Đọc truyện Ám Ảnh – Chương 23: Nyctohylophobia – Sợ Màn Đêm Trong Rừng
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng trống rỗng, rộng và lạnh lẽo. Chỉ có duy nhất một tấm đệm hơi trong phòng. Đầu tôi nặng trĩu, tôi run run đưa mấy ngón tay chạm vào chỗ bị sưng ở trên đầu. Có phải tôi đã va vào đá? Hay ai đó đã đánh tôi? Và Nick? Anh đang ở đâu?
Tôi ngồi dậy, chống tay lên chiếc đệm màu xanh lạnh buốt. Mọi vật vẫn quay cuồng trước mặt. Tôi nhắm mắt trong giây lát và cảm thấy khá hơn. Mấy bức tường hình như làm bằng bê tông, có nhiều đinh tán được gắn lên nó. Những cái đinh chắc từng được dùng để treo thứ gì đó. Một cánh cửa rộng làm bằng gỗ được đóng kín.
Nỗi sợ bao trùm lấy tôi.
Tôi gượng đứng dậy. Chân chạm nền xi măng lạnh cóng. Chúa ơi, kẻ nào đó đã lấy mất giầy của tôi và cả áo khoác nữa.
“Nick!” Tôi thầm gọi tên anh và hi vọng về một điều dường như vô vọng.
Nhưng Nick không có ở đó.
Hình ảnh Nick la hét, vùng vẫy trong tấm lưới khiến lòng tôi đau nhói.
“Đừng có mà đụng vào Nick!” Tôi hét lên… Ôi, nhưng tôi cũng không biết tôi hét vậy để làm gì nữa, nhưng mà gì thì cũng được.
Tôi sải bước về phía cánh cửa và thử mở nó ra, miệng lẩm bẩm “Này. Đừng có làm bạn tao bị đau đấy”.
Tôi nắm chặt tay cầm và giật mạnh. Nó chẳng thèm nhúc nhích. Tôi thử lại một lần nữa. Cánh cửa vẫn không lay chuyển. Chết tiệt, sao tôi không khỏe mạnh hơn chút nữa chứ. Chắc chắn cánh cửa này bị chặn hay bị khóa ở bên ngoài rồi. Tôi lùi lại lấy đà xông thẳng vào cửa bằng bả vai. Chẳng tác dụng gì mà nó lại khiến tôi đau nữa. Không giống như cảnh những viên cảnh sát thường làm trên ti-vi mà chẳng hề hấn gì.
“Xin chào.”
Không có tiếng trả lời.
“Chúng mày sẽ gặp rắc rối to khi nhốt tao trong phòng này đấy.” Tôi vừa nói vừa cố giật cửa một lần nữa. Vẫn vô ích.
“Điều này quả là ngu ngốc. Thực sự ngu ngốc ”. Toi nghĩ.
Hít một hơi thật sâu, tôi cố gắng nghĩ về một thứ gì đó có thể giúp tôi bình tĩnh lại, một điều gì đó giúp tôi tập trung hơn. Có lẽ nghĩ về những nỗi sợ hãi không phải là điều nên làm vào lúc này. À, có một câu mà thỉnh thoảng người ta hay nói trong những dịp ân xá: “Bí mật của hạnh phúc là tự do và bí mật của tự do là lòng can đảm”.
Đây là câu nói mà nhà triết học Hy Lạp Thucydides viết hơn hai trăm triệu năm trước.
Vì vậy, tôi phải tìm được lòng can đảm của mình.
Bước trở lại chỗ cái đệm hơi, tôi quan sát căn phòng. Chẳng có gì nhiều để mà xem xét cả. Căn phòng ước chừng 10m chiều dài, 10m chiều cao, tường bê tông, không có cửa sổ.
Một cái bóng điện tròn treo trên trần nhà nhưng không có chút ánh sáng nào. Có một cái lò sưởi trên sàn như thỉnh thoảng vẫn gặp ở những ngôi nhà cổ. Tôi trèo lên trên cái lò sưởi rồi nhòm qua một khe hở nằm giữa mấy thanh gỗ. Không có hơi nóng nào toát ra từ đó, nhưng có chút ít ánh sáng. Đúng lúc ấy, những âm thanh từ rất xa đập vào tai tôi.
Khe hở rộng chừng 3 feet và sâu 2 feet. Liệu có vừa người tôi không? Có thể chứ? Niềm hi vọng làm tăng thêm lòng can đảm. Tôi có thể trốn thoát và tìm được Nick và có thể cứu anh nữa. Chiếc lò sưởi được đóng chặt bởi 4 cái đinh vít. Tôi cho móng tay vào rãnh của một chiếc đinh vít và bắt đầu xoay. Nó di chuyển chút ít.
Việc này có thể chẳng bao giờ xong cả, nhưng tôi cứ thử. Tôi hít một hơi sâu. Tôi băn khoăn liệu Tổ chức Ân xá có gửi một quyết nghị khẩn cấp nếu họ biết rằng một cô bé ở Maine đã bị bắt và bị giam giữ một cách vô cớ bởi…
Nhưng sau dấu ba chấm đó sẽ là gì đây?
Tôi vặn cái ốc vít thêm một chút nữa, đến khi đầu ngón tay tôi có thể nắm được đầu ốc. Tôi tiếp tục vặn đến lúc nó long ra. Xong một cái, còn ba cái nữa.
Tôi nghe thấy những tiếng cười rúc rích pha chút cuồng loạn. Tôi tiếp tục vặn chiếc ốc vít thứ hai cũng theo cách ấy. Tôi vặn được một nửa chiếc thứ hai thì khóa cửa trượt khỏi vị trí. Tôi liền nhét cái đinh vào túi và nhanh chóng trở lại chiếc đệm chờ cửa mở. Tôi hít một hơi thật sâu và chuẩn bị sẵn sàng. Tôi không biết điều gì sau cánh cửa đó. Nhưng không hi vọng đó là Ian.
“Zara, em thất sắc quá.” Ian nói với một nụ cười.
Ian mặc một bộ quần áo bình thường, áo khoác hải quân bên ngoài, áo sơ mi bên trong cùng với quần bò. Mái tóc đỏ của anh ta rối bù, nhưng theo kiểu các chàng trai trong ban nhạc vẫn thường để.
Ian đóng sầm cửa lại và đứng đó một lúc nhìn chằm chằm vào tôi. “Em thực sự không biết đâu.”
“Biết chuyện gì”? Tôi nghiến răng trả lời. Tôi thả lỏng cơ hàm và không bắt chéo tay trước ngực nữa. Không cần phải cho hắn biết tôi đang giận giữ hay sợ hãi như thế nào.
Ian ngả người dựa vào tường, trông có vẻ thoải mái và vui vẻ. “Rằng liệu anh có phải là yêu tinh hay không?”
Tôi có cảm giác thật bực tức, vì thấy Ian giở giọng cười nhạo. “Em có vẻ bị sốc đấy”.
Tôi không nói một lời nào, chỉ cố gắng đối phó với trò mới của Ian. Ian, anh ấy là một yêu tinh sao.
“Thế những hạt bụi đâu? Rõ ràng yêu tinh để lại những hạt bụi mà?”
“Chỉ có những vị Vua thôi”. Ian càu nhàu. Rồi khuôn mặt anh ta trở nên bình tĩnh hơn, bớt dữ tợn hơn. Giọng nói cũng vì thế mà thay đổi, giống như giọng nói dễ thương mà tôi nghe được trong cái ngày đầu tiên đến trường. “Có lạnh không hả Zara?”
“Tôi không sao”.
Có phải Ian là người đã vào nhà tôi buổi tối hôm trước. Có phải hắn là người đóng giả là bố tôi? Nỗi căm ghét trào lên.
“Em đang nói dối. Anh cảm thấy em đang bị lạnh. Anh sẽ đi lấy chăn cho em”. Ian nói.
Anh ta quay lưng đi và bước về phía cửa. Ian gõ hai lần vào cánh cửa và nó mở ra.
“Chờ đã!”
Anh ta ngoái đầu lại và cười. “Đừng lo, Zara. Anh sẽ không bỏ em lại đây đâu. Được chứ?”
Tôi ngồi phịch xuống đệm, cố gắng kiềm chế không xông ra chặn anh ta lại.
“Em nghĩ rằng tất cả mọi người luôn luôn bỏ rơi em đúng không?”, hắn nói với giọng ôn tồn hơn.
“Nhưng yêu tinh không như vậy. Yêu tinh luôn quay trở lại. Anh hứa mà. Bọn anh chưa bao giờ để ai phải cô đơn cả. Thậm chí những người đã trốn đi nhưng bọn anh vẫn tìm thấy. Mẹ em có thể nói điều đó cho em biết.”
“Điều gì đã xảy ra với mẹ tôi?”
“Thực sự thì, Zara, em chưa hình dung ra được đâu”.
Hắn bước ra ngoài và cánh cửa sập lại sau lưng.
Run lẩy bẩy, tôi nhìn chằm chằm vào bức tường. Chỉ một màu xám trống rỗng. Tôi nhắm mắt lại và đặt tay lên đầu thấy mạch máu giật liên hồi. Ian quay lại với một tấm chăn, một cốc nước và một viên thuốc. “Nếu tôi uống viên thuốc này, tôi sẽ bị mắc kẹt ở xứ xở yêu tinh với anh mãi mãi sao?” Tôi hỏi khi hắn choàng tấm chăn lên vai tôi.
Hắn cười. “Ước gì việc ấy dễ dàng đến thế”
“Tôi nghĩ mình đã đọc câu chuyện này ở đâu đó”.
“Điều đó chỉ có trong những câu chuyện cổ tích thôi. Đây chỉ là chai nước thông thường và một viên giảm đau. Em đau đầu đúng không?”
Tôi khẽ gật.
“Anh xin lỗi nhé”.
“Có phải đó là anh không? Anh đã kéo lê tôi đến đây?”
Anh ta vẫn đang khoác chăn lên người tôi. “Làm điều đó thật khó. Dù sao thì anh xin lỗi vì viên đá ấy”.
Tôi đứng dậy, tung tấm chăn khỏi người. Hành động của tôi quá nhanh nên tôi thấy hơi chóng mặt. Ian giữ chặt khuỷu tay tôi. Tôi giật mạnh tay, thấy người nóng bừng bừng vì cảm giác bị sỉ nhục. Chúa ơi, tôi thậm chí còn không thể đứng trên đôi chân mình hay sao?
Tôi trút giận lên Ian. “Anh đã hại Nick phải không”?
“Không, hắn giống một con cún nằm gọn trong một cái lưới nhỏ xinh.”
Tôi giơ nắm đấm lên. Cơn giận giữ sục sôi trong lồng ngực. Tôi không thể kiểm soát nó nữa. “Nếu anh làm gì anh ấy thì…”
“Thì em sẽ làm gì nào? Đánh anh sao”? Ian làm ra vẻ run sợ. “Ôi, tôi sợ quá. Đừng đánh anh, Zara. Nhưng mà em à, em chẳng đáng sợ đến vậy đâu.”
Hắn đến gần tôi và cười. “Nhưng anh sẽ không làm hại gì Nick cả. Bọn anh không cần làm điều đó, Zara ạ. Bọn anh đã có cái bọn anh cần rồi”.
Giọng điệu của hắn làm tôi phát ớn. Tôi nuốt cái cảm giác kinh tởm vào trong và kiềm chế cơn giận dữ của mình.
“Và tôi là tất cả những gì anh muốn chứ gì”? Tôi cố ý trợn mắt lên để tỏ vẻ không sợ hãi. “Đó chỉ là những lời nói sáo rỗng thôi”.
“Những lời noi saó rong cũng có lý do của no”, han nói.
“Thế còn bà Betty thì sao”?
Ian nhún vai. “Anh không biết bà nội em ở đâu. Nhìn chỗ này này. Em có biết đó là gì không? Đó từng là nơi chứa đồ đạc. Tường bằng bê tông, một chỗ lý tưởng để giam giữ tù nhân, giống như những việc nhảm nhí của Tổ chức Ân xá Quốc tế mà em suốt ngày lải nhải đấy. Zara ạ, em luôn cố gắng bảo vệ thế giới nhưng em chưa từng nghĩ về một điều là ai sẽ cứu em trong lúc nguy nan phải không nào.”
“Tôi chẳng cần ai cứu giúp hết”.
“Đúng rồi. Ở đây em tuyệt đối an toàn”. Ian tiến đến gần và hít hít. Hắn chỉ cách tôi một bước chân. Tôi cố gắng lùi lại nhưng sau lưng đã là tường rồi. Hắn cười nhưng nụ cười đó vẫn phảng phất nỗi buồn. “An toàn như bất cứ yêu tinh nào ở đây và khi bọn anh giữ được bình tĩnh…”
“Có phải anh đã lục lọi nhà của bà Betty không”, tôi hỏi.
Ian cười và nói: “Không phải bọn anh, mà là Vua yêu tinh. Em biết đấy, ngài nóng tính hệt như em vậy. Cái tính đó ngấm vào máu rồi, bất kể có cố gắng kiềm chế thế nào. Và anh nghĩ là cơn giận dữ của em cũng đang sục sôi chỉ chờ trào ra thôi.”
“Vì thế ông ta thay đổi chiến thuật và ra lệnh cho anh bắt cóc tôi”?
“Không. Ngài chẳng có liên quan gì đến việc này cả. Tất cả là do anh.”
Hắn đưa tay lên vuốt mái tóc cẩu thả của mình, rồi lôi ra khỏi túi quần một con dao Thụy Sĩ. Ian cạy lưỡi dao ra và bắt đầu cắt móng tay.
“Chiến thuật đe dọa có hiệu quả đấy”, tôi nói. “Rất giống những gì viết trong sách. Tôi đã nghĩ yêu tinh sẽ sáng tạo hơn cơ”.
Hắn không đáp lại mà nháy mắt. Quai hàm hắn trở nên cứng nhắc. Vài giây sau, hắn cất con dao vào túi.
“Zara, em thật ngọt ngào, ngây thơ và đáng yêu quá. Nhưng chẳng ai có thể cứu được người khác. Chúng ta chỉ có thể tự cứu mình thôi, em biết điều đó chứ?”
Hắn lướt ngón tay trên má tôi, trên cằm tôi.
Tôi không nhúc nhích chút nào. “Có phải anh từng được cứu không, Ian?”
Hắn dừng tay lại, nhìn chằm chằm vào tôi và thầm thì. “Có lẽ thế”.
“Không phải lúc nào anh cũng là yêu tinh. Bọn chúng đã khiến anh trở thành thế này.” Tôi nuốt nước bọt. Ánh mắt Ian ánh lên chút gì thể hiện rằng anh ta tin lời tôi. “Anh không phải là tên yêu tinh đã truy đuổi em trong rừng. Em biết như thế. Có vẻ như anh khác chúng.”
Ngón tay anh ta tiếp tục mơn trớn mặt tôi một cách chậm rãi. Tôi ngoảnh mặt đi, nhưng anh vẫn tiếp tục.
“Đó không phải anh”. Hắn nói.
Tôi buộc mình phải nhìn vào khuôn mặt xanh tái của hắn. Hai đôi mắt sâu hoắm trên đó không phải thực sự là của con người. Tại sao tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó? Tôi đã tràn ngập trong những nỗi buồn, đã quá tập trung để ý đến Nick, lúc nào cũng tự mê hoặc rằng mình được ai đó yêu thương. Tôi thầm nghĩ.
“Vậy rốt cuộc đó là ai”?
“Đó là Vua yêu tinh. Ngài muốn có em và đây là điều em không hề muốn chút nào đâu, hãy tin anh. Sẽ tốt hơn rất nhiều cho tất cả mọi người nếu em theo bọn anh. Sức khỏe Vua yêu tinh đang yếu đi, trong khi bọn anh đang vướng vào cuộc chiến lãnh thổ. Em chính là chìa khóa để kết thúc tất cả những điều đó.” Hắn lắc đầu. “Ai mà biết được một người vừa thấp bé, vừa ủ rũ lại chính là người mà bọn anh chờ đợi. Tất cả bọn anh đều muốn có em, nếu không thì bọn anh sẽ căm ghét em.”
“Tại sao?”
“Đó là định mệnh. Em chính là người được chọn. Zara – Công chúa. Em đã bao giờ tự hỏi mình về ý nghĩa cái tên đó chưa?”
Em không biết. “Tên đó là do mẹ đặt”.
“Chính xác”.
“Ý anh là sao”?
“Em là người thừa kế, ai có em thì người đó sẽ có cả vương quốc”.
“Điều đó thật nực cười”.
“Không nực cười đâu.”
Hắn nâng cằm tôi lên. “Em có biết hôn yêu tinh sẽ như thế nào không?”
Tôi biết điều đó. Nick nói rằng nụ hôn của yêu tinh là nụ hôn chết người.
“Nó sẽ gây ra một sự biến đổi, sẽ gây đau đớn. Nhưng nếu làm đúng, người đó sẽ không chết mà sẽ trở nên tài giỏi hơn. Họ sẽ trở thành những người như bọn anh. Một vài người, cũng giống như em đã có dòng máu yêu tinh trong người. Anh cũng vậy.”
“Phải rồi”. Tôi mỉa mai.
Nghĩ đến việc có dòng máu yêu tinh trong người làm tôi hoảng sợ. “Chúa ơi, có phải mẹ tôi cũng là một yêu tinh?”
“Biến đổi sẽ đem đến cho em sức mạnh và lòng khát khao vô bờ bến.” Tay Ian giữ chặt lấy cằm tôi.
“Và anh là người muốn biến đổi em?” Tôi hỏi, cố để không rùng mình.
“Anh đã phải chiến đấu với Megan để giành được điều đó.” Ian nhún vai. “Anh không nghĩ là cô ta để em sống đâu.”
Tôi đứng trơ ra trong căn phòng.
“Đúng thế, Megan là yêu tinh. Và cô ta đã nhìn thấy vương quốc của mình. Em là người duy nhất trên con đường đi đến vương quốc đó, ít ra thì đó cũng là điều mà cô ta suy nghĩ.”
“Thế còn người đàn ông trong khu rừng…” Tôi hỏi nhỏ.
“Dĩ nhiên là hắn muốn biến đổi em. Hắn phải làm điều đó. Hắn là người tìm thấy em. Nhưng không phải người tìm thấy dễ dàng làm được điều hắn muốn.”
Tôi nuốt nước bọt rồi hỏi: “Đó có phải là bố tôi không?”
Ian cười lớn. “Chẳng ai nói với em điều gì phải không? Quá trình nhận thức của loài sói hơi chậm, của đại bàng và hổ báo cũng chẳng nhanh hơn là mấy.”
“Nhưng anh cũng đến trường hàng ngày thì làm sao…làm sao anh là yêu tinh được? Tất cả mọi người trong thị trấn đều không phải là người sao?”
“Không. Vẫn có rất nhiều người. Và thật không may còn có cả người hóa thú nữa. Nhưng bọn anh che đậy bản chất yêu tinh bằng vẻ ngoài đẹp đẽ. Vậy đó”.
“Bọn anh có ở những nơi khác chứ?”
“Dĩ nhiên rồi. Xuỵt…” Ian giữ đầu tôi lại. Tôi không thể cử động được. Tôi cố gắng nhấc tay lên để đẩy Ian ra xa nhưng bất lực.
“Anh là đồ ngớ ngẩn”.
Hắn ngả người vào gần tôi hơn. Miệng hắn chỉ cách miệng tôi chút xíu.
“Anh yêu mùi của em.”
Miệng hắn phả hơi vào da tôi. Vết thương trên đó nhói đau. Tôi gắng thoát khỏi tình trạng này. Tự dưng không hiểu vì sao tôi cử động lại được. Tôi dùng tay đẩy mạnh hắn ra. Khuôn mặt hắn lộ rõ vẻ bất ngờ. Tôi đánh mạnh vào hắn và chạy về phía cảnh cửa, xô mạnh cả người vào đó.
“Megan! Thả tôi ra! Megan!”
Cánh cửa vẫn im ỉm. Trong nháy mắt Ian đã đứng cạnh tôi. Hắn ném tôi vào tường. Một âm thanh đáng sợ vang vọng khắp căn phòng giống như thể tay tôi vừa bị gẫy vậy. Cánh tay tôi treo lủng lẳng. Nhưng không thấy đau. Cú sốc giúp cơ thể quên đi đau đớn trong giây lát để người ta có sức mạnh tự cứu mình, tiếp tục cố gắng chiến đấu. Tôi định thần lại rồi lao bổ vào cánh cửa đang mở. Tôi giật mạnh chiếc vòng tay và ném vào hắn. Chiếc vòng đập trúng ngực và bốc cháy.
Megan mở cửa, mỉm cười và nói: “Đang gặp khó khăn hả, Ian?”
Tôi ngước mắt cầu xin, nhưng cô ta lờ như không nhìn thấy.
“Zara”, hắn lên giọng. “Đừng làm cho mọi việc trở nên phức tạp hơn. Nếu bây giờ em bị đau, cơ hội sống sót của em sẽ giảm đi. Em cần phải sống.”
Tôi chạy về phía cửa nhưng hắn phản ứng quá nhanh. Đáng ra tôi nên biết hắn không phải là người. Hắn ôm chặt eo tôi. Thêm một chiếc xương cánh tay nữa bị gẫy. Hai đầu gối tôi oằn lại vì đau. Cơn sốc dần qua đi, tôi cảm thấy cơn đau chạy dọc khắp cánh tay, lan đến cả hai vai. Tôi gắng giữ cái tay gẫy bằng cái tay còn lại, nhưng hắn giữ chặt khiến tôi không thể cử động được.
“Để anh hôn em, Zara.” Hắn nói với cái giọng đầy vẻ mê hoặc và đáng yêu.
“Làm đi, Ian”. Megan ra lệnh.
Hắn ôm chặt lấy tôi. Một tiếng hét tưởng như làm vỡ cả căn phòng. Đó là tiếng hét của tôi. Cái xương tay bị gẫy giờ đã lòi ra ngoài, máu chảy ướt đẫm. Mắt Ian trở nên hoang dại. Hắn liếm máu tôi. Môi hắn đầy máu.
“Em không cần phải nói đồng ý đâu”. Hắn rít lên. “Đây là cách dễ dàng nhất. Giống như khi em đến nha sĩ vậy. Càng làm rối lên thì càng khó hơn, càng mất nhiều thời gian hơn thì càng bị đau hơn.”
“Tôi ghét nha sĩ”. Tôi nói, cố gắng vặn người ra xa. Tôi đánh mạnh tay vào mặt hắn. Hắn la lên nhưng quyết không buông tôi ra.
Một tiếng hét dường như đến từ một nơi khác. Của tôi chăng? Ian đến gần hơn. Tôi nhìn chằm chằm vào cặp môi dính đầy máu của hắn. Một đôi môi dầy và băng giá. Giờ thì tôi biết rằng chúng lạnh giá.
“Không!” Tôi nói và cố gắng cựa quậy thoát ra bằng cách nào đó khi cơn đau đã giảm phần nào.
Hắn tiến gần tôi hơn. Tôi gắng đẩy hắn ra, cảm giác buồn nôn, chóng mặt vì mất quá nhiều máu. Tôi khó có thể mở mắt được nữa.
“Không! Xin đừng!”. Tôi thì thào
Nhưng tay hắn ôm quá chặt. Môi hắn tiến gần sát và hắn sắp có cái hắn muốn. Còn tôi? Tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cúi gằm đầu xuống sát ngực hắn để tránh môi hắn. Tôi chìm dần vào bóng tối.