớ hi vọng thế.”
Issie cũng nắm chặt lấy tay tôi. “Tớ cũng vậy.”
“Cậu có thể không cần làm điều này, cậu biết mà.” Tôi thì thầm.
“Này, thôi đi. Bạn bè cần giúp nhau chống lại yêu tinh.” Issie vừa nói vừa hà hơi vào hai bàn tay cho ấm.
“Phải,” Tôi nói. “Đúng thế.”
Tôi liếc qua những chỗ khác. Bà Betty đang nấp sau một gốc cây trong khi Nick và Devyn nấp ở một gốc cây khác. Devyn đang trong hình dạng một con đại bàng còn cô Nix là một con gấu dữ tợn. Bà Betty và Nick vẫn giữ hình dạng con người. Mấy đoạn dây thép gai đung đưa trong mỏ của Devyn.
Cô Nix từ từ tiến về phía ngôi nhà và đánh hơi. Những cái móng vuốt của cô ấy đặt nhẹ nhàng trên mặt đất. Cô hướng hai tai về phía trước. Đó là tín hiệu báo cho chúng tôi rằng không có con yêu tinh nào ở bên ngoài.
Nick giơ ngón cái lên ra dấu hài lòng với tôi. Chúng tôi chưa nói chuyện nhiều về việc tôi là con gái của một yêu tinh. Chúng tôi không có thời gian. Lúc này mẹ tôi quan trọng hơn nhiều. Nhưng tôi vẫn lo không biết chuyện đó có ý nghĩa như thế nào đối với cả hai và với tôi.
Điều đó không quan trọng lúc này.
Tôi ra dấu lần thứ hai và tất cả di chuyển. Chúng tôi chạy thật nhanh tới tòa nhà, mang theo các thanh sắt và chọc chúng xuống đất. Hết thanh này đến thanh khác được chôn cẩn thận. Issie và tôi làm cùng nhau vì không ai trong chúng tôi có sức mạnh siêu phàm và cánh tay bị đau đang cản trở tôi. Cái mỏ màu vàng của Devyn lấp loáng trong bóng tối, ngậm những sợi dây thép gai đang đung đưa. Cậu ta bay thành vòng tròn nối sợi dây thép gai vào các thanh sắt. Chúng tôi phải làm thật nhanh trước khi lũ yêu tinh biết được chuyện gì đang xảy ra.
Issie cắm một thanh sắt vào tuyết. “Cậu chắc là nhà của chúng ở đây chứ.”
“Tớ thề.” Tôi nói và đặt một thanh sắt khác xuống. Cơ bắp của tôi đau buốt vì sức nặng. “Tớ nhìn thấy nó. Thề đấy.”
“Đôi lúc làm người thật chán chết.” Issie nói. Chúng tôi cùng cúi người và ấn mạnh thanh sắt khác xuống.
“Không phải vậy đâu, Issie. Không hề.”
Chúng tôi đã chở tất cả những thứ này tới đây trên mấy cái xe kéo được buộc vào sau hai chiếc xe trượt tuyết của cô Nix và bố mẹ Issie. Lúc trước tôi không nhận ra là chúng nặng như vậy. Bà cắm thêm vài thanh sắt nữa xuống. Devyn ngậm thêm dây thép gai. Đôi cánh khổng lồ của cậu ta vỗ liên tục trong không khí. Vòng tròn đã gần như được hoàn tất. Chúng tôi chỉ cần thêm vài cái cọc nữa.
Nick bước nhanh qua tôi, trên tay đầy những thanh sắt. Anh đi tắt qua bãi cỏ trước nhà. Cửa trước bỗng mở ra. Cô Nix hét lên cảnh báo.
Tôi ném một thanh sắt khác xuống đất, gào to: “Nick!” Anh ngẩng đầu lên. “Chúng đang tới đấy.”
Một con yêu tinh lao về phía Nick. Răng của nó có nọc độc chết người. Nó nhảy bổ vào Nick. Nick quất mạnh sợi dây thép. Sợi dây đập vào mặt con yêu tinh. Hơi nước xì ra từ những vết cháy trên da con yêu tinh. Nó lảo đảo trên mặt đất, hai tay bưng mặt. Nick đứng đó, chờ đợi.
“Quay lại đây, Nick.” Bà hét lên.
Nick chần chừ. Cơ bắp anh dường như săn lại và rung lên. Anh muốn biến thành sói, tôi biết điều đó.

“Ngay bây giờ.” Bà ra lệnh.
Anh lao trở lại chỗ bà, nhảy ra bên ngoài vòng dây thép gần hoàn thành của chúng tôi.
Nhiều yêu tinh hơn chạy ra khỏi nhà. Chúng ăn mặc như đang dự tiệc. Những chiếc áo khoác bằng nhung và satin bay phần phật trong gió. Những bộ lễ phục này dường như đều được may một cách hoàn hảo. Chúng đáng ra trông rất đẹp nhưng tôi biết chúng là cái gì. Chúng không đẹp bởi vì vẻ đẹp phải bắt nguồn từ lòng vị tha, tình yêu và niềm hi vọng còn tất cả những thứ đẹp đẽ này chỉ là để phục vụ cho nhu cầu của lũ yêu tinh.
Cô Nix lấy đoạn dây thép cuối cùng ra khỏi mỏ Devyn và quấn nó xung quanh các cột sắt. Vòng tròn được hoàn thành.
“Biến hình đi,” bà ra lệnh cho Nick và cô Nix. “Ngay lập tức.”
Một thanh sắt bỗng bị đổ. Tôi lao tới để giữ nó. Hai tay tôi cố ấn nó sâu xuống mặt đất cứng phủ tuyết. Nó lung lay, kéo căng dây thép gai làm cho những thanh khác cũng rung lên.
“Bà! Giúp cháu với.” Tôi kêu to.
Bà chạy lại phía tôi. Chúng tôi cùng hợp sức ấn thanh sắt xuống bằng tất cả sức nặng của cơ thể để làm cho nó cân bằng. Những con yêu tinh bắt đầu hát bằng thứ ngôn ngữ đơn điệu và điên rồ mà tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng cơ thể tôi bỗng run bắn, ớn lạnh và hoảng sợ.
Nick xuất hiện bên cạnh tôi, lại trong lốt sói. Lông gáy anh dựng đứng. Anh gầm gừ, nhe nanh, cơ bắp căng ra.
Tôi đặt tay lên một bên hông của anh. “Đừng. Hãy ở ngoài vòng với em.”
Những con yêu tinh vẫn chen chúc nhau qua cửa, dẫm đạp lên cả con yêu tinh bị thương.
Mẹ tôi xuất hiện trước cửa. Bà mặc một chiếc váy dài màu trắng với quá nhiều dải đăng ten trang trí. Bà chạy trước kẻ khác một bước chân, băng qua mưa tuyết. Khi chạy đến hông tòa nhà, bà bị trượt ngã trong khi đám yêu phía sau vượt lên – một lũ đáng sợ.
Vòng tròn lung lay. Nó cần phải đứng vững. Tôi giữ lấy thanh sắt, cố làm cho nó ổn định.
Một cơn gió thổi bay tóc Issie. Đôi mắt cậu ấy lộ vẻ kinh hoàng. Bây giờ cậu ta đã thấy yêu tinh cực kỳ rõ ràng. “Zara, lùi lại.”
Rồi Vua yêu tinh sải bước ra ngoài. Tóc ông ta bay bay trong gió. Ông nhìn trừng trừng chúng tôi và những con yêu tinh của mình. Ông biết chúng tôi vừa làm gì. Ông giơ tay lên. Bản đồng ca trở nên ồn ào hơn, biến thành những âm thanh của chiến tranh, hoang dại và điên loạn. Nhưng những con yêu tinh vẫn di chuyển chậm chạp, tôi nghĩ chúng đang thăm dò chúng tôi và đợi lệnh.
“Anh có nhìn thấy ông ta không?” Tôi hỏi Nick khi Devyn đỗ lên người anh. Những móng vuốt của Devyn nằm trong một loại găng đặc biệt để không cắt vào da thịt Nick.
Nick gầm gừ.
Bà nói. “Chúng vừa bỏ ảo ảnh. Ta có thể thấy chúng.”
“Đừng thay đổi vị trí, được chứ?” Tôi nói.
Bà gật đầu.
Vua yêu tinh nhìn thẳng vào mắt bà. Trong chưa đầy một giây, ông đã đứng ngay trước mặt bà. Ông ta cao hơn bà. Cặp mắt ông ta đã chuyển sang màu bạc. Giữa họ chỉ có sợi dây thép gai và thanh sắt đường rayngăn cách.
“Hổ.” Mặt ông run lên vì giận dữ. “Ngươi… ngươi đã làm tất cả những chuyện này ư.”
Bà cười vào mặt vị Vua yêu tinh như thể ông ta không là gì cả. “Không, ta không nghĩ ra mấy thứ này. Chính con gái mi làm đấy.”
Ông ta quay lại và trong chớp mắt đã đứng trước mặt tôi. Đôi mắt ông màu bạc và sáng như những thanh sắt chúng tôi vừa quây quanh ông. “Chính con đã bẫy chúng ta?”
Sợi chỉ trắng buộc quanh mấy ngón tay tôi từ khi ba mất đứt ra và nhẹ nhàng bay theo gió. Nó bay qua hàng rào sắt và Vua yêu tinh đưa tay ra bắt lấy. Ông giữ sợi chỉ giữa những ngón tay và nhìn nó chằm chằm.
Trong lốt gấu, cô Nix quật mạnh những con yêu tinh ra khỏi đường đi. Cô ta gầm gừ tiến sâu vào bên trong để mở đường.
“Bẩm Đức vua!” Một trong những con yêu tinh cái kêu lên, giọng nói hoảng sợ lẫn vào trong gió.
“Đừng đến gần con gấu.” Vua yêu tinh ra lệnh. “Hãy vây quanh nó, năm người một.”
Cô Nix đứng trên hai chân sau. Devyn bay lên mái nhà, mỏ ngậm một sợi dây thép gai. Cậu ta quấn nó vào ống khói. Một con yêu tinh đu ra ngoài cửa sổ tầng hai cố tóm lấy cậu ra nhưng bị hụt. Nó gầm lên tức tối.
“Bẩm đức Vua, hoàng hậu…” Vẫn con yêu tinh cái đó kêu lên.
Ông dừng ánh mắt giận dữ của mình trong giây lát để xem chuyện gì đang xảy ra. Mẹ tôi đang ở đó. Tôi biết ông nhìn thấy bà định vượt qua vòng tròn thép gai nhưng ông không làm gì cả. Chính vào lúc đó tôi nhận ra ông đang bối rối đến thế nào, bị kẹt giữa bản năng, vai trò và nỗi khát khao của mình. Dù vậy, ông vẫn quyết định chọn lựa, một sự lựa chọn tử tế.
“Bẩm Đức vua!” con yêu tinh nhắc lại. Mái tóc vàng của nó lù xù trong gió.
Vua yêu tinh không để ý đến con yêu tinh mà chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi khi Issie giúp mẹ tôi trèo qua những sợi dây thép. Cô Nix nhảy ra theo sau, trở lại khu vực an toàn hơn cùng chúng tôi.
Nick quật đuôi xuống đất. Anh và cô Nix đang bảo vệ mẹ tôi. Dùng thân thể của mình để bảo vệ mẹ.
“Ông lừa bắt mẹ tôi. Tôi phải cứu bà.” Tôi nói.
Ông nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn lại. Sự lạnh lẽo tỏa ra từ ông thật đáng sợ. Nick bước tới và chạm vào một bên người tôi. Tôi nhìn sang những tù binh của mình. Tôi không biết điều này là đúng hay sai. Tôi không biết liệu Tổ chức Ân xá có chấp nhận hay cha tôi có đồng ý với việc tôi đang làm không? Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm được.

Một con yêu tinh khác nhảy về phía trước, giơ tay ra cố bắt lấy mẹ tôi. Nhưng bộ lễ phục của nó vướng vào những cái dây thép và rồi nó bắt đầu cháy. Ba con yêu tinh khác vừa la hét vừa kéo nó trở lại. Tôi chụp lấy những thanh sắt lần nữa, cố giữ cho nó khỏi lung lay.
Nick gầm gừ.
Cuối cùng Vua yêu tinh chú ý tới việc mẹ tôi đã tự do ở bên ngoài và đang bước đến bên cạnh Issie.
Ông ta gầm lên, “Con vừa làm cái gì thế này?”
Tôi không trả lời. Chỉ riêng việc thấy mẹ tôi vượt qua được hàng rào thôi đã làm trái tim tôi đập loạn lên vì sung sướng. Bà không bị cháy. Bà vẫn là con người.
“Zara.” Giọng ông trở nên thận trọng hơn. “Ta cần bà ấy để duy trì quyền hành.”
“Ông không cần kiểm soát lũ yêu tinh của mình nữa. Tất cả đều đã bị giam ở đây. Vì thế, chúng sẽ không thể bắt cóc những đứa bé trai, bắn tên trong rừng hay làm người ta đi lạc nữa. Mọi thứ đã kết thúc rồi.” Thanh sắt lạnh buốt trên tay tôi.
Devyn ngậm thêm mấy sợi dây thép, chuẩn bị bay lên một lần nữa. Một lũ yêu tinh nhảy theo cậu ta, gào thét trong sự hỗn độn và hoang dại. Chúng bắt đầu cào cấu lẫn nhau, rối loạn trong sự sợ hãi, đói khát và giận dữ. Một con yêu tinh trong bộ váy hồng thét lên khi một con yêu tinh khác tấn công nó, làm đứt một vết sâu trên cánh tay.
“Zara?” Vua yêu tinh cố gắng bình tĩnh và tử tế. (Việc đó không có tác dụng gì cả.) “Con có biết điều này nghĩa là gì không? Con có hiểu quyền lực mà ta sẽ mất không? Rồi những khát khao? Chúng ta sẽ giết hại lẫn nhau ngay tại nơi này.”
“Con biết.” Tôi trả lời, giọng hơi run khi nhìn ông. Người đàn ông này là một phần ruột thịt của tôi nhưng không phải là tôi. Ông ta không phải là tôi. Nhưng dù vậy, tôi vẫn hiểu khát khao và nỗi sợ hãi của ông. Ông bị mắc kẹt ở cái nơi khủng khiếp này và không tìm ra được con đường đúng đắn nào để đi. “Con rất tiếc.”
Tôi bỏ thanh sắt ra và quay lưng lại.
Ông ta lao vào tôi. Mẹ tôi hét lên ngay khi ông ta di chuyển và lao về phía trước. Mẹ có thể làm được gì. Mẹ ở quá xa. Bàn tay ông ta nắm chặt lấy tay tôi và kéo tôi về phía mình. Cả bàn tay và cánh tay ông phồng giộp lên khi đưa qua hàng rào. Dù vậy ông ta vẫn rất khỏe. Cánh tay gẫy của tôi bị va mạnh. Tôi nghiến chặt răng vào nhau. Cơn đau thật quá sức chịu đựng. Những tiếng hét giận dữ vang lên xung quanh tôi.
“Mẹ, lùi lại.” Tôi kéo mạnh một cái dĩa ra khỏi túi quần, đâm sâu vào chân Vua yêu tinh. Ông ta gào lên buông tay ra và ngã về phía sau.
“Quay vào trong.” Tôi ra lệnh.
Ông ta nhìn tôi trừng trừng. Khói bốc ra từ những mảng da bị phỏng.
Mẹ đứng bên cạnh tôi. Bà đang cầm một con dao cắt bánh mì. “Nó nói rồi đấy.”
Ông ta đứng lên và lùi lại.
“Vào trong nhà. Tất cả các người. Ngay bây giờ.” Tôi ra lệnh.
Chúng quay lại và chạy vào như kiến, ùn ùn kéo về tổ của mình. Vua yêu tinh là kẻ cuối cùng bước vào trong. Ông chờ đợi.
Tôi đề nghị – “Tôi sẽ quay lại nếu có thể nghĩ ra cách giải quyết nào khác. Tôi xin hứa.”
Đầu của ông khẽ cử động. Giọng ông vang lên trong những cơn gió lạnh buốt nhưng tôi vẫn nghe thấy. “Lời hứa của con có giống như của mẹ con không?”
“Không,” Tôi nói. “Lời hứa là của con.”
Mẹ vòng tay quanh eo tôi. Bà hôn lên thái dương tôi. Tôi không biết ai trong chúng tôi đang run hơn. Bà không nói gì cả khi ông ta đóng cửa lại.
“Được rồi, nhanh lên.” Tôi ra lệnh. Chúng tôi hối hả làm việc. Nick biến trở lại thành người, trèo lên tầng hai và tầng ba, dán dao, dĩa vào các ô cửa sổ và giăng những sợi dây thép ngang qua các ô cửa. Chúng tôi cũng làm tương tự với tầng trệt.
“Tớ hi vọng nó sẽ giữ được.” Issie nói, xé một miếng dán ra đặt lên trên mấy sợi dây thép và dán chúng vào tường.
“Hàng ngày chúng ta sẽ quay lại đây để kiểm tra.” Tôi nói trong khi đang buộc một sợi dây thép ngang qua một ô cửa sổ.
Một con yêu tinh dí mặt vào cửa kính, nhe nanh ra gầm lên. Nick lao xuống, nhảy về phía cửa sổ gầm gừ để bảo vệ tôi.. Tôi đập một cái thìa vào ngay chỗ lưỡi con yêu tinh. Mặc dù có một lớp kính giữa hai chúng tôi nhưng nó vẫn vội vàng nhảy ra xa.
Bà và cô Nix cũng vừa hoàn tất việc niêm phong cánh cửa. Tôi chưa bao giờ thấy móng của những con gấu lại được sử dụng như bàn tay vậy cả.
Chúng tôi lùi lại vài bước và chui qua hàng rào. Toàn bộ khu vực này đầy những dây thép gai, sắt, thanh ray xe lửa, miếng dán và đồ mạ bạc. Trông nó thật quái dị, giống như kiểu ngôi nhà trong thế giới hoạt hình Disney bị làm biến dạng bởi một nhà làm phim nghiệp dư.
“Tốt rồi.” Tôi nói.
“Tốt lắm.” Mẹ nắm lấy tay tôi và dẫn tôi trở lại chỗ xe trượt tuyết.
Lũ yêu tinh hú lên từ phía xa.
“Tớ không thể nhìn thấy tòa nhà nữa.”
Tôi vẫn thấy.
“Bây giờ chúng ta đã ở rất xa nó.” Bà nói. “Ảo ảnh sẽ che giấu nó khỏi tầm mắt của con người”.
Thế nhưng tôi vẫn trông thấy ngôi nhà.
Một con yêu tinh rít lên từ đâu đó bên trong tòa nhà. Khu rừng dường như xao động vì sức mạnh của tiếng hét.
Không ai nói gì kể cả khi chúng tôi trở lại xe trượt tuyết và lái đi. Đôi khi chúng ta không biết phải nói gì khi đối mặt với sự sợ hãi.
Từng ngày trôi qua và chúng tôi vẫn chiến đấu với họ. Mẹ và tôi ra ngoài bằng xe trượt tuyết để quan sát tòa nhà.
“Mẹ không thể thấy nó.” Bà nói.
“Bởi vì mẹ thực sự là người.” Tôi đáp.
“Nếu ảo ảnh vẫn còn thì chứng tỏ ông ta còn sống.” Mẹ dừng xe trượt và chúng tôi đứng trên những lớp tuyết. “Mẹ thậm chí còn không thấy những sợi dây thép.”
Tôi có thể thấy tất cả. Đó chắc chắn là do dòng máu yêu tinh trong tôi. Nó trông thật lố bịch. Một tòa nhà đẹp bị vây quanh bởi thanh ray và dây thép gai. Dao, dĩa, thìa gắn đầy cửa sổ. Nick, Devyn và Betty đã quay lại đây và buộc những sợi dây thép dài qua tòa nhà theo đường zíc-zắc để dù nếu có con yêu tinh nào phá vỡ cửa sổ thì chúng cũng không thể vượt qua chỗ dây thép. Nó trông như thể một cái lưới khổng lồ chụp lên đỉnh của một nhà hát.
Gió thổi những bông tuyết mềm, nhẹ xoay xung quanh chúng tôi. Tôi nhắm mắt để chống lại giá lạnh.

“Con ổn chứ? Tay con vẫn còn đau à?” Mẹ hỏi tôi.
“Con ổn.” Tôi trả lời và mở mắt ra. Thật vô ích khi cố quên tòa nhà đi. Tôi có thể thấy nó trong giấc mơ của mình.
“Nó an toàn chứ mẹ. Họ không thể ra ngoài phải không.”
“Họ không thể ra được. Đó là một ý tưởng thông minh.”
Mẹ cúi xuống bốc lấy một nắm tuyết, vo tròn lại và ném nó đi.
Quả bóng tuyết đập bẹp vào tường tòa nhà. Mẹ dường như trẻ hơn, mạnh mẽ hơn giống hồi cha tôi còn sống.
“Mặc dù mẹ không nhìn thấy nó đập vào đâu nhưng mẹ vẫn cảm thấy thoải mái.” Bà mỉm cười. “Muốn mẹ làm cho con một quả không?”
Sự thay đổi của hai chúng tôi thật đáng kinh ngạc. Từ những kẻ yếu đuối nhất trong số những kẻ yếu đuối lại có thể có thái độ mạnh mẽ như vậy khi chống lại những sinh vật siêu nhiên?
Tôi đưa tay đỡ lấy quả bóng tuyết.
“Vâng.”
Mọi người đều có lòng dũng cảm phải không?
Tôi thích suy nghĩ đó. Tôi ném quả bóng đi. Nó đập vào ngôi nhà, kêu bẹp một cái rồi rơi xuống. Mẹ choàng tay ôm lấy tôi trong giây lát và chúng tôi đứng ở đó thêm một lúc nữa.
Chỉ mới một tuần trước đây thôi, Vua yêu tinh còn đứng trong phòng khách của bà tôi. Giờ đây, tôi quay lại trường nhưng mọi thứ đã khác. Tôi không thể chạy được nữa vì tay bị bó bột. Issie kéo tôi tham gia vào việc chuẩn lễ hội Harvest Ball vào dịp Nôen hàng năm.
Mẹ và tôi phân vân không biết có nên trở về Charleston hay không? Chúng tôi nghĩ là nên ở lại đây.Thật không công bằng khi chỉ có Devyn, Issie, cô Nix, nội Betty và Nick phải thay nhau kiểm tra xem những con yêu tinh có thoát ra hay không.
“Mẹ xin lỗi vì tất cả những điều này.” Mẹ nói trước khi khởi động chiếc xe trượt tuyết. Ngày nào mẹ cũng nói với tôi như vậy. Và ngày nào tôi cũng trả lời: “Con hiểu mà.”
Mẹ thả tôi xuống trường. Mẹ được toàn quyền sử dụng Yoko và điều đó hoàn toàn không công bằng.
“Nhanh lên. Con bị trễ rồi đấy”
Tôi lao qua cửa khi chuông kêu, cố gắng chạy tới phòng điểm danh. Nhưng Nick tóm lấy tay tôi và kéo tôi vào phòng để dụng cụ thể dục. Tôi ngửi thấy mùi dụng cụ thể thao bằng da, mùi ẩm mốc và mùi của Nick. Chúng tôi đứng rất gần nhau. Tôi ngước nhìn khuôn mặt anh. Râu mọc lởm chởm trên cằm anh, tạo lên những mảng thô ráp.
“Jay Dahlberg đang bình phục rất tốt.” Anh nói. “Nó không nhớ gì cả. Bố mẹ Devyn nói rằng đó là cách bộ não của nó bảo vệ nó.”
Tôi nuốt nước bọt. “Thật là tốt.”
“Mọi người nghĩ rằng Megan đã chuyển đi xa. Và Ian bị chính kẻ bắt Jay bắt cóc. Gia đình cậu ta đang làm loạn lên, liên lạc với nhiều kênh truyền hình lớn CNN, Fox News và làm đủ mọi thứ”.
Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bảng ghi tỉ số. Không có con số nào ở đó cả, nó hoàn toàn trống không. Không có người thắng kẻ thua, không có gì cả.
“Zara,” giọng anh trầm xuống “Anh xin lỗi.”
“Về chuyện gì?” Tôi nhún vai tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả.
“Khi anh bị sốc về chuyện ba ruột của em.”
Ánh mắt của chúng tôi gặp nhau.
“Anh là một tên ngốc.” tôi nói.
Anh đưa tay lên má tôi. “Anh xin lỗi.”
Tôi lùi ra xa nhưng chỉ được vài xăng-ti-mét là tôi va vào mấy cái gậy bóng ném và tôi cũng không thực sự muốn lùi xa hơn. “Không. Không đời nào. Anh chưa được hôn em bây giờ.”
Anh bĩu môi.
“Anh có thừa nhận rằng ý tưởng bẫy yêu tinh bằng sắt của em là rất hay không?” Tôi hỏi với cái giọng mang dáng dấp luật sư của mình.
“Anh có.”
“Anh có thừa nhận rằng anh không phải là người – hay một nửa con người – duy nhất có thể cứu giúp những sinh vật khác không?”
Anh chun mũi lại. “Anh có.”
“Và anh có thừa nhận rằng anh rất nóng tính nhưng có một cái xe đẹp và một người yêu tốt không?”
Tôi nín thở.
“Anh có một người yêu tuyệt vời”, anh nói. Và rồi anh hôn tôi và bạn phải thừa nhận rằng đó là việc mà một người yêu tuyệt vời chắc chắn sẽ làm. Nụ hôn thật mềm mại. Anh hôn vào từng vị trí trên môi tôi giống như những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời đêm. Tôi thả lỏng người theo nụ hôn, ao ước mình có thể níu giữ cảm giác này mãi mãi cho dù tôi biết những nụ hôn không thể kéo dài vô tận.
Nhưng việc anh ngưng hôn không thưc sự làm tôi sơ.
Điều duy nhất làm tôi sợ lúc này là chính tôi, là con người mà tôi có thể trở thành. Một Zara mà tôi hoàn toàn không muốn.
Ai cũng có những nỗi sợ hãi, phải không? Nhưng bao nhiêu người có nỗi sợ giống như tôi?
Tuy nhiên, có một người phải trải qua những nỗi sợ hãi đó dường như là quá đủ rồi.
Còn nữa…
HẾT TẬP 1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.