Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 59: Bị Bắt
“Đừng dây vào Baji quá nhiều, hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.
“
Lời của Kazushi vang lên, lại thành công khiến Takemichi kinh ngạc.
Cậu không hiểu như thế nào gọi là “Không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“
“Khoan! Ý mày vẻ bề ngoài là như nào? Một gương mặt xảo trá cùng với nụ cười hồ ly ?”
Nó không hẳn là “Vẻ ngoài đơn giản” mà phải không ?
Nhận thấy mình nói sai đối tượng rồi, Kazushi ho nhẹ.
“Ý tao là Baji không phải là người nên tiếp cận, có một số lời đồn cách đây 5 năm trước! là lúc tao đi thu thập thông tin nhặt được, mặc dù không chắc chắn nhưng đại khái vẫn nên đề phòng thì hơn.
“
Kazushi nghiêm túc nói, thế nhưng chỉ nhận lại một cái nhíu mày.
“Thế nào gọi là lời đồn, đơn giản thì nó vẫn chỉ là lời truyền qua tai thôi phải không ?”
Nghiên đầu nhìn ra ngoài cửa xe, Takemichi bỏ tay lên đầu mà suy ngẫm.
Cậu hiểu ý của Kazushi, thế nhưng chỉ vì một số thứ không chắc chắn mà lại dùng để đánh giá một người, điều đó có chút không thoả đáng.
Với lại lời đồn đó cậu còn chưa biết, không có lí do để cậu đề phòng Baji.
Ít nhất thì:”Tao sẽ không chủ động bắt chuyện nếu không có lí do, với lại hiện tại tao cũng không có hứng.
“
Nửa tiếng sau đó, chiếc xe khởi hành như dự định, lấy máy ảnh lưu giữ lại những hình ảnh đẹp đẽ cuối cùng ở nơi đây, Takemichi háo hức.
Mau mau về nhà thôi, có những thứ nhất định phải sao lưu về máy tính đã.
Đỗ trước bãi giữ xe, mọi người và đạo diễn cùng bước xuống.
Nhìn tinh thần ai cũng phấn chấn khiến ông hài lòng vô cùng, tạo tiếng động để khiến mọi người nhìn về phía mình, đạo diễn dặn dò:”Trời cũng tạnh mưa rồi nên thôi chúng ta tạm biệt tại đây, hãy nhớ theo dõi thông báo trên nhóm chat nhé! Chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày gần nhất.
“
Kết thúc một ngày đủ vất vả, nhớ đến một chuyện quan trọng, Akkun lập tức chạy đến bên cạnh Takemichi mà kéo tay cậu ra, hắn nói:”Đây là chìa khoá của phòng trọ mà tụi tao đã thuê cho mày, tất nhiên những thứ cần thiết như máy tính, máy ảnh và tất cả các ảnh mày đã chụp cũng được chuyển về đó hết rồi.
“
Bắn địa chỉ qua, Takuya dặn dò:”Theo nó và trở về đi, chỉ ở gần đây thôi.
“
Cảm động nhận lấy chìa khoá, Takemichi đối với anh em của mình mà gật đầu một cái.
“Biết rồi biết rồi! Vậy chúng ta chia tay ở đây thôi! Bai bai!”
Nhìn bóng lưng Takemichi rời đi mà lòng ai cũng nhẹ lại, một ngày mệt mỏi có lẽ nên kết thúc rồi.
Dựa vào địa chỉ mà Takuya đã đưa, Takemichi rất nhanh đã tìm được nơi này.
“Xin hỏi phòng 773 là ở đâu vậy ạ?”
“Cậu đi qua trái rồi vào thang máy lên tầng ba, đi đến giữa dãy hành lang là tới rồi.
“
“Cảm ơn!”
Dựa theo lời chỉ dẫn, Takemichi rất nhanh mà tìm được nơi mọi người đã thuê cho mình.
Cậu đi vào.
Bố trí sạch sẽ, máy tính cũng được đặt ở trong phòng, đặc biệt là hai chiếc máy ảnh đã “chôm” được từ lần ở tiệm thú cưng cũng được đưa đến đây, quả nhiên là chỉ có bọn họ hiểu cậu.
Tắm rửa xong, Takemichi đi đến vali của mình mà mở ra, cậu muốn lấy máy ảnh để đi đến máy tính mà chuyển lưu vào.
Thế nhưng vừa mở vali ra, một số tờ giấy trắng không nên có ở trong vali của cậu rơi ra, Takemichi chớp chớp mắt:”Này là gì?”
Tò mò cầm lên, đập vào mắt chính là những mẫu thiết kế thời trang rất thời thượng và đẹp mắt.
Ở trong này cũng phải có hơn 20 mẫu thiết kế khác nhau, đa dạng đủ kiểu, chỉ tiếc là vẫn chưa được chủ nhân của nó vẽ thêm bất kì một màu sắc nào.
Thế nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là tại sao thứ này lại có trong vali của cậu ?
Takemichi suy ngẫm mà ngồi nhớ lại.
“Đúng rồi! Là chiếc vali đó.
“
Một chiếc vali giống hệt cậu được đặt kế bên, rất có thể thứ này thuộc về chủ nhân của chiếc vali đó?
Thế nhưng là ai mới được?
Takemichi xoa xoa cằm.
Cậu nhớ lúc đó bản thân đã loáng thoáng thấy Hakkai đứng ở vị trí chiếc vali của cậu mà lao ra!
Thế nhưng cũng chưa chắc!.
Phân vân một hồi vẫn không có kết quả, Takemichi bỏ cuộc.
“Hmm! thôi kệ, cất đã tính sau!”
Mở hộp tủ ra, Takemichi nhẹ nhàng đặt vào.
Nhớ lại những chiếc ảnh thân yêu, Takemichi lập tức không để tâm nữa mà chạy đi sao lưu.
Chuyến đi này có rất nhiều thứ thú vị cần được lưu trữ, người ham vui như Takemichi nhất định sẽ không tự bỏ qua.
Ngâm nga những giai điệu quen thuộc trong miệng, Takemichi vui vẻ mà tắt máy tính.
Cậu vươn vai.
11h rồi, đã đến lúc đi ngủ.
Đưa tay chuẩn bị tắt đèn đi, thế nhưng lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, Takemichi thật ngoài ý muốn.
Bây giờ mà vẫn còn có người muốn tìm cậu sao?
Khó hiểu bước xuống giường, Takemichi không một chút phòng bị mà đưa tay mở cửa.
Thế nhưng thà không mở thì thôi đi, khi nhìn thấy ba đại nam nhân ăn mặc một thân đen xì, dáng người cường tráng đứng ở ngoài, Takemichi liền lập tức hối hận.
Cửa bị một tên đứng phía ngoài chặn lại, lúc này, Takemichi mở miệng:”Các người muốn gì?”
Một trong ba nghe thấy câu hỏi của Takemichi, hắn vờ như không quan tâm mà chỉ để tay vào túi áo.
Cho tới khi nhận thức cuối cùng bị rút cạn, Takemichi chỉ còn nghe lại đúng một câu.
“Mày không cần biết tụi tao là ai, mày chỉ cần biết tụi tao đến đây bắt mày là được rồi!”