Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao

Chương 57: Khởi Đầu


Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 57: Khởi Đầu


“Chúng ta có vàng, hồng, xanh dương, đỏ và! đen?”
“Ai làm cái cục đen đen này vậy?”
Chifuyu nhìn cục bột màu đen xì trước mắt mà không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.

Ai đời lại đi lấy màu đen làm bánh chứ ? Như vậy rất mất tính thẩm mĩ.

Thế nhưng người nào đó lại rất tự hào mà dơ tay lên.

“Tao đó!” Bại tự tin khoe cá tính:”Không phải nhìn rất đàn ông sao?”
“Vậy mày tính nặn cái gì ? Lốp xe ? Con trâu ? Cục than ?”
Baji:”!.


Nhìn cục bột màu đen mà Baji tạo ra, hiếm khi Takemichi lại tỏ ra hứng thú.

Cậu cầm lên:”Này đâu hẳn không được ? Con mèo đen, thỏ màu đen cũng đâu có tồi.


Takemichi vừa dứt lời thì miệng của Baji đã vểnh lên một đường cong cực kì đểu cáng mà nhìn Chifuyu.

Chifuyu:”!.


Tịnh tâm tịnh tâm tịnh tâm, không được đánh người, không được mắng người, không được chửi người.

Điều quan trọng nhắc lại ba lần.

Phải thật văn minh, phải thật kiên nhẫn, phải có tính người.

Takemichi nhìn Chifuyu với ánh mắt cực kì thấu hiểu.

Vỗ tay một cái, Takemichi đem mấy dụng cụ dùng để tạo hình mà đưa ra.

“Chúng ta bắt đầu nặn thôi.


Vui vẻ mở đầu trước, Takemichi không thích rườm rà phức tạp nên chỉ làm trái cây.


Trái đào có.

Trái xoài có.

Trái mận có.

Thế nhưng đồng đội của cậu.

“Đây là gì?”
Bắt đầu từ tác phẩm của Baji, Takemichi cầm lên một cục đen xì trong những cục đen xì đủ hình dạng.

To có nhỏ có, tròn có méo mó có, hình vuông có hình tam giác có.

Nhìn vào sản phẩm của mình, Baji giới thiệu:”Đây là bộ siêu tập bánh “tạo hình” của tôi, có phải rất đúng không?”
Phải! Rất đúng, hoàn toàn giống với nghĩa đen của “tạo hình”.

Không dám nhìn quá lâu, Takemichi bỏ xuống, tiếp theo là chàng trai ngại ngùng Naoto.

Vừa thấy Takemichi nhìn qua thì hắn đã chủ động giải thích:”Tôi không có giỏi như chị hai nhưng ít nhất anh vẫn nhìn ra đây là một con rắn phải không ?”
! Hãy chắc chắn với tôi nó không phải là con giun đất màu hường đi ?
Trực tiếp từ chối đánh giá, nhìn qua Hakkai đang vừa che che giấu giấu, cậu tò mò nhìn qua.

“Này! Cậu che cái gì! Mau chia sẻ thành quả của cậu cho tôi xem đi.


“Cho tôi-“
Takemichi kéo tay của Hakkai ra, ban đầu chỉ là cố gắng tìm người có thành quả bình thường nhất, thế nhưng khi vào mấy cái cục xám xám, Takemichi liền triệt để tuyệt vọng.

“! Bởi vì cứ nặn sai nên tôi lỡ tay trộn chúng lại với nhau!.


“Không sao! Cậu không cần giải thích điều đó.


Người cuối cùng là Chifuyu, thật ra Takemichi đã muốn bỏ cuộc, thế nhưng làm như thế thì Chifuyu có chạnh lòng không nhỉ?
Quay qua Chifuyu, Takemichi còn chưa kịp mở miệng thì Chifuyu đã tự hào mà đem con mèo ra cho cậu xem.

“Này đáng yêu quá! Cậu thì ra có năng khiếu này sao?” Takemichi kinh ngạc tán thưởng.

“Tất nhiên! Tôi nặn bé cưng nhà tôi thì cũng phải có tâm một chút chứ.


Chifuyu vuốt vuốt mũi mà tự hào khoe khoang.

Nhìn con mèo be bé trong tay, Takemichi từ nãy đến giờ đang bị đả kích tinh thần thì cũng được an ủi một chút.

Nhớ lại con mèo Chifuyu màu đen, thế nhưng cậu lại nặn màu đỏ, điều này làm Takemichi vừa buồn cười vừa hỏi:”Thế sao không làm màu đen cho giống luôn! cậu lấy màu đỏ này chói quá.


“Màu đen?”
Chifuyu kinh ngạc mà hơi nhíu mày.

“Mèo nhà tôi màu đỏ mà?”
Bất chợt, Takemichi rơi vào im lặng.

Cậu nhắm mắt lại mà bắt đầu nhớ con mèo lần trước.

Nhưng nó rõ ràng màu đen mà ? Với lại làm gì có con mèo nào màu đỏ ?
Suy nghĩ một hồi làm Takemichi trở nên hoang mang, một ý nghĩ loé lên trong đầu, Takemichi hoảng hốt chụp lấy Chifuyu mà hỏi.

“Chifuyu, cậu không phải bị mù màu đó chứ?”
Không thể nào nhìn nhầm đen thành đỏ được, huống chi còn là mèo nhà hắn nuôi.

Thế nhưng đáp lại Takemichi chỉ là một cái lắc đầu.


“Tôi bình thường mà! “
Không tin tưởng, Takemichi đem hai cục bột màu đỏ và đen lên mà chỉ vào:”Đây là màu gì?”
Khó hiểu nhìn Takemichi, thế nhưng Chifuyu vẫn trả lời.

“Trái đen đỏ phải?”
Kì lạ, nó đúng!.

Vậy chẳng lẽ là không phân biệt được màu trên động vật sao?
Hội chứng này cũng quá lạ rồi đi ?
Đang lúc không biết làm sao thì Akkun không biết từ đâu ra lại chạy đến.

Hắn quàng vai Takemichi.

“Chào chiến hữu, làm được gì rồi!?”
Nhìn sắc mặt phấn chấn của Akkun, Takemichi âm thầm thở ra! xem ra nhóm bọn họ cũng không gặp nhiều vấn đề.

“Làm gì mà nhảy qua đây ? Bên đó xong rồi sao?”
“Chưa xong.

” Akkun lắc đầu:”Thế nhưng tao qua đây để đưa cho mày thứ mà tao đã bỏ đủ tâm tư để nặn ra.


Tò mò nhìn qua, mắt Takemichi phát sáng:”Đâu đâu!”
Đem con lợn đang nằm gọn trong lòng bàn tay lấy ra, Akkun mỉm cười:”Đây, nó giống mày lắm đúng không? Giống mày lúc ngủ ấy.


“!.


“Akkun, đừng có chọc cậu ấy.


Không biết lại từ đâu ra, Takuya xuất hiện, thế mà trên tay còn cầm theo một con lợn khác đang ngồi.

Đẩy Akkun ra, Takuya tự hào khoe khoang.

“Đây Takemichi, con này có phải đáng yêu giống mày không, vì nó đang cười nên tao gọi nó là Lợn Biết Cười đó.


Không cam lòng nhìn con lợn trong tay, Akkun thế mà thật nghiêm túc mà suy nghĩ một cái tên.

“Vậy bên tao gọi là Lợn Lười đi.


Takemichi:”! “
Chưa đưng lại ở đó, ở bên này Makoto và Kazushi cũng đi đến góp vui, nhìn hai con lợn đang được đặt trên tay Takemichi, Makoto tức giận.

“Đừng đùa quá trớn như vậy chứ?”

“Phải đó!” Kazushi gật đầu đồng tình.

Trái phải lấy hai con lợn xuống, Makoto lập tức đổi trong tay Takemichi một bé heo khác.

“Mày nên nhận cái này thì hơn, mày nhìn đi, mặt bé Heo này rất đê tiện, quá hợp với mày.


Bên còn lại, Kazushi cũng góp vui mà đặt lên:”Còn đây là Trư Bát Giới phiên bản ụt ịt, nhìn đây, còn ụt ịt này đang ăn, hai cái má cũng thật phúng phính, quá giống mày phải không?”
Nhìn bộ sưu tập của Pig con, Takemichi cả người run run.

Nhẹ nhàng đặt hai con heo xuống, Takemichi bẻ nhẹ khớp tay.

Cậu nói:”Tao cho tụi mày 3s để chạy, chúng ta bây giờ thử lại sức bền đi.


“Một! “
“Mau mau chạy đi, đáng sợ quá à!”
Mở màn đầu tiên là Akkun nên khi chạy cũng là Akkun chạy trước.

Một đám bỗng nhiên hỗn loạn như khơi mào không khí.

Nhìn qua ai cũng vui vẻ, Shinichirou đi đến bên cạnh đạo diễn.

Dựa vào thân cây, Shinichirou nghiên đầu cười nhẹ.

“Đây là điều ông muốn phải không?”
Rít một hơi thuốc, đạo diễn gật đầu.

“Có lẽ, ít nhất thì tôi đã thấy được nó.


Sợi dây kết nối vô hình!
“Không hiểu sao tôi lại có cảm giác, Takemichi sẽ tạo nên kì tích, và có lẽ, bộ phim cũng chính thức được khởi quay rồi nhỉ! “
Ngửa đầu nhìn mây xanh, Shinichirou nhắm mắt lại mà hưởng thụ.

Hắn lẩm bẩm:”Tôi rất mong chờ! “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.