Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 71: Quen Mắt
Thái độ dửng dưng của Takemichi làm cho mọi người có mặt ở đây đều trầm mặc.
Ngồi ở kế bên, một chị gái tò mò mà thì thầm vào tai của người bên cạnh.
“Đó là người mới à ? Sao tôi chưa thấy bao giờ thế ?”
“Không biết nữa, nhưng thái độ của ông chủ xem ra rất để ý cậu ta…”
Sau một hồi bàn luận thì cuối cùng hai người cũng đành im lặng khi thấy Sam cau mày.
Một cuộc gặp gỡ vô vị, phủi đi nếp nhăn ở trên áo, Sam đứng dậy:”Thời gian cũng không còn sớm, thôi thì ông chủ nhỏ cứ từ từ ở đây mà hưởng thụ, tôi xin phép đi về trước.”
Quay lưng rời đi, tất nhiên là Sam cũng không quên đưa tay kéo Takemichi về phía mình để cùng nhau ly khai.
Bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt, Takemichi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cậu không nhầm thì ban nãy rõ ràng Hanma đã không còn cười, xem ra cậu đúng là đã chọc giận hắn.
Trở về lại phòng của Sam, Takemichi một tay kéo cà vạt ra, tay còn không quên với lấy ly nước lạnh ở bên cạnh mà nốc một hơi.
Đem lọn tóc phủ trước đôi mắt vuốt ra sau, Takemichi mân môi:”Tôi sẽ không bị trả thù chứ…”
Cậu thấy Hanma chính kiểu người không dễ đối phó, lúc nãy chỉ là ngẫu hứng đùa giỡn vài câu, thế nhưng chính cậu cũng không mong tự mình rước lấy phiền phức.
Đưa cho Takemichi một tấm thẻ thông hành, Sam lắc đầu:”Tuy nói Hanma là con trai của ông chủ nhưng ba cậu ta cũng phải nể mặt anh bảy phần, vừa rồi anh đã kéo em cùng đi như vậy cũng chính là muốn làm rõ về người nên đụng và không nên đụng vào, ngược lại thì anh nghĩ em nên đề phòng với người em đã chạm trán khi mới vào đây đi.”
Kinh ngạc nhìn Sam, Takeimichi bật dậy:”Tôi cũng đã băn khoăn rất lâu, ông ta rốt cuộc là ai vậy ?”
Một phép ví dụ so sánh vô cùng rõ ràng, Hanma dù sao cũng được xem là người có khả năng cao trong tương lai sẽ chi phối được Sam, thế nhưng xét về thái độ thì Sam lại nể nang tên biến thái kia hơn nhiều.
Thở dài nhìn Takemichi, Sam giải thích:”Cũng không có gì, ông ta nếu nói đơn giản thì chỉ là một giảng viên, thế nhưng hẫu thuẫn ở phía sau lại rất lớn, mối quan hệ cũng rất rộng, thậm chí là một số người làm trong cục chính trị cũng là người quen của ông ta…”
Vậy thì có gì mà cậu phải lo lắng ? Ông ta với cậu không thù không oán, vậy thì đâu có lí do gì mà cậu bị trả thù phải không ?
Từng tiếp xúc với Takemichi một thời gian dài nên Sam rất hiểu hiện tại cậu đang nghĩ gì, cầm điều khiển trong tay, Sam mở lên một đoạn video ngắn.
Màn hình hiển thị căn phòng số 47.
Sẽ không có gì khi trên màn hình xuất hiện một người đàn ông dùng roi mây để quất lên ba thiếu niên có gương mặt dễ nhìn đang nằm quằn quại dưới mặt đất, nhìn áo quần dần bị rách nát, vết thương tươm máu, Takemichi há mồm sửng sốt.
Đây là gì chứ ? Con người lịch thiệp kia vậy mà lại là một cầm thú sao ?
“Rõ là ngược đãi, anh đã biết tại sao không báo cảnh sát ?”
“Vô ích thôi.” Sam lắc đầu:”Đây là club BDSM, người tìm đến đây hoặc là ngược đãi hoặc là muốn ngược đãi, nếu cả hai bên đều đồng ý thì trong lúc “trò chơi” vẫn kích hoạt bất cứ ai cũng không có khả năng can thiệp, với lại mỗi lần ông ta đến đều chi ra một số tiền cực kì lớn, có lẽ vì điều này mà người làm ở đây đều tình nguyện để ông ta ngược đãi.”
“Mặc dù biết lắp camera thế này là sai nhưng vì an toàn của bọn họ anh không thể không làm như vậy, chỉ có một điều khiến anh vẫn luôn thắc mắc là ông ta chưa từng quan hệ tình dục với bọn họ.
Ngoại trừ ngược đãi thể xác thì chưa từng chạm vào bọn họ dù chỉ là một lần.”
Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, Takemichi đang dần nghi ngờ nhân sinh.
Ông ta chỉ đơn thuần là muốn tìm người nào đó để hành hạ, đây có thể xem là một “hội chứng”.
Loại người này, đúng là có điên cậu mới muốn tiếp xúc.
Nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm, Takemichi đứng dậy, cậu nhìn Sam mà nói:”Mục đích của tôi đến đây cũng chỉ là muốn anh xóa đi những thông tin kia, cũng khuya rồi nên tôi đi về trước.
Lần sau gặp.”
“Này, máy ảnh em để quên ba năm trước vẫn còn ở đây, hay là đem về luôn đi.”
Sam nói xong thì vào trong lấy ra một cái máy ảnh, nhìn nó có vẻ hơi lỗi thời nhưng đây là cái đầu tiên cậu mua được, nhận lấy, Takemichi gật đầu:”Vậy tôi về đây.”
Được Sam đưa tiễn một đoạn ra đến cổng, Takemichi sau đó liền tự mình ly khai.
Đi bộ ra đến đường chính.
Nhìn chiếc máy ảnh trong tay, Takemichi nhân lúc ngồi đợi taxi đến thì cầm lên test thử độ nhạy của nó xem có còn bền như ngày xưa không.
Tùy tiện đưa lên, Takemichi bấm chụp một cái.
Hài lòng khi ảnh vẫn hiện lên rõ nét, Takemichi lẩm bẩm.
“Vẫn còn tốt quá nhỉ ? Xem ra Sam đã cất giữ nó rất cẩn thận.”
Vui vẻ cầm tấm ảnh vừa chụp ban nãy lên, Takemichi vốn muốn đem nó xóa đi thì lại ngoài ý muốn nhìn thấy một cặp nam nữ xuất hiện trong tấm ảnh.
Đem nó phóng gần lại để xác định, Takemichi kinh ngạc đưa mắt nhìn lên, đối diện đường là khách sạn, với lại một trong hai người đang lôi lôi kéo kéo kia không phải có chút quen mắt sao ?
Bây giờ đã là nửa đêm nên căn bản ở đây rất ít người qua lại, Takemichi hiếu kì mà xách đít chạy qua, trốn gần một tấm biển quảng cáo, cậu tò mò đem máy ảnh đưa lên mà bấm chụp vài cái.
Chỉ tiếc là vừa chụp được hai tấm thì bọn họ đã đi vào trong, thở dài một hơi, Takemichi nhìn vào hai chiến lợi phẩm vừa thu được mà than thở:”Sao chỉ thấy mỗi mặt cô gái kia vậy…”
Có lẽ vì vị trí này khuất đi tầm nhìn của cậu nên cậu chỉ chụp được mỗi góc mặt của người phụ nữ kia, đúng lúc đang phân vân xem nên xóa hay giữ lại không thì taxi cũng vừa đến, bỏ qua chuyện phiền não, Takemichi leo lên xe mà rời đi.