Bạn đang đọc Alpha Phản Diện Bị Đại Lão Mạt Thế Nhặt Về Nhà – Chương 44: Diễn
Tác giả: Bạc Đào
Editor: Solitude
======
Chờ đến tối.
Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng khách, Bùi Chiêu Chu khẽ rũ cặp mắt hổ phách vàng thâm sâu, ngón tay bất giác xoa nhẹ ống tiêm trong túi, khuôn mặt lưu thông máu phủ lên vẻ hồng hào, trái tim thiêu đốt nóng rực nảy loạn như muốn nín thở, tần suất nguy hiểm lại yên tĩnh.
Dưới khuôn mặt nghiêm nghị bất thường! chính là sát ý không kìm được đang trào dâng.
【Chủ nhân, cậu thật sự muốn làm vậy sao?】
Trí não Ngân Hồ thông qua kiểm tra đo lường được trị số các phương diện của cơ thể Bùi Chiêu Chu tăng lên rõ rệt, bày tỏ quan ngại về hành vi tiếp theo của Bùi Chiêu Chu.
Ngay từ đầu khi Bùi Chiêu Chu quyết định rời đi tương kế tựu kế với thây ma, trí não Ngân Hồ đã tỏ vẻ rất lo lắng, nhưng đã bị Bùi Chiêu Chu thuyết phục bằng những lý do sâu xa hơn.
Những thây ma đó vô cùng khinh miệt người bình thường, nếu chúng thật sự tới trả thù một con người bình thường không có dị năng như Bùi Chiêu Chu, chẳng khác gì trực tiếp giết anh mà không cần kiêng nể gì.
Nhưng những thây ma đó không làm như vậy, thay vào đó là trói tay buộc chân với Bùi Chiêu Chu trong quá trình đánh nhau, hiển nhiên không muốn giết Bùi Chiêu Chu mà là muốn bắt sống người.
Vừa hay Bùi Chiêu Chu cũng muốn lẻn vào trong đám thây ma thăm hỏi hành tung của chúng, cho dù thế nào đi nữa, mặc kệ một đám thây ma không bị kiểm soát trong căn cứ là một mối nguy cực kỳ trọng đại.
Thây ma tiến hóa đến không khác gì người thường, nếu không phải trong đó có thây ma phản bội như Từ Mạn Dịch thì dựa theo phương pháp thông thường cũng khó mà phát hiện tung tích của chúng.
Trong đợt truy bắt thây ma mấy ngày nay, Tư Hoài Tây đã bắt hầu hết các thây ma trên danh sách của Từ Mạn Dịch, bởi vì hành vi bất thường của một số thây ma, hắn cũng đã bắt những thây ma ngoài danh sách Từ Mạn Dịch đưa, nhưng như vậy chưa đủ, số lượng thây ma không để lộ dấu vết ngoài kia vẫn rất lớn.
Danh sách nữ thây ma Từ Mạn Dịch đưa tuy không phải giả nhưng cũng cất giấu tâm tư, rất nhiều thây ma trên danh sách có thực lực kém một bậc, chưa hề nhắc tới những thây ma mạnh hơn ả.
Đoán chừng Từ Mạn Dịch nghĩ dù ả đánh không lại Tư Hoài Tây nhưng vẫn có thây ma mạnh hơn ả đến cứu ả, yếu hơn cứ dứt khoát lấy làm bia đỡ đạn nhằm lấy lòng tin của Tư Hoài Tây, không toi mạng là ổn, chẳng qua ả không ngờ rằng, khiến ả toi mạng lại là người một nhà.
Ngay cả khi Tư Hoài Tây truy tra suốt đêm cũng không tìm ra bao nhiêu những thây ma ẩn giấu này, tuy nhiên, có khả năng những thây ma này sẽ chủ động bại lộ tung tích tiếp xúc với Bùi Chiêu Chu.
Do đó anh không thể không suy nghĩ sâu xa rất nhiều, cuối cùng lựa chọn chấp nhận rủi ro tìm hiểu đến cùng.
Dù sao anh cũng đã yêu cầu trí não Ngân Hồ liên lạc với Tư Hoài Tây bất cứ lúc nào, nếu thây ma muốn giết anh, Bùi Chiêu Chu không dám nói chắc, ít nhất vũ khí trên người anh có thể cầm cự được đến khi Tư Hoài Tây đến.
Hơn nữa, vẫn là suy nghĩ từ đầu, nếu bọn thây ma muốn giết anh thì đã động thủ đại ngay từ đầu, rốt cuộc trong mắt chúng, anh cùng lắm là một miếng thức ăn nhỏ yếu không thể phản kháng thôi.
Đích thực là Bùi Chiêu Chu khiến thây ma tháo xuống phòng bị, nhận được một số tin tức hữu dụng.
Đóng một cảnh gián điệp y như sách giáo khoa, Bùi Chiêu Chu diễn giải hoàn hảo một con rốt bị tinh thần lực điều khiển đánh mất khả năng tự hỏi.
Diễn đến những thây ma đó không mảy may nghi ngờ, bị anh lừa suốt toàn bộ quá trình, tin rằng anh đã bị tinh thần lực của thây ma khống chế và tuân lệnh đi ám sát Tư Hoài Tây.
Chỉ là! Đã có một số chuyện bất ngờ xảy đến mà anh đoán không được.
Một thây ma hệ tinh thần dùng tinh thần lực ám chỉ cho anh, ra lệnh cho anh dùng mọi cách để giết Tư Hoài Tây.
Bởi vì anh là người duy nhất mà Tư Hoài Tây có thể tin tưởng tiếp cận, hơn nữa bản thân Tư Hoài Tây đã là một dị năng giả hệ tinh thần không tầm thường, thủ đoạn thông thường không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào cho hắn.
Còn cố ý đưa cho Bùi Chiêu Chu một ống tiêm, trong đó có chứa dung dịch virus thây ma cô đặc gấp trăm lần, chỉ cần một tiêm đi vào, ngay cả dị năng giả cấp cao cũng khó chống cự được virus thây ma cô đặc, cuối cùng nhiễm thành thây ma.
Không thể không nói dị năng hệ tinh thần thực sự là một hệ phi thường đặc biệt, không giống những hệ thống năng lượng đơn giản khác như kim mộc thủy hỏa thổ, ngoài mặt hệ tinh thần không có uy lực quá lớn, nhưng những thủ đoạn quỷ mị đó quả thật làm người ta khó lòng phòng bị.
Mới đầu thây ma hệ tinh thần kia chỉ dùng tinh thần lực ám chỉ cho anh, gọi tắt là tẩy não.
Trong một lần hoạt động gián điệp nào đó ở Đế Quốc thời tinh tế, Bùi Chiêu Chu không chỉ chống lại sự tẩy não của nước địch mà còn phản tẩy não lại thành viên của đối phương, cuối cùng thành công khống chế trung tâm chiến hạm của nước địch, xuất sắc hoàn thành một nhiệm vụ mà không có thương vong.
Kinh nghiệm trong quá khứ khiến Bùi Chiêu Chu không xa lạ với phương diện khống chế tư duy tinh thần này nhưng tác dụng thật của loại dị năng hệ tinh thần này có phần ngoài tầm kiểm soát của anh!
Dựa vào ý chí kinh người của mình, Bùi Chiêu Chu vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn kìm chế được sát ý mãnh liệt thoát ly khỏi ý chỉ của bản thân.
Anh muốn giết Tư Hoài Tây.
Đối đầu với ý chí của mình, muốn bảo vệ thương yêu trái ngược với nó.
Lại không kìm được bực bội, tách ra bài xích loại sát ý vốn không thuộc về anh, trong lòng kích động phải đối với Tư Hoài Tây là lo lắng, quan tâm, bảo vệ, yêu thương!
* Câu trên mình không edit mượt lại được vì nếu theo đúng cấu trúc tiếng Việt thì dấu ba chấm (! ) sẽ không nằm ở cuối câu.
Ờm, nói sao ta, sẽ mất cái hay của nó chăng?
Làm anh như bệnh nhân tâm thần phân liệt, một bên phải giết hắn, một bên lại muốn bảo vệ hắn.
Bùi Chiêu Chu tối tăm mặt mày, không thể không thừa nhận rằng xác thật dị năng hệ tinh thần có ảnh hưởng đến một phần ý chí của anh, nhưng vẫn luôn nằm trong phạm vi kiểm soát.
“Chuyện đến nước này không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dẫn ra thây ma hệ tinh thần phía sau, sau đó giết chết mới có thể giải quyết hoàn toàn ảnh hưởng của tinh thần lực ám chỉ tới tôi.
“
Có lẽ hôm nay là ngày may mắn của Bùi Chiêu Chu.
Không phải kiên nhẫn lâu, ngoài cửa đã truyền đến tiếng vang, có người đã về.
Bùi Chiêu Chu thu lại tất cả cảm xúc, như bình thường nhìn chăm chú Tư Hoài Tây đi vào, chỉ là mạch nước ngầm sâu trong con ngươi hổ phách vàng mãnh liệt chảy xiết.
“Cậu về rồi.
“
Bùi Chiêu Chu ngồi trên sô pha chào hỏi với Tư Hoài Tây vừa trở về, như thể meo meo ngoan ngoãn chờ con sen đi làm về.
Khiến lòng Tư Hoài Tây mềm nhũn, đôi mắt xanh biển lạnh lẽo dần ấm áp dịu lại, ngồi bên cạnh Bùi Chiêu Chu, thoải mái cười nói: “Ừm, xử lý sắp xong rồi nên về sớm một chuyến.
“
Lại hàn huyên hỏi đối phương hôm nay làm cái gì.
Bùi Chiêu Chu chỉ đơn giản nói về tình hình phòng thí nghiệm gần đây, rồi đột nhiên nói: “Hôm nay tôi gặp thây ma.
“
Ánh mắt Tư Hoài Tây lập tức thay đổi, sắc mặt nén giận âm trầm, âm u nói: “Ở đâu?”
Như là giây tiếp theo sẽ đi giết thây ma kia.
Không đi vào chi tiết, Bùi Chiêu Chu di chuyển rất nhỏ đến gần Tư Hoài Tây, lấy ống tiêm ra trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hổ phách vàng lập lòe tia sáng lạnh băng nguy hiểm.
Trong giây tiếp theo, đầu gối chống vào giữa hai chân Tư Hoài Tây, một thay chống sô pha, như muốn kiểm soát chặt chẽ Tư Hoài Tây ở dưới thân.
Hơi thở nguy hiểm hết sức căng thẳng.
Tư Hoài Tây vô thức căng chặt cơ thể, lại chậm rãi thả lỏng cơ bắp vì người trước mặt là Bùi Chiêu Chu, đôi mắt xanh biển giống đại dương bát ngát bao dung thản nhiên không chút sợ hãi nhìn vào mắt Bùi Chiêu Chu.
Ò, tranh thủ đỡ eo Bùi Chiêu Chu.
Miễn cho anh mất trọng tâm ngã xuống.
Xúc cảm mềm dẻo tinh tế mười phần làm Tư Hoài Tây không cẩn thận dùng sức mạnh thêm vài phần, vòng eo mẫn cảm run lên rất khẽ.
Hai má Bùi Chiêu Chu nóng lên, ống tiêm chứa virus thây ma đậm đặc trong tay thong thả di chuyển về phía trước đầy đe dọa, trong khoảng thời gian này, cánh tay anh run lên một chút lại nhanh chóng ổn định.
Tư Hoài Tây không hề hoảng sợ, cũng không chút mảy may suy nghĩ muốn dời tay ra, cứ để vậy nhìn ống tiêm có thể uy hiếp hắn cắm vào ghế sô pha cách cổ một hai milimet.
Xì xì xì ————
Mặt vải đay ướt dần, ngón tay đè nặng ống tiêm nhưng không ấn xuống nữa.
Bùi Chiêu Chu không còn muốn trêu đùa nữa, đôi mắt hổ phách vàng tối nghĩa phức tạp, có phần hận rèn sắt không thành thép mà cắn răng nói: “Chỉ huy Tư, một chút né tránh cậu cũng không làm sao?”
Vốn tưởng phối hợp với trò đùa dai của Bùi Chiêu Chu sẽ khiến anh vui vẻ, nhưng không ngờ sau khi trò đùa kết thúc lại lộ ra biểu cảm tức giận.
Tư Hoài Tây hơi ngơ ra, nói: “Không phải anh đang đùa với tôi sao?”
“Hơn nữa tôi tin anh sẽ không thật sự sẽ thương tổn tôi.
“
Đôi mắt xanh biển sáng ngời và chân thành tha thiết của Tư Hoài Tây như có thể nói, bộc lộ sự tin tưởng vô bờ bến với anh.
Con ngươi Bùi Chiêu Chu khẽ co lại, tâm thần dao động, đôi mắt hổ phách vàng chậm rãi phủ lên một tầng hơi nước phức tạp, vô thức buông lỏng ống tiêm nằm trong tay, ống tiêm trượt lăn xuống dưới sô pha.
Hậu tri hậu giác xoay người đưa lưng về phía Tư Hoài Tây.
Bùi Chiêu Chu nắm chặt lòng bàn tay, nội tâm khơi dậy từng đợt sóng, đến cả trái tim cũng bắt đầu nóng lên nhảy loạn theo, không rõ nguyên do mà cắn chặt môi, cố tình lạnh giọng nói.
“Thây ma tìm tới cửa, phiền chỉ huy Tư phối hợp diễn một màn dẫn rắn khỏi hang này với tôi.
“
Tư Hoài Tây chậm rãi bỏ tay xuống, bình tĩnh nhìn Bùi Chiêu Chu có ý giữ khoảng cách, im lặng một hồi rồi nói.
“Được chứ.
“
======.