Bạn đang đọc Alltakemichi Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao – Chương 55: Làm Bánh 1
“Hôm nay chúng ta sẽ làm gì ?”
Sau khi trở về, Akkun và Makoto cũng đã tháo lều xong, để lại một khoảng không gian trống trải cực kì.
Takemichi nghiên đầu nhìn mọi người ai cũng bận rộn, rốt cuộc thì cũng mở miệng hỏi.
Nhìn Takemichi bây giờ mới chịu lò mặt ra, Akkun đi đến nhéo má cậu.
“Nay làm bánh, lát nữa còn phải phân chia đội lại, không được tự chọn nữa đâu.
“
“Ái! ì?” Ăn đau, Takemichi không vui lườm hắn một cái, đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên là có một thùng bột mì và mấy phích nước, xem ra là thật rồi.
Nghĩ đến việc lát nữa phải tự nhào bột, Takemichi không khỏi đau đầu.
Sau một hồi luyên thuyên thì tiếng còi của đạo diễn cũng đã vang lên, mọi người đối với nhau chào hỏi một cái rồi đi đến nhận nhiệm vụ.
“Hôm nay chúng ta sẽ tự làm bánh, và tất nhiên chỉ có được một buổi sáng nên bánh chúng ta làm ra sẽ được chia phần để mang về.
Mọi thứ sẽ không khác ngày hôm qua lắm đâu, chỉ là bây giờ chúng ta sẽ chia lại đội theo cách bốc thăm để có thể dễ dàng cân bằng.
Nào, đến đây rút đi.
“
Nhìn một đống que ở trong chiếc cốc, Takemichi theo thứ tự gọi tên mà đi lên rút.
Cậu rút trúng số 4.
Đưa cao lên để so sánh với nhóm Akkun xem có ai trùng với mình không, thế nhưng ngoài ý muốn cậu chỉ nhận lại 4 cái lắc đầu!
“Takemichi.
“
Nhìn lui phía sau, Chifuyu đưa que bốc thăm số 4 lên.
“Tôi cùng với cậu một đội.
“
Tiếp theo đó còn có cả Baji, Hakkai và Naoto.
Nhóm số 3 là Draken, Smiley, Makoto, Mitsuya và Kazutora.
Nhóm số 2 là Mikey, Angry, Shinichirou, Peyan, Takuya.
Tất nhiên, nhóm còn lại sẽ là Sanzu, Kazushi, Akkun, Pa và Mucho.
Thiết lập đã xong, hôm nay nhiệm vụ của các cô gái chỉ là ngồi hướng dẫn, hoàn toàn không cần phải động tay động chân.
Nhìn vào khu vực đã đánh dấu sẵn cho đội 4, Takemichi đi đến rồi ngồi xuống, các nhóm khác lần lượt cũng đi đến khu vực dành cho đội của mình.
Takemichi mặt trong đổi sắc ngồi chính giữa, cho đến khi phát hiện dụng cụ làm bánh là phải tự đi lấy thì cậu đã chủ động đứng lên.
“Tôi đi lấy.
“
Bước ra khỏi vòng tròn, Takemichi chạy qua chỗ Hina.
“Cho em lấy bột mì đi.
“
Nhìn Takemichi, Hina cười một cái, tay cũng không quên chuẩn bị những thứ cần thiết cho cậu mang đi.
“Cậu thấy anh chàng tóc đen ngồi kế Baji thế nào?”
“Hả?” Takemichi nhìn qua Hina.
Đảo mắt qua anh chàng tóc đen ở đội mình, Takemichi nhíu mày, hình như là!
“Đó là em trai tôi – Naoto.
“
Như sét đánh ngang tai, Takemichi sửng sốt nhìn qua Hina, rồi lại đưa mắt nhìn Naoto.
Cậu buộc miệng.
“Không có chút nào giống nhau luôn! “
Nhận thấy mình không đúng lắm, Takemichi cười hì hì rồi nhận đồ trở về lại chỗ của mình.
Đặt giỏ xuống, Takemichi lấy từng đồ vật ra mà giúp mọi người hiểu rõ chúng một chút.
“Đây là bột mình, bột lên men, trứng gà, nước, cán bột, đồ đựng, thảm, màu thực phẩm, dụng cụ tạo hình.
“
Nhìn từng món từng món Takemichi điểm qua, đầu Baji lập tức vã cả mồ hôi.
Hắn nhìn qua Chifuyu nghiêm túc lấy giấy ghi lại thì không khỏi nhíu mày, đẩy nhẹ Chifuyu, hắn hỏi:”Chúng ta sẽ làm gì với những cái này.
“
Đưa mắt nhìn Baji, Chifuyu không biết lôi từ đâu ra một quyển sách : Hướng Dẫn Làm Bánh rồi đưa cho Baji.
Baji nghiêm túc lấy ra đọc, quả nhiên đọc qua trang thứ 2 đã bỏ.
Cuốn sách đó một lần nữa được cầm lên, thế nhưng chủ nhân lại là Hakkai.
Hắn đã từng nhìn thấy chị mình làm bánh nhưng chưa từng thử qua, ít nhất thì hắn nghĩ nó không khó lắm.
Người duy nhất vẫn chưa động đậy là Naoto, hắn bình thường đã ít nói, nay tự nhiên gặp người xa lạ thì liền biến thành người câm.
Takemichi trong lúc xé bịch bột mình thì liếc nhẹ sang Naoto một cái, mặc dù Takemichi không giỏi nhìn người nhưng đây là lần đầu tiên Hina giới thiệu em cô cho cậu, từ đó suy ra đây là buổi đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Dáng người cao gầy, áo quần sạch sẽ, mặt mũi dễ nhìn, đúng là nhìn kĩ cũng có một nét gì đó rất giống Hina, nhưng chỉ là một chút, thật giống như chỉ là cố gắng tìm kiếm điểm giống nhau mới thấy rõ được.
Giúp Takemichi trải thảm ra, cả bốn người ngồi ngay ngắn mà đưa mắt nhìn cậu.
Những cái nhìn chăm chú làm Takemichi tâm sinh nghi ngờ, lại chẳng lẽ!
“! Các cậu đã từng làm bánh chưa?” Takemichi hỏi.
Nhận cho mình những cái lắc đầu cực kì trung thực.
Takemichi:”!.
“
Tay run run xé bịch bột mì ra, không biết là do tức giận hay kiềm nén, Takemichi đem chúng ước chừng mà đổ vào hết.
Liếc qua Naoto gần phích nước nhất, Takemichi chủ động mở miệng.
“Giúp tôi lấy nó được không?”
Takemichi chỉ vào phích nước, quả nhiên người vô dụng cũng muốn mình trở nên hữu ích, Naoto ngoan ngoãn đem nó đưa qua.
Takemichi đem một chiếc cốc rồi đổ bột lên men vào, sau đó lại cho nước.
Đem nắp đậy lại, Takemichi nhìn đồng hồ trên tay Naoto rồi bắt đầu đếm giờ.
Một nhóm quả nhiên đủ ngượng ngùng, bọn họ ngoại trừ nhìn chằm chằm vào nhau thì hoàn toàn không có lấy một động thái dư thừa nào.